05
Trái tim viên nhất kỳ trĩu nặng khi em gửi tin nhắn, "hey Dao Dao, xin lỗi em không thể chụp ảnh hôm nay, có một việc mà em thực sự phải đến. có thể là ngày mai?" em không thích phải bỏ lỡ những buổi đi chơi với thẩm mộng dao, chúng khiến em thực sự hạnh phúc. nhưng bố mẹ viên nhất kỳ thực sự đã thúc đẩy em đến gặp bác sĩ trị liệu gần đây và cuối cùng em quyết định nhượng bộ chỉ để làm cho họ hạnh phúc.
"Kỳ Kỳ, con yêu, sẵn sàng chưa?" mẹ Viên hỏi cậu trước khi họ bước vào trong. viên nhất kỳ thở dài, nhưng dù sao cũng gật đầu.
viên nhất kỳ để tay nàng lướt qua mái tóc màu cam giờ đã phai màu của mình, hít một hơi thật sâu khi ngồi trước mặt bác sĩ trị liệu. cô ấy là một quý bà, có thể khoảng ba mươi tuổi, mặc áo khoác bác sĩ màu trắng. viên nhất kỳ hy vọng rằng cô ấy thật tốt. mẹ Viên rời đi để nàng và bác sĩ cùng trò chuyện, và viên nhất kỳ không làm gì cho đến khi cô ấy lên tiếng trước.
"xin chào viên nhất kỳ. hôm nay bạn thế nào?" cô ấy cười nhẹ, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang lo lắng của viên nhất kỳ. viên nhất kỳ nhún vai và viết điều gì đó vào sổ tay đang để trong lòng nàng. "Tôi không sao. còn ngài?" nàng đã viết ra, trước khi cho người phụ nữ xem.
"Tôi tốt, cảm ơn bạn. Vì vậy, tôi nghe nói rằng bạn không nói chuyện. Điều đó có chính xác không?" Cô nhẹ nhàng hỏi, lật giở vài tờ giấy trên bìa kẹp hồ sơ màu nâu trên tay. viên nhất kỳ gật đầu nhanh chóng, điều chỉnh lại vị trí của mình trong chỗ ngồi khá khó chịu. người phụ nữ chậm rãi gật đầu, nhìn viên nhất kỳ một cách cẩn thận.
"bạn có muốn cho tôi biết tại sao không? Hay đúng hơn là viết nó ra?" cô ấy đột ngột hỏi khiến viên nhất kỳ căng thẳng lên. Nàng không thích nói với mọi người lý do tại sao nàng lại chọn không nói chuyện. lần cuối cùng nàng giải thích nó là hai năm trước. viên nhất kỳ chậm rãi viết vào sổ tay của mình, "tôi không thích nói về nó." nàng cho cô ấy xem sau khi xong việc.
"được rồi, không sao đâu! chúng ta nói về chuyện khác thì sao?" cô ấy nói với nàng một cách khích lệ, một nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt của cô ấy. viên nhất kỳ cười nhẹ đáp lại, gật đầu đồng ý. trước khi cô ấy có thể tiếp tục, viên nhất kỳ đã cho cô ấy xem thứ mà nàng đã viết ra.
"Đây rồi, cô gái này. tôi nghĩ tôi thích chị ấy."
Họ trò chuyện trong hơn một tiếng đồng hồ, viên nhất kỳ tiếp tục từ chối nói về quá khứ của mình với cô ấy. viên nhất kỳ cảm thấy ước gì thẩm mộng dao ở bên mình, thẩm mộng dao không bao giờ bắt nàng nói về quá khứ của mình. Nàng đánh giá rất cao điều đó.
Ngày hôm sau mọi thứ dường như trở lại bình thường, thẩm mộng dao đến và giúp tẩy tóc cho viên nhất kỳ để chụp ảnh mùa hè. sau khi chụp xong thẩm mộng dao thận trọng lên tiếng.
"Kỳ Kỳ, chị có thể hỏi em vài điều được không?" thẩm mộng dao ngập ngừng hỏi, nhìn viên nhất kỳ vô tư xem phản ứng của mình.
viên nhất kỳ gật đầu ngay lập tức nên thẩm mộng dao đi tiếp. "chị có thể hỏi..um... chị có thể hỏi tại sao em không bao giờ nói chuyện được không? Không phải là điều đó làm phiền chị! Chị chỉ ... đang tự hỏi." thẩm mộng dao lo lắng nói, không dám nhìn viên nhất kỳ khi cô làm vậy.
viên nhất kỳ đã im lặng trong nhiều giờ, trước khi nàng nắm lấy cuốn sổ của mình để viết câu trả lời của mình. "em không thực sự thích nói về nó nhiều. Em hứa một ngày nào đó em sẽ nói với chị, được chứ?" thẩm mộng dao đọc qua dòng chữ và gật đầu, viên nhất kỳ mỉm cười trấn an cô. thẩm mộng dao tôn trọng câu trả lời của viên nhất kỳ, cô không bao giờ muốn thúc ép em về những chủ đề nhạy cảm. ngay cả bản thân thẩm mộng dao cũng có một số chủ đề nhạy cảm, nên cô biết cảm giác đó sẽ như thế nào.
cuối cùng thẩm mộng dao nói với viên nhất kỳ rằng cô phải về nhà để hoàn thành dự án, và như mọi khi viên nhất kỳ đề nghị đưa cô về nhà, ngoại trừ lần này thẩm mộng dao đồng ý. họ chủ yếu đi bộ trong im lặng thoải mái, sánh bước với nhau. vì viên nhất kỳ đã quên mang theo sổ tay nên em chỉ vào vết sẹo nhỏ trên má thẩm mộng dao và nghiêng đầu về phía chị. thẩm mộng dao bối rối một lúc rồi mới giải thích.
"Ồ, vết sẹo của chị? Chị có nó khi chơi trong vườn của mẹ chị với em gái chị khi chị lên tám." thẩm mộng dao cười khúc khích, âm thanh khiến tim viên nhất kỳ loạn nhịp.
khi họ đến nhà thẩm mộng dao, viên nhất kỳ đã đợi và nhìn thẩm mộng dao bước vào trong rồi mới quay đi, nhưng không phải, trước khi đi em mỉm cười thật tươi và vẫy tay với thẩm mộng dao đang nhìn em qua cửa sổ. viên nhất kỳ tạo trái tim bằng tay về phía thẩm mộng dao và khiến chị cười rất tươi. Ngay cả khi mẹ cô đã hỏi cô về điều đó, cô chỉ mỉm cười lắc đầu cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro