2 5
Thay vì gọi taxi, cả hai quyết định sẽ đi bộ cùng nhau. Và hóa ra nơi First muốn đến là một tiệm sách vừa khai trương nằm cách nhà Khaotung chưa đến một con phố.
Cậu cũng đã thấy nơi này vài lần trên đường đi học về, dù cũng hào hứng muốn đi xem thử lắm nhưng túi tiền trống rỗng bám bụi thì không cho phép cậu làm điều đó.
Nhịn lại cơn thèm khát càn quét hết tiệm để mua thêm mấy chục quyển và chất đầy giá sách trong nhà, cậu nhẩm đi nhẩm lại câu "nhà mình nghèo, nhà mình nghèo, nhà mình rất nghèo" ở trong đầu thêm hai trăm lần nữa như đang tụng kinh xua đuổi tà ma.
Bước vào bên trong, dường như mọi nỗi lo lắng về kinh tế trước đó của Khaotung đều tiêu tán hết vào không khí. Mùi sách mới xộc vào mũi khiến cậu cảm giác như mình là cháu nội Bill Gates và sẵn sàng vung tiền mua hết bất cứ thứ gì ở đây cho thỏa thích.
First Kanaphan bình tĩnh bước đến trước giá sách treo bảng đề chữ "văn học nước ngoài", im lặng nhấc một quyển lên rồi xem xét nó kĩ lưỡng.
"Tui thích cuốn này lắm."
Anh nói khi thấy cậu ghé đầu vào nhìn trộm.
Cuốn sách với tựa đề "The Great Gatsby".
Khaotung lờ mờ nhớ ra điều gì đó, hình như cậu đã từng nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.
À đúng rồi, trong một lần lúc đang nói chuyện xàm xí với Firfir, cái đứa bạn duy nhất mà cậu vẫn chẳng biết mặt ấy, hình như cậu ta đã từng đề cập đến cuốn sách này. Lúc đó Firfir còn nói cái gì mà "tác giả của cuốn sách này đã viết về người vợ của ông ấy rằng..."
"Tôi yêu em, đó là khởi đầu và kết thúc của mọi thứ."
First chợt nói, cắt ngang mạch suy nghĩ về những ký ức mơ hồ của cậu.
"Gì cơ?"
Khaotung sực tỉnh nhìn anh, hoàn toàn không để ý những gì người kia vừa nói.
"Đó là câu mà tác giả cuốn sách này đã viết cho vợ của ông ta, người mà ông yêu nhất."
First chậm rãi trả lời, mi mắt hơi cụp xuống.
"Ồ..."
Cậu gật đầu, quyết định bỏ qua tuy có hơi bất ngờ vì không hiểu sao suy nghĩ của mình lại trùng hợp đến khó tin với những gì anh vừa nói đến thế.
First gom thêm một vài quyển khác trên giá nữa rồi hỏi cậu thích quyển nào, Khaotung chỉ ậm ừ trả lời cho có, vì thực sự, không có tiền thì cái gì cũng vô nghĩa cả thôi. Cậu còn phải tỏ ra là do bản thân không muốn mua bất kỳ món đồ nào ở đây hết, dù tầm mắt phản chủ thì vẫn đang dán chặt vào đống sách xếp chồng lên nhau kia.
Sau khi theo First đi đến chỗ thanh toán đống sách mà anh chọn rồi bước ra ngoài với hai bàn tay trắng, Khaotung thật sự khâm phục bản thân mình quá thể khi đã thành công kiềm chế được con quỷ đói sách trong mình lại.
"Cho cậu này."
Anh chợt đưa một quyển sách trên tay qua cho cậu.
"Gì cơ?"
Khaotung thắc mắc nhìn anh khi đưa cúi đầu nhận nó, hai tay run đến mức suýt làm rơi khi nhìn thấy dòng tiêu đề "The Great Gatsby" quen thuộc.
"Vì cậu đã giúp tui rất nhiều trong mấy ngày qua."
First nói, rồi hơi khựng lại trước khi nói tiếp vế sau.
"Cảm ơn cậu, Tungtung."
Nếu có thể hét thì Khaotung sẽ ngay lập tức hét lên "Chúa ơi đừng trêu đùa cảm xúc của con như thế nữa", nhưng tất nhiên vì bản thân vẫn đang đứng cạnh crush và sâu thẳm trong trái tim là một đứa nhát cáy nên cậu đã không có gan nào để làm như vậy cả.
Cậu níu chặt quyển sách trong tay, cảm xúc còn chưa đâu vào đâu thì chợt điện thoại của First lại đổ chuông liên tục. Anh liếc nhìn vào tên người gọi, gần như nhấc máy ngay lập tức.
"Sao ạ?"
First nghiêm trọng mở lời.
Và sau đó đột nhiên anh nhíu mày lại, khiến cậu ở bên cạnh cũng trở nên hoang mang và lo lắng theo.
Sau một hồi nghe máy, First thở dài, nhét điện thoại vào trong túi quần rồi đưa tay vẫy một chiếc taxi.
"Tui đến nhà P'Book, cậu đi cùng không?"
"Có chuyện gì sao?"
Khaotung hỏi khi thấy dáng vẻ bồn chồn của người nọ.
"Khá nghiêm trọng."
Anh trả lời không đầu không đuôi.
"Tui đi nữa."
Cậu gật đầu, do một phần lo lắng cho P'Book, một phần vì tò mò không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Mà nói thật, nhớ lại bữa tiệc hôm qua và tình trạng say đến không thấy mặt trời của người anh đáng kính ấy, thì chắc kèo là không thể nào không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra được.
__________
Cả hai vừa bước vào phòng của Book thì đã phải sững sờ trước sự bừa bộn đến kinh hãi.
"Mình đến nhầm địa chỉ rồi à?"
First thì thầm, đôi lông mày nhíu chặt lại. Khaotung lủi thủi theo sau lưng anh, nhanh chóng nhận ra Book đang nằm cuộn tròn thành một đống trên giường. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc hẳn nó phải rất nghiêm trọng thì cậu mới được dịp nhìn thấy nam thần của trường suy sụp đến thế này.
"Ê em đến rồi này, có chuyện gì thế?"
Anh ngồi xuống giường, cố để không chạm vào người Book.
"Tao chết mất trời ơi!"
Người anh lớn hét toáng lên khi vẫn đang ở trong chăn khiến Khaotung giật đứng cả tim, cá là đứng ở đầu phố bên kia vẫn có thể nghe thấy hét kinh hoàng vừa nãy. Nhưng ngược lại với cậu, First trông bình tĩnh đến mức lạ thường.
"Sao? Lần này Force đã làm cái gì rồi? Lấy đồ của anh mà không nói hay là tợp hết đồ ăn anh để dành?"
"Đừng có nhắc đến cái tên ấy!"
Book gắt gỏng đáp lại.
"Chúng mày coi đây này!"
Người anh lớn thò tay ném chiếc điện thoại ra khỏi chăn, First nén tiếng thở dài rồi đi đến nhặt nó lên. Còn Khaotung dù đang sợ đến mức suýt tè cả ra quần nhưng vẫn lò dò tiến lại gần để xem cùng anh.
Trên màn hình là đoạn video quay lại cảnh livestream của một người nào đó, dựa theo bối cảnh quen thuộc và tiếng nhạc xập xình thì có vẻ như là được quay ở bữa tiệc tối hôm qua.
《Ayo checka checka checka down, xin chào mấy cưng nhá! Giờ thì anh đây sẽ livestream hometour cho mấy cưng xem nhà của thiếu gia Mark Pakin nhá. Không khí bữa tiệc hiện tại vẫn còn nóng bỏng tay nên đứa nào muốn thì xách mông lên chạy đến vẫn kịp nhá haha.》
Người đó vừa vuốt tóc cười hềnh hệch vừa đi lên cầu thang nhà Mark.
Khaotung nheo mắt lại, hình như lúc này là lúc mà cậu và First đã đi về rồi thì phải. Bầu không khí có vẻ ảm đạm, trên ghế sofa là cả một đống người nằm lẫn ngồi chồng lên nhau, chai lọ cả rượu lẫn bia vứt bừa bãi khắp mọi nơi.
《Ui tầng hai vừa đẹp vừa rộng, không hổ danh là đại thiếu gia của trường chúng ta.》
Người nọ che miệng kinh ngạc khi đi qua hành lang tầng hai.
《Nhiều phòng phết nhỉ. Không biết phòng nào là của Mark đây?》
Phần comment hiện ra vài dòng như là "đừng vào phòng người ta", "đừng xâm phạm cá nhân" hay gì đó, người kia cũng biết điều mà cười xuề xòa qua loa cho có lệ.
《Tất nhiên rồi, các gái bình tĩnh, giờ thì chúng ta xuống tầng và tham quan phòng bếp xịn xò liền nè.》
...
"Mấy người đấy vẫn hay làm thế này mà, bình thường anh với Mark có ý kiến gì đâu?"
First trầm ngâm vò nhẹ tóc, khẽ đặt điện thoại xuống giường.
"Tua lại đoạn nó đi qua phòng thằng Mark đi."
Book có vẻ đã bình tĩnh hơn lúc vừa rồi. Y cuối cùng cũng đã chịu ngồi dậy khỏi chăn và ôi Chúa ơi, Khaotung suýt nữa đã không nhận ra được người nọ. Đôi mắt thì sưng húp lên vì khóc nhiều, tóc thì không còn mượt mà nữa mà trở thành một đống bù xù như tổ quạ, y rút hai ba tờ khăn giấy để xì mũi rồi bất cần ném đại xuống đất.
First nhíu mày nghi hoặc làm theo lời của Book, cố gắng để tìm ra vấn đề nghiêm trọng mà người anh lớn đang muốn nói với cả hai là gì.
Đoạn video quay trở lại cảnh người đó nói "tất nhiên rồi,...". Anh và cậu cố căng mắt tập trung cao độ để soi xét mọi thứ trong màn hình điện thoại.
"Ôi vãi!"
First che miệng thở hắt ra trong khi Khaotung thì vẫn còn đang vô cùng mù mờ.
"Mày thấy chưa?"
Book nhìn phản ứng của thằng em mình xong liền nằm phịch xuống giường, trùm chăn kín đầu rồi lại khóc ré lên như bị rót nước sôi vào lỗ tai.
Khaotung nhìn xung quanh với thái độ bối rối hết sức có thể, anh cũng nhận ra cậu vẫn còn đang ngẩn ngơ liền tua lại đoạn video thêm một lần nữa rồi chỉ cho cậu xem.
"Nhìn vào trong phòng đi này."
Anh nói nhỏ, cậu nghe theo ghé đầu vào để nhìn kĩ hơn.
Ồ.
Chết mẹ rồi.
Phía sau lưng chủ nhân của đoạn livestream, cửa phòng ngủ hé mở, dù chỉ là lướt qua vài giây ngắn ngủi nhưng cũng đã đủ để Khaotung thấy được cảnh tượng gây shock đến mức khiến cậu gần như hóa đá.
Bên trong căn phòng đó, Book và Force đang ngồi hôn nhau, trên giường của Mark.
Rồi xong haha, lòi trĩ chuyến này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro