Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝙲𝚑𝚊𝚙 𝚇𝙸: 𝙽𝚘𝚜𝚝𝚊𝚕𝚐𝚒𝚊

«Non mi serve aspettare san velentino per dirti quanto ti amo perchè sono follemente innamorata di te tutti i giorni dell'anno.»

«Anh chẳng cần phải đợi đến ngày này để nói anh yêu em biết bao, bởi ngày nào trong năm, anh cũng yêu em đến phát cuồng rồi.»

Châu Kha Vũ uể oải kéo mình ra khỏi chiếc chăn bông khi mặt trời ngoài kia đã chiếu tới gương mặt góc cạnh của anh đang say giấc trên giường. Anh vươn vai một cách khó nhọc rồi lại ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài khung cửa sổ. Con người rơi vào trạng thái như anh hiện tại thì thường chia làm hai trường hợp: một là thất nghiệp, mà hai là thất tình.

Tiếc thay, Châu Kha Vũ lại may mắn quay vào ô số 2.

Đêm hôm đó trên cây cầu cổ kính kia, câu tỏ tình vừa kịp buông khỏi đầu môi thì anh đã thấy hơi thở ấm nóng bao phủ khắp gương mặt. Gia Nguyên nhẹ nhàng kéo anh vào một nụ hôn mới, nụ hôn của những quyến luyến, nụ hôn của những day dứt bao ngày nhớ mong, nụ hôn của những lời yêu còn chưa kịp giãi bày. Hơi thở quấn quít đó chỉ dừng lại bởi tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập từ túi quần bạn nhỏ. Cậu buông anh ra, trên mặt vẫn còn đỏ ửng bởi khó thở, đôi môi ửng hồng lên có chút sưng tấy vì nhưng va chạm mút mát. Nhưng rất nhanh, những thông tin phía đầu dây bên kia đã khiến sắc mặt cậu từ đỏ hồng sang xám xịt đầy lo lắng.

"Được được, tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay đây."

Gia Nguyên nói xong câu đó cũng liền cúp máy, kéo Châu Kha Vũ quay lại xe, bắt anh phải nhanh nhanh chở mình về nhà.

"Em phải về Ý ngay thôi, khu nhà em thuê ở vừa gọi điện báo xảy ra một vụ cháy, quản lý yêu cầu em về xem nhà có bị thiệt hại gì không."

Châu Kha Vũ cứ thế ù ù cạc cạc chở bạn nhỏ về nhà, trơ mắt nhìn cậu gấp gáp vừa thu dọn hành lý vừa đặt vé máy bay, rồi lại vội lái xe đưa cậu ra sân bay.

Khoảnh khắc đứng nhìn cậu bước qua cổng kiểm soát an ninh, trong lòng Châu Kha Vũ vẫn là hàng ngàn mối tơ vò. Anh một mặt muốn hỏi cậu câu trả lời đêm qua, mặt còn lại nhìn bộ dạng tất tả lo lắng của cậu lại không thể cất thành câu. Anh cứ thế nhìn cậu bước lẫn vào dòng người hối hả ở Paris, cũng nhìn thấy trái tim mình treo lơ lửng ở đêm trăng hôm ấy, chỉ chờ một người mang tên Trương Gia Nguyên đến giải cứu.

Máy bay cất cánh, khoảng trời của Châu Kha Vũ cũng chợt bay theo.

Trương Gia Nguyên về Ý đã là ngày thứ hai, cậu không liên lạc với Châu Kha Vũ. Anh cũng chần chừ không liên lạc với cậu, sợ sẽ làm phiền cậu.

Ngày đầu tiên, anh từ sân bay trở về căn hộ nhỏ của mình đã là tờ mờ sáng. Không phải là nhà anh cách quá xa sân bay, mà là anh tự đưa mình đi một vòng thành phố, tự mình đi qua những nơi mà cậu đã đi trong những ngày qua, tự mình một lần nữa đặt chân lên cây cầu Alexandre-III, đứng ở vị trí mà cách đó vài giờ cả hai đã đứng, ngắm nhìn lần nữa bầu trời trên cao, ánh trăng vẫn vậy, không tròn, nhưng sao cũng đã mờ dần. Về đến nhà cứ thế chậm rãi thay ra bộ quần áo, rồi lại nằm lên giường. Cả ngày chỉ nằm như một cỗ máy lập trình sẵn, không chợp mắt, cũng không ăn uống.

Anh cũng không lý giải được trạng thái của bản thân hiện tại. Nói là thất tình cũng không phải vì cậu đã từ chối anh đâu. Nhưng nói là tỏ tình thành công đến mất ngủ lại càng không, câu nhận lời của cậu anh cũng chưa hề nhận được. Lăn qua lăn lại trên giường từ lúc trăng lên đỉnh, cho đến lúc trăng gần tàn nhà văn ZDan mới uể oải nhấc người xuống bếp giải quyết nhu cầu cho cái dạ dày đang biểu tình của mình.

Hôm nay là ngày thứ hai, sau một hồi thả mình trôi về miền vô định. Cuối cùng nhà văn trẻ lần đầu biết đến yêu kia cũng tìm được ý chí cho bản thân. Anh tin là cậu sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng. Anh tin vào nụ hôn đêm ấy cậu đã trao. Giống như trăng đêm ấy không tròn, nhưng vũ trụ vẫn thật lung linh. Tình yêu của anh và cậu chỉ còn khuyết một lời đồng ý, nhưng trái tim chắc chắn đã hòa làm một.

Châu Kha Vũ không tin vào tình yêu, anh tin Trương Gia Nguyên.

Cũng vì ý nghĩa đó, Châu Daniel quyết định vực dậy tinh thần của bản thân. Anh cạo đi bộ râu vừa nhú của mình, làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo đơn giản với chiếc áo có mũ trùm đầu cùng chiếc quần thể thao, rồi bước ra khỏi nhà đi tìm gì đó lót bụng. Anh lái xe đi đến khu người Hoa, tấp vào một cửa hàng bán món Đông Bắc. Anh không thích vị đồ ăn quá đậm, nhưng lại dành một sự ưu ái cho đồ ăn Đông Bắc. Hay nói đúng hơn là vì người anh thương là người đến từ Đông Bắc.

Ăn xong anh lại lái xe về, trên đường còn ghé qua cửa hàng hoa chọn một bình hoa lưu ly để trưng nơi góc phòng đơn sắc. Bạn nhỏ của anh từng nói rất thích hoa lưu ly.

Lưu ly, "forget me not", như Châu Kha Vũ, sẽ chẳng bao giờ quên Trương Gia Nguyên.

Anh còn mua thêm vài chậu hoa khác đã bày ngoài ban công. Gã khờ nào đó hy vọng, một ngày bạn nhỏ đến thăm căn hộ của mình, sẽ bắt được những gam màu anh cẩn thận dành riêng cho cậu.

Bạn nhỏ của anh yêu hoa, còn anh thì yêu bạn nhỏ.

Lúc Châu Kha Vũ về tới nhà mình thì vừa vặn mặt trời đã chạm chân đồi. Anh còn chưa kịp thay quần áo đã bắt tay vào bày biện những chậu hoa ra ban công, bày xong còn cắm thêm bình hoa ở nơi góc phòng. Lúc đứng dậy còn không quên tự khen bản thân cũng có chút năng khiếu trong lĩnh vực này. Anh lấy điện thoại ra canh góc thật đẹp, rồi chụp lại hai bức ảnh thành quả của mình. Châu Kha Vũ quyết định rồi, cậu không nói vậy thì anh sẽ chủ động liên lạc.

"Nguyên Nhi, em xem này, khi nãy anh đi ra ngoài đã ghé qua mua về đấy. Hoa cũng là tự tay anh cắm. Em thấy có đẹp không?"

Anh đặt điện thoại xuống bàn trà nhỏ rồi đi vào phòng thay quần áo. Còn chưa đầy năm phút đã trở ra rồi bay vội đến cầm lấy điện thoại lên để kiểm tra.

Vẫn chưa thấy hồi âm.

Nói không hụt hẫng là nói dối. Nhưng anh dặn lòng chắc là cậu vẫn đang bận thu xếp việc nhà cửa. Nên lại đứng dậy đi vào bếp tự chuẩn bị bữa ăn tối.

Hôm nay anh muốn làm món trứng xào cà chua và mì xối mỡ. Lần trước bạn nhỏ nào đó đã chỉ anh cách làm vô cùng cụ thể.

"Nguyên Nhi, hôm nay anh làm món trứng xào cà chua và mì xối mỡ nè. Làm theo cách em chỉ thật sự rất ngon đó."

Tới tận lúc Châu Kha Vũ đặt lưng lên giường vẫn chưa nhận được một câu hồi âm nào từ phía cậu.

"Nguyên Nhi, chắc là em vẫn đang bận nhỉ. Nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon. Anh nhớ em."

Mi mắt khép lại, mang theo cả nỗi nhớ mong đi vào giấc mộng. Châu Kha Vũ không bảo anh thích em, cũng không bảo anh yêu em. Châu Kha Vũ bảo "Anh nhớ em", nếu không có yêu thương thì sao lại có nỗi nhớ tồn tại.

Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên của kẻ mộng mơ mới rơi vào tình yêu làm chính là mở điện thoại lên kiểm tra phần tin nhắn. Và rồi thứ anh nhận được chỉ là sự hụt hẫng.

Hôm nay đã là hai mươi chín tết. Tối nay sẽ là đêm giao thừa. Châu Kha Vũ đã từng hy vọng, mình có thể cùng Trương Gia Nguyên tựa vào nhau trải qua thời khắc giao thừa ấy.

Trong lúc tâm hồn còn miên man ở vùng đất Roma thì Châu Kha Vũ nhận được tin nhắn từ cô Đinh. Cô bảo anh hãy sang nhà cô để lấy ít đồ về chờ cúng giao thừa. Năm nào cũng thế, cô Đinh luôn là người giúp anh chuẩn bị những thứ như này.

"Daniel đang nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Châu Kha Vũ đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhà cô Đinh chờ cô chuẩn bị đồ cho mình. Lại vô tình thả hồn vào bức tranh nhỏ được treo trên tường. Chữ kí ở cuối bức tranh cũng không còn xa lạ gì với anh.

"Tranh này là do Gia Nguyên tặng cô đó. Thằng bé vẽ tuyệt nhỉ."

"Nếu có em ấy ở đây để cùng đón giao thừa thì thật tốt cô nhỉ?"

Hai câu nói có vẻ không ăn nhập vào nhau nhưng lại đều cùng nói về một người. Mà người được đề cập trong câu chuyện bây giờ đang làm gì thì cũng không ai biết.

"Cháu đã tỏ tình với thằng bé chưa?"

"Tỏ tình ạ? Cháu nói rồi."

"Thế thằng bé trả lời cháu thế nào?"

"Em ấy vẫn chưa trả lời ạ..."

Cô Đinh như hiểu ra được lý do Châu Kha Vũ cứ như người mất hồn từ lúc đến đây là gì. Anh từ tốn kể lại cho cô nghe những việc tối hôm đấy bằng giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Cậu bé ngốc, cô tin là cháu cũng sẽ như cô. Cháu sẽ nhận ra được rằng Gia Nguyên cũng có tình cảm với cháu. Và cô cũng tin rằng cháu tình nguyện đợi thằng bé, có đúng không?"

Châu Kha Vũ không trả lời cô, anh chỉ lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh.

Nhà văn ZDan cùng cô Đinh ăn xong bữa tối giao thừa rồi mới quay về nhà mình.

Về tới nhà anh lục tìm được vài bản thảo cậu gửi cho anh ngày trước. Trước khi gặp cậu họa sĩ nhỏ ở Roma, anh vốn đã bị ánh trăng cậu khắc họa cuốn lấy tâm hồn. Ngày đó Châu Kha Vũ vốn chẳng bao giờ nghĩ, định mệnh lại là thứ giản đơn đến thế.

Gặp gỡ, rung động, thích rồi yêu, tất cả cũng chỉ gói lại bằng một ánh trăng chiếu xuống tâm hồn cô đơn trên đất Pháp. Ánh trăng của Trương Gia Nguyên trước đây có Châu Kha Vũ hay không, anh chẳng thể trả lời. Những tâm tư cậu gửi vào từng bức tranh có phải chỉ đơn thuần là sở thích hay không, hay ngày đó lòng cậu cũng đọng lại hình bóng ai đó, mà sao mỗi lần ngắm chúng, lòng anh lại rung động đến vậy.

Người ta thường nói khi yêu một người, ta thường yêu tất cả những gì thuộc về người đó. Có phải nhà văn ZDan đã phải lòng họa sĩ YuanZ quá sâu đậm rồi không, mà nhìn trăng cũng khiến anh nhớ đến người, mỗi nét vẽ của cậu cũng đủ khiến trái tim anh đập thổn thức.

Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man, thì tiếng chuông cửa dồn dập đột ngột vang lên.

Giờ này ở Paris đến bấm chuông cửa chỉ có hai trường hợp, một là trúng số thành tỉ phú, hai là tin dữ ghé thăm. 

----------------------------------------------------------------

Hiiiiii ~

Hôm trước lỡ hứa là chủ nhật sẽ lên chap mới nhưng mà do dạo này bên blog tụi mình đang khá bận do việc chuẩn bị cho event nên tới nay mới lên được, hy vọng là mọi người đừng giận nhé ༼ つ ◕◡◕ ༽つ

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì thời gian qua đã quan tâm và ủng hộ cho "𝙻'𝚘𝚛𝚋𝚒𝚝𝚎 𝚍𝚎 𝚕𝚊 𝙻𝚞𝚗𝚎" 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro