
25. Megumi Fushiguro | Ánh sáng cuối cùng (1)
Warning: MAYBE OOC, KHÔNG ĐÚNG 100% NGUYÊN TÁC.
---
Trận chiến với Sukuna cuối cùng cũng kết thúc.
Mặt đất vẫn còn nứt toác, những vệt cháy loang lổ như những vết thương chưa lành trên cơ thể thành phố. Không khí vẩn đầy bụi, khô khốc và ngột ngạt, cứ như cả đất trời cũng đang than khóc cho những điều đã mất.
Những người còn sống – ai cũng mang theo thương tích, cả trên da thịt lẫn trong tâm hồn. Còn những người đã ra đi, thì không bao giờ trở lại.
Megumi đứng giữa đống hoang tàn ấy, trong đầu chỉ còn lại tiếng vang mơ hồ của quá khứ. Những gương mặt thân thuộc – lần lượt hiện lên như ảo ảnh. Mỗi người một kiểu cười, một ánh nhìn, một câu nói... Tất cả giờ đây chỉ còn lại trong ký ức.
Kết thúc rồi, thật đấy. Nhưng cũng chẳng có chiến thắng nào. Chỉ là một vạch đích trống rỗng, nơi ai bước tới cũng đều kiệt sức, đều mất mát, đều mang theo những khoảng trống không thể lấp đầy.
Vì cái giá phải trả là quá lớn. Quá lớn để gọi là "công lý". Quá lớn để gọi là "hy sinh xứng đáng". Và quá lớn để trái tim Megumi có thể gượng dậy ngay được.
Gojo Satoru – người thầy duy nhất mà Megumi từng xem là chỗ dựa. Yaga – người thầy hiệu trưởng đáng kính, nghiêm khắc. Tsumiki – người chị thân thương duy nhất mà Megumi nguyện đánh đổi tất cả để bảo vệ...
Cậu mất họ. Một lần nữa. Mất tất cả.
---
Sau đám tang của Gojo, Megumi đọc lá thư cuối cùng mà thầy để lại. Cậu đã cười. Nhẹ nhàng. Như thể không có gì quá đau lòng xảy ra. Cậu thậm chí còn buông ra vài câu đùa, khiến Itadori và các đồng đội ngơ ngác nhìn nhau. Nhưng họ không nói gì. Vì ai cũng biết bên dưới nụ cười gượng gạo đó, Megumi đang vụn vỡ từng chút một.
Một mình trong căn phòng nhỏ giữa khu vực tái thiết, Megumi ngồi bất động thật lâu. Căn phòng vắng ngắt, nhưng trong tâm trí cậu, tiếng cười của Gojo, giọng nói của Yaga sensei, ánh mắt dịu dàng của Tsumiki cứ lần lượt vọng về. Nặng nề. Dai dẳng.
Và rồi, như một trò đùa của định mệnh, còn một cái tên tưởng chừng đã bị khắc lên bia đá lại được gọi trở lại.
Y/N.
Cô gái hoạt bát luôn làm sáng lên cả căn phòng mỗi khi bước vào. Là bạn học cùng lớp, là đồng đội trong những lần huấn luyện, là ánh nắng lặng lẽ chiếu rọi vào cuộc đời Megumi – mà cậu chỉ dám nhìn từ xa. Người con gái ấy từng được báo là đã hy sinh trong trận chiến với Sukuna. Không ai tìm thấy thi thể. Không một dấu vết còn lại. Và Megumi, sau khi tỉnh dậy sau trận chiến đã hỏi han khắp nơi, chỉ nhận được ánh mắt im lặng, đau lòng từ đồng đội. Họ đều nghĩ rằng cô không còn.
Cho đến khi cô được tìm thấy vào một buổi chiều muộn – khi mặt trời đã tắt sau những đám mây xám tro, chỉ còn lại ánh sáng mờ đục phản chiếu trên đống tàn tích. Người ta không định tìm kiếm gì nữa. Trận chiến đã qua, phần lớn các đội cứu trợ đều đã rút khỏi khu vực nguy hiểm. Những gì cần tìm đã tìm được. Những ai còn sống đều đã trở về.
Nhưng trong một lần rà soát cuối cùng, giữa những khối đá nặng nề đổ sập như vết thương của đất trời, người ta phát hiện một dấu hiệu bất thường: một cánh tay thò ra, gầy gò và bất động. Chỉ thế thôi. Nhưng khi đống đổ nát được gạt đi, bên dưới là một thân hình nhỏ nhắn, máu đã khô lại trên làn da xám tái, nhịp thở mong manh đến mức tưởng như đã tắt từ lâu.
Là cô.
Một kỳ tích.
Trong tình trạng chấn thương nặng và bất tỉnh sâu, cô vẫn còn sống. Không ai hiểu bằng cách nào – có thể là bản năng sinh tồn cuối cùng, có thể là một sự che chở nào đó từ những gì còn sót lại sau cùng, hoặc chỉ đơn giản là may mắn. Nhưng hơi thở ấy – dù yếu ớt – vẫn tồn tại, như một ngọn nến mờ chưa bị dập tắt giữa cơn bão dữ.
Người ta chuyển cô đến trạm y tế tạm, rồi chuyển tiếp vào khu điều trị đặc biệt. Không ai đến thăm, cũng không liên lạc được với người nhà.
Cô gái ấy – không có người thân. Gia đình đã mất từ nhiều năm trước trong một vụ thảm kịch không tên. Người duy nhất từng bảo vệ và chăm sóc cô là Gojo Satoru. Người thầy, người cha, người chăm sóc cô. Là nơi an toàn duy nhất của cô trên thế giới này. Giống như Megumi.
Và Gojo đã chết rồi.
Cô chẳng còn ai.
Cho đến khi Megumi biết được tin. Tin nhắn đến chậm, rời rạc, ngắn gọn – chỉ là một dòng ghi chú từ trung tâm y tế. Nhưng khi đọc đến cái tên ấy, trái tim cậu như có gì đó vỡ nát. Megumi đã lao đi ngay trong đêm.
Dưới ánh đèn neon xanh lạnh lẽo của hành lang bệnh viện, dáng người cậu sải bước nhanh đến mức các y tá không kịp hỏi. Và khi cánh cửa phòng mở ra, lần đầu tiên sau tất cả, sau những người đã rời đi, sau chuỗi mất mát không ngừng nghỉ – cậu thấy một điều gì đó vẫn còn tồn tại.
Khi Megumi đứng trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia đang chìm trong giấc ngủ sâu, cậu thấy ngực mình nhói lên như ai đó siết chặt từ bên trong. Cô vẫn vậy – chỉ là gầy hơn, xanh xao hơn, và bất tỉnh.
Megumi ngồi xuống ghế, không nói lời nào. Cậu chỉ ngồi đó, nhìn cô, rất lâu.
"Là anh đến trễ rồi, phải không?"
Giọng cậu khàn đi vì giữ im lặng quá lâu.
"Em đã phải ở đây một mình ..."
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang đều trong phòng.
---
Từ ngày hôm đó, Megumi đưa cô về sống tại dinh thự nhà Zenin – nơi mà cậu, vì dòng máu trong huyết quản và vì những gì đã xảy ra, buộc phải đứng lên gánh lấy danh xưng "trưởng tộc".
Gia tộc Zenin giờ đã không còn ai. Sau cuộc chiến, những kẻ còn sót lại – dù là họ hàng xa hay những nhánh phụ độc lập – đều tan rã hoặc bỏ mạng. Một trong những gia tộc từng được xem là quyền lực bậc nhất trong giới chú thuật, giờ chỉ còn là một cái tên trống rỗng. Đổ nát. Lạnh lẽo. Và đáng thương.
Nhưng Megumi không để nó kết thúc như thế.
Cậu không tiếp nối con đường cũ, càng không giữ lại bất cứ điều gì từng giam hãm cuộc đời của những người như Maki, như Toji, hay chính bản thân cậu. Thay vào đó, Megumi dọn sạch tàn dư còn sót lại, phá bỏ tầng lớp và luật lệ hà khắc, biến dinh thự lạnh ngắt ngày nào thành nơi nương náu
Và với cậu, Y/N là người đầu tiên được gọi là "người nhà" ở đây.
Cô vẫn chưa tỉnh lại.
Đã vài tuần trôi qua kể từ ngày họ tìm thấy cô giữa đống đổ nát. Các bác sĩ nói rằng không có tổn thương lớn về thể chất, nhưng tổn thương tâm lý sâu đến mức khiến cô rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời – như một cơ chế tự phòng vệ. Cô nằm đó, bình yên đến kỳ lạ giữa căn phòng được Megumi sắp xếp cẩn thận, ánh sáng dịu nhẹ, mọi thứ sạch sẽ và ấm áp, không hề có chút hơi thở nào của "Zenin ngày xưa".
Và dù cô không biết, cũng không thể nghe thấy... Megumi vẫn đến thăm cô mỗi ngày. Sáng, trưa, tối. Khi có nhiệm vụ hoặc cuộc họp, cậu lặng lẽ tranh thủ giờ nghỉ. Khi rảnh, cậu mang sách đến ngồi đọc cạnh giường cô, hoặc chỉ ngồi im, lặng lẽ như một cái bóng quen thuộc.
Cậu không nói nhiều. Nhưng trong khoảnh khắc cậu vén tóc khỏi gò má cô, kéo lại tấm chăn, điều chỉnh nhiệt độ phòng... tất cả đều nói lên một điều rõ ràng hơn bất cứ lời nào.
Cô là điều cuối cùng còn giữ Megumi lại với thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro