10
Không cần biết trước đây đã có chuyện gì với Min Yoongi, nhưng khi anh và cô đang bắt đầu một cuộc sống mới, giữa hai người họ cũng nên kết thúc hoàn toàn mọi thứ.
Cô bước vào mối quan hệ này cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước. Có thể bay lên đến chín tầng mây thì cũng có khả năng rớt xuống đáy địa ngục...
Thế nhưng, có thật là không sao không?
Nếu không sao.. ngực cô, tại sao lại đau đến vậy...
Tim cũng đau thắt....Cảm thấy thật khó thở đi.
------------
Lúc sắp tan ca, cô nhận được một cuộc gọi từ người quản lý.
"Kim Jennie, cô hãy chuẩn bị mọi thứ, 10h sáng mai sang bên khách sạn mới làm việc. Công trường có một số việc cần cô đích thân giám sát, chỉ đạo tại chỗ."
"Được, không vấn đề."
Kim Jennie không chắc liệu sức khỏe của mình lúc này có cho phép hay không, thế nhưng, bây giờ có việc để bận rộn, tránh khỏi chỗ này, cô chắc chắn nhận ngay.
Ít nhất, nó cũng khiến trái tim cô, không trở nên hỗn độn như bây giờ....
--------------
Ngày hôm sau.
Kim Jennie dậy từ sớm, sắp xếp đồ đạc.
Ngồi một hồi lâu trên sàn, lúc đứng dậy, cơn đau đầu hoa mắt lại hành hạ cô, suýt chút nữa cô ngất lịm đi.
Jisoo đang nằm trên ghế đắp mặt nạ, thấy dáng vẻ loạng choạng của cô, vội vàng chạy ra đỡ cô.
"Cậu không sao chứ? Tớ thấy cậu không nên đi đâu, để tớ đi thay cho cũng được."
"Không cần đâu." Cô lắc đầu, từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Jisoo.
"Tớ cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, không sao đâu."
"Nhưng không phải giờ cậu vẫn đang bị bệnh sao?"
"Chỉ là sốt nhẹ thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu." Jennie nhìn đồng hồ,
"Thôi được rồi, tớ đi trước đây, không muộn mất."
Cô xách hành lý, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa. Lúc đến sân bay đã là 9h hơn, lấy thẻ lên máy bay, cô mới biết công ty đặt cho mình vé hạng thương gia.
Điều này hoàn toàn khiến cô bất ngờ.Tập đoàn IP lại có thể hào phóng như vậy sao?
Lên máy bay, tiếp viên giúp cô cất hành lí, cô tìm ghế ngồi của mình, nhận lấy phần nước uống tiếp viên đưa cho.
Cả người cô thất thần, cô bèn dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, đến lúc máy bay chạy trên đường băng, bay lên bầu trời, cô giật mình tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, mây xám xịt lại, khiến cả khoang máy bay tối sầm vào.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, định nhắm mắt vào ngủ tiếp, thế nhưng, một cánh tay có chiếc đồng hồ hạng sang từ từ đưa ra phía cô, cầm lấy cốc nước, rồi uống một hơi hết sạch.
Cô hé nhìn thấy cốc nước của mình được đặt lại, không kiềm chế nổi, cô cau mày.
"Thưa ngài, đây là nước..."
Ngước lên, cô sững người.
Đập vào mắt cô lúc này, là một gương mặt quá đỗi thân quen.
Đeo kính đen, che gần hết nửa mặt, thế nhưng, cô vẫn nhận ra những nét kia thuộc về một người mà cô không thể nào nhầm lẫn với ai khác.
Min Yoongi....??
Sao anh lại ở đây được?
"Ngủ ngon quá nhỉ." Anh bỏ kính ra, đặt xuống bên cạnh.
Nhìn khuôn mặt kia, Kim thấy mũi mình cay cay.
"Sao anh lại ở đây?" Cô hỏi.
"Đi công tác, cũng một nơi với em."
Vì thế...
Chuyến đi công tác lần này, là hai người đi cùng nhau sao?
Đây là công ty sắp xếp, hay do anh sắp xếp vậy?
Jennie nghĩ một lát, bất chợt, cô cười đau khổ. Sao lại có thể là anh sắp xếp được cơ chứ? Anh sắp đính hôn rồi, cần gì phải sắp xếp mọi việc như vậy chứ.
"Em mang thuốc đi không?" Anh đột nhiên hỏi.
Cô không nói gì, chỉ mím chặt môi, quay mặt đi không nhìn anh.
Cô cự tuyệt sự quan tâm từ phía anh! Đã muốn ở bên người con gái khác, còn quan tâm đến cô làm gì nữa chứ?
Anh lấy tay che miệng, hơi ho nhẹ. Jennie giật mình, gần như ngay lập tức quay lại phía anh, lúc này cô mới thấy sắc mặt anh không được tốt. Chắc là cơn mưa hôm trước đã khiến anh bị ốm rồi.
"Anh chờ chút, em lấy thuốc cho."
Cô đã tự nhủ sẽ không quan tâm đến anh... thế nhưng...
Đối diện với anh, trái tim cô, vĩnh viễn mềm yếu.
"Anh đợi chút, em lấy thuốc." Đã hạ quyết tâm không đếm xỉa gì tới anh. Nhưng ...
Khi đối diện với anh, trái tim cô luôn yếu mềm như vậy.
Cũng chẳng biết rằng liệu anh có bị đau đầu hay không.
Jennie đứng dậy, tiếp viên vội vã tới giúp cô lấy hành lý.
Cô ngồi xuống, mở túi hành lý, việc đầu tiên là tìm tờ báo về tin tức anh đính hôn.
Ánh mắt lưu luyến nhìn tờ giấy báo trên tay, rồi lại nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im lặng.
_________
Flop ẽ:)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro