
3• mẹ
Những buổi tối sau đó, thằng Tuấn lặng lẽ đến phòng cậu Lan sau khi hoàn thành xong hết công việc của mình. Cậu út cũng rất giữ lời hứa, dạy thằng Tuấn từng nốt nhạc, từng phím đàn một cách mẫn cán, mặc dù đôi khi vẻ ngoài của cậu Lan vẫn toát lên sự trầm mặc khiến thằng Tuấn khó đoán. Nó bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra cậu Lan thật sự là một người kiên nhẫn, hoàn toàn trái ngược với ấn tượng ban đầu của nó.
Một lần, sau khi hoàn thành một bản nhạc đơn giản, thằng Tuấn tò mò hỏi:
-"Cậu Lan, sao cậu lại thích đàn piano vậy ạ? Nghe cậu đàn, con cảm thấy như cậu gửi gắm gì đó trong âm nhạc."
Cậu Lan khựng lại , ánh mắt hướng ra cửa sổ xa xăm. Ánh trăng hắt qua khe cửa ảm đạm rảo riết trên khuôn mặt thanh tú của cậu Lan, những vệt sáng yếu ớt như hòa cùng đôi mắt ưu phiền của cậu út khiến thằng Tuấn trong lòng có chút gợn sóng nhỏ. Cậu không trả lời ngay mà nhìn vào khoảng không một lúc lâu, như đang cân nhắc xem có nên nói hay không. Cuối cùng, cậu cất giọng, trầm và nhẹ:
-"Tuấn, tao chơi đàn vì đó là cách duy nhất giúp tao giữ được bản thân mình... Có những thứ tao không thể nói với ai, nên tao gửi nó vào âm nhạc. Hiểu không?"
Thằng Tuấn lặng thinh, nhưng lòng nó dậy lên một cảm giác đồng cảm sâu sắc. Nó không dám hỏi thêm, vì biết rằng câu chuyện đằng sau lời nói đó chắc chắn không hề đơn giản.
Tối hôm đó, khi chuẩn bị rời đi, Tuấn chợt nhận thấy một bức ảnh nhỏ đặt trên cây đàn piano, hơi khuất sau chồng sách nhạc. Nó chưa từng thấy tấm ảnh đó trong lúc nó lau dọn phòng trước đây. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt dịu dàng nhưng ánh mắt buồn rười rượi. Tuấn không dám hỏi, nhưng ánh mắt của nó không thể giấu được sự tò mò.
Cậu Lan nhanh mắt nhận ra điều đó. Cậu đứng lên, cầm lấy bức ảnh, tay vuốt nhẹ lên viền khung. Một nụ cười nhạt thoáng qua môi cậu:
-"Đây là mẹ tao. Bà mất khi tao còn nhỏ. Đàn piano là thứ cuối cùng bà để lại cho tao."
Tuấn bất ngờ, không biết phải nói gì. Trong đầu nó liên tục hiện ra hàng trăm câu hỏi, vậy bà Vương không phải mẹ ruột của cậu Lan ư? Nó đã hiểu sơ sơ tại sao hôm cậu Lan về bà Vương lại không ở nhà đón cậu về. Nó chỉ lặng im, nhìn cậu Lan đầy cảm thông. Cậu út tiếp tục nói, giọng khàn đi một chút:
-"Mẹ tao là người duy nhất trong nhà này yêu thương tao thật sự. Sau khi bà đi, tao chỉ còn cây đàn này. Vậy nên, nếu mày nghe thấy giai điệu buồn, đó là vì tao đang nhớ mẹ."
Câu chuyện của cậu Lan khiến thằng Tuấn cảm thấy một nỗi đau mà nó không thể tưởng tượng nổi. Nó không ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo ấy lại là một trái tim đầy vết thương.
- "Cậu Lan, con... con xin lỗi vì đã hỏi chuyện này."
Cậu Lan lắc đầu, ánh mắt dịu đi:
-"Không sao. Ít ra, mày còn biết lắng nghe. Hơn nhiều người trong căn nhà này."
Thằng Tuấn không nói gì thêm, nhưng từ hôm đó, lòng nó càng thêm trân trọng cậu Lan. Những buổi học đàn tiếp tục, và giữa những giai điệu được cất lên, một mối liên kết đặc biệt dần hình thành giữa hai người. Nó không còn sợ cậu út như trước, và cậu Lan cũng không còn giữ khoảng cách với nó.
Rồi một tối nọ, khi Tuấn đã quen với việc chơi một bản nhạc nhỏ, cậu Lan bất ngờ đưa cho nó một cuốn sổ nhạc cũ, những trang giấy đã ố vàng theo thời gian.
-"Cuốn sổ này là của mẹ tao. Trong này có những bản nhạc bà từng chơi cho tao nghe. Tao muốn mày thử tập một bài. Nhưng nhớ, phải thật cẩn thận với nó."
Cậu Lan vậy mà lại giao "báu vật" cho nó sao? Nó cầm cuốn sổ bằng cả hai tay, cảm giác như đang chạm vào một thứ gì đó rất thiêng liêng. Nó gật đầu, ánh mắt sáng lên với sự quyết tâm:
-"Dạ thưa cậu, con sẽ cố gắng hết sức!"
Cậu Lan khẽ mỉm cười. Một nụ cười không chỉ là sự hài lòng, mà còn là một sự tin tưởng hiếm hoi mà cậu dành cho thằng Tuấn.
Những ngày sau, thằng Tuấn dành hết tâm huyết để luyện tập bản nhạc trong cuốn sổ cũ. Dù những nốt nhạc khó khăn hơn nhiều so với những bài trước đây, nhưng mỗi lần nhìn vào cuốn sổ, nó cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác – thế giới của mẹ cậu Lan, đầy tình yêu thương và kỷ niệm.
Một buổi tối, khi thằng Tuấn đang trong phòng cậu Lan tập trung vào việc luyện tập một bản nhạc trong cuốn sổ, cậu Lan bước vào phòng nhưng cậu không nói gì, chỉ đứng phía sau lặng lẽ quan sát. Thằng Tuấn vừa chơi vừa cố gắng làm tốt nhất, nhưng đôi tay nó không tránh khỏi sự lúng túng trước những đoạn nhạc khó. Đến khi bản nhạc kết thúc, thằng Tuấn quay lại nhìn cậu Lan, trong ánh mắt có chút ngập ngừng:
-"Con... con chơi không được tốt, phải không ạ?"
Cậu Lan im lặng một lát, rồi ngồi xuống bên cạnh Tuấn. Cậu nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí tay nó trên phím đàn, giọng nói trầm ấm:
-"Không cần phải lo lắng quá. Bản nhạc này không chỉ cần kỹ thuật, mà còn cần cảm xúc. Mày chơi chưa hoàn hảo, nhưng có cái hồn. Đó mới là điều quan trọng."
Thằng Tuấn ngạc nhiên trước sự dịu dàng và cách hướng dẫn tận tâm của cậu Lan. Nó gật đầu, quyết tâm luyện tập chăm chỉ hơn. Những ngày sau đó, cậu Lan thỉnh thoảng ngồi lại nghe Tuấn chơi, đôi khi cậu góp ý, đôi khi chỉ im lặng. Nhưng điều đó làm thằng Tuấn thấy gần gũi hơn với cậu út – như thể họ đã không còn khoảng cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro