2. Cẩm Tú Cầu
Truyện có nội dung ảnh
_______________________
Năm năm.
Trong khoảng thời gian ấy, em thường xem lại những tấm ảnh cũ và ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay, như một cách để nguôi ngoai nỗi nhớ cậu. Nó được em mua vào sinh nhật năm 19 tuổi của mình, khi em đang rảo bước trên đường phố Paris dưới ánh nắng hạ nhạt nhòa chẳng mấy phần ấm áp. Vô tình, em thấy nó được trưng bày thật đẹp mắt trong lớp thủy tinh dày như đang lấp lánh. Là nhẫn đính hôn, trông rất đẹp! Em kỳ thật cũng rất yêu thích nên luôn đeo nó trên tay. Chiếc còn lại vẫn luôn cất kĩ...
Mà cũng vì những lần nhớ nhung chẳng hợp thời ấy mà căn bệnh trong em cũng nặng thêm theo từng tháng, từng ngày...
Mỗi ngày, đeo bám lấy em đều là những cơn ho như muốn cào xé cổ họng, đau đớn vô cùng.
Rồi không biết từ lúc nào, cánh hoa đã dần vương màu máu. Đỏ thẫm, nhìn đến đau lòng...
Hoa lâu đẩu kia thật quá đỗi xinh đẹp, thế nhưng vẻ đẹp ấy lại đang mang cái chết đến gần hơn với em.
. . .
6:30 sáng, tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi khiến Reo phải miễn cưỡng thức dậy, miệng em rít lên mấy câu chửi thề vì bản thân chỉ vừa mới chợp mắt được hơn ba tiếng sau hai ngày gần như thức quên trắng, quên ăn quên ngủ để xử lý những tài liệu và hợp đồng công việc, mà bây giờ đã phải thức dậy. Đáng hận hơn là khoảng một tiếng nữa chi nhánh sẽ có một cuộc họp quan trọng. Thật là mệt chết đi được!
Sau khi vệ sinh cá nhân, em diện lên mình chiếc quần âu đen và áo sơ mi trắng, uống vội một tách cà phê để giữ tỉnh táo rồi nhanh chóng đến tập đoàn.
Một ngày của em trôi qua như vậy! Trong suốt một năm qua, thời gian dường như lặp đi lặp lại, hệt như một vòng xoáy không có điểm dừng. Từ sáng sớm đến đêm muộn, em đều lao vào công việc, đôi lúc trở về nhà nghỉ ngơi vội vã vài tiếng nhưng thường là ngay tại phòng làm việc trước khi lại bị cuốn vào guồng quay của những hợp đồng và tài liệu. Cuối tuần là ngày duy nhất rảnh rỗi thì lại phải dành nó để đến bệnh viện điều trị bệnh theo định kì.
Reo đã không thể nhớ nổi lần cuối mình có thời gian rảnh rỗi là khi nào nữa.
.
.
23:40 tối, công việc đã hoàn thành xong. Em ngồi trên một chiếc taxi đang chạy đều đều trên quốc lộ trong đêm, dưới ánh trăng soi mờ mờ. Reo dùng một tay nới lỏng cà vạt, sau đó vô lực tựa đầu vào kính cửa xe, hướng con ngươi mang sắc tím nhìn ra cảnh đêm phía bên ngoài.
Em cảm thấy kiệt sức, tâm trạng thật sự tồi tệ! Tại sao lại như vậy?
Phải rồi, là vì hôm nay em được hay tin 'Tiền đạo thiên tài Nagi Seishiro đã chính thức đầu quân cho câu lạc bộ bóng đá Manshine city với bản hợp đồng trị giá XX triệu Bảng Anh, thời hạn hợp đồng sẽ được kéo dài trong ba năm. Theo lịch trình, khoảng một tuần nữa tiền đạo Nagi Seishiro sẽ xuất cảnh sang Anh Quốc để gia nhập câu lạc bộ!' từ báo đài và truyền thông.
Man City rất mạnh! Nếu được chơi bóng trong môi trường ấy thì chắc chắn Nagi sẽ giỏi hơn rất nhiều và tiến rất xa thêm nữa! Vì cậu ấy là một thiên tài mà. Sớm thôi! Nagi sẽ thực hiện được ước mơ vô địch World Cup của mình. Trời ạ, mới 23 tuổi đã thành công như vậy, thật đáng mừng mà.
Vậy... khi nghe tin ấy, em đã cảm thấy thế nào? Rất vui, thật sự vui mừng cho cậu ấy, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi buồn không tên. Tại sao? Có lẽ là vì em vốn đã xa, nay lại càng xa cậu thêm nữa.
Cứ nghĩ về nó lại càng khiến tâm trí em rối bời, cũng như khiến lồng ngực và cổ họng em nhức nhối. Nghĩ ngợi một hồi, Reo yêu cầu tài xế chuyển hướng. Tâm trạng tồi tệ như này thì có về nhà cũng đâu thể ngon giấc được!
.
.
.
Nơi ghế ngồi cạnh quầy pha chế, đối diện với nữ bartender xinh đẹp cùng một nụ cười tươi tắn đang mải mê pha chế rượu, Reo ngồi đó một mình nhâm nhi ly rượu sóng sánh như để giãi bày tâm sự trong lòng.
Đây đã là thói quen của em trong suốt năm năm qua, tất nhiên là đều có lý do cả! Vì thói quen uống rượu cũng đâu có tốt lành gì. Nhưng, khi đầu óc trở nên mụ mị do men rượu em sẽ ngăn được tâm trí mình nhớ đến người em thương.
Thứ cồn này từ khi nào đã trở thành liều thuốc giảm đau cho cả lá phổi, tâm trí lẫn trái tim em dù chỉ trong chốc lát?
Nhưng bây giờ em buồn ngủ quá! Mọi thứ xung quanh đều thật mơ hồ, mắt em trĩu xuống, trong khi đầu óc lại mơ màng. Em chọn loại có nồng độ cồn hơi cao rồi, trước đây cùng lắm chỉ là đầu óc mụ mị, trống rỗng chút thôi, mà hôm nay lại đến mắt cũng không mở nổi.
Có lẽ là vì ngày hôm nay đã rất nhớ cậu.
Trời ạ! Em phải về nhà thế nào bây giờ, thật buồn ngủ quá.
"Nagi, tớ ngốc quá đi mất!"
Sau đó, mọi thứ trước mắt em tối sầm lại, ý thức cũng mất đi. Em nằm gục xuống bàn, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
.
.
- Nagi!
Em thấy cậu đang đứng thất thần trên sân bóng.
- Này Nagi, còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi!
- Làm gì?
Vẻ mặt cậu ngơ ngác.
- Chơi bóng đó, nè mau cầm lấy.
Em vui vẻ đưa trái bóng cho cậu.
- ...
- Chúng ta đi thôi!
Nhưng...
*Bụp
Âm thanh tiếng thứ gì đó rơi xuống. Reo quay lại thì thấy Nagi đã buông trái bóng ra để nó nằm lăn lóc trên sân. Sắc mặt cậu trầm lắng và lạnh nhạt...
- Cậu sao vậy?
- Reo, cậu quên rồi sao?
- ...?
- Cậu đã bỏ rơi tớ rồi.
Sau đó gương mặt Nagi méo mó, cả không gian và thực thể trước mắt em cũng đều tan chảy thành những mảng màu u tối. Không gian vốn im lặng bỗng nổi nên những âm thanh rợn người.
"Đồ phản bội".
"Đồ thất hứa".
"Đồ tồi tệ".
Sắc mặt Reo trắng bệch đầy hoang mang và sợ hãi. Em ngồi xuống cố gắng bịt kín hai tai mình nhưng rồi tất cả đều vô ích.
Bỗng, bên tai là thanh âm thật quen thuộc:
"Reo, cậu thích tớ sao?".
"Cậu thật khiến tớ ghê tởm".
Rồi em giật mình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Hóa ra tất cả chỉ là ác mộng, ác mộng...
Em nhanh chóng tỉnh táo, nhìn lên đồng hồ. Mới chỉ 7:00 sáng, cũng còn sớm.
Thế nhưng...
"Mình sao lại về nhà được thế?".
Một câu hỏi vu vơ, em chẳng để tâm lắm. Vì trên người không có thương tổn gì, đồ đạc cũng vẫn còn nguyên, chắc là người qua đường nào đó có ý tốt thôi. Vả lại, ai mà không được? Vì cũng đâu phải cậu ấy!
Đã gần đến giờ làm rồi nhưng vì cơn đau đầu này mà em chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi ngày hôm nay, cơ mà đống công việc của em còn rất nhiều, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ ít cả. Nếu như không muốn bị xấp tài liệu đó đè chết thì tốt nhất vẫn nên chăm chỉ chút.
"Phải đi làm thôi".
Ngoài việc đi làm muộn hơn bình thường ra thì không còn gì quá đặc biệt. Những ngày sau đó cũng vậy, trôi qua trong sự tẻ nhạt với chỉ toàn là công việc, hợp đồng, tài liệu và những bông hoa từ hô hấp khiến em ngán ngẩm!
. . .
Và rồi... một tuần sau đó, báo chí và truyền thông lại rầm rộ thông báo về sự kiện tiền đạo Nagi Seishiro đã xuất cảnh sang Anh Quốc!
Ngày hôm đó, em không khóc cũng không cười, cũng chẳng nhớ rõ tâm trạng của mình ra sao nữa! Nhưng em lại nhớ là đêm ấy em đã uống rất nhiều, sau đó... Như thế nào nhỉ? Hình như là đã lại thiếp đi, ngủ say trên những bông hoa đỏ thẫm...
.
.
.
Nắng sớm trải đầy trên nền cỏ xanh của khuôn viên bệnh viện. Không gian yên bình và tĩnh lặng cơ hồ có thể nghe được vài âm thanh líu lo đang len lỏi trong những tán lá phong màu hoàng hôn đỏ rực.
- Để xem nào... Tôi có hai tin, đều là tin xấu! Em muốn nghe cái nào trước?
Aki đang ngồi đối diện với em. Hỏi với vẻ mặt khá nghiêm trọng.
- Đều như nhau mà, tùy anh đi.
Em lo lắng, lại không tránh khỏi cảm giác bất an trong lòng.
- Trước tiên, em sẽ phải dựa vào máy trợ thở trong khoảng 9-10 tháng nữa, hoặc có thể sớm hơn. Phổi em đã suy yếu đến mức này rồi.
- Tiếp theo là không chỉ do hanahaki mà sức khỏe em cũng sa sút trầm trọng bởi những thói quen sinh hoạt như không ngủ đủ giấc, ăn uống không điều độ và hay căng thẳng. Em không nên làm việc quá sức nữa...
- Em nên làm gì?
- Hãy nghỉ phép dài hạn đi!
Aki nói rất nghiêm túc.
- Anh nói nghe dễ dàng quá.
- Đừng lo, tôi sẽ nói chuyện với chú ấy, em chỉ cần nghỉ ngơi thôi.
Sắc mặt em dịu lại, môi treo lên nụ cười:
- Rõ ràng là tin tốt mà nhỉ.
.
.
Vài ngày sau đó...
Ba em rốt cuộc miễn cưỡng đồng ý cho em được nghỉ việc tạm thời với lí do nào đó hết sức hợp lí của Aki mà em cũng chẳng rõ nữa. Nhưng chắc chắn rồi, là một bác sĩ thì sẽ có lí do gì?
Không một câu hỏi han hay mấy lời quan tâm tương tự, ba em chỉ thờ ơ nhắc nhở rằng hãy sớm quay trở lại làm việc, cuối cùng vẫn chỉ có tập đoàn là quan trọng với ông ấy.
Cũng chẳng sao hết, tận hưởng kì nghỉ này thôi!
. . .
Sương đông, khí trời lúc này vẫn còn lạnh quá! Em ngồi một mình trên băng ghế công viên, không kìm được mà ho khan vài tiếng, lại khẽ thở dài một hơi để tâm trạng bình ổn lại. Sau đó, em lặng lẽ đưa mắt nhìn ngắm cây hoa anh đào to lớn khi này chỉ còn lại những cành khô trơ trọi được màu tuyết trắng phủ lên.
"Lạnh quá".
Nếu Bà Baya ở đây chắc hẳn sẽ nổi cơn tam bành vì em vốn sức khỏe kém mà lại ra ngoài vào thời tiết này.
Đây là nơi mà trước đây em cùng cậu rất thường hay lui tới vào những lúc rảnh rỗi. Nagi thì vẫn như thường ngày sẽ lười biếng ngồi chơi game hoặc đôi lúc sẽ ngủ gục, còn em thì sẽ ngắm hoa anh đào và cả... Người em thương.
Reo cũng không nhớ rõ, rằng bản thân đã biết bao nhiêu lần ngẩn ngơ trước cảnh tượng sắc hoa anh đào hồng thắm vương trên mái tóc trắng muốt tựa sắc tuyết ngày đông của người kia, cũng như số lần trái tim em rung động...
Nhưng rồi khi trở về thực tại. Em nhìn xuống đôi bàn tay mình đang ấm áp nằm trong chiếc bao tay dày, tự hỏi:
"Lạnh như vậy, Nagi có nhớ mà mang bao tay không?".
. . .
Mưa xuân, em lần nữa ngồi trên chiếc ghế công viên cạnh cây hoa anh đào ấy. Nhưng khi này, trên cây đã không còn màu trắng của tuyết mà khắp các cành đều là sắc hồng của hoa. Những bông hoa anh đào xinh đẹp theo làn gió xuân thổi nhẹ mà rơi xuống trôi nổi trong không trung, tạo nên mỹ cảnh khiến người ta phải say mê ngắm nhìn.
"Nagi, chúc cậu năm mới vui vẻ".
. . .
Ngày 6 tháng 5...
Nắng hạ, trong khí trời oi bức của những ngày đầu tiên vào mùa hạ. Vì là ngày cuối tuần nên trường học không có lấy một bóng người qua lại, cả không gian yên tĩnh duy chỉ nghe được tiếng ve kêu inh ỏi. Reo đang ngồi trên bậc cầu thang của ngôi trường cấp ba em từng theo học, nơi mà em lần đầu tiên gặp cậu. Bên cạnh còn có vài bông lâu đẩu dính máu, có lẽ em vừa ho rất nhiều.
Lướt đọc những bài báo ca ngợi về tài năng của Nagi trên mạng xã hội, em bất giác bật cười.
"Độ nóng của cậu vượt xa cả mùa hạ đấy, Nagi".
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé!".
. . .
Gió thu, những cơn gió đầu mùa thổi vào qua khung cửa sổ. Trên chiếc giường bệnh đơn, bóng dáng Reo ngồi đó thẫn thờ, xung quanh là bốn bức tường trắng ảm đạm cùng mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện.
Trên giường bệnh, ánh mắt em lơ đễnh hướng ra phía bên ngoài ô cửa sổ. Làn da trắng từng rất mịn màng nay lại xanh xao do tình trạng sức khỏe, đến cả cơ thể cũng gầy gò lọt thỏm trong bộ đồ bệnh nhân màu đơn bạc. Trông em hiện giờ tiều tụy biết nhường nào?
. . .
Khi này cũng đã sang thu rồi, em sẽ không còn được những ánh dương tàn khi bình minh sưởi ấm nữa.
Mùa thu ư? Bầu trời của nó trong xanh và không khí thật thanh bình nhưng sao lại khiến lòng em nặng trĩu cảm giác cô đơn. Vì sẽ chẳng có hoa anh đào, tuyết trắng hay ánh nắng ấm áp mà chỉ có những làn gió đêm lạnh lẽo cùng những cành cây với những chiếc lá đã úa vàng hay chỉ độc cành không trơ trọi. Trông thật hiu quạnh, đến nỗi khiến lòng người bất giác trùng xuống, một loại cảm giác tựa hồ như lẻ loi, cô độc...
Nhưng bù lại thì màu lá phong đỏ rất đẹp và mặt trăng của những đêm thu trông tròn và sáng lắm!
"Nagi, cậu có thích mùa thu không?".
======================
Ý nghĩa tiêu đề: Hoa cẩm tú cầu tượng trưng cho nỗi buồn và sự cô đơn.
"Hình như là đã lại thiếp đi, ngủ say trên những bông hoa đỏ thẫm..."
Mà AI không tạo được hoa lâu đẩu nên sài đỡ hoa hồng với hoa gì ấy toii cũng không rõ:)))
Trong phổi có đóa hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro