Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟭

"cái bọn slytherin chết tiệt, đáng ghét" jisoo càu nhàu khi bước dọc hành lang, bằng cách nào đó vẫn chịu đựng được những lời chế giễu của đám nhãi ranh khó chịu phía sau.

"cậu ta trông có giống cà rốt không?" có người nào đó nói, và jisoo chỉ đảo mắt nhìn xuống sàn rồi tiếp tục bước đi.

jisoo là người mới đến hogwarts.

và em đã có một thời gian rất khó khăn để thích nghi với môi trường mới, dù đã chuyển trường trước đó, nhưng em đã biết về điều đó trước nhiều tháng, và chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng cho mọi hậu quả.

không giống như ở hogwarts.

jisoo thậm chí còn không biết mình là một phù thủy hay gì đó cho đến tận 3 tháng trước.

tất nhiên, jisoo biết rằng mình hơi khác biệt, hơi đặc biệt, nhưng em chỉ cho rằng đó là một ý thích nhất thời trong đầu mình. chưa bao giờ em nghĩ rằng mình sẽ bị ném vào ngôi trường kỳ lạ này trong một thế giới kỳ lạ với những con người kỳ lạ không ngừng nhìn chằm chằm vào em.

"nhìn cậu bé muggle ngốc nghếch kia kìa, vừa nhút nhát vừa dễ thương."

jisoo nghe thấy tiếng ai đó cười khúc khích ở đâu đó, tiếp theo là tiếng cười khẩy và thành thật mà nói, jisoo chỉ muốn đấm cho bọn họ một cái, nhưng tất nhiên là em quá nhút nhát để nhìn đám người đó, nên chỉ tránh giao tiếp bằng mắt và vô thức cầm chặt sách của mình.

"họ không nói gì về mái tóc cam của cậu ở nhà thờ hay gì đó sao?" một người khác nói, tiếp theo là tiếng cười như linh cẩu. jisoo chỉ cúi đầu và bước nhanh hơn.

và rồi đâm thẳng vào tường.

lúc này, có lẽ những người đó đã chết vì nước bọt của chúng chảy quá nhiều vào khí quản, jisoo biết điều đó.

jisoo ghét slytherin, ghét mọi thứ về họ, ghét cách họ luôn phải bắt nạt mọi người, cách họ kiêu ngạo và tự phụ, cách họ phải ồn ào một cách khó chịu ở hành lang, mọi thứ .

"á" jisoo khẽ kêu, xoa xoa trán nơi vừa bị đập.

"được rồi mọi người, đủ rồi đấy." jisoo nghe thấy một giọng nói đặc biệt vang lên, mà em đồng cảm với thiên thần, cái ôm, mèo, yoon jeonghan, chàng trai đẹp nhất mà em từng thấy.

"cậu ổn chứ?" jisoo ngước lên và thấy mình đang đối mặt với jeonghan, người đang mỉm cười nhẹ với em.

"v-vâng." jisoo lắp bắp. "cảm ơn jeonghan." jisoo nói mà không suy nghĩ, và ngay lập tức cứng người.

"này! cậu biết tên tớ sao!" jeonghan cười toe toét một cách dễ thương, khiến jisoo đỏ mặt ngượng ngùng. trong tiềm thức, em nhận ra rằng những người lúc nãy không còn ở đằng sau nữa, nhưng ngay lập tức em nhận ra rằng ưu tiên hàng đầu của mình là nên làm sao da của mình trở lại bình thường, và không để ý đến những người mà mẹ em xem là không quan trọng.

"nhưng tất nhiên là cậu sẽ biết, học sinh nhà ravenclaw rất là thông minh mà." jeonghan nói, ngửa đầu ra sau khi cười một chút, và jisoo gần như ngã xuống. bộ não ngu ngốc của em đã quen với việc làm thêm giờ bắt đầu phân tích rằng việc biết tên ai đó không liên quan gì đến việc thông minh, đó chỉ là phép lịch sự, hoặc là phải lòng, điều mà jisoo chắc chắn không có ở jeonghan. làm sao có thể? thật nực cười. em không thể nào phải lòng một slytherin (tất cả những người mà em đã quyết định là 'thông minh thì nên tránh xa' trong 3 tháng ngắn ngủi ở hogwarts), người mà em gặp hầu như mỗi sáng ở lớp độc dược; người mà em thấy mình đang nhìn chằm chằm vào những khoảnh khắc ngẫu nhiên; người mà em đôi khi đi theo (chỉ đôi khi) trên đường đến lớp chăm sóc sinh vật huyền bí; người mà em ước sẽ đẩy em vào một giá sách trong thư viện và h-h, okay, dừng ở đây được rồi, chuyện này đang trở nên mất kiểm soát.

jisoo tỉnh lại sau cơn mê khi có một cái chạm nhẹ vào vai em. "chúng ta nên làm bạn với nhau rồi." jeonghan mỉm cười. "gặp lại sau nhé, jisoo."

jisoo chỉ nhìn chằm chằm, rồi đi đến kết luận rằng em đã học quá nhiều lớp và bị mất trí vì không thể nào jeonghan lại có thể gọi tên em được.

jisoo suy tư khi em bước vào bức tường đó một lần nữa, làm sao jeonghan lại biết tên em nhỉ?

____________________

lần tiếp theo jisoo gặp jeonghan là ở thư viện, 2 hoặc 3 tháng sau khi em tự làm bẽ mặt mình trước mặt người mình yêu - trước mặt một slytherin và có lẽ em sẽ không bao giờ quên được chuyện đó.

jisoo đang làm bài tập môn cổ ngữ rune, và thành thật mà nói, môn này bây giờ thật nhàm chán và khó. lần thứ một trăm (và lần đầu tiên lý do không liên quan đến jeonghan) jisoo bắt đầu hối hận khi nghĩ rằng bằng cách nào đó cậu lại hứng thú với môn này (em hẳn là nên học môn tiên tri - vì em đã nghe các cô gái bàn tán về việc jeonghan để tóc xõa trong lớp học đó.) việc seokmin và soonyoung, hai người bạn của em từ hufflepuff, đang thở hổn hển vì bài tập môn thảo dược học ngay bên tai em, chẳng giúp ích gì nhiều cho việc tăng cường sự tập trung của em lúc này.

jisoo thở dài, ngước mặt lên khỏi tấm giấy da và thấy jeonghan đang ngồi cách đó vài bàn, đang trò chuyện với một vài cô gái nhà gryffindor.

bộ não jisoo bắt đầu thầm mắng em lần thứ một triệu vì thậm chí còn không thèm kiểm tra xem jeonghan có thích con trai không, trước khi em cảm thấy mình mất tập trung, chỉ để rồi bị kéo trở về thực tại khi có một giọng nói sâu lắng bên tai "đang ngắm cảnh à?"

"wonwoo!" jisoo nhảy dựng lên khi người bạn gryffindor của em cười khúc khích. "đừng làm thế nữa." jisoo phàn nàn, một tay đặt lên ngực, nhịp tim dần trở lại bình thường sau khi hít thở sâu vài lần, chỉ để tăng tốc trở lại khi em nhận ra jeonghan đang nhìn họ.

jisoo cảm thấy wonwoo đang cười khẩy gần tai mình. "cậu có thể đưa cậu ta ra khỏi những cô gái đó không?" wonwoo thì thầm. "seungkwan, mingyu và tớ muốn có một cơ hội với họ, và chúng tớ không thể làm điều đó nếu anh bạn trai đẹp trai của cậu không đi ra chỗ khác".

jisoo lắp bắp điều gì đó về việc jeonghan không phải là bạn trai của em, wonwoo, cậu đang nói gì vậy , trước khi hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn soonyoung và seokmin (những người đột nhiên bật cười khúc khích vì một lý do nào đó), đưa tay cầm lấy cuốn sách giáo khoa và đi về phía jeonghan đang ngồi.

khi đến bàn, jisoo ngượng ngùng hắng giọng, hai bên má nóng lên khi jeonghan vẫn nhìn chằm chằm vào em khi anh nói, "chào cậu, jisoo."

"chào jisoo!" các cô gái mỉm cười với em, mặt ửng hồng khi em quay lại đối mặt với họ.

"à ừm, xin chào" jisoo nói. em không biết mình nổi tiếng đến vậy, em nghĩ chẳng ai biết em ngoại trừ những kẻ ngốc mà em gọi là bạn (thật lòng mà nói, jisoo có thể nghe thấy soonyoung phát ra những tiếng động kỳ lạ ở phía sau và em khá chắc là jeonghan cũng nghe thấy)

các cô gái khúc khích một chút, và jisoo thực sự cảm thấy tuyệt vời. ai cần jeonghan chứ? jisoo tự cười, nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của jeonghan thì em nhận ra rằng, em, hong jisoo, em cần jeonghan.

"các cô gái đáng yêu có thể dành cho chúng tớ một phút không?" jisoo hỏi, nở một nụ cười nhẹ khiến họ reo lên và gật đầu vội vã trước khi chạy đi.

jisoo mỉm cười một chút với chính mình trước khi quay sang jeonghan, người vẫn đang mỉm cười với em.

"chúng ta đúng là đàn ông của phái đẹp nhỉ?" jeonghan cười, và jisoo nắm chặt cuốn sách hơn khi em trở lại trạng thái ngượng ngùng, đỏ mặt.

"sao cậu lại biết tên tớ?" jisoo nói, và jeonghan thoáng có chút bối rối trước khi nói, "sao tớ lại không biết được? cậu học cùng lớp độc dược với tớ mà. không phải là người liên tục nói về cậu hay gì cả." jeonghan nói thêm một cách mỉa mai, khiến jisoo bật cười, đưa tay lên che miệng.

"cái gì cơ?" jisoo mỉm cười một chút khi jeonghan nhìn em với vẻ mặt kỳ lạ.

"không có gì." jeonghan nói, lắc đầu một chút. "đến đây ngồi nhé?"

"ừm, tớ rất muốn," jisoo cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi và cuốn sách của em có lẽ sắp rơi ra đến nơi rồi. "nhưng, ừm, cậu không đến lớp bói toán sao?" jisoo lại sững người, nhận ra lỗi lầm của mình.

"đã thuộc lịch học của tớ rồi à?" jeonghan trêu chọc, đứng dậy, nghiêng người về phía jisoo, nói "cậu hẳn rất thích tớ nhỉ?" jeonghan cười, nháy mắt với jisoo trước khi đi xuống hành lang.

jisoo cảm thấy cuốn sách như bị xé toạc trong tay khi seokmin hét lên phía sau em.

___________________

jeonghan nghĩ jisoo cực kỳ dễ thương.

thành thật mà nói, khi jisoo gia nhập hogwarts, em trông giống như một chú cún con lạc lõng đến nỗi jeonghan chỉ muốn ôm em vào lòng và che chở em khỏi cả thế giới. thật nực cười khi ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu bé tóc cam, jeonghan đã phải lòng cậu bé đó.

anh thích nhìn jisoo từ từ thoát khỏi vỏ bọc của mình, kết bạn với seokmin và soonyoung (họ là những đứa trẻ ngoan) và wonwoo, mingyu, seungkwan (nhóm mà anh không chắc chắn lắm) và cách em trở nên thoải mái đến mức có thể trở nên láo xược với họ.

jeonghan rất thích khía cạnh đó của jisoo, và anh rất, rất tức giận vì không được chứng kiến ​​điều đó mỗi khi em ở gần.

nhưng jeonghan không bận tâm đến việc jisoo đỏ mặt điên cuồng trước mặt anh ra sao, hay việc em bối rối thế nào mỗi khi họ ở cùng một nơi. jeonghan thấy những điều đó thật đáng yêu. trái tim anh tràn ngập hạnh phúc vào một ngày, khi anh giúp jisoo đứng dậy khi em bị đụng vào tường (những gã đã trêu chọc em chắc chắn không ngờ đến những cái bẫy được jeonghan bày ra công phu ở ký túc xá; lần này thiên thần jeonghan đã biết ơn vì chút xấu xa trong tim anh đã đưa anh vào slytherin) và anh thích tác động mà anh đã gây ra cho jisoo ngày hôm đó ở thư viện.

anh muốn gần gũi hơn với jisoo hơn. bình thường, anh sẽ tiếp cận mọi người ngay lập tức, nhưng lần này thì hơi khác một chút.

thành thật mà nói, jeonghan rất lo lắng. anh lo lắng khi nói chuyện với em, chỉ một chút thôi, nhưng vẫn lo lắng. anh không muốn làm jisoo sợ, nhưng anh vô cùng muốn làm bạn với em, dành thời gian bên cạnh và cười đùa cùng em.

và có thể hôn em.

_____________________

mấy fic hồi 2015 2016 không có hastag top!bot làm mình đọc nhầm switch mấy fic luôn =))) fic này ra đời được hơn 8 năm rồi đó mn ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro