Chặng 1.
Ngày nắng đẹp.
Em từ đâu tới, tung tăng giữa những con đường đầy hoa bay. Chuyến tàu ấy thật kì lạ. Ông ta nhìn em.
Đôi giày màu đỏ nổi bật, dẫm lên thảm cỏ xanh mươn mướt, em là búp bê nhỏ. Ca hát trong khối lập phương bí bách, em sắp chết ngạt tới nơi.
Hai bên đường đầy rẫy nấm to nhỏ, chúng lấp lánh trong ánh nắng vàng đẹp đẽ.
"Liệu chúng có giống cây nấm mà Alice đã từng ăn không nhỉ?"
Đi mãi đi mãi, em sắp chết tới nơi rồi, chết vì thiếu oxi.
Nằm quằn quại dưới nền đất lạnh, em nhớ...nhớ lắm...
Nhớ ai lắm cơ...?
Ai nhỉ...?
Ai...?
Gượng người bò về phía trước, luồng ánh sáng ít ỏi đó..em cần phải sống, đó là lời hứa..
Nhưng em đã hứa với ai nhỉ...?
Bộ lông mềm mại ấy, em tóm lấy được rồi. Đôi mắt đỏ ngọc đó đang khóc ra kim cương. Sót quá.
Buồn ngủ làm sao, ôm lấy nó và mặc phó sự sống cho hi vọng, em chỉ muốn nói.
"Tớ vui lắm."
•vé tàu chặng 2 đã được phát•
[17:13].
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro