Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7 - Yeonjun

Em có thể đi đâu cơ chứ?

Chẳng may em bị lạc thì sao?

Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như em gặp nguy hiểm, vậy thì ai sẽ ở đó cứu em?

Tôi không biết. Những câu hỏi cứ dồn dập hiện lên trong đại não, nhưng hoàn toàn không nhận được bất cứ một câu trả lời nào đàng hoàng.

Suy nghĩ của tôi đang dần trở nên rối tung lên, tôi không thể nghĩ được điều gì tích cực.

Và rồi hình như tôi nghe thấy gì đó.

'Yeonjun ...'

Một chất giọng quen thuộc thì thào bên tai tôi, là em, chính là em!

Tôi mở to mắt, vừa là ngạc nhiên, vừa là để lắng tai nghe cho rõ. Chúa ơi, tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ thông tin gì để có thể tìm được em.

"Kai, em đang ở đâu?!"

Tôi không biết liệu em có nghe thấy lời tôi nói hay không, nhưng tôi mong rằng em sẽ nghe thấy nó. Tôi thật sự lo lắng cho em, tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ thế nào nếu như thiếu em.

'Em không có ở đây đâu, Yeonjun. Xin anh đừng cố gắng để đi tìm em..'

Tôi nhíu mày, tại sao em lại nói như vậy?

Rồi tôi nghe thấy em tiếp tục nói: 'Anh có từng thắc mắc vì sao em lại sống sót sau ba năm mắc kẹt trong bức tường đó không, Yeonjun?'

Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình dường như đang nứt ra, tiếng vỡ của nó kêu lên những thanh âm thật giòn. Tôi bối rối, hoang mang và đầu óc trở nên trống rỗng.

Ừ nhỉ, tại sao tôi lại chưa từng thắc mắc điều này?

Vì sao em có thể sống sót được trong ba năm qua?

Em lại nói, những lời như đâm sâu vào trái tim đang nứt toạc ra của tôi: 'Em không có thật đâu, Yeonjun. Em chỉ là một linh hồn cần được cứu rỗi, và có thể đi được vào giấc mơ của anh. Đó là lý do vì sao chỉ một mình anh mới có thể nghe thấy lời em nói, nghe thấy những suy nghĩ trong em. Giữa chúng ta có một sợi dây liên kết đặc biệt, nhưng thật đáng tiếc, em đã không thể sống sót sau ba năm liền. Em đã chết vào cái đêm mà cha chôn em vào bức tường kia..'

"KHÔNG!!"

Tôi hét lên trong vô vọng, đầu tôi đau buốt, dường như cả nó cũng không tài nào chấp nhận được sự thật này. Trái tim tôi vỡ tan, đâu đó trong các tế bào của cơ thể tôi cũng rỉ máu.

Hãy nói rằng đó không phải sự thật đi em ơi, em chưa chết, em vẫn còn sống, tôi đã cứu được em rồi mà, đúng chứ?

"Không..."

"Không thể nào.."

Tôi cứ lẩm nhẩm nó như một kẻ điên, tôi ôm lấy đầu mình, cố gắng quên đi những gì em đã nói. Tôi không muốn chấp nhận sự thật này! Tôi không muốn em chết!

'Em xin lỗi anh nhiều lắm, Yeonjun.'

- 7 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro