Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Bồ Công Anh

Truyện có nội dung ảnh

______________________

Mẩu truyện ngắn viết tặng cho Otp của mình!

Khi mặt trời đỏ rực đã nằm yên giấc cuối nơi chân trời sau màn khoe nắng hoàng hôn yểu điệu, đêm dài vô tận sẽ bao trùm lấy nhân gian. Mang theo hàn khí sắc lạnh, vừa cô đơn, lẻ loi lại càng thêm hiu quạnh.

Cảnh đêm hoang vắng và tiêu điều, bầu trời với sắc đen huyền ảo không có lấy một gợn mây mà chỉ lác đác vài đốm sao nhỏ mờ nhạt. Tất cả hoàn hảo làm nền cho một vầng trăng sáng lung linh và thanh khiết như đang được treo lên giữa trời, mang đến một cảm giác bình yên đến lạ.

Cũng đã sang mùa lá phong rơi, những làn gió đã chẳng còn nhẹ nhàng thổi qua kẽ tóc, chúng dường như có phần giá lạnh mà mơn trớn rồi thấm sâu vào da thịt.

Toàn bộ cảnh đêm chẳng mấy phần hoa mỹ ấy được em thu gọn vào trong đáy mắt nhưng vầng trăng huyền ảo kia lại được em giữ lấy trong tim.

"Nagi, trăng đêm nay đẹp quá! Thật muốn cùng cậu ngắm nhìn".

*Khụ khụ

Tiếng ho bất chợt của em phá vỡ không gian đang thật yên tĩnh. Ho mấy lần vẫn như cổ họng còn ngứa ngáy mà không ngừng lại.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ, giọng của một người phụ nữ trung niên truyền đến từ phía sau cánh cửa.

- Cậu chủ, tôi có thể vào không?

Vừa nhận thấy sự hiện diện của người thứ hai, em liền bụm miệng, nhịn xuống cơn ho mà đáp lời:

- Được!

Là quản gia của em. Vừa bước vào phòng, đôi mày của bà liền cau lại ra vẻ không hài lòng:

- Cậu chủ, thời tiết đã trở lạnh không nên ở ngoài ban công như vậy.

Em ậm ừ, bước vào và chốt cửa ban công lại rồi chầm chậm hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Ông chủ nói hôm nay sẽ dùng bữa tối ở nhà, yêu cầu tôi gọi cậu cùng xuống dùng bữa.

- À, được! Bà xuống trước đi, tôi sẽ xuống ngay.

Giọng em có hơi gấp gáp.

- Vâng, xin đừng chậm trễ.

*Cạch

Ngay khi cánh cửa vừa được đóng lại em cũng đã chẳng thể nhịn nổi nữa mà ho khan liên hồi.

*Khụ khụ khụ

"Khó thở quá".

Cổ họng em đau rát vô cùng, giống như đang bị người khác dùng dao mà rạch nát.

"Ức.. Đau quá".

Khi những cơn ho ấy kết thúc, em vụng về lau đi vệt máu bên khóe miệng, lại không ngừng tham lam hít lấy không khí xung quanh mình, hơi thở nặng nhẹ chẳng đều đặn.

Đến khi bình ổn lại, em mới buồn để ý tới mùi vị tanh tưởi trong không khí, cực kỳ nồng đậm khiến người ta buồn nôn. Chậm đưa mắt nhìn xuống phía dưới.

Lúc này, trên tay em và sàn ban công đều đã vương vãi những bông hoa lâu đẩu tím. Đẹp đẽ khôn tả! Thế nhưng lại không thể cảm nhận hương hoa. Bởi lẽ, sắc tím xinh đẹp kia đã phần nào bị che đi bởi những vệt máu loang lổ. Hương hoa thơm cũng vì vậy mà bị lấn át. Đọng lại trong không khí chỉ còn độc mùi máu tanh.

"Nagi ơi, tớ đau quá..."

. . .

Hanahaki, căn bệnh đẹp đẽ này đang giết chết em từng ngày. Đó là mầm mống si tình mà cậu ấy gieo vào trong em đã từ rất lâu. 

Cậu ấy, Nagi Seishiro, như một giấc mộng thoảng qua đời em. Là món quà mà số phận đã ưu ái ban tặng, thế nhưng em lại không thể giữ được. Thiếu niên em gặp năm 17 tuổi vậy mà lại khiến cho em nhớ mãi chẳng thể quên. 

Nagi, cậu ấy đẹp tựa một đóa hoa, dịu dàng và thuần khiết tưởng trừng như ánh trăng, như nắng sớm. Đôi mắt màu nâu trầm, trong vắt và sâu lắng. Nụ cười tựa như cánh hoa trong gió, mong manh mà rực rỡ. Cậu hoàn mỹ đến mức em nghĩ rằng bản thân chỉ có thể nâng niu trong lòng chứ sẽ chẳng bao giờ có được. Em đã thầm yêu, thầm nhớ cậu suốt những tháng năm. Thế nhưng... cậu là nam, và em cũng vậy...

Tình cảm của em, sợ rằng chẳng ai có thể thấu hiểu, thậm chí sẽ coi đó là điều khác thường, đáng ghê tởm. Em luôn lo sợ tình yêu ấy sẽ vấy bẩn cậu, vấy bẩn lên đóa hoa trắng ngần, đẹp đẽ vốn chẳng thuộc về em. Để rồi giữ kín, yêu thầm. Lại chẳng hay rằng tình yêu ấy lại âm thầm vun đắp, khiến cho cây hoa trong lòng em đâm chồi, từng cánh hoa hé nở.

Nhưng biết phải làm thế nào bây giờ? Người đã chọn bỏ rơi Nagi chính là em cơ mà...

.
.
.

Vào một chiều thu của bốn năm trước, ngày mà em nói rằng sẽ rời xa cậu.

Dự án Blue Lock đã kết thúc một thời gian khá lâu rồi. Reo và Nagi đều đã 18 tuổi, lễ tốt nghiệp cũng đã trôi qua vài tháng...

Dưới ánh hoàng hôn đang dần khuất bóng cuối nơi chân trời. Reo đang đạp xe dọc con đê phía sau trường học, nằm ngay cạnh bờ sông. Ở phía sau xe, Nagi đang ngồi tựa đầu vào lưng em, đôi mắt nhắm lại như đang thư giãn, thảnh thơi đón gió chiều.

- Nagi.

- Hửm.

- Cậu có yêu bóng đá không?

Em bỗng nhiên hỏi về vấn đề này khiến Nagi không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật mà trả lời:

- Tớ cũng không biết nữa.

"Còn tớ thì yêu nó nhiều lắm" .

- Tớ muốn nghe.

- À ừm tớ đã nghĩ nó thật phiền phức, nhưng hóa ra cũng không tệ... chắc là có đó.

- Vậy, nó đối với cậu có quan trọng không?

- Hừm, không biết thật mà! Reo đừng hỏi tớ nữa.

"Còn đối với tớ, nó chính là ước mơ lớn nhất đấy..."

- Không nói thì thôi vậy...

Miệng em mấp máy chần chừ như còn lời muốn nói. Lấy hết dũng cảm, em lại cất lời:

- Nagi này, tớ có chuyện cần nói với cậu...

Giọng Reo hôm nay rất lạ, không những nghe được đều là mệt mỏi mà còn phảng phất nỗi u buồn chứ chẳng phải âm giọng hồn nhiên, vô tư vô lo như mọi ngày.

- Tớ vẫn đang nghe mà, nói đi Reo.

Giọng nói biếng nhác ấy vậy mà nghe thật êm tai.

- Cách đây ít tuần, tớ đã nhận được thư mời nhập học của một trường đại học danh tiếng ở ngoại quốc.

-...

- Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ kỹ! Tớ đồng ý rồi.

- Ý cậu là cậu sẽ đi sao?

- Phải đó, tớ...

- Vậy còn bóng đá thì sao? Còn ước mơ của chúng ta thì sao?

Lời hãy còn chưa nói hết đã bị người kia dùng giọng trách cứ mà cắt ngang. Em cảm nhận thân nhiệt phía sau lưng mình xa dần, lưng cũng nhẹ đi. Em thở hắt ra một hơi, mỉm cười. Có lẽ vì quá khổ tâm lại không thể khóc nên cũng chỉ có thể cười như vậy thôi.

- Sẽ không thể chơi bóng cùng cậu nữa! Nhưng mà, tớ nghĩ cũng chẳng có gì to tác cả. Nhưng dù sao cậu cũng rất tài năng mà, không có tớ cũng chẳng sao! Vậy nên cậu vẫn phải chăm chỉ tập luyện nhé, vì ước mơ của chúng ta....

- Vậy còn lời hứa với tớ thì sao?

Em đang quay lưng với cậu thế nên chẳng thấy được sắc mặt cậu lúc ấy như thế nào, nhưng khi nghe âm giọng ấy thì em biết rõ rằng kể từ ngày hôm đó cả hai sẽ chẳng còn giống như xưa được nữa...

- Xin lỗi...

- ...

- Tớ nuốt lời rồi.

- Tệ thật đó, Reo.

- ...

- Cậu thật phiền phức, tớ... Mặc kệ cậu.

Đó cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng của cả hai trước ngày em rời đi.

Nagi đâu biết, thời điểm em đưa ra quyết định không phải vài tuần hay đôi ba ngày trước, mà là ngay sau khi nghe cậu nói rằng cậu cũng yêu thứ bóng đá ấy...

.
.

Vào đêm xuất cảnh, Reo đã bận lên mình một dáng vẻ mệt mỏi và đôi phần tiều tụy. Ánh mắt em mờ đục chất chứa đầy tâm sự, nặng trĩu xuống...

Trước khi xuất cảnh em vẫn chơi bóng, vẫn tham gia tập luyện. Nhưng từ ngày hôm ấy đến nay, Nagi và em cư nhiên không nói với nhau câu nào. Nếu là trước đây, dù cho sắc mặt của cậu ấy có tệ hơn nữa thì em cũng sẽ mặt dày mà bám riết. Bên tai cậu lải nhải không ngừng, bắt cậu phải nhìn em, buộc cậu phải chú ý đến em.

Thế nhưng bây giờ lại chẳng làm nổi nữa... Gần một tháng trời cậu ấy đều phớt lờ em, đến cả tin nhắn cũng không buồn xem. Coi em như không khí, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn. Cũng đúng, còn để ý em mới lạ. Là em không tốt, là chính em đã dẫm đạp lên lời hứa của cả hai cơ mà. Như vậy còn mong nhận được thương xót gì?

Vậy là hoàn toàn kết thúc rồi! Đoạn duyên phận ngắn ngủi của em và cậu...

*Tí tách

Mắt em đỏ hồng, tầm nhìn trước mắt mờ dần đi, hai bên má lạnh ngắt lại nhẹ nhàng cảm nhận hơi ấm đang lăn dài, khẽ rơi xuống.

"Mặn quá. Mình đang khóc à?"

"Ôi trời! Đã lớn như vậy rồi mà còn khóc nữa, cứ như con nít ấy".

Rồi em mặc kệ lệ bên khóe mắt, dần thiếp đi... 

Nhưng nước mắt của em lại rơi càng thêm nhiều, vì em biết khi thức dậy trong cuộc sống của em sẽ chẳng còn một người tên Nagi Seishiro nữa...

.
.

Đến Paris.

Năm đầu tiên.

Em đã quen với khí hậu và lối sống sinh hoạt nơi đây, không còn lạ lẫm như những ngày đầu, chỉ là sức khỏe em không được tốt cho lắm. 

Em cũng đã quen được rất nhiều người bạn mới chỉ là chẳng gắn bó như em và cậu ấy đã từng.

Năm thứ hai.

Cuộc sống khá ổn và mọi thứ đều rất tốt. Chỉ là Reo cảm thấy mình so với trước đây ngày càng khác biệt, em không còn hay tươi cười và tràn đầy sức sống như trước đây mà dần trở nên trầm lắng, kiệm lời. Nên nói là chẳng còn chút gì giống như xưa...

Em gầy đi khá nhiều, cũng nhận thấy được thể trạng mình so với trước đây thật sự là kém xa, chứng ho khan hình như cũng đã gắn bó bên em lâu bằng thời gian em gắn bó với thành phố này. Mỗi ngày em đều ho rất nhiều và cổ họng luôn đau rát khiến cho giọng nói cũng không còn mấy phần trong trẻo. 

Năm thứ ba.

Em được chuẩn đoán mắc hanahaki sau khi không thể chịu được thêm những cơn ho mà tìm đến bệnh viện. Bác sĩ nói cây hoa đã ở bên trong em từ rất lâu, và có lẽ hoa sẽ sớm nở, vậy là sự yếu ớt của cơ thể em trong những năm qua cũng là vì lí do ấy. 

Reo hỏi về cách điều trị, bác sĩ nói chỉ cần thực hiện phẫu thuật loại bỏ cây hoa di chứng sẽ không quá lớn. Thế nhưng di chứng ấy lại chính là vĩnh viễn quên đi tình yêu dành cho đối phương, hoặc sẽ vĩnh viễn quên đi người ấy... 

Vậy thì quá lớn rồi...

Năm thứ tư.

Em đã trờ về Nhật Bản và hiện tại đang làm việc tại tập đoàn của gia đình. Vài ba ngày trước em vô tình gặp lại một người bạn cũ tại triển lãm tranh của thành phố, có lẽ đó là một món quà nho nhỏ mà cuộc sống nhàm chán này muốn bù đắp cho em. 

Hoa đã nở. Giờ đây em đã bắt đầu nôn ra những bông hoa, là hoa lâu đẩu. Chúng có màu tím rất đẹp, số lượng lại ngày một tăng. Em cũng đâu định bán hoa, có nhiều thế để làm gì...? 

Năm thứ năm

Nhờ năng lực và tư chất hơn người, em đã liên tục được thăng chức và đạt được những thành tựu lớn trong công việc. Hiện tại em đang đảm nhận vị trí quản lý điều hành của một chi nhánh lớn thuộc tập đoàn Mikage, không nhờ nâng đỡ mà bằng chính năng lực của mình.

Em đã có tất cả!

Thế nhưng... em có hạnh phúc không? 

Em có cảm thấy nuối tiếc nụ cười mà mình đánh mất năm 18 tuổi?

Có cảm thấy nuối tiếc dáng vẻ thiếu niên đơn thuần mình từng có?

Và... có cảm thấy mình đã đúng khi đã từ bỏ ước mơ lớn nhất và cả người trong lòng?

Em đã có tất cả, nhưng lại thiếu mất một trái tim...

. . .

Nagi Seishiro khi này đã trở thành một tiền đạo xuất sắc được săn đón và còn vinh dự nằm trong top X tiền đạo nước nhà và top XX tiền đạo thế giới, đã tiến đến rất gần với ước mơ vô địch World Cup của cả hai, nhưng đáng tiếc là không phải "cùng nhau" khi em đã sớm từ bỏ nó...

Đã năm năm rồi, em đều đếm từng ngày... từ khi nào, số ngày đã lớn như thế?

 Đến hiện tại đã XXXX ngày... 

Hoa cũng đã không còn sắc tím đơn thuần, vì nỗi nhớ một người mà dần vương máu đỏ. 

Thế sao em không tìm cậu? không đến gặp cậu? 

Phải rồi, là vì tội lỗi! Nỗi ân hận đã xây dựng lên một bức tường thành bằng thủy tinh trong suốt ngăn cách giữa em và cậu. Dù rằng đó chỉ là thứ thủy tinh dễ vỡ nhưng em lại chẳng có đủ can đảm để mà phá nát nó.

"Lúc này, dù cậu đang ở ngay trước mắt tớ, nhưng lại quá xa vời".

=====================

Ý nghĩa tiêu đề: Hoa bồ công anh mang lại cảm giác cô đơn cùng nỗi buồn của sự chia ly. Bồ công anh cũng được ví von như những câu chuyện tình yêu đẹp nhưng lại không trọn vẹn hay một mối tình dang dở, đồng thời cũng thể hiện sự chờ đợi một ai đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro