Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.✧ ⚖️🚗

-"Anh, đưa em đi khám thai đi"

Quang Anh nhìn gã tay xoa xoa bụng nhường như cũng không muốn gã đi dù sao con của cả hai cũng không thể tiếp tục sống em chỉ muốn khi nó chết đi cũng chỉ để thấy đầy đủ cha mẹ...nhìn xem cha mẹ nó tồi tệ thế nào khi đã vức bỏ nó.

-"Không rảnh tự mà đi đi vài trăm mét đến bệnh viện có bị tật không?"

Gã nhìn chằm chằm vào điện thoại ánh mắt nhường như chẵng xem em ra gì mà vấn đề hiện tại đối với gã quá đỗi bình thường, em cúi gầm mặt từ cái hôm cãi vã từ hôm đó em hoàn toàn không còn muốn tin lời gã nữa sự giả dối ngập tràn khoé mắt em, Quang Anh nhìn ra đường hôm nay em cần đi siêu âm thử xem bản thân có phải là đang mang thai không, dù sao có hay không thì kết cục vẫn là trở về một mình, em mang giầy trắng đảo bước trên đường lớn đi ngang nhìn những đứa trẻ cùng tuổi ánh mắt em trở nên long lanh khao khát vô cùng, giá như ngày đó em biết suy nghĩ không bị nhục dục che mờ con mắt thì có phải bây giờ nó không tệ như vậy không?

Quang Anh thở dài chỉ là nghiệp chướng em tự nhận lấy, em đi đến bệnh viện mấy cô y tá nhìn em có chút bất ngờ khi em vào khoa sản, Quang Anh cúi đầu xuống bước vào trong phòng khám ánh mắt sợ hãi nhìn bác sĩ, em liền trình bày vấn đề bác sĩ cũng không hỏi nhiều cũng bắt đầu siêu âm cho em... không có gì bất ngờ thì em mang thai năm tuần rồi thai cũng có nhịp tim nhưng khá yếu còn quá bé để biết nó có khuyết tật hay không, Em cầm tờ giấy siêu âm bước ra ngoài trong sự bất ngờ của mọi người...một đứa trẻ mười bốn tuổi phải tự đi siêu âm đi về và tự cảm nhận nỗi đau, nỗi đau chỉ một mình em giữ lấy bây giờ giữ nó lại cũng không được mà phá nó thì không nỡ...nó chẳng làm gì sai cả nhưng cha mẹ của nó tồi quá, Quang Anh cẩn thận bước ra khỏi bệnh viện tay cầm tờ giấy siêu âm, khi nhịp tim nó vang lên là cơn đau em lại ập tới...nó không thể được sinh ra cũng không thể cứ sống mãi cuối cùng em cũng nhận ra bản thân thật sự đã sai, xin lỗi nó đi cha nó bỏ nó rồi khi nó còn chưa thành hình nhớ về những kỉ niệm mấy tháng trước âu yếm hạnh phúc thế nào sao bây giờ chỉ còn lại là lưỡi dao?
Quang Anh cười trừ vuốt nhẹ bụng sao chẳng ai muốn nó tồn tại cả cha nó nữa cha nó chỉ nói một câu duy nhất tất cả lại tại mày nhường như chẳng liên quan gì đến gã nữa từ đó trở đi gã đã ngó lơ hai mẹ con không một câu hỏi thăm.

Quang Anh bước đến một con hẻm em nhìn sang hướng đối diện một tiệm bánh kem cho các cặp đôi mà em nghĩ em sẽ cùng gã bước ra tay đan tay...Nhưng có vẻ em sai rồi, Đức Duy không yêu em và em thì ngược lại hãy đừng nói em cố chấp....nói rằng gã quá tồi tệ. Chân em nhường như cứng đờ chẳng thể duy triển khi em còn tỉnh táo chỉ nhớ duy nhất nụ cười của gã nhưng không dành tặng cho em.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Có tiếng hát ru rót vào tai em, Quang Anh tỉnh dậy trong mơ hồ ánh mắt lảo đảo trộn quanh toàn màu trắng, khi góc nhìn thứ nhất em được cải thiện cúi xuống đã thấy tay đầy ống kim cảm giác khi hết thuốc tê và tỉnh dậy là cơn đau thấu trời, em sờ tay xuống bụng cảm giác trống rỗng khiến em chỉ biết mỉm cười...số phận của nó đã vậy vẫn sẽ biến mất dù em đã ra sức bảo vệ nó, nhìn xung quanh cha nó không hề tới chắc có lẽ gã còn chưa biết con của gã là gái hay trai nữa, em nghiêng đầu nhìn về bên trái chỉ có mẹ mình, chỉ biết cười là do cả hai quá phóng đãng hay là do gia đình quá phóng túng bao che chắc bây giờ là nghiệp quật...Quang Anh bật cười là em trả nghiệp cho gã ư?

-"Con tỉnh rồi hả?"
Em nhìn mẹ mình không nói gì bà cũng lẳng lặng lấy hộp cháo lên bàn đưa cho em, Quang Anh bật cười nụ cười chua sót.

-"Sao còn cứu con làm gì, để con chết đi Anh hai sẽ không cảm thấy tội lỗi sao?"

-"Quanh Anh con nói bậy gì vậy? Con không sai! Con không sai! Nghe lời mẹ...mẹ sẽ đưa con đi làm lại cuộc đời nhé?"

-"Đời con...hết rồi mẹ ạ"

Quang Anh thở dài mỉm cười ngọt ngào nhưng đầy sự chua chát khoé mắt em cay cay vốn dĩ nó đã trở thành của gã khi gã vừa hiếp dâm em lần đầu giờ thì hay rồi, cuộc đời em đã bị gã vức bỏ nó đã chấm hết rồi.

-"Anh hai không đến thăm con ạ?"

-"Ừ nó còn không biết nữa..."

-"Vậy đừng nói với anh ấy, con không sao...chỉ là mất con thôi mà dù sao nó cũng chẳng sống được bao lâu nữa"

Quang Anh cười mỉm xoa xoa vào bụng thiên thần nhỏ thật sự đã rời đi mang cho em nỗi đau cùng tận tồi tệ...mẹ em cũng đành chiều theo em cho em ở viện ba ngày rồi xuất viện vậy với lại em sắp thi rồi không còn lâu nữa...em muốn xem cách mẹ em làm lại cuộc đời cho em mặc dù biết nó sẽ tăm tối đến nhường nào.

Quang Anh nằm xuống giường tay đặt lên trán, em còn nhớ đó là chiếc xe trắng màu trắng tinh nhưng nó lại nhuộm đẫm màu máu em, Quang Anh nhớ lại là vì mình nhìn gã nên mới đứng yên cho xe đụng như vậy sau cuối cùng em vẫn là thằng ngốc để chứng kiến gã yêu thương một người khác mà không phải là mình, em mỉm cười khi chiếc xe kia lao đến rõ ràng chính gã đã thấy em nhưng rồi ngó lơ mà ôm eo cô người yêu sau đó rời đi mặc kệ cánh tay em đưa lên chỉ kịp thốt ra bốn chữ cứu em đi mà...như một nốt thăng trầm kéo dài nhưng mặc kệ vũng máu đó gã rời đi và không một lần ngoảnh mặt về, một đi mãi mãi không thèm nhìn lấy đứa con gái yếu ớt thoi thóp đang cùng mẹ nó trực chờ cái chết
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thoáng chốc ba ngày nhanh chóng trôi đi em trở về nhà sức khỏe ổn định liền lao đầu vào học tập, em nghĩ chỉ có học tập mới khiến em hoàn thiện bản thân và quên đi sinh linh nhỏ đã rời bỏ mình chẳng có gì bất ngờ, Quang Anh không muốn gặp gã nữa nên chuyển xuống tầng dưới ở cảm giác vẫn vậy dễ chịu hơn khi mỗi đêm không phải nghe tiếng rên rỉ, Quang Anh ngồi trên ghế vừa ngắm cảnh vừa học bài khi em vừa nghiêng đầu xuống có một bóng dáng đứng đơ ra ngắm nhìn em, người nọ chăm chú nhìn từng đường nét của em qua cửa số ánh mắt có chút co ro nhường như không nghĩ em xinh đẹp như vậy. Quang Anh nhìn sang phía đối diện có một cậu trai họ thấy em nhìn mình liền lúng túng làm rơi vòi nước trong tay khi đang tưới rau, Quang Anh cười mỉm ánh mắt âm u từ lâu đã bị người nọ chọc cười đến mức cong hết lên.

Đó là một sinh vật đáng yêu, chàng trai bên kia suy nghĩ khi lần đầu thấy em nụ cười xinh xắn và thanh nhã em rất xinh đẹp như thiên sứ giáng xuống vậy. Quang Anh tiếp tục ngắm nhìn con người kia qua ô cửa sổ mà không biết cánh cửa đã được hé mở ra một ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn em nó ẩn ý nhìn ra cửa sổ rồi rời đi, chàng trai bên đó cũng sợ hãi đi vào nhà...Quang Anh hơi thắc mắc đang chơi vui mà sao lại sợ đi vào nhà nhỉ? Em kì không quan tâm đến nó nữa tiếp tục cặm cụi làm bài.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đến cuối tuần là một bữa ăn gia đình, không khí của bữa ăn rất ngộp ngạc Đức Duy cứ nhìn chằm chằm em còn em thì không thèm nhìn gã cũng không biết gã đang nhìn mình, Mẹ em thấy vậy cũng lấy canh ra bát cho em rồi lên tiếng.

-"Em sẽ đưa Quang Anh rời đi"

-"Hả? Tại sao?"
Ba của cả hai rất bất ngờ mẹ em hơi lúng túng nhưng cũng đã viện được một cái cớ.

-"Chi nhánh của mình ở TP.HCM không ai quản lý với lại khi lên đó Quang Anh sẽ có một ngôi trường cấp ba đáp ứng đủ yêu cầu và còn có thể bước xa hơn, em nghe nó còn có thể trở thành thủ khoa nên..."

-"Được rồi, nhưng nhớ cũng phải về thăm cái thân già này"

-"Con sẽ về thăm ba mà đừng lo"
Quang Anh mỉm cười nụ cười chẳng còn u ám nữa nó trở nên ngọt ngào vô cùng, gã nhìn theo em cũng nhăn mặt vì nụ cười đó.

-"Thì em chỉ đưa Quang Anh đi thôi vài tuần rồi về mà"

-"Vậy khi nào Quang Anh mới chính thức trở về nhà?"
Đức Duy nhìn hai mẹ con có chút tò mò.

-"Hết đại học"
Quang Anh gằn giọng nói lên, em muốn bản thân thoát khỏi gã càng sớm càng tốt, Đức Duy không nói gì tiếp tục chăm chú nhìn vào thức ăn trên bàn.

-"Cũng tốt, đỡ phải gặp cái mặt mày mỗi ngày"

Quang Anh không quan tâm đến gã nữa em chỉ biết bản thân vì gã mà mất đứa con chưa kịp chào đời mang thai ngoài ý muốn và cái câu tất cả là tại mày nữa, rời đi cũng tốt để sau này khi em có con với người khác sẽ không cảm thấy khổ thẹn.
Đức Duy vẫn lén nhìn em nhưng em không còn nhìn gã, ánh mắt chán nản đó khiến gã không biết nói gì, Quang Anh thay đổi rồi nhưng có lẽ vẫn phải còn thứ gì đấy chứ? Rồi gã nhìn xuống bụng em bụng nhỏ vẫn như vậy xem ra có lẽ em phá nó rồi, cũng hay mà rồi tương lai gã sẽ không còn gì không còn ai cảng trở.

Ừ không còn ai cảng trở.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
______________
Hai 😇 hơi nhạt nhỉ 🤔
Thì bộ playlist damn chưa ra á... tôi sẽ ra thật nhanh để có sết chứ bộ này giờ ngược ko à 🥰 vậy nha bye bye mãi iu moa moa 😘 💗 🥀 💐 ✨



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro