Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Khi bóng đêm đội lốt nghệ thuật

Đêm càng về sâu , căn phòng vẽ của Madoka càng trở nên nặng nề như một ngôi đền bị bỏ quên

Những ngọn nến trên bàn đã cháy đến nửa thân, nhỏ xuống từng giọt sáp trắng như nước mắt.

Madoka ngừng tay khi cảm giác sống lưng lạnh toát.

Không phải vì gió.

Mà vì Yurika vừa thay đổi.

Nụ cười, hơi thở, ánh mắt—mọi thứ ở cô bắt đầu trở nên… khát

Như bóng tối đang dịch chuyển

Yurika nhướng hàng mi dài :

Chúng ta tạm nghỉ đii

Aguri đặt cây cọ xuống nhưng lòng ngập nỗi bất an không tên.

Cô ổn chứ…?

Yurika  không trả lời.

Thay vào đó, cô đứng dậy, từng bước chậm rãi như một loài thú săn mồi đang kìm hãm bản năng.

Đôi mắt đỏ của cô càng lúc càng sâu, càng thẫm, như vừa rực cháy vừa đóng băng.

Đêm nay ... ta hơi đói - Yurika nói nhỏ

Tiếng “đói” trượt khỏi môi cô khiến Madoka nổi da gà.

Yurika đưa tay lên, lướt đầu ngón tay qua môi mình như đang kìm hãm bản thân.

Nhưng đừng lo. Ta đã mang theo máu. Ta không định chạm vào ngươi.

Câu cuối khiến Madoka … không rõ là nhẹ nhõm hay thất vọng.

Yurika lấy ra một chiếc lọ thủy tinh dài chứa chất lỏng màu đỏ hiện ra như vừa được kéo khỏi bóng tối ..

Yurika đặt nó lên bàn dưới ánh nến

Thứ chất lỏng bên trong quằn quện như thể có sự sống riêng.

Madoka nhìn, lùi nửa bước:

Đó là… máu người?

Yurika cười nhẹ.

Không phải máu người. Loại máu này… tinh khiết hơn nhiều.

Cô mở nắp.

Hương kim loại nồng nàn tràn khắp phòng.

Không tanh gắt như máu bình thường—mà ngọt, thơm, nặng như mùi đất ẩm sau bão.

Madoka cảm giác trái tim mình muốn chạy khỏi lồng ngực.

Yurikaa nhấc lọ, ngửa đầu.

Trong ánh sáng lay lắt, dáng vẻ cô trở nên tuyệt mĩ một cách chết chóc—mái tóc đen buông xuống lưng như lụa tối, chiếc cổ trắng dài, bờ môi hé mở để chất đỏ trượt qua.

Yurika uống máu một cách chậm rãi và tinh tế như đang nếm loại rượu đắt tiền

Madoka đứng bất động không dám thở ...

Yurika uống xong khẽ liếm giọt máu còn vương trên môi. Hành động ấy quá chậm rãi, quá cố ý… và khiến Madoka  thấy sống lưng nóng rát.

Đôi mắt Yurika mở ra.

Đỏ hơn.
Sắc hơn.
Đẹp đến nghẹt thở.

Ngươi sợ ư ??? - Yurika hỏi, giọng trầm mà mềm như nhung tối.

Madoka lắc đầu tim đập như muốn phá ngực.

__ Tôi… không biết nữa.

Yurika tiến lại gần, đôi chân không hề tạo tiếng động.

Ngươi nên sợ - Yurika thì thầm chạm vào má Madoka , đầu ngón tay lạnh như băng xuyên qua da.

__ Vì nếu ta không uống thứ này… có lẽ ta đã dùng đến máu của ngươi.

Madoka run nhẹ.

Yurika nhìn cô như thể đang thưởng thức phản ứng đó, như một thú vui tinh tế.

__ Nhưng ta không làm vậy - Yurika tiếp tục, giọng hạ thấp.

__ Ta không muốn làm vỡ thứ gì đó… đẹp đến thế

Yurika nghiêng người , đôi môi suýt chạm tai Madoka :

__ Đừng để ta đói trước mặt ngươi nữa Aguri . Ta không hứa sẽ giữ mình được lần hai

Câu nói ấy khiến Madoka cứng người - vừa sợ, vừa… bị cuốn vào một cách nguy hiểm.

Yurika lùi ra, đôi mắt đỏ vẫn khóa chặt cô.

__ Giờ thì tiếp tục vẽ đi - Yurika nói , quay về ghế dài

__ Trong lúc ta vẫn còn giữ được tính người

Madoka cầm lại cây cọ

Bàn tay vẫn run ...

Đồng hồ trên tường điểm 0h sáng vừa đúng lúc bức tranh chân dung hoàn thành

Ánh nến run rẩy soi lên từng đường nét:
— đôi mắt đỏ sâu hun hút như vực tối không đáy
— làn môi cong nhẹ, kiêu ngạo và nguy hiểm
— mái tóc đen dài như dải đêm uốn lượn
— và đặc biệt… ánh nhìn mà Yurika chỉ hé lộ trong khoảnh khắc cô uống máu trước mặt Madoka

Ánh nhìn ấy—
khát khao, cô độc, nhưng cũng mềm xuống một chút khi hướng về Madoka

Một ánh nhìn của bóng tối biết yêu.

Madoka lùi lại, tim đột nhiên siết chặt.

Đẹp quá

Đẹp đến mức… đáng sợ

Madoka quay sang gọi :
__ Todo Yurika  ... bức tranh đã hoàn thành rồi

Ngọn nến nghiêng mình , ánh sáng chao đảo như đang run rẩy trước thứ đã được phơi bày trên mặt giấy

Yurika đứng cạnh cửa sổ, lưng quay lại Madoka . Mái tóc đen trải xuống hệt như màn đêm đang lặng lẽ rơi khỏi bờ vai cô. Ngọn gió lạnh xuyên qua khe cửa, mang theo mùi sương đêm và một chút… thứ gì đó kim loại.

Nghe tiếng Madoka gọi, Yurika không xoay lại ngay.

Cô vẫn bất động, như đang đo đếm khoảng cách mong manh giữa con người và bóng tối trước khi bước qua nó.

Vài giây trôi qua.

Rồi Yurika chậm rãi quay người

Đôi mắt thật — thứ ánh sáng đỏ từng khiến Madoka choáng váng đang khép hờ, nhưng vẫn loé lên một tia sắc bén giống như lưỡi dao trượt qua mặt gương.

Cô bước từng bước tiến lại gần bức tranh.

Không phải dáng đi của một người mẫu tự hào, mà là dáng đi của một sinh vật đang đến gần phản chiếu của chính nó — thứ nó không chắc muốn đối diện.

Khi đến đủ gần, Yurika dừng lại.

Ánh nến chiếu lên gương mặt cô và đồng thời chiếu lên bức tranh.

Hai cô gái - một bằng xương bằng thịt , một bằng mực và màu đứng song song trong bóng tối u ám

Yurika không nói gì ...

Cô không khen , không chê chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn .... nhìn thật lâu

Madoka cảm giác cổ họng nghẹn lại tim đập nhanh đến mức đau.

Sự im lặng của Yurika có sức nặng còn ghê gớm hơn bất kỳ lời nhận xét nào.

Cuối cùng Yurika mở miệng , giọng cô thấp và trầm
__ Ngươi đã nhìn thấy nhiều hơn ta tưởng

Madoka siết chặt bàn tay để giữ bình tĩnh
__ Tôi chỉ ... vẽ những gì cô cho tôi thấy

Yurika quay đầu sang nhìn Madoka

Đôi mắt ấy đỏ , sâu và lần đầu tiên dịu xuống

__ Ta chưa cho ngươi thấy ánh nhìn này bao giờ. – cô khẽ nói
__ Vậy mà ngươi vẫn vẽ ra được.

Câu nói ấy không chứa đe dọa, không lạnh lùng như thường lệ.

Nó… gần như là lời thú nhận.

Madoka nuốt nước bọt , tim đập loạn như muốn bật khỏi lồng ngực.

__ Tôi… cảm nhận được thôi.

Yurika tiến thêm một bước khiến khoảng cách giữa họ trở nên quá gần, quá nghẹt thở.

Cô đưa tay chạm vào bức tranh—đầu ngón tay lạnh giá lướt nhẹ trên khuôn mặt được vẽ.

Rồi cô khẽ nói:

__ Bức chân dung này… có thể nguy hiểm hơn ngươi nghĩ.

Madoka khẽ giật mình.
__ Vì sao…?

Yurika nghiêng mặt, đôi mắt đỏ ánh lên như than hồng.

__ Vì nó là ta… khi hướng về ngươi.
__ Là phần ta không để ai nhìn thấy.
__ Là phần… không bao giờ nên được gọi tên.

Ngọn nến trên bàn phụt cháy lớn, ánh sáng đỏ lên như máu.

Yurika cúi xuống gần Madoka hơn, hơi lạnh từ môi cô phả lên tai Madoka khiến da thịt nổi gai:

__ Và khi bóng tối đã bị vẽ thành hình…
__ Nó sẽ đòi quyền tồn tại trong thế giới của ngươi.

Madoka rùng mình

Trong khoảnh khắc đó cô nhận ra

Không chỉ Yurika đang tiến vào trong thế giới của cô

Mà chính bức tranh…
cũng đang mở một cánh cửa cho bóng tối bước qua.

Ngọn nến vừa bùng sáng thì liền co rúm lại, ngọn lửa thu nhỏ thành một điểm vàng run rẩy như bị thứ gì đó vô hình bóp nghẹt. Không khí trong phòng đột ngột đặc quánh, lạnh đi một cách bất thường.

Madoka lùi nửa bước , bàn tay vô thức đưa lên ngực như muốn che chắn cho chính mình

__ Todo Yurika !??

Giọng cô nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng thở của căn phòng.

Yurika vẫn đứng đó, bóng cô trải dài trên sàn như một vết mực đen đang thấm dần ra.

Cô đặt đầu ngón tay lên bức tranh—nhẹ thôi, nhưng đường nét vừa chạm liền run lên, như làn màu còn sống, đang phản ứng lại sự hiện diện của cô.

Yurika khẽ cất giọng
__ Ngươi đã gọi tên một phần của ta… phần vốn dĩ không nên được kéo vào ánh sáng.

Ngay khi câu nói kết thúc, bức tranh khẽ rung . Giống như tấm giấy đang thở

Yurika  im lặng đôi mắt đỏ mở to hơn một chút. Tia sáng bên trong không phải màu đỏ rực như lúc cô uống máu, mà là thứ ánh sáng… sâu và cổ xưa, như một ngọn lửa đen cháy dưới lớp tro.

Cô nói tiếp :

__ Nó phản hồi lại ngươi… vì ngươi vẽ bằng trái tim.
__ Ngươi để cảm xúc chảy vào từng nét cọ.
__ Chỉ như vậy… bóng tối mới tìm được đường để bám vào.

Madoka nhìn bức tranh, trái tim nén chặt trong lồng ngực.

Trong bức vẽ — đôi mắt Yurika đang thay đổi.

Từ trầm tĩnh thành sắc lẹm.

Từ sắc lẹm thành lạnh lẽo.

Và rồi — như thể đôi mắt ấy… đang nhìn thẳng vào Madoka , dù chỉ là tranh.

Hai giây trôi qua trong im lặng tuyệt đối.

Yurika bất ngờ chạm tay lên má Madoka —bàn tay lạnh như đá đêm.

Cô cúi xuống, giọng thấp như lời cảnh báo:

Khi bóng tối bị khắc thành hình, nó sẽ không còn ngủ yên.
__ Tác phẩm của ngươi… đã đánh thức thứ mà ta giấu đi nhiều năm.

Madoka run lên, nhưng không lùi thêm nữa.

Cô nhìn thẳng vào Madoka :

— Vậy tôi phải làm gì?

Yurika bật cười, một tiếng cười nhẹ nhưng méo mó, như không chắc mình đang vui hay đang tiếc nuối.

__ Ngươi không thể làm gì cả.
__ Bởi vì… ta là người duy nhất ngăn được nó.

Madoka mở miệng định nói, nhưng chưa kịp thở, Yurika tiến sát hơn — cực kỳ gần , đến mức hơi thở lạnh buốt của cô ùa thẳng vào môi Madoka

__ Từ giờ trở đi ... Đừng rời khỏi ta Amahane Madoka

Yurika nhìn thẳng vào mắt cô , sâu thẳm , nghiêm túc đến mức khiến da thịt Madoka tê dại

__ Vì nếu ngươi ở xa ta bóng tối trong bức tranh sẽ đi tìm ngươi trước.

Ngay lúc đó—

“Rắc…”

Một tiếng nứt rất nhỏ vang lên từ phía bức tranh.

Madoka quay lại và thấy:

Vết nứt mảnh như sợi tóc chạy dọc theo đôi mắt Yurika trong tranh, và từ khe nứt ấy… một vệt màu đen đặc đang rỉ ra, nhỏ xuống nền đất như giọt mực sống.

Yurika nắm chặt tay Madoka kéo cô sát về phía mình, giọng thấp như tiếng dơi đập cánh trong đêm:

__ Đã muộn rồi.
__ Nó đã thức giấc.
__ Và nó… sẽ đến vì ngươi trước tất cả.

Bóng nến vụt tắt.
Căn phòng chìm vào đêm tuyệt đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro