Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap2: Sự cố đầy mong đợi

2. Bảo Lâm

Hồi nhỏ tôi vốn không nghĩ mình sẽ chơi thân với một đứa con gái nào đó, nhưng sự xuất hiện của Khánh lại là một điều đặc biệt trong cuộc sống của tôi.

Từ lúc 6 tuổi, khi mẹ Khánh bảo 'gửi gắm' Khánh cho tôi, cho Khánh chơi cùng, rồi rủ đi học cùng, không hiểu sao tôi đã ngây ngô tự nghĩ rằng mình có trách nhiệm cả đời phải trông chừng, bảo vệ cô bé đó.

Ấn tượng của tôi khi đó về Khánh là một cô bé dễ thương, rất hay cười hì hì và tán thưởng khi tôi làm trò, do vậy từ đầu tôi đã thích chơi với cậu.

Lên cấp 2, Khánh có cứng đầu hơn một chút, luôn thích cãi nhau với tôi, cùng tôi pha trò. Lúc đó tôi thích Khánh như một người bạn mà tôi thấy là đáng yêu.

Lớp 9, tôi đã thích Khánh như một cô gái!

Có lẽ Khánh không biết tôi thường đứng lặng lẽ nhìn cô ấy cười, quan sát lúc cô ấy cặm cụi học bài, ngay cả khi ngủ gục hay lúc nhăn nhó.

Ở gần Khánh mỗi ngày khiến tôi phát hiện mình ngày càng thích cô ấy, chỉ muốn mỗi ngày được nhìn thấy cô ấy, bên cạnh bảo vệ cô ấy.

Khi Khánh thắc mắc hỏi tôi tại sao lại theo khối D, câu trả lời thực sự của tôi là: "Bởi vì tôi thích cậu, vì tôi muốn ở bên cạnh cậu."

Thực sự thì đó cũng chẳng phải là quyết định gì đó lớn lao. Tuy tôi học được lý, hóa nhưng chọn khối D không hẳn là quá kì lạ vì dù sao toán, văn cũng đã ổn, còn món tiếng Anh giờ bắt đầu tập trung học cũng chẳng sao. Tôi lại có thể tiếp tục học cùng Khánh rồi cả 2 sẽ thi vào chung trường đại học.

Trước kia tôi thường đạp xe rất nhanh, nhưng không biết từ bao giờ lại có thói quen nhởn nhơ đi chầm chậm trên con đường vốn khá vắng vẻ. Có lé tôi thích cảm giác Khánh tựa đầu vào lưng mình, cô ấy đã có lần như vậy rồi ngủ tới tận khi về đến nhà.

Tình cảm của tôi không hề phai bớt trong suốt ba năm cấp 3. Tôi dự định sau khi cùng Khánh thi vào đại học, tôi sẽ thổ lộ tình cảm thật sự của mình. Dù cho cô ấy có không chấp nhận cũng không sao, tôi vẫn sẽ ở cạnh Khánh cho tới khi cô ấy để ý đến ai khác.

Còn hơn hai tháng nữa, nhưng 1 tuần nay  cậu bỗng dưng tránh mặt tôi, điều này làm tôi hơi lo lắng.

Bát đầu là buổi sáng thứ hai. Sau khi tan học, tôi dắt xe ra ngoài cổng, Khánh đã đứng sẵn ở đó chờ tôi rồi như thường lệ leo lên xe để tôi đèo về. nhưng hôm nay cô ấy rất lạ, chính xác là cả dạo gần đây, Khánh ít nói hẳn, lúc nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào tôi.Ngay lúc này cô ấy cũng tỏ vẻ xa cách, đừng nói là dựa đầu vào lưng tôi như bình thường, ngay cả bám tay còn không nữa.

Tôi cũng theo sự khó hiểu đó mà lao xe thật nhanh, băng vù vù qua quãng đường 4 cây số về tới cổng nhà Khánh  , tôi phanh gấp.

"Kiiit"
Tu bi con ti niu :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro