Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ⒸⒽⒶⓅ 3

Đời người giống như một cuốn sách, kẻ ngu xuẩn lật giở qua quýt, người khôn ngoan lần xem tỉ mỉ.

"Nghe nói lớp cậu vừa có thầy giáo đẹp trai lắm phải không?", trên đường tan học về, Hyeon níu lấy cánh tay Lisa hỏi.

"À, cực kỳ đẹp trai", Lisa nhớ lại tướng mạo cao ngạo của Jungkook.

"Oa, cậu đã nói đẹp trai, vậy chắc chắn phải đẹp trai khủng khiếp rồi, tiếc là thầy ấy không dạy lớp tớ", Hyeon bóp cổ tay, bộ dạng tiếc nuối.

Hyeon là bạn thời thơ ấu của Lisa. Chuyện kể rằng thời còn đi nhà trẻ, Lisa học lớp Dâu, Hyeon học lớp Chuối, vì Do Hyun lớp Táo, hai người vung tay đánh nhau. Đến khi cha của Hyeon và cha của Lisa được mời đến văn phòng giáo viên mới biết, thì ra đối phương là bạn thuở nhỏ của mình. Hyeon và Lisa được "ăn" bữa hạt dẻ(1), bị ấn đầu bắt phải xin lỗi đối phương ngay tại trận. Và thế là, sự kiện lần đó đã dẫn đến một đoạn nghiệt duyên.

________________________

(1) Bị người khác cốc đầu dạy dỗ.

Trừ tiểu học ra, hai người không học cùng nhau cấp hai. Đến khi Hyeon thi đỗ vào ngôi trường Thập Trung này, hai người lại dính lấy nhau.

"Haizz, cậu đem mắt tớ qua đó mỗi ngày nhá!",Hyeon nói.

"Được thôi,ngày nào cũng dán mắt cậu vào mông tớ rồi mang đi!", Lisa nói giọng nghiêm chỉnh.

"Cậu đi chết đi!"

"Hyeon, tối nay tớ đi 'Tô', nếu mẹ tớ có hỏi, cậu nhớ nói là tớ học ở nhà cậu đấy nhé!", Lisa trước giờ luôn gọi tên Hyeon, Hyeon cũng gọi thẳng tên họ của Lisa.

Lisa nói:"Hyeon, nếu tớ gọi cậu là Hy Hy, tớ sẽ nôn mất!".

Hyeon nói:"Cái đồ thối tha nhà cậu, tớ nôn trước thì có ấy!".Tình bạn của con gái luôn quái lạ như thế.

Ban ngày, 1912 có vẻ là con phố giản dị chất phát, đường đá bóng loáng, những quán trà xây bằng đá, quán bar, quán KFC cũng không thoát khỏi phong vị cổ xưa. Rẽ phải chính là phủ Tổng thống có lịch sử hơn sáu trăm năm, đi tiếp là vườn mai, nơi Tôn Trung Sơn ở năm xưa. Giữa những tảng đá, lớp lá, trong làn gió thoảng, ý vị cổ xưa trăm năm lưu chuyển.

Đến tối, 1912 lại chuyển mình, trở thành khu phố náo nhiệt nhất. Ánh sáng lờ mờ của quán trà vỉa hè, ánh đèn rực rỡ của quán bar, tiếng chào hỏi ầm ĩ của nhân viên phục vụ đứng cổng, pha lẫn tiếng nhạc, ánh mắt của đàn ông phụ nữ, tư thế mờ ám, đèn đường nhập nhằng, mùi rượu bia phản phất. Chẳng trách từng có tờ báo nói, sau khi Nam Kinh có 1912, cuộc sống về đêm của thành phố này lùi lại trung bình một đến hai giờ đồng hồ.

"Lisa, lần sau em còn mặc đồng phục trường đến 'Tô' nữa là chị sẽ đá em ra ngoài đấy!", Jennie túm lấy Lisa – người đang mặc đồng phục hè của trường đang ngồi trong góc, bưng ly nước trái cây uống ngon lành.

Lisa ngẩng đầu, nheo mắt, nhìn Jennie – cô gái xinh đẹp kiều diễm không thua gì mảng đen màu rực rỡ phía sau.

Jennie buông người xuống ghế sô pha nơi Lisa đang ngồi,thoáng chốc đã có phục vụ Tiểu 

Han bưng rượu đến cho Jennie.

"Chà, chà, rốt cuộc là bà chủ đến có đãi ngộ khác", Lisa nghiêng người nhìn bàn tay khẽ lắc rượu của Jennie, chiếc vòng tay mã não màu đỏ lóe sáng dưới ánh đèn mờ mờ.

Jennie đặt ly rượu xuống "keng" một tiếng, chìa đầu ngón tay chọc vào đầu Lisa: "Em tưởng chị sẵn lòng à, có người lúc đó nói thế nào nhỉ: "Yên tâm em sẽ giúp chị! Nói láo,ngày ngày hại lão nương đây tan học một cái là tức tốc căng giò chạy đến đây, còn mình thì không thấy cọng lông nào!".

Quán bar 'Tô' vốn dĩ là do nhóm người không có văn hóa Baek Hyeon mở, sau đó Baek Hyeon chia tay Jennie đi Vũ Hán, để lại 'Tô'. Lisa nhớ những lời mà Baek Hyeon nói với Jennie trước khi rời đi: "Thứ hữu hình bao giờ cũng biến mất trước tiên, cái thực đọng lại là thứ ngụ nơi đáy lòng".

Jennie quên Baek Hyeon trong một lần thi cuối kì sau khi vào học Học viện Nghệ thuật Nam Kinh. Mối quan hệ giữa họ luôn là những trận cãi vã ầm ĩ, vậy mà chia tay lại nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thoảng.

Cuối cùng, Baek Hyeon có làm tổn thương Jennie hay không, Lisa không hay biết, trước giờ cũng chưa từng hỏi. Ai chẳng có nỗi niềm của riêng mình? Giữa bạn bè với nhau không phải cái gì cũng có thể nói thẳng ra hết, chí ít Jennie của hiện tại sống rất muôn màu muôn vẻ.

Lisa có hơi đãng trí, trong lúc ngẩn người đã cắn đầu ống hút bẹp dí.

"Sehun sắp về rồi", Jennie dựa vào sô pha, không biết là nói với ai, những cảm nhận được một cách rõ ràng cơ thể cứng đờ của người bên cạnh. Cô không khỏi khẽ giấu một tiếng thở dài.

Lisa ngồi thẳng người, thầm lẩm nhẩm cái tên ấy trong lòng.

Sehun sắp quay về. Sehun – người chiếm đoạt tất thảy hồi ức thời cấp hai của cô. Sehun – người mắng cô là đồ ngốc. Sehun – người nắm lấy bàn tay nức nẻ của cô trong những ngày đông buốt giá. Sehun– nhéo mũi cô nói kẻ ngốc này bị cảm cúm trong mùa hạ. Sehun –người từng là của Lisa cô. Sehun – ra nước ngoài. Sehun – rời bỏ cô.

Jennie nhìn cô gái mặc đồng phục trường có tiếng tăm ngồi thẫn thờ trước mặt, nhớ lại quang cảnh ba năm về trước, cậu em họ cao ngạo đến độ không coi ai ra gì nhìn thấy cô ngồi trong 'Tô', liền kéo tay cô gái mặc váy liền viền ren trắng đứng bên cạnh, nói với cô: "Jennie, đây là Tiểu Li nhà em!". Cô nữ sinh vừa cười, vừa đá vào chân Sehun nói: "Ai nói là nhà cậu, đầu heo", rồi ngẩng đầu cười với cô, thoáng hiện đôi má lúm đồng tiền.

Sau khi, Sehun ra nước ngoài, Jennie lại một lần nữa nhìn thấy Lisa trên phố, suýt chút nữa thì không nhận ra. Cô nữ sinh ấy đứng trên đường đợi xe,mặc áo phông trắng, quần bò ngắn màu đen,tóc ngắn,giản dị đứng giữa dòng người, hoàn toàn khác biệt với những nữ sinh có phong cách thời trang lóa mắt bên cạnh. Chỉ trong thoáng chớp ấy, Jennie đã chú ý đến cô.
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro