Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chapter 1

Lưu Ý

Cốt truyện Từ nhỏ, Sae không thích Rin, luôn cảm thấy khó chịu với sự hiện diện của cậu. Tuy nhiên, khi lớn lên, Sae bắt đầu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ mỗi khi Rin nói chuyện với người khác. Hắn ghen tuông và khó chịu mỗi khi thấy Rin thân thiết với người khác, đặc biệt là Isagi và Bachira.

Một ngày nọ, Rin về muộn vì phải làm bài nhóm với Isagi và Bachira. Sae lo lắng và cảm thấy bất an, suy nghĩ rằng cậu lại đi chơi với ai đó hoặc bị bọn họ chiếm lấy thời gian. Khi Rin trở về, Sae không thể kiềm chế sự ghen tuông và nổi giận, kéo Rin lại gần và thể hiện sự kiểm soát mạnh mẽ.

Mặc dù Rin phản kháng, Sae không buông tay, và thay vào đó, hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, vừa xin lỗi, vừa khẳng định rằng cậu không thể rời xa hắn. Rin đứng yên, cảm giác lẫn lộn giữa sự sợ hãi và một cảm xúc khó tả, như thể bị giữ chặt trong một vòng xoáy cảm xúc mà cậu không thể thoát ra.

‹Cảnh báo› : truyện rất ooc, loạn luân, không xúc phạm otp lẫn nhau, không tôn trọng thì out

---

Sae từ nhỏ đã không ưa gì Rin. Cậu em trai luôn khiến hắn cảm thấy bực bội, dù không làm gì sai. Có lẽ là vì đôi mắt u buồn, dáng vẻ luôn cố gắng gánh vác mọi thứ mà chẳng cần đến ai, kể cả hắn. Nhưng rồi khi cả hai trưởng thành, những cảm xúc mơ hồ ấy dần chuyển biến. Mỗi lần thấy Rin nói chuyện với người khác, đặc biệt là mấy kẻ như Isagi hay Bachira, Sae cảm giác lồng ngực mình thắt lại, đầy ghen tuông và khó chịu. Dẫu hắn không hiểu tại sao, cũng chẳng muốn thừa nhận điều đó.

Hôm nay, Rin về muộn. Lâu đến mức Sae phải bước qua từng vòng kiên nhẫn của chính mình.

Hắn đã cố tỏ ra không quan tâm khi nhìn đồng hồ quá 6 giờ tối, nhưng từng phút trôi qua khiến đầu hắn đầy rẫy những suy nghĩ tồi tệ. Rin đi đâu? Làm gì? Với ai? Và tại sao lại không về nhà đúng giờ?

Tâm trí hắn tự động hiện lên hình ảnh Isagi với nụ cười hiền lành hay Bachira luôn tíu tít bên cạnh Rin. Hắn nhíu mày, chán ghét cái viễn cảnh đó đến mức tay vô thức siết chặt lấy thành ghế.

Cánh cửa bật mở. Rin bước vào nhà, vẻ mặt hơi mệt mỏi nhưng vẫn không quên chào:

"Em về rồi."

Sae không trả lời ngay. Hắn chỉ đứng dậy, ánh mắt tối sầm nhìn chăm chăm vào cậu em trai. Rin thoáng dừng lại, nhận ra sắc mặt không tốt của anh trai mình

"Anh làm sao thế? Em chỉ về muộn một chút thôi."

"Một chút?" Sae nhếch môi, bước lại gần Rin. "Là về muộn đến mức anh phải ngồi đây đoán xem em đang ở với thằng nào à?"Rin cau mày, giọng trầm xuống

"Em chỉ làm bài nhóm với Isagi và Bachira thôi. Không có gì đáng để anh phải suy diễn thế."

Nhưng lời giải thích ấy không làm Sae dịu lại. Ngược lại, nó chỉ đổ thêm dầu vào lửa

"Hai cái thằng đấy..." Sae cười nhạt. "Rồi để xem, đến lúc nào thì em bị chúng nó lừa dắt đi mất."

Rin gằn giọng
"Anh đang nói linh tinh gì thế? Họ là bạn em, anh đừng áp đặt kiểu vô lý như vậy."

Câu trả lời chỉ khiến Sae bùng nổ. Hắn siết chặt cổ tay Rin, kéo mạnh cậu vào gần:

"Bạn bè? Rin, em chẳng hiểu gì cả. Tụi nó không chỉ muốn làm bạn với em thôi đâu. Và cái cách em tin tưởng tụi nó như vậy... Anh không thể chịu nổi."

"Anh buông ra!" Rin giằng tay, nhưng không đủ sức. Hắn cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn, và sự ghen tuông trong mắt hắn như thiêu đốt mọi thứ.

"Anh không thích em thân với bất kỳ ai khác ngoài anh." Sae cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh giờ đây lẫn lộn giữa giận dữ và gì đó mà Rin không muốn gọi tên.

"Anh Sae... Anh không bình thường." Rin thở dồn, cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng Sae vẫn không buông, giọng hắn trầm xuống, gần như thì thầm:
"Phải. Anh không bình thường. Nhất là khi nhìn thấy em bên người khác."

Rin mở to mắt, cảm nhận rõ nhịp tim hỗn loạn trong lồng ngực. Sae ghen đến điên cuồng. Và điều ấy khiến cậu chẳng biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết đứng im, để mặc hơi thở của anh trai áp sát bên tai mình.

Không gian giữa hai người trở nên ngột ngạt. Sae cuối cùng cũng buông tay, nhưng ánh mắt vẫn giữ chặt lấy Rin

"Đừng bắt anh phải lo lắng như thế nữa." Hắn lạnh lùng quay lưng, để lại Rin đứng chết lặng, lòng rối bời không thể thốt nên lời

Sae bước thêm một bước, bàn tay to lớn của hắn giữ lấy gáy Rin, kéo cậu vào sát hơn. Khoảng cách giờ đây chẳng còn chút nào, hơi thở nóng rực của Sae phả lên má Rin.

"Anh Sae, anh làm gì vậy?" Rin cố lùi lại, nhưng chân chạm vào mép ghế, không còn đường lui.

"Em nghĩ anh sẽ để mọi chuyện chỉ dừng ở việc lo lắng sao?" Sae thì thầm, giọng hắn trầm thấp, đầy nguy hiểm. "Rin, từ lúc nào mà em dám để anh ngồi đây đợi, còn bản thân thì đi cười đùa với những thằng khác hả?"

"Em... Em chỉ làm bài thôi." Rin cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của Sae khiến cậu run rẩy. Nó không phải ánh mắt của một người anh trai bình thường.

"Chỉ làm bài?" Sae nhếch môi, đôi mắt sắc lạnh đầy chiếm hữu. "Vậy sao em về muộn đến mức này? Đến mức anh phải nghĩ đủ thứ, đến mức anh muốn chạy đến tận trường lôi em về, chỉ để em không ở bên chúng nó nữa."

"Anh... ghen sao?" Rin hỏi, giọng cậu khẽ run.

Sae không trả lời. Thay vào đó, hắn cúi xuống sát hơn, mũi hắn gần như chạm vào trán Rin

"Phải. Anh ghen. Đến phát điên."

Rin mở to mắt, trái tim cậu như ngừng đập

"Anh Sae, anh không thể-"

"Không thể làm gì?" Sae cắt ngang, đôi mắt ánh lên sự dữ dội. "Anh không thể ngăn em cười với chúng nó? Không thể cấm em ra ngoài muộn? Hay không thể giữ em chỉ cho riêng mình anh?"

Bàn tay hắn trượt từ gáy xuống vai Rin, siết chặt như muốn tuyên bố chủ quyền

"Anh đã chịu đựng đủ rồi, Rin. Em khiến anh phát điên mỗi lần em bước ra ngoài với những người khác. Và anh mệt mỏi vì phải kìm nén."

"Anh Sae, anh đang làm em sợ." Rin thì thầm, đôi mắt cậu ánh lên sự bối rối và chút hoảng loạn. Nhưng sâu trong đó, còn có một điều gì khác mà chính Rin cũng không nhận ra.

"Vậy thì sợ đi." Sae đẩy Rin vào tường, giam cậu giữa cơ thể hắn và bức tường lạnh lẽo. "Nếu sợ khiến em không dám bước ra khỏi tầm mắt anh nữa, anh sẵn sàng."

Hắn cúi xuống, môi gần như chạm vào tai Rin, giọng nói của hắn trầm thấp đến rợn người:

"Em là của anh, Rin. Không phải của Isagi, không phải của Bachira, hay bất kỳ ai khác. Chỉ của anh."

Rin cảm giác như máu mình đông lại, đôi mắt mở to, không dám thốt ra bất kỳ lời nào. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu hiểu rằng mối quan hệ này đã vượt qua ranh giới bình thường.

Và dù Rin muốn phủ nhận, nhưng sự áp đặt đầy kịch liệt của Sae như đang dần chiếm lấy cả tâm trí lẫn trái tim cậu

Không khí giữa hai người ngột ngạt đến mức Rin cảm thấy từng hơi thở của mình cũng khó khăn. Đôi mắt của Sae vẫn dán chặt vào cậu, như thể không cho phép cậu thoát đi. Cảm giác áp lực từ Sae khiến tim Rin đập loạn nhịp, nhưng lý trí không ngừng gào thét:

"Không thể như thế này được."

"Anh Sae, anh dừng lại đi," Rin lên tiếng, giọng cậu lạc đi trong nỗi bối rối. Cậu đưa tay định đẩy Sae ra, nhưng Sae nhanh chóng giữ chặt cổ tay cậu, ánh mắt vẫn lạnh lùng và đầy quyết đoán.

"Dừng lại?" Sae khẽ cười, nhưng âm thanh ấy khiến Rin lạnh sống lưng. "Em nghĩ anh có thể dừng được sao, Rin? Em khiến anh mất kiểm soát, khiến anh không thể ngừng nghĩ về em. Vậy mà em lại đi dành thời gian cho những kẻ khác?"

Rin nghiến răng, cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực của Sae quá áp đảo. Hắn cúi thấp hơn, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Rin, khiến cậu cảm thấy như cả cơ thể bị bao vây bởi sự hiện diện mạnh mẽ của anh trai mình.

"Anh không có quyền làm thế!" Rin hét lên, đôi mắt cậu ánh lên sự phản kháng "Anh là anh trai em! Anh không thể-"

"Không thể làm gì?" Sae gằn giọng, cắt ngang lời Rin. "Không thể giữ em lại khi em cố bước ra ngoài thế giới kia để bị người khác cướp mất sao? Rin, em nghĩ anh có thể đứng yên nhìn em thuộc về người khác à?"

"Em không thuộc về ai cả!" Rin hét lớn, đôi mắt đỏ lên vì giận dữ và hoảng loạn. "Em không phải là vật sở hữu của anh!"

Lời nói ấy như lưỡi dao đâm vào lòng Sae. Hắn nhắm mắt lại trong giây lát, như đang kìm nén một cơn bão cảm xúc bên trong. Khi mở mắt ra, ánh nhìn của hắn còn đáng sợ hơn cả trước đó.

Sae cúi xuống, nụ cười lạnh lùng đầy thách thức vẫn còn vương trên môi. Rin cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như đã bị phá bỏ hoàn toàn, không còn gì giữ lại ranh giới vốn mong manh giữa họ.

"Để anh chứng minh cho em thấy," Sae thì thầm, giọng nói của hắn trầm thấp nhưng như một mệnh lệnh không thể kháng cự.

Rin vội quay mặt đi, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt. "Anh Sae, em sẽ hét lên nếu anh còn tiếp tục-"

"Thử xem," Sae cắt ngang, ánh mắt sắc lạnh đầy thách thức. "Em có thể hét lên, nhưng em nghĩ ai sẽ đến giúp em lúc này? Mẹ không có ở nhà, và cả thế giới ngoài kia chẳng ai quan tâm đến em bằng anh."

Rin run rẩy, sự thật trong lời nói của Sae khiến cậu nghẹn lại. Cậu không thể phủ nhận rằng Sae là người luôn bảo vệ cậu, dù cách thể hiện của hắn đôi khi quá mức chiếm hữu. Nhưng giờ đây, cảm giác này đã vượt xa giới hạn, biến thành thứ gì đó méo mó và nguy hiểm.

Sae nâng cằm Rin lên, buộc cậu phải đối diện với mình. Ánh mắt của hắn không còn chút kiềm chế nào, tràn đầy cơn giận dữ xen lẫn sự đòi hỏi.

"Rin," hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả lên môi cậu. "Nếu em cứ cố gắng trốn tránh anh, anh sẽ chỉ càng giữ em chặt hơn. Em không hiểu rằng... em là tất cả của anh sao?"

"Anh đang nói gì vậy?!" Rin hét lên, đôi mắt cậu đỏ hoe, như thể sắp bật khóc. "Anh Sae, anh không thể ép em thế này. Đây không phải tình cảm anh em nữa, anh biết mà!"

"Phải, anh biết," Sae đáp lại không chút do dự. "Và anh cũng không quan tâm. Rin, em không cần hiểu, chỉ cần biết một điều: em là của anh. Dù thế nào đi nữa, em cũng không được phép rời xa anh."

Nói rồi, Sae kéo mạnh Rin vào một cái ôm chặt, cơ thể hắn bao trùm lấy cậu em trai nhỏ hơn. Rin cố giãy giụa, nhưng sức lực của Sae quá lớn. Hơi thở Rin dồn dập, lòng cậu rối bời giữa nỗi sợ hãi và một cảm giác khó gọi tên khác đang âm thầm len lỏi trong tâm trí.

"Anh Sae, anh điên rồi..." Rin thì thầm, giọng cậu lạc đi.

"Phải, anh điên rồi. Vì em," Sae đáp lại, bàn tay hắn giữ lấy gáy Rin, không để cậu trốn thoát.

Trong khoảnh khắc, cả hai rơi vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Rin và nhịp tim cuồng loạn của cả hai. Sae cuối cùng cũng buông Rin ra, nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi cậu.

"Nhớ lấy, Rin," Sae thì thầm, giọng nói của hắn trầm và đầy uy lực. "Dù em có cố trốn đi đâu, anh vẫn sẽ tìm em. Và anh sẽ không để ai khác chạm vào em."

Rin nhìn Sae, đôi mắt cậu ngập tràn cảm xúc phức tạp. Nhưng cậu không thể nói thêm gì, bởi bản thân cũng không chắc mình đang nghĩ gì nữa.

Sae nhìn xuống Rin, cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy trong vòng tay hắn. Gương mặt của Rin đỏ bừng, không rõ vì giận dữ hay vì nỗi sợ. Đôi mắt cậu nhìn hắn, ánh lên sự bất mãn và chống đối, nhưng sâu trong đó lại có chút hoang mang không thể giấu.

"Anh Sae..." Rin thở hổn hển, giọng cậu khẽ run. "Buông em ra..."

Sae không nói gì, chỉ đứng im, nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy. Trái tim hắn dường như đập loạn nhịp. Một phần trong hắn muốn lập tức buông tay, để trả lại tự do cho Rin, nhưng phần khác lại như muốn giữ lấy cậu mãi mãi, không để cậu rời xa hắn thêm một bước.

"Anh không muốn làm em sợ," Sae khẽ nói, giọng hắn trầm thấp nhưng dịu lại. Hắn buông lỏng tay một chút, nhưng vẫn giữ Rin trong vòng tay mình.

Rin ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi khẽ run. "Anh Sae... tại sao anh cứ ép em như thế? Anh có biết em cảm thấy thế nào không?"

"Anh biết," Sae đáp, ánh mắt hắn hiện lên một chút hối hận. "Nhưng anh không thể dừng lại. Rin, em là tất cả đối với anh... Anh không muốn mất em, dù chỉ trong suy nghĩ."

"Nhưng cách anh làm... chỉ khiến em muốn rời xa anh hơn," Rin nói, giọng cậu nhỏ dần, như một lời thì thầm.

Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Sae. Hắn khựng lại, cảm thấy một nỗi đau mơ hồ nhưng rõ rệt. Hắn không muốn thấy Rin đau khổ, nhưng cũng không thể kìm nén cảm xúc của mình.

"Anh không muốn làm em tổn thương, Rin," Sae khẽ thở dài, đôi mắt hắn trầm xuống. "Anh chỉ muốn... giữ em ở bên cạnh."

Rin quay mặt đi, cố tránh ánh mắt của Sae, nhưng sự gần gũi của hắn khiến cậu không thể không cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, đang đập gần như hòa cùng với nhịp tim rối loạn của cậu.

Sae chần chừ một chút, rồi từ từ cúi xuống, gương mặt hắn đến gần hơn, hơi thở ấm áp phả lên làn da của Rin. Nhưng hắn không ép buộc, chỉ dừng lại ở khoảng cách rất gần, như đang chờ đợi.

"Rin," Sae khẽ gọi, giọng nói như vang lên từ sâu trong tâm can. "Nếu em thực sự ghét anh... thì hãy nói, anh sẽ dừng lại."

Rin khẽ cắn môi, đôi mắt mở lớn. Cậu không nói gì, chỉ đứng đó, cơ thể cứng đờ trong vòng tay Sae. Thấy Rin không phản kháng, Sae khẽ nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.

Nụ hôn ấy dịu dàng, không còn chút nào sự chiếm hữu như trước. Hắn giữ cậu thật nhẹ nhàng, như thể sợ cậu sẽ tan biến mất nếu hắn dùng thêm sức.

"Anh xin lỗi, Rin," Sae thì thầm, giọng nói trầm xuống, gần như nghẹn lại. "Anh sẽ không làm em sợ nữa."

Rin không trả lời, chỉ nhìn Sae với ánh mắt phức tạp. Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác lạ lẫm, không hẳn là khó chịu, bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngác cậu

Sae vẫn ôm chặt Rin, nhưng lần này không phải là sự chiếm hữu, mà là sự dịu dàng đầy mâu thuẫn. Rin có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của hắn, mạnh mẽ và đều đặn, nhưng lại không thể hiểu nổi cảm giác kỳ lạ đang lan tỏa trong lòng mình.

Sae lặng lẽ giữ cậu trong vòng tay, không nói gì thêm. Không khí xung quanh họ im lặng đến mức có thể nghe thấy từng nhịp thở của nhau. Rin cảm thấy một sự an toàn kỳ lạ khi ở trong vòng tay Sae, nhưng cùng lúc đó, cậu cũng không thể dứt ra khỏi sự căng thẳng trong lòng.

Sae khẽ cúi xuống, hơi thở ấm áp của hắn lại một lần nữa bao trùm lên làn da của Rin. Cảm giác gần gũi này khiến Rin cảm thấy mình như bị mắc kẹt giữa hai thế giới. Cậu muốn thoát ra, nhưng cũng không muốn rời xa Sae.

"Rin," Sae thì thầm, giọng hắn trở nên mượt mà, "Em biết không? Mỗi lần em không ở bên anh, anh cảm thấy... như thiếu một phần quan trọng trong cuộc sống này."

Rin không trả lời. Cậu không thể. Cậu không thể nói ra cảm xúc của mình lúc này. Cảm giác của cậu không đơn giản chỉ là giận dữ hay đau đớn, mà là một hỗn hợp kỳ lạ của sự sợ hãi, yêu thương và sự lúng túng không thể hiểu nổi.

Sae nhẹ nhàng nâng cằm Rin lên, đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn vào mắt cậu "Em có biết rằng khi em tránh mặt anh, anh cảm thấy như mình mất đi chính mình không?"

Rin cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Những lời nói của Sae như một lời thú nhận sâu kín mà hắn chưa bao giờ dám thừa nhận.

"Anh..." Rin bắt đầu, nhưng lời nói của cậu bị nghẹn lại. Cậu không thể tiếp tục. Ánh mắt của Sae quá mãnh liệt, quá đắm chìm vào cậu.

Sae nhìn vào mắt Rin, đôi mắt hắn lấp lánh sự mâu thuẫn giữa việc giữ cậu lại và việc để cậu tự do. Hắn đã làm tổn thương Rin, nhưng hắn không thể không thừa nhận một sự thật đau lòng rằng, hắn không thể để Rin rời xa mình.

"Em không phải là của anh, phải không?" Sae hỏi, giọng hắn khàn khàn.

Rin im lặng, không đáp. Đôi mắt cậu như ngập tràn một cơn sóng ngầm của cảm xúc. Cậu không biết mình phải làm gì, không biết phải nói gì.

Sae khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại pha lẫn sự buồn bã. "Anh biết. Anh đã sai, Rin. Nhưng nếu có thể, anh chỉ muốn em ở lại đây, bên anh."

Và trước khi Rin kịp nói gì thêm, Sae đã cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Lúc đầu, nụ hôn rất nhẹ nhàng, nhưng rồi, dường như không thể kiềm chế được sự khát khao, Sae siết chặt Rin hơn, hôn sâu hơn, như thể muốn khẳng định rằng cậu sẽ không bao giờ rời xa hắn. Rin cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng sự ấm áp từ Sae lại khiến cậu không thể rời đi, không thể phản kháng.

Nụ hôn này không giống những lần trước. Nó không còn là sự chiếm hữu, mà là sự dịu dàng và bất lực. Sae không muốn giữ Rin bằng sức mạnh nữa, mà chỉ muốn giữ cậu lại bằng tình cảm chân thành.

Rin khẽ nhắm mắt, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Một phần trong cậu muốn rời đi, nhưng một phần lại muốn ở lại. Cảm giác này quá mạnh mẽ, quá phức tạp, khiến cậu không thể đưa ra quyết định.

Khi nụ hôn kết thúc, Sae nhìn vào mắt Rin một lần nữa, đôi mắt hắn tràn đầy sự không chắc chắn. "Anh sẽ chờ em, Rin. Cho đến khi em hiểu được cảm giác này."

Rin không trả lời, chỉ đứng im trong vòng tay Sae, trái tim vẫn không ngừng rối loạn. Cậu không biết mình phải làm gì, nhưng cũng không thể dứt ra khỏi sự gắn kết kỳ lạ giữa họ

---

Xin lỗi isagi và bachira vì e đã mang hai anh yêu vào cuộc tình sóng gió này〉♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro