Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3 - Nỗi Lo Lắng

Ngày hôm đó, ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều chiếu qua cửa sổ lớp học, tạo ra những vệt sáng dài trên bàn học của Haeun. Cô ngồi đó, mắt chăm chú vào quyển sách nhưng lại chẳng thể nào tập trung được. Mỗi khi ánh mắt vô tình lướt qua Na Jaemin, trái tim cô lại đập nhanh hơn. Và rồi, khi Na Jaemin quay lại nhìn cô, Haeun cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình bị đông cứng lại. Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu thấm trên lưng áo cô.

Cô ngồi yên, cố gắng giữ một vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không thể ngừng lo lắng. "Mình đã làm gì vậy? Tại sao mỗi lần cậu ấy nhìn mình, mình lại cảm thấy như thế này?" Cô thầm tự hỏi. Cô biết rõ rằng mình không phải là người đặc biệt. Cô chỉ là một cô gái bình thường trong trường, không có gì nổi bật. Thế nhưng, mỗi lần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Na Jaemin, cô lại cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn lốc không thể thoát ra.

"Không được, Haeun," cô tự nhủ. "Đừng để cậu ấy nhận ra. Mình phải kiểm soát bản thân." Nhưng dù có nói gì đi nữa, cô vẫn không thể ngừng nghĩ về anh. Mỗi khoảnh khắc đó, những giây phút ngắn ngủi khi ánh mắt của Na Jaemin chạm vào cô, đều để lại trong lòng cô một vết sẹo khó phai mờ.

Cô cố gắng làm việc chăm chỉ hơn trong lớp, nhưng mỗi khi Na Jaemin lên bảng để giảng bài, Haeun lại không thể ngừng nhìn anh. Anh đứng đó, vẻ tự tin của một học bá, nói chuyện mạch lạc, từng lời từng chữ vang lên trong lớp, nhưng không có gì trong những lời đó lọt vào tai Haeun. Tất cả những gì cô có thể làm là ngắm nhìn anh, và trái tim cô thì không ngừng đập mạnh hơn.

Sau giờ học, Haeun cố gắng chạy trốn khỏi cảm giác này bằng cách đi vào phòng thể dục, hy vọng rằng một chút hoạt động thể chất sẽ giúp cô xoa dịu nỗi bối rối trong lòng. Nhưng ngay khi cô bước vào, lại một lần nữa, cô thấy Na Jaemin đang đứng đó, luyện tập bóng rổ một mình.

"Haeun!" Một giọng nói quen thuộc gọi lớn, làm cô giật mình. Cô quay lại và thấy Minji đang đi đến gần với một nụ cười tinh nghịch trên môi.

"Haeun, cậu lại lơ đãng gì nữa vậy? Cậu không nghe tôi gọi à?" Minji nhướn mày nhìn cô, rồi ánh mắt của cô bạn đó lại chợt hướng về Na Jaemin. "Cậu lại đang mơ màng về ai đó à? Cậu nhìn chăm chăm vào cậu ấy lâu vậy mà không thèm rời mắt."

Haeun vội vàng quay mặt đi, cố gắng giấu đi sự ngượng ngùng. "Không có đâu, tớ chỉ đang... xem thử thôi."

Minji cười nhếch mép, kéo Haeun ra khỏi phòng thể dục một chút, tránh xa Na Jaemin. "Haeun, tớ biết hết rồi. Cậu đã thích cậu ấy lâu rồi đúng không?"

Haeun im lặng một lúc lâu. Cô không biết phải trả lời Minji như thế nào. Cảm xúc trong lòng cô như một mớ hỗn độn mà không thể nào giải thích được. "Tớ... tớ không chắc nữa, Minji à," cuối cùng, cô thở dài, giọng nói của cô có chút mệt mỏi. "Cậu biết đấy, Na Jaemin là kiểu người hoàn hảo. Cậu ấy là học bá, là vận động viên thể thao, được mọi người ngưỡng mộ, còn mình chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì đặc biệt."

Minji lắc đầu, rồi vỗ vai Haeun. "Cậu đừng tự ti như vậy. Ai bảo cậu không đặc biệt chứ? Cậu có thể chưa nhận ra nhưng chính cái cách cậu sống, cái tính cách nhí nhảnh và đáng yêu của cậu mới là điều khiến người ta chú ý đấy. Nếu cậu cứ giữ mãi khoảng cách như vậy, làm sao có thể gần gũi với cậu ấy được?"

Haeun nghe vậy, đôi mắt của cô có chút sáng lên. Nhưng cảm giác lo lắng vẫn chưa buông tha cô. "Nhưng cậu không hiểu đâu, Minji. Mỗi lần cậu ấy nhìn tớ, tớ lại cảm thấy bối rối. Tớ không biết làm sao để đối diện với cậu ấy mà không cảm thấy... ngốc nghếch."

Minji khẽ cười, ánh mắt có phần hiểu rõ hơn. "Cậu sẽ phải đối diện với cảm xúc của mình thôi, Haeun. Đừng để nó chiếm lấy cậu mãi mãi. Nếu cậu không nói ra, sẽ chẳng ai biết được đâu."

Những lời của Minji khiến Haeun lại một lần nữa chìm vào suy nghĩ. Làm sao để đối diện với Na Jaemin? Làm sao để nói ra những gì mình cảm nhận? Cô không biết mình có đủ can đảm để làm điều đó hay không.

Nhưng rồi, khi cô quay lại nhìn Na Jaemin đang đứng ở một góc phòng thể dục, cười nói cùng các bạn, cô lại thấy tim mình đau nhói. Cảm giác này, sự lấp lánh trong đôi mắt ấy, khiến cô không thể nào dứt ra.

Một phần trong cô mong muốn tiến lại gần anh, nhưng một phần khác lại sợ hãi, sợ rằng nếu cô bước thêm một bước nữa, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.

Cô đứng lặng yên một lúc lâu, lắng nghe trái tim mình đang thổn thức. Câu hỏi đó cứ văng vẳng trong đầu cô: liệu cô có thể vượt qua nỗi sợ này và thừa nhận tình cảm của mình hay sẽ cứ mãi để nó giấu kín trong lòng?

Haeun đứng đó, trái tim đập loạn xạ, một phần muốn tiến về phía Na Jaemin, nhưng một phần lại không dám. Cảm giác lo lắng và bất an khiến cô cảm thấy như mình đang đứng giữa một ngã ba đường, không biết phải đi hướng nào.

Minji nhìn cô bạn thân, thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng khuyến khích: "Haeun, nếu cậu không thử thì sẽ chẳng bao giờ biết được. Cậu có thể làm được mà, thật đấy."

Cảm giác nôn nao trong lòng Haeun vẫn không giảm bớt, nhưng cô cố gắng gật đầu một cách yếu ớt. "Tớ không biết đâu, Minji. Tớ chỉ sợ... nếu mọi thứ không như mình nghĩ, thì tớ sẽ làm gì?" Cô ngập ngừng, nhìn vào đôi mắt Minji. "Sợ rằng cậu ấy chẳng bao giờ nhìn mình như vậy, và rồi mọi chuyện sẽ trở nên ngượng ngùng và khó xử."

Minji mỉm cười, vỗ vai Haeun một cái thật nhẹ. "Cậu cứ thử đi, đừng quá lo lắng. Dù sao thì, ai cũng phải bắt đầu từ một bước đầu tiên mà."

Haeun hít một hơi thật sâu, rồi từ từ quay lại nhìn Na Jaemin. Anh vẫn đang đứng đó, trò chuyện với bạn bè, nhưng lần này Haeun nhận thấy ánh mắt của anh lướt qua cô. Một cái nhìn thoáng qua, nhưng đủ để khiến Haeun cảm thấy như mình bị thu hút vào đó, và tim cô lại đập mạnh hơn bao giờ hết.

Anh ấy nhìn mình... Cảm giác ấy thật lạ lẫm, vừa ngọt ngào nhưng cũng đầy bất an.

Na Jaemin cũng nhận ra Haeun đang nhìn mình. Anh hơi ngừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên gặp phải ánh mắt cô. Một nụ cười khẽ nở trên môi anh, nhẹ nhàng và tựa như một lời chào mà chỉ cô mới có thể nhận ra. Haeun đứng yên, không biết phải làm gì. Cảm giác ngượng ngùng lại trỗi dậy, làm cô cảm thấy như mình vừa làm điều gì đó sai trái.

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như thế giới xung quanh mình trở nên mờ mịt. Hơi thở của cô có phần gấp gáp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Minji đứng phía sau, nở một nụ cười nhỏ, như thể hiểu rõ những gì đang diễn ra trong lòng Haeun.

Haeun không biết có phải do cô ngẩn ngơ quá lâu, hay do cái nhìn của Na Jaemin quá sắc bén, mà anh cuối cùng cũng rời mắt khỏi cô, quay lại nói chuyện với bạn bè.

Từ xa, Haeun vẫn không thể ngừng nhìn theo bóng dáng của anh, như thể tất cả mọi thứ xung quanh cô đều đã mờ nhạt. "Có lẽ mình... sẽ chẳng bao giờ dám lại gần cậu ấy," cô thầm nghĩ trong lòng.

Minji đứng bên cạnh, nhìn Haeun rồi cười nhẹ. "Tớ biết mà, cậu cứ mãi rụt rè như vậy thì làm sao mà tiến lên được? Nhưng đừng lo, cậu sẽ có cơ hội."

Cô cảm thấy như có một dòng nước mát rượi xoa dịu đi phần nào nỗi lo lắng trong lòng. Có lẽ cô sẽ không thể quên Na Jaemin dễ dàng, nhưng ít nhất, cô đã có một cái nhìn khác về anh—không chỉ là hình ảnh hoàn hảo trong mắt cô, mà là một người có thể khiến trái tim cô đập mạnh mẽ.

Cảm giác bối rối không hề giảm đi, nhưng ít nhất, cô cũng đã có một khoảnh khắc mà sẽ mãi không quên. Một khoảnh khắc khiến cô biết rằng, cảm xúc của mình không phải là vô nghĩa. Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng đối với Haeun, đó là một điều gì đó lớn lao.

Minji vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng Haeun lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình. "Sẽ có lúc mình dám đối mặt với cảm xúc này, phải không?" Câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu cô, một phần nhỏ trong cô vẫn hy vọng rằng Na Jaemin cũng có thể cảm nhận được điều gì đó đặc biệt.

Nhưng rồi cô thở dài, quay lại nhìn Minji với một nụ cười gượng gạo. "Tớ cũng không biết nữa. Nhưng... có lẽ mình sẽ không còn chỉ đứng nhìn cậu ấy từ xa mãi đâu."

Minji nheo mắt nhìn cô bạn, rồi cười nhẹ. "Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần nhé, Haeun. Biết đâu, cậu sẽ tìm thấy điều gì đó mà mình không ngờ tới."

Và trong khoảnh khắc đó, Haeun cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn một chút, như thể những lo lắng đã được vơi đi phần nào. Dù cho con đường phía trước có gian nan, cô cũng sẵn sàng bước đi.

Haeun cảm thấy một sự yên bình kỳ lạ khi nghe Minji nói vậy. Mặc dù trong lòng cô vẫn còn những băn khoăn, nhưng ít nhất, cô đã quyết tâm hơn. Cô biết rằng, cho dù mình có lo lắng hay bối rối thế nào, thì không thể cứ mãi đứng yên như thế. Cảm xúc của cô, dù có ngốc nghếch hay trẻ con đi chăng nữa, cũng xứng đáng được thử một lần.

Ngày hôm sau, khi bước vào lớp, Haeun có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Có lẽ do hôm qua cô đã quá mải mê với Na Jaemin, hoặc có thể là do anh ấy lại một lần nữa khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Nhưng lần này, Haeun không để mình đắm chìm vào cảm giác đó lâu quá. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, như thể chẳng có gì thay đổi cả.

Trong lớp, mọi người đang xôn xao bàn tán về những kỳ thi sắp tới. Bất chợt, ánh mắt của Haeun lại tìm thấy Na Jaemin trong đám đông. Anh đang ngồi ở góc phòng, tập trung vào bài vở của mình. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến mọi thứ xung quanh như mờ nhạt đi. Cảm giác bối rối lại trỗi dậy, nhưng lần này, cô không tránh né ánh mắt của anh. Lặng lẽ, cô nhìn anh một lúc, tự hỏi liệu có phải anh đang cảm nhận được sự thay đổi trong cô, hay chỉ đơn giản là những cái nhìn tình cờ giữa hai người.

Chợt, Na Jaemin ngẩng đầu lên, và đôi mắt của anh lướt qua Haeun. Lần này, ánh mắt anh không chỉ thoáng qua như mọi khi. Có gì đó trong ánh mắt đó khiến Haeun không thể thở được, như thể anh đang nhìn thấu mọi thứ trong cô. Cô cảm thấy như mình vừa bị bắt gặp trong một khoảnh khắc vô tình, và cảm giác bối rối lập tức xâm chiếm.

Na Jaemin cười nhẹ, nhưng không phải kiểu cười chào hỏi thông thường. Đây là một nụ cười như thể anh đang cố gắng hiểu rõ điều gì đó, điều mà chỉ có mình Haeun mới có thể hiểu được. Cảm giác ấy khiến Haeun lúng túng. Trái tim cô đập nhanh hơn, và trong giây phút đó, mọi âm thanh xung quanh như biến mất.

Cô thậm chí không thể cười lại hay chào anh. Mà chỉ đứng đó, như một bức tượng, hoàn toàn bất động. Cảm giác xấu hổ bao trùm lấy cô, nhưng cũng có một sự thú vị nào đó trong lòng. Haeun có thể cảm nhận rõ ràng rằng, đó không phải là sự ngẫu nhiên. Na Jaemin nhìn cô thật lâu, như thể anh đang chờ đợi một điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là muốn hiểu thêm về cô.

Ngay lúc đó, một tiếng gọi nhỏ vang lên từ bên cạnh. "Haeun, cô có đang làm bài không thế?" Minji thì thầm, giọng điệu đầy ý trêu chọc. Haeun quay sang, cố gắng giấu đi sự xấu hổ, nhưng khuôn mặt cô đỏ bừng.

"À, tớ... tớ chỉ... đang nghĩ chút thôi," Haeun vội vàng trả lời, hơi cúi đầu xuống.

Minji chỉ lắc đầu, nhưng không nói gì thêm. Cô bạn biết rõ rằng Haeun chẳng thể giấu nổi sự bối rối trong lòng mình. Tuy nhiên, Minji lại thấy vui vì Haeun đã bắt đầu thay đổi. Ít nhất, cô bạn đã dám đối diện với cảm xúc của mình.

Sau một vài giây im lặng, Na Jaemin lại quay về với bài học của mình, nhưng Haeun cảm nhận được một cái gì đó khác biệt trong không khí. Cảm giác như anh ấy đã để lại một dấu ấn gì đó trong lòng cô, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua.

Cả buổi học hôm đó, Haeun không thể tập trung. Mọi thứ như mờ đi, chỉ còn lại cảm giác anh ấy đang ở đó, gần ngay trong tầm mắt cô. Cô tự hỏi, liệu mình có thể một ngày nào đó đủ dũng cảm để đối diện với cảm xúc này, để có thể nói ra những lời mà suốt bao năm qua cô giấu kín trong lòng.

Về phần Na Jaemin, anh không hề biết rằng những ánh mắt ấy của mình lại có sức mạnh lớn đến vậy. Anh chỉ vô tình nhìn thấy cô, nhưng chính những cái nhìn ấy lại là dấu hiệu cho một sự thay đổi sắp tới. Na Jaemin không phải là người dễ dàng nhận ra điều đó ngay lập tức, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh cảm thấy có gì đó không bình thường.

Cảm xúc, dù có mạnh mẽ hay mơ hồ, luôn là điều mà cả hai không thể kiểm soát. Và có lẽ, con đường phía trước sẽ dẫn dắt họ đến gần nhau hơn, theo cách mà họ chưa bao giờ tưởng tượng.

Ngày hôm đó kết thúc trong sự yên lặng kỳ lạ, nhưng trong lòng Haeun, mọi thứ đã không còn như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro