Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36. Gojo Satoru | Xiềng xích

Tiêu đề : Xiềng xích 
Warning: Maybe OOC


---

Cuộc hôn nhân của họ chưa bao giờ được bắt đầu bằng tình yêu.

Đó là một giao kèo, một sắp đặt mà gia tộc Gojo buộc Satoru phải gánh trên vai. YN – người vợ anh chưa từng chọn lựa, chỉ được yêu cầu thực hiện một bổn phận duy nhất: sinh ra một người thừa kế mang huyết mạch của Gojo. Một lời nhắc nhở tàn khốc rằng cả hai đều bị trói buộc trong số phận chẳng hề do họ quyết định.

Ban đầu, Satoru luôn chống cự. Anh đã nghĩ mình sẽ phá vỡ mọi xiềng xích, sống tự do như cách bản thân luôn ao ước suốt bao năm. Nhưng rồi, thời gian cứ trôi, và thứ tự do đó dần bị xói mòn bởi một sự hiện diện im lìm nơi mái nhà anh trở về mỗi tối.

YN.

Cô ít nói, lạnh nhạt, ánh mắt chưa một lần thực sự dừng lại ở nơi của Satoru. Thế nhưng, dần dần, Gojo nhận ra trái tim mình bắt đầu khát khao điều không nên khát khao: sự ấm áp từ người phụ nữ ấy.

Vậy là anh học cách dịu dàng. Anh bắt đầu để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt: tặng cô những món quà từ nhỏ tới lớn, hỏi han, âu yếm, thậm chí khẽ hôn lên má cô mỗi khi đi làm về. Người đàn ông mạnh nhất thế giới, khi đối diện với cô, lại biến thành kẻ kiên nhẫn và dịu dàng đến lạ.

Thế nhưng, mọi nỗ lực ấy đều rơi vào khoảng không.

Một bức tường vô hình ngăn cách, lạnh lẽo và cứng rắn. YN không cự tuyệt anh, nhưng cũng chẳng bao giờ đáp lại.

Gojo vẫn hy vọng. Anh tự nhủ, biết đâu một ngày nào đó, cô sẽ thôi im lặng và hé cho anh một chút gì đó để níu giữ.

Phải không?

---

Tối nay cũng vậy.

Căn bếp sáng đèn. YN ngồi bên bàn, gõ gì đó trên máy tính xách tay. Gojo bước vào, đặt xuống túi đồ anh vừa mua, cất giọng nhẹ nhàng:

"Ngày hôm nay của em thế nào...?"

YN chẳng thèm ngẩng lên, chỉ đáp một câu ngắn gọn:

"Như mọi ngày ấy."

Gojo khựng lại. Anh cười gượng, lặp lại câu trả lời của cô, giọng pha chút châm biếm:

"'Như mọi ngày'? Hả? Lúc nào em cũng chỉ một câu trả lời thôi."

"Thì chỉ ở nhà thôi mà."

Im lặng.

Anh hít sâu, trong lòng quặn thắt. Anh đã chịu đựng sự thờ ơ ấy bao lâu rồi? Đã bao lần anh nuốt nước mắt vào trong, giả vờ rằng mọi chuyện vẫn ổn? Nhưng tối nay, khi thấy ánh mắt dửng dưng của cô, Gojo không thể nín nhịn thêm nữa.

Anh bước tới gần, giật lấy cái laptop của cô đóng lại, ánh mắt xanh kia lấp lánh thứ cảm xúc thật khó tả.

"Làm cái gì đấy?"

"Em không tập trung nói chuyện với anh được à?"

...

"Em ghét anh đến thế sao?"

YN thoáng sững, ngước nhìn anh. Trong đôi mắt cô vẫn lạnh lùng, nhưng Gojo lại thấy thấp thoáng một chút xao động.

"Anh đã làm gì để em không hài lòng? Anh không đủ tốt? Không đủ quan tâm? Hay đơn giản chỉ vì anh không phải người em muốn?"

Câu hỏi bật ra, như mũi dao xoáy ngược vào chính tim anh.

"Tôi bình thường mà."

"Bình thường? Lúc nào cũng dựng cả chục bức tường lên, né tránh anh...Em gọi đó là bình thường sao?

...

Dù sao anh cũng là chồng em mà..."

"Chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt thôi, anh hi vọng gì chứ?"

...

"Đối với em cuộc hôn nhân này không có ý nghĩa gì sao? Chỉ là sắp đặt thôi à?"

Một khoảng im lặng. Gojo nắm chặt tay, cố gắng kiềm lại cảm xúc đang dâng trào.

"Nghe này. Anh biết hôn nhân này không phải em chọn. Nhưng anh đã cố... cố hết sức để làm em hạnh phúc. Anh cho em mọi thứ em cần, anh học cách để tâm từng điều nhỏ nhặt, anh về nhà sớm chỉ để ăn cơm với em... Em còn muốn anh làm gì nữa đây, YN?"

Giọng Gojo hơi vỡ ra, đôi mắt anh long lanh thứ ánh sáng chưa ai từng thấy: yếu đuối, đau đớn, tuyệt vọng. Người đàn ông ngạo nghễ ấy, kẻ vẫn đứng hiên ngang trước cả thế giới, giờ phút này run rẩy trước một người phụ nữ.

Anh đột ngột vươn tay, ôm chặt lấy cô, siết như sợ cô biến mất ngay trong vòng tay mình. Trán anh tì vào vai cô, giọng nghẹn:

"Đừng bỏ mặc anh... Anh xin em. Chỉ cần cho anh một cơ hội thôi thôi... Đừng để anh yêu một mình như thế này nữa."

Cô ngồi bất động. Lồng ngực cô rung lên theo nhịp thở gấp gáp của anh, cảm nhận được từng run rẩy nhỏ nơi bàn tay anh đang siết lấy mình. Lần đầu tiên, lớp mặt nạ kiêu ngạo của Gojo sụp đổ trước mắt cô.

Cái ôm ấy không phải của một người đàn ông luôn cố gắng gồng gành mọi thứ, mà là của một kẻ đang sợ hãi, sợ mất đi thứ mà bản thân chưa bao giờ thật sự có được.

YN cắn môi, thở dài. Một dòng cảm xúc lạ lẫm trào dâng, xua tan bức tường lạnh nhạt cô đã dựng bấy lâu.

Cuối cùng, cô cũng nâng tay lên, khẽ ôm lấy anh, thì thầm:

"Được rồi, phiền thật đấy... Tôi ở đây mà."

Gojo cứng người, rồi khẽ run lên. Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong đôi mắt anh bừng trở lại, ấm áp và chân thành. Anh rúc đầu vào cổ cô, dụi dụi hít hà mùi hương ở đó.

"Như trẻ con ấy."

"Kệ anh, đồ đàn bà vô tâm."

Gojo vẫn ôm chặt cô không buông. Có thể cô chưa yêu anh nhưng ít nhất cô đã chịu ở lại và không đẩy anh ra nữa. Và với Gojo, đó đã là hy vọng nhỏ nhoi để anh có thể tiếp tục cố gắng, tiếp tục yêu, tiếp tục tin rằng một ngày nào đó xiềng xích hôn nhân này sẽ biến thành sợi dây gắn kết thật sự.

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro