7
Em lại đi vào giấc mơ của tôi.
Và nó cũng giống như lần trước.
Cùng một bức tường vô hình.
Biểu cảm trên khuôn mặt em cũng vậy.
Bóng tối giống nhau.
Nhưng lần này tôi thấy em rơm rớm nước mắt.
Chúng tỏa sáng như một viên ngọc trai trên đôi má nhợt nhạt của em.
Và em không có chiếc ô tô đồ chơi bên mình.
Em đã không thể ngủ trong suốt ba năm qua.
Làm thế nào mà em có thể chịu đựng nhiều đến như vậy, Kai?
Em có ổn không?
Em vẫn còn sống, đúng chứ?
-7-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro