Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝗖𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿 𝟮: 𝗖𝗮𝘂𝘀𝗲 𝘆𝗼𝘂 𝗱𝗼𝗻'𝘁 𝗸𝗻𝗼𝘄 𝗺𝗲 (𝘆𝗼𝘂 𝗷𝘂𝘀𝘁 𝗸𝗻𝗼𝘄 𝗺𝘆 𝗻𝗮𝗺𝗲)

joshua không có ý định xuất hiện trong cuộc sống của jeonghan một cách đột ngột như thế này. trong bốn năm qua, cậu đã cố gắng bằng mọi cách để quên đi jeonghan, mối tình đầu của joshua, người đàn ông mà cậu sẽ làm bất cứ điều gì. vì jeonghan, joshua chưa bao giờ có bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào, chưa bao giờ tham dự bất kỳ bữa tiệc nào của công ty mà seungcheol nhất quyết nài nỉ cậu đi. bởi vì joshua không muốn gặp lại jeonghan và tình cảm của cậu dành cho người đàn ông đó sẽ lại trỗi dậy. điều đó sẽ chỉ làm tổn thương joshua nhiều hơn mà thôi.

joshua đã có thể trốn tránh người đàn ông đó trong suốt 4 năm, mặc dù jeonghan rất mạnh mẽ và có mọi cách để tìm ra cậu. nhưng joshua vẫn đã biệt tăm biệt tích trong nhiều năm. cho đến khi nguồn sống duy nhất của joshua, đứa con ba tuổi của cậu đã mất tích.

vậy là anh lại ở đây, một lần nữa xuất hiện trước mặt chính người mà cậu đã cố tình quên đi trong bốn năm qua. cùng một người đàn ông là tất cả mọi thứ đầu tiên của joshua. cuộc hẹn hò đầu tiên, người bạn trai đầu tiên, nụ hôn đầu tiên và cũng là người đã lấy đi trinh tiết của cậu. mọi thứ. yoon jeonghan là một phần không thể nào quên trong cuộc đời và ký ức của joshua.

nhưng bây giờ tất cả đã là quá khứ.

nếu không có con của mình, ngay từ đầu joshua đã không bao giờ quay trở lại. nhiều năm như vậy, cậu cũng không có dũng khí đối mặt với người yêu cũ, sau khi kết hôn và đã thuộc về người khác.

vì jeonghan hứa sẽ giúp cậu tìm jungwon, nên joshua đã chấp nhận lời đề nghị của jeonghan đó là ở lại nhà của jeonghan. lúc đầu joshua không muốn đồng ý. nhưng Jeonghan đã nài nỉ rất nhiều và cậu không nỡ từ chối vì người này đã làm rất nhiều cách để giúp cậu tìm kiếm đứa con mất tích của mình.

vào lúc này, joshua không có ai ở bên cạnh, kể cả chồng của cậu, người có thể giúp cậu tìm lại đứa con . và jeonghan là niềm tin duy nhất của joshua trong việc tìm lại đứa con của mình và cậu không thể để người đàn ông thất vọng.

khi jeonghan kiểm tra tất cả các email mà người bạn thám tử wonwoo đã gửi cho anh trong vài ngày qua, anh chỉ có thể đưa ra một kết luận. đó là — có điều gì đó rất kỳ lạ và bí ẩn về toàn bộ vụ mất tích này. jeonghan càng cố gắng tìm kiếm manh mối về con trai của joshua thì càng chẳng dẫn đến kết quả gì.

lúc đầu, động cơ đi tìm đứa bé của jeonghan chỉ mang tính chất cá nhân, anh sẽ không nói dối về điều đó, chỉ vì lý do đó anh có thể giữ joshua ở bên cạnh mình nhiều hơn. tuy nhiên, thời gian càng trôi qua, anh càng không đành lòng nhìn joshua đau khổ như vậy nữa. người trẻ hơn chẳng nở một nụ cười nào. joshua luôn im lặng, luôn ủ rũ và không nói một lời nào với jeonghan nếu không liên quan đến con của cậu.

và jeonghan đã chán ngấy với thái độ đó. anh yêu joshua rất nhiều và anh vẫn luôn quan tâm đến cậu. và anh không thể cứ mãi nhìn người mình yêu buồn như vậy. vì thế jeonghan đã cố gắng rất nhiều. anh đã cố gắng bằng mọi cách, bằng mọi quan hệ của mình để tìm ra tung tích của đứa bé bị thất lạc đó. nhưng cho đến nay vẫn chưa có manh mối nào.

__________

đã hai tuần trôi qua kể từ khi joshua đến đây. hôm nay cả hai cùng đến quán cà phê để nói thêm về đứa bé bị mất tích, về một số thông tin thêm về vụ án này. ban đầu joshua không muốn ra ngoài nhưng jeonghan đã thuyết phục được cậu ra khỏi nhà và đi dạo cùng mình một lần. ở trong nhà quá lâu không tốt cho sức khỏe.

trong suốt quãng đường đi cũng như sau khi ngồi vào ghế vip của quán cà phê do jeonghan đặt trước, chàng trai trẻ vẫn im lặng như thường lệ, không nói một lời nào mà chỉ lo lắng nghịch nghịch gấu áo len của mình. jeonghan không biết tại sao joshua lại tránh mặt anh nhiều đến vậy, như thể anh không có mặt ở đó.

cả hai đều gọi đồ uống và đồ uống cuối cùng cũng được mang đến ngay sau đó, joshua lơ đãng nghịch ống hút đồ uống thay vì uống. jeonghan không thể không nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn sáng bóng trên tay trái, hình ảnh đó một lần nữa đâm thẳng vào tim anh.

đối với jeonghan vẫn là một điều bí ẩn, làm sao joshua có thể quên anh dễ dàng như vậy và bước tiếp như không có chuyện gì xảy ra, như thể cả hai không chia sẻ nhiều kỷ niệm với nhau trong quá khứ, như thể cả hai không hứa sẽ là của nhau mãi mãi. người nhỏ hơn thậm chí còn không nhìn anh kỹ càng kể từ thời điểm anh ngồi ở đây. trong khi jeonghan vẫn bị ám ảnh bởi joshua như ngày đầu.

jeonghan nhìn vài giọt latte joshua đang uống nhòe trên khóe môi và trên môi cậu, làm miệng cậu từng chút một dính bẩn. cảnh tượng lộn xộn khi cậu lè lưỡi và liếm những giọt nước trong tâm trí lơ đãng khiến jeonghan nắm chặt tách latte của mình trong tay. chàng trai trẻ không cố tình làm bất cứ điều gì nhưng cảnh tượng đó khiến anh nhớ lại tất cả những đêm làm tình đầy nóng bỏng trong quá khứ, những ngày mà anh thường dành ít thời gian làm việc và ăn uống hơn mà dành nhiều thời gian hơn cho việc thưởng thức cơ thể xinh đẹp của joshua.

jeonghan nhớ lại cách anh từng làm cho cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu bị vấy bẩn bởi tinh dịch của mình khi anh bắn vào miệng của joshua, khiến cậu rên rỉ như một chú mèo con bị bỏ rơi. và sau khi joshua nuốt giọt tinh dịch cuối cùng của mình như một cậu bé ngoan, jeonghan sẽ đâm lút cán vào cơ thể của joshua, chiếm lấy cậu, nhanh chóng và mạnh mẽ. và joshua sẽ cong lưng thật đẹp, tùy tiện để jeonghan làm mọi thứ với cậu ấy

__________

"...anh có tìm thấy gì về jungwon không?"

chuỗi suy nghĩ bẩn thỉu của jeonghan đột ngột bị cắt đứt khi joshua nhẹ nhàng hỏi từ đầu bên kia chiếc bàn nhỏ mà họ đang ngồi, ánh mắt anh đầy mong đợi và hy vọng biết được bất cứ điều gì liên quan đến đứa con của mình.

mẹ kiếp! có phải jeonghan vừa lạc vào ký ức về những lần quan hệ tình dục hàng ngày trong quá khứ của họ ngay giữa cuộc gặp gỡ này?

jeonghan tự nguyền rủa bản thân và hắng giọng, buộc đầu óc phải tập trung. chắc là do thiếu ngủ. anh tự nhủ.

"không," anh trả lời, ngồi thẳng lên ghế, "nhưng anh cần hỏi em vài điều về vụ án này" đó là điều ban đầu anh muốn nói với joshua nhưng tâm trí anh chỉ muốn tự mình hành động và nghĩ về nó. những điều xấu xa gần như khiến anh phát điên.

"là gì vậy?" người trẻ hơn hỏi, nhìn anh đầy hy vọng.

"anh muốn nói với em rằng anh có một người bạn tên là wonwoo, là một thám tử nổi tiếng, cậu ấy đang điều tra vụ mất tích của con trai em. cậu ấy đã điều tra vụ việc này được một tuần rồi và đã phát hiện ra một số điều đáng nghi ngờ."

jeonghan nhìn thấy vai joshua đột nhiên căng cứng. bằng cách nào đó anh có cảm giác như joshua đang giấu anh điều gì đó. jeonghan cần thêm nhiều thông tin hơn.

anh tiếp tục: "em nói rằng jungwon đã ở cùng em trong xe khi cả hai bị bắt cóc. nhưng khi wonwoo kiểm tra kỹ các camera giám sát trên đường và nhìn vào bên trong xe của em thì không có ai ở bên trong ngoại trừ em, joshua. đoạn phim cho thấy em bị bắt cóc chứ không phải là ai khác."

joshua kinh ngạc nhìn jeonghan và mở to mắt, như thể điều này thật nực cười và hoàn toàn không thể xảy ra. joshua lắc đầu một cách nghiêm túc "k-không thể nào được. jungwon đang ở cùng tôi rồi những người đó đột nhiên dùng sức mở cửa xe, jungwon đã ở ngay đó với tôi. j-jungwon đã đi ra ghế sau để lấy ba lô—"

joshua không thể nói tiếp vì giọng cậu vỡ ra, cậu giục jeonghan nắm lấy bàn tay đang run rẩy không ngừng của mình lần nữa. không hiểu sao joshua luôn xúc động mỗi khi nói về đứa con của mình. có thể hiểu được nhưng jeonghan chưa bao giờ là người dễ đồng cảm với người khác.

"jungwon đã ở bên cạnh tôi, jeonghan. t-tôi không nói dối. anh phải tin tôi. tại sao tôi lại nói dối về việc con tôi mất tích chứ?" người trẻ hơn khóc lóc, gần như cầu xin.

jeonghan nhẹ nhàng siết chặt tay anh và nhìn anh bằng ánh mắt trấn an.

"joshua, anh không nói những gì em đang nói là dối trá. nhưng em phải tin anh khi anh nói những gì em đã cho anh biết vì thông tin về con trai của em thực sự rất mơ hồ và thật khó để hiểu chúng. cho anh biết thêm thông tin nếu em muốn tìm thấy con mình nhanh chóng. em có thể cho anh một vài bức ảnh của jungwon để anh gửi cho wonwoo và xem xét kỹ hơn được không?"

joshua cắn môi, sụt sịt, "hiện tại tôi không có bức ảnh nào của jungwon bên mình cả,"

thật kỳ lạ. làm thế nào joshua có thể không có?

"một cái cũng không có sao? có thể em có một ít trong điện thoại của mình, phải không?" jeonghan hỏi, cố gắng thuyết phục cậu.

nhưng đáp lại jeonghan là cái lắc đầu củ joshua "tôi không."

"có thể là ở nhà em? hoặc bất cứ nơi nào em cất giữ khung ảnh của jungwon hay gì đó? cứ nói cho anh biết đi, shua. anh sẽ nhờ người của anh lấy chúng cho em ngay cả khi nó ở busan" jeonghan nói, trấn an. jeonghan có đủ điều kiện để thực hiện điều đó. anh muốn joshua đưa cho anh ít nhất một bức ảnh. một bức ảnh là thứ cần thiết để tìm thấy đứa bé và nó sẽ giúp wonwoo điều hướng vụ án tốt hơn.

nhưng joshua một lần nữa chỉ lắc đầu nói không. điều gì đó đã kích thích sợi dây kiên nhẫn của jeonghan và anh đã phản ứng ngay lập tức.

"ý em là cái quái gì khi em không có một bức ảnh nào của con em sao? đó là con của em đấy, hong joshua. má nó! em đang đùa tôi à?" jeonghan đập tay xuống bàn khiến joshua nao núng. may mắn thay, họ đang ở trong một phòng vip nên không ai chú ý đến họ nhưng joshua trông có vẻ không thoải mái và sợ hãi sau hành động đó của jeonghan. đáng chú ý là cách cậu từ chối nhìn anh lần nữa và lại nhìn xuống đất.

jeonghan nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt mái tóc nhuộm của mình, bình tĩnh lại.

anh mở mắt và lại nắm tay joshua, siết nhẹ "anh xin lỗi. anh... anh không cố ý nổi giận" jeonghan xin lỗi bằng giọng nhẹ nhàng, xoa mu bàn tay của cậu an ủi.

joshua gật đầu với anh, nhưng cậu vẫn run rẩy và từ chối nhìn vào mắt jeonghan.

jeonghan thở dài. anh đã làm hỏng chuyện, khiến mọi việc rối rắm hơn và joshua đã đủ chán nản rồi. giờ đây, người trẻ hơn thậm chí còn khép kín hơn sau khi cơn giận của jeonghan bùng nổ. cậu thậm chí còn có vẻ hơi sợ jeonghan. và jeonghan không bao giờ muốn joshua sợ hãi mình.

anh nắm lấy cả hai tay joshua với vẻ tội lỗi và nhẹ nhàng hôn lên nó, xin lỗi một lần nữa, "anh xin lỗi. anh có thể giải quyết vụ án này. đừng lo lắng. chúng ta sẽ tìm thấy jungwon bất kể thế nào."

lý do tại sao jeonghan lại như vậy? jeonghan sinh ra đã không có mẹ và cha anh luôn bận rộn với công việc ở công ty, anh lớn lên một cách cô đơn và được chiều chuộng quá đà. jeonghan đã rối loạn đến nỗi không ai có thể kiểm soát được. trong những năm tuổi thiếu niên, anh hút thuốc như một chainsmokers, uống rượu như uống nước, dùng ma túy, tham gia hoạt động băng đảng, chỉ có một số rất ít việc tiêu cực mà trước đây anh không làm.

jeonghan thậm chí còn có nhiều tiền án, bắt nạt học sinh cho đến khi đối phương bỏ học ở cả cấp hai và cấp ba, rất nhiều vụ đâm xe rồi bỏ chạy, thậm chí giết người khi tình thế bắt buộc.

jeonghan đã làm mọi thứ anh muốn trong những năm đó. không quan tâm đến tương lai của mình. người cha giàu có của anh luôn ở bên để giải quyết cho anh mỗi khi anh gặp rắc rối. vậy tại sao anh phải quan tâm? người đàn ông lớn tuổi rõ ràng đã mệt mỏi với cậu con trai nổi loạn của mình nhưng ông cũng không thể làm gì với jeonghan. con trai của ông quá hư hỏng và không thể kiểm soát được.

cho đến khi joshua bước vào cuộc đời jeonghan và khiến anh trở nên tốt hơn.

khi jeonghan nói joshua bước vào cuộc đời anh theo đúng nghĩa đen, như một thiên thần được gửi đến từ thiên đường.

bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên anh gặp joshua như thế nào. jeonghan đã bắt nạt một sinh viên vào đầu năm đại học khi người nhỏ tuổi hơn phát hiện ra vụ việc và đứng giữa anh và nạn nhân, ngăn jeonghan đánh cậu con trai kia.

"không được đánh cậu ấy. cậu ấy không làm gì các cậu cả. tại sao các cậu lại bắt nạt cậu ấy?" joshua đã nói với anh bằng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng, cố tỏ ra đáng sợ nhưng cuối cùng lại trông giống như một con thỏ giận đang dữ một cách dễ thương trong mắt jeonghan.

và lúc đó, jeonghan đã ngay lập tức biết mình đang thiếu điều gì trong cuộc đời mình. anh đã gục ngã ngay từ giây phút anh nhìn thấy chàng trai xinh đẹp, tốt bụng là joshua.

nếu không phải joshua khiến anh yêu mình, anh sẽ không bao giờ thay đổi tính cách và trở thành một người đàn ông tốt hơn. nếu không gặp joshua ngày hôm đó, có lẽ anh vẫn là kẻ luôn khinh thường người khác như xưa. nhưng jeonghan đã thay đổi, anh đã thay đổi vì joshua. Người trẻ hơn hoàn toàn trái ngược với con người anh, tất cả những gì anh không có — xinh đẹp, trong sáng, ngây thơ, ăn nói nhẹ nhàng và tốt bụng.

vì joshua, jeonghan đã bỏ được mọi thói quen xấu của mình. anh bỏ thuốc lá, không uống rượu trừ một vài trường hợp, bỏ ma túy, thứ khó nhất sau khi nghiện nhiều năm. nhưng vì tình yêu của mình, anh quyết tâm làm tất cả những gì cần làm, để trở thành người xứng đáng với joshua. và cậu đã ở bên cạnh jeonghan trong suốt giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời, động viên anh. joshua luôn là động lực của jeonghan. joshua là tất cả của jeonghan, là nơi trú ẩn an toàn, nguồn an ủi duy nhất của anh.

jeonghan quá phụ thuộc vào người yêu đến mức phát điên nếu không thể gặp joshua trong vài tiếng đồng hồ. đó là một thói quen tiêu cực mới mà jeonghan đã hình thành khi yêu đương với joshua. nhưng càng ngày anh càng trở nên giống một người bình thường. anh không còn hung hăng với joshua nữa. jeonghan ngày càng trở nên tốt hơn, cuối cùng đã trở thành người xứng đáng với joshua. một người mà joshua sẽ tự hào khoe với mọi người về người yêu của mình.

__________

jeonghan nhắm mắt và nhấm nháp tách trà khi màn đêm trở nên tối hơn, tựa khuỷu tay vào lan can ban công. những suy nghĩ về quá khứ của họ khiến anh không thể ngủ ngon trong mấy ngày gần đây. joshua đang ngủ trong phòng bên cạnh. chỉ là một bức tường mỏng ngăn cách họ. đôi khi anh có cảm giác muốn xông vào căn phòng đó và làm mọi thứ với joshua. nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh dừng lại, rũ bỏ những suy nghĩ kích động đó và xoa dịu thần kinh của mình. kể từ ngày joshua trở lại trong cuộc sống của jeonghan, anh đã không còn như xưa nữa.

suy nghĩ của jeonghan bay khắp nơi. anh không thể ngủ được, biết rằng joshua đang ngủ chỉ cách anh một phòng, rất gần nhưng cũng rất xa. sự cám dỗ quá nguy hiểm và dần ăn mòn tâm trí của jeonghan. và anh sợ mình sẽ không còn quan tâm đến chiếc nhẫn trên ngón tay joshua nữa. ranh giới giữa đạo đức và vô đạo đức quá mong manh.

jeonghan không biết sẽ mất bao lâu nữa cho đến khi anh thành công và biến joshua hoàn toàn trở thành của mình.

ngày hôm sau, khi jeonghan đến gặp wonwoo, anh nhận ra rằng trực giác của mình đã đúng. anh đã đúng khi cảm nhận joshua đang giấu anh điều gì đó. không có lời giải thích nào khác ngoài điều đó sau khi nghe những gì wonwoo nói với anh.

"ý em là cậu ấy không có con? joshua đến gặp tôi và khóc lóc để tìm đứa con mất tích và giờ cậu lại nói với tôi rằng cậu ấy mắc một căn bệnh chết tiệt nào đó?" jeonghan hỏi với vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được, không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy.

wonwoo gật đầu, mặc dù có phần hoài nghi, "ừm, đó là những gì chồng của joshua đã nói với tôi. tôi đã gặp choi seungcheol hai ngày trước để hỏi anh ta về chuyện này, đứa con mất tích của anh ta. ngay từ đầu anh ấy là nghi phạm chính của tôi mặc dù anh ấy là bố của đứa bé. nhưng anh ta đã nói với tôi rằng ngay từ đầu họ đã không có con."

jeonghan nghiêm túc lắng nghe và đợi wonwoo nói tiếp. anh biết bạn mình vẫn chưa xong việc.

"seungcheol nói rằng một tháng trước vụ bắt cóc chỉ xảy ra với joshua. không có đứa trẻ nào liên quan. jsohua bị bắt cóc một mình. theo báo cáo của bệnh viện y tế nơi joshua đã nhập viện, anh ấy đã bị đánh vào trán và bị hành hạ khá nặng trước khi seungcheol giải cứu anh ấy khỏi tầng hầm của kẻ bắt cóc, và đưa anh ấy đến bệnh viện gần nhất. joshua đã bất tỉnh trong hai ngày. nhưng cuối cùng khi tỉnh lại, anh ấy bắt đầu hỏi seungcheol về đứa con của họ, hỏi anh ấy xem con anh ấy ở đâu" wonwoo nói với vẻ mặt khó hiểu, sửa lại cặp kính của mình.

jeonghan vẫn im lặng và không nói nên lời trên ghế, nắm chặt cái chặn giấy trên bàn, chặt đến nỗi mạch máu nổi lên trên tay jeonghan. anh vẫn chưa thể tiêu hóa được tất cả những điều này.

"vậy...... ý cậu là joshua đã nói dối tôi suốt thời gian qua?" anh hỏi một cách dứt khoát, giọng căng thẳng.

wonwoo lắc đầu, đặt tay lên chiếc bàn ngăn cách giữa họ và siết chặt lại "joshua không hẳn là nói dối. vì anh ấy không biết về tình trạng của mình nên anh ấy tin rằng mình có một đứa con trai tên là jungwon. chuyện đó xảy ra là do vết thương của anh ấy. seungcheol nói joshua đang mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý. họ đã sảy thai ba năm trước và joshua nghĩ rằng đứa bé vẫn còn sống".

jeonghan xử lý toàn bộ thông tin mới nhận được: "seungcheol có hỏi gì về joshua không?"

wonwoo ậm ừ, "ừm. trong suốt cuộc nói chuyện, anh ấy cứ bắt tôi phải nói cho anh ta biết joshua ở đâu và tại sao tôi lại hỏi anh ta tất cả những điều này? seungcheol có vẻ khá chiếm hữu và bảo vệ joshua, xét theo phản ứng của anh ta khi tôi nói với seungcheol rằng tôi không thể nói cho anh ta biết vị trí hiện tại của josshua thì tôi đoán joshua vẫn chưa nói với anh ta rằng joshua sẽ đến đây."

jeonghan lắng nghe và im lặng trong vài giây trước khi bật ra một tiếng cười khúc khích cay đắng. anh không biết hiện tại anh phải nói gì hoặc phản ứng như thế nào. suốt thời gian qua joshua chỉ tưởng tượng rằng mình có con trong khi thực tế là không phải vậy? lố bịch.

jeonghan không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó. anh đang có những cảm xúc lẫn lộn. liệu anh có nên cảm thấy vui mừng vì thực tế joshua không có con? hay anh nên buồn? cho dù joshua không có con, điều đó sẽ mang lại lợi ích gì cho anh? quan trọng nhất là anh sẽ đối mặt với joshua về việc này như thế nào?

trong cơn tức giận và thất vọng, jeonghan ném chiếc chặn giấy nằm trên bàn vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của mình, mạnh đến mức kính vỡ thành từng mảnh.

jeonghan xông vào biệt thự sau nửa đêm, mùi rượu nồng nặc. đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối anh uống nhiều như vậy. tuy nhiên, đồ uống này là cần thiết đối với anh tối nay, sau tất cả những điều khó hiểu mà anh đã trải qua cả ngày.

cảnh tượng joshua ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng khách đã chào đón anh ngay khi anh bước vào. joshua dường như đang đợi anh về nhà với khuôn mặt đầy lo lắng và mong đợi, như thể cậu đã đợi jeonghan khá lâu rồi mới về nhà và muốn nói với anh điều gì đó. cậu luôn nhìn jeonghan như thế. tất cả những gì cậu quan tâm chỉ là đứa con của mình.

jeonghan bước lại gần jeonghan. anh không biết liệu chất cồn trong cơ thể đang điều khiển anh hay lương tâm của chính mình nhưng tối nay anh cảm thấy quá táo bạo khi bước vào không gian cá nhân của joshua.

joshua rõ ràng cứng người trong giây lát trước cử động của jeonghan, đặc biệt là sau khi ngửi thấy mùi rượu trên người anh, "anh... uống rượu sao?" cậu ngập ngừng hỏi.

jeonghan mỉm cười, liếm môi và cúi xuống, "ừm" anh bước lại gần hơn, mặt cách xa cậu vài inch, "nhưng điều đó không quan trọng. tối nay, chúng ta hãy nói về chuyện khác nhé."

joshua có vẻ ngạc nhiên trước cử chỉ của jeonghan. jeonghan trông không say nhưng vẫn đáng lo ngại khi thấy anh uống rượu sau một khoảng thời gian dài và cư xử kì lạ như vậy.

"anh muốn nói chuyện gì? đã tìm được manh mối gì chưa?" joshua hỏi, nhưng vẫn không rời khỏi chỗ của mình.

không thể đoán được biểu cảm của jeonghan khi anh đến gần hơn và vòng tay qua eo cậu, khiến joshua nao núng.

"anh làm-"

"bây giờ đừng nói về jungwon nữa. tại sao em không kể cho tôi nghe nhiều hơn về em nhỉ? về việc em đã sống thế nào trong những năm qua? tôi nhớ em, em biết mà. không có một ngày nào mà tôi không nhớ, không thể không nghĩ về em, tôi nhớ giọng nói của em, đôi môi em, cơ thể em—"

lời còn chưa dứt, joshua đã dùng lực đẩy ngực anh ra xa, khiến anh loạng choạng lùi về phía sau: "anh mất trí rồi à? anh đang nói cái gì vậy?" joshua nói, thở một cách lo lắng và trông có phần run rẩy khi cố gắng di chuyển càng xa người lớn tuổi hơn càng tốt.

keonghan ngơ ngác nhìn cậu rồi đút tay vào túi quần jeans, nhún vai "tôi hoàn toàn ổn và chưa say. tôi biết mình đang nói gì" anh lại bước những bước chậm rãi, trịch thượng đi về phía joshua, khiến cậu nhóc nuốt nước bọt và lùi lại cho đến khi chân chạm vào chiếc ghế dài, ngăn cản cậu trốn thoát.

"v-vậy... vậy tại sao anh lại hành động như thế này?"

jeonghan nhướng mày nhìn anh, thách thức và khiêu khích, "sao tôi lại hành động như vậy, shua, nói cho tôi biết đi? tôi chỉ nói là tôi nhớ em. bốn năm không gặp em, tôi không được phép nói điều đó sau khi em rời xa tôi mà không nói một lời nào à?" bây giờ jeonghan đang đứng ngay trước mặt joshua. lần này người trẻ hơn không rời đi, trông vừa sợ hãi vừa cảm thấy tội lỗi trước những lời nói của jeonghan.

jeonghan đưa tay ôm mặt joshua và nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em một cách khao khát, "tôi vẫn luôn yêu em, joshuji. em biết tôi không thể sống thiếu em. xin em, đừng rời xa tôi nữa nhé ."

joshua nhắm mắt lại, để nước mắt rơi. cậu trông bất lực và đau đớn đến mức jeonghan cũng cảm nhận được điều đó trong anh. thật khó để diễn tả cảm giác đó. joshua vẫn im lặng, từ chối ngước lên và đưa ra câu trả lời cho Jeonghan trong khi người đàn ông lớn tuổi hơn đang ôm mặt mình trong tay.

jeonghan chạm trán cả hai và lẩm bẩm bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc đếnđáng sợ "rời bỏ seungcheol đi. ly hôn với anh ta và cưới tôi đi. tôi sẽ chăm sóc em tốt hơn" anh kéo joshua lại gần và hôn anh thật sâu, miệng đói khát của anh áp vào đôi môi mềm mại của cậu như thể không có ngày mai. thậm chí không cho người nhỏ hơn hội nói chuyện.

joshua mở to mắt và ngay lập tức muốn chấm dứt nụ hôn, cố tìm cách để đẩy người kia ra xa. câku vùng vẫy để thoát khỏi sự chiếm hữu của người lớn hơn nhưng vô ích, "dừng lại, yoon jeonghan! anh đang nói và làm cái quái gì vậy? tôi đã kết hôn và hiện có một đứa con! anh không hiểu à? sao anh có thể làm như vậy? tại sao lại nói mấy lời vô nghĩa đó ở đây?" joshua hỏi, trong đầu cậu đặt ra hàng vạn câu hỏi.

thay vì trả lời, jeonghan chỉ ôm chặt eo cậu hơn nữa, lần này hôn lên phần cổ và xương quai xanh của joshua, "tôi biết. nhưng hãy để tôi nhắc lại cho em một lần nữa — tôi đang là người giúp em tìm kiếm con trai của em." jeonghan nói, vừa hôn lên làn da trắng như sứ của joshua khi cậu thút thít không ngừng.

joshua thực sự cứng người trong vòng tay của jeonghan ngay khi anh nhắc đến con trai mình, nhìn anh với đôi mắt mở to. jeonghan nghiêng đầu, tận hưởng phản ứng mình vừa nhận được. anh khẽ nhếch mép, sau đó vuốt ve đôi má mềm mại của cậu: "sao em lại ngừng phản kháng rồi? em không muốn đẩy tôi ra nữa à?"

joshua nuốt nước bọt và nhìn anh bằng đôi mắt nai xinh đẹp "jungwon— l-làm ơn giúp tôi tìm jungwon. tôi không tin ai ngoài anh hết, jeonghan. x-xin anh đừng thay đổi ý định. tôi biết là tôi đang đòi hỏi rất nhiều nhưng...nhưng tôi không thể để mất jungwon được."

jeonghan một lần nữa cảm thấy khó chịu khi nghe giọng nói đứt quãng của joshua, người yêu cũ của anh trông thật bất lực và luôn nhìn anh với đôi mắt đầy hy vọng. nhưng nếu anh đối mặt với joshua về việc đứa con của anh không tồn tại ngay từ đầu, thì kịch bản có thể xảy ra theo nhiều cách. một - joshua có thể không tin anh và cứ khăng khăng rằng cậu thực sự có con. hai— cậu có thể chấp nhận sự thật này và về nhà của seungcheol vào ngày hôm sau.

cuối cùng, jeonghan đã quyết định chọn phương án đầu tiên. nói cho joshua biết sự thật và khiến cậu hiểu rằng ngay từ đầu cậu đã không có con. tất cả chỉ là hiểu lầm, do vết thương lòng của cậu gây ra chứ không phải nguyên nhân nào khác.

nhưng trước đó jeonghan muốn có thứ gì đó cho riêng mình. anh muốn joshua, trong vòng tay anh, trên giường anh, giống như những ngày trong quá khứ. ngay cả khi điều đó có nghĩa là lừa dối người con trai mà anh vô cùng yêu quý bằng cách cho cậu những hy vọng hão huyền, thì cũng vậy thôi.

"tôi sẽ làm vậy. tôi sẽ tìm jungwon. nhưng tôi được lợi gì, em yêu? nếu tôi nói rằng tôi muốn nhận lại thứ gì đó từ em thì sao?" jeonghan khàn giọng hỏi, vén phần tóc mái xõa ra khỏi khuôn mặt tái nhợt của joshua và nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu như màu mật ong của cậu.

joshua trông vô cùng lo lắng trước câu hỏi đột ngột của anh nhưng vẫn chưa dám đẩy anh ra "a-anh muốn gì ở tôi?"

jeonghan cảm thấy dương vật mình cựa quậy trong quần khi nghe thấy giọng nói nhu mì của người trẻ hơn. joshua quá mềm mại, quá phục tùng và quá ngoan ngoãn trong vòng tay của jeonghan đã đánh thức mọi nguồn cảm xúc và dục vọng tiềm ẩn trong anh. nóng lòng muốn hủy hoại hoàn toàn cậu bé ngây thơ và khiến em mang thai đứa con của anh. và joshua sẽ không bao giờ dám nghĩ tới việc rời xa jeonghan nữa.

"tôi muốn em, joshua. tất cả của em. làm tình với tôi và để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn với cơ thể em suốt đêm, giống như ngày xưa vậy."
______________

bản dịch được dịch sát so với bản gốc khoảng 80-90%, đã có sự cho phép của tác giả và bản dịch thuộc quyền sở hữu của mình, vui lòng không re-up, chuyển ver hay mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.p
______________

cả nhà iu ngủ ngon, đừng quên vote cho just4yh nhó ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro