
🕰️
☆ sẽ có vài cái tên như "Takashima Keiji, Tokushige.."
mình viết ra để tránh làm tụt hứng khi cả nhà đọc fic nhé ^^.
Căn phòng họp tỉnh Nagano chiều cuối tháng lạnh hơn thường lệ. Tuyết chưa rơi, nhưng những cơn gió đầu mùa đã lùa qua từng khe cửa, khiến ly cà phê trên bàn cũng nguội nhanh hơn.
Takaaki Morofushi đặt tập hồ sơ dày xuống bàn, ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm ngâm.
Đối diện anh, Yamato Kansuke khoanh tay dựa vào tường, gương mặt hầm hầm như thường lệ.
"Anh vẫn vậy"
Takaaki lên tiếng sau một lúc im lặng, giọng nói không cao nhưng mang theo chút ý cười.
"Vẫn chẳng thay đổi chút nào."
Kansuke nhướng mày.
"Vẫn gì cơ?"
"Vẫn gắt gỏng. Vẫn đứng như đang sắp rút kiếm chém ai đó."
"...Tôi không có kiếm," Kansuke liếc mắt, "Chỉ có súng thôi."
Takaaki bật cười khẽ, rồi lại im lặng. Không khí trong phòng hơi ngượng ngùng, như hai người quen cũ lâu ngày gặp lại, không biết nên bắt đầu từ đâu. Dù sao cũng đã ba năm kể từ lần cuối họ làm việc chung, trong một chuyên án ở Kyoto.
Lần này, Morofushi Takaaki được Cục đề cử tạm thời về hỗ trợ đội của Kansuke trong vụ án "Đêm Hoa
Lửa" - một chuỗi giết người liên hoàn liên quan đến nội bộ ngành. Nạn nhân toàn là cựu thanh tra kỳ cựu, từng cùng làm trong một đơn vị đặc biệt đã giải tán.
"Anh đọc kỹ hồ sơ rồi chứ?"
Kansuke chuyển chủ đề.
"Tôi đọc rồi. Nhưng có vài điểm không khớp."
"Ví dụ?"
"Thời gian tử vong của nạn nhân thứ ba bị khai sai. Người khám nghiệm ban đầu là nhân viên của đội anh."
Kansuke cau mày.
"Cậu đang nói đội tôi có người cố tình giấu giếm?"
Takaaki lắc đầu, giọng trầm thấp:
"Tôi đang nói... có thể trong đội anh có người không còn đứng về phía anh nữa."
Im lặng.
Gió lại rít qua cửa kính. Kansuke nhìn thẳng vào mắt Takaaki, một thoáng xao động trong ánh nhìn.
"Được"
anh nói chậm rãi
"Vậy thì ở lại đây. Làm rõ mọi thứ."
"Chắc chứ? Anh chịu nổi tôi không?"
"Không chắc," Kansuke nhếch môi,
"Nhưng tôi biết... tôi chịu một mình thì không nổi."
Takaaki khựng lại.
⸻
Takaaki mở cửa phòng thì thấy Kansuke đã đứng đợi trước cửa.
"Gì vậy?"
"Tôi có một câu hỏi."
"Câu gì?"
"...Lần cuối, cậu vẫn chưa trả lời tôi."
Kansuke nhìn thẳng.
"Vì sao lúc ấy, cậu từ chối về cùng tôi?"
Takaaki im lặng.
"Vì tôi... không muốn quay lại chiến trường mà không biết mình sẽ mất ai tiếp theo," anh đáp.
"Tôi đã mất quá nhiều rồi."
"Vậy lần này thì sao?"
Kansuke tiến đến gần một bước, giọng nhỏ lại.
"Morofushi... nếu lần này tôi nói, tôi không để cậu mất thêm bất cứ thứ gì nữa, cậu có tin không?"
Một nhịp tim bỏ lỡ.
Takaaki nhìn người đàn ông trước mặt, dáng người cao lớn, vai trái có vết sẹo cũ, mắt phải bịt kín bằng băng đen. Người từng nói với anh: "Tôi sẽ luôn đi trước cậu một bước, để chắn gió."
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Takaaki thở ra một hơi dài. Rồi khẽ gật đầu.
⸻
Buổi sáng ở sở cảnh sát tỉnh Nagano bắt đầu bằng một cuộc họp khẩn.
Một người nữa đã chết.
Là Takashima Keiji – điều tra viên cấp cao, từng làm chung tổ với Kansuke 10 năm trước.
Điều kỳ lạ?
– Không có dấu vết đột nhập.
– Camera không bị vô hiệu hóa.
– Nhưng lại chẳng có bóng dáng nghi phạm.
Hệt như vụ án tuần trước.
Takaaki đứng trước bảng trắng kín chữ, tay cầm bút, ánh mắt sắc lạnh.
"Có thể hung thủ là người nội bộ," anh nói
"Người đủ thạo hệ thống để xóa dấu mà không để lại log. Và... đủ thân quen để nạn nhân mở cửa."
Kansuke ngồi bên, lặng thinh. Tay anh siết lại khi nghe câu đó.
"Anh đang nghĩ đến ai à?" Takaaki nghiêng đầu.
"...Ừ. Takashima từng thân với Tokushige."
*Tokushige: người đội phó cũ của Kansuke, đã mất tích 2 năm trước sau một vụ điều tra nội gián thất bại.
Takaaki cau mày.
"Chuyện đó... còn hồ sơ không?"
"Có,"
Kansuke đứng dậy, "Nhưng bị niêm phong. Trừ khi có lý do đặc biệt—"
"Vậy tôi sẽ xin lệnh." Takaaki ngắt lời, giọng lạnh tanh.
"Tôi không muốn có người thứ ba chết."
⸻
Takaaki và Kansuke đi bộ từ sở về nhà nghỉ. Trời âm u, gió lạnh thổi qua từng con phố phủ tuyết mỏng.
"Cậu vẫn như xưa nhỉ," Kansuke cất tiếng.
"Dễ đâm người khác bằng lời hơn là bằng súng."
Takaaki nhún vai, không quay lại.
"Tôi không mềm mỏng, anh biết mà."
Kansuke khựng lại, nhìn bóng lưng người bạn cũ trước mặt.
"Không hay không dám?"
Takaaki dừng bước.
"Cậu luôn giấu hết mọi cảm xúc. Kể cả lúc đồng đội cũ mất, cậu cũng chỉ nói: 'Tiếc thật.' Rồi im luôn."
Takaaki quay lại, mặt không biểu cảm.
"Vì nếu tôi khóc, sẽ không còn ai để giữ đầu óc tỉnh táo."
"...Vậy bây giờ thì sao?" Kansuke hỏi.
"Nếu tôi chết, cậu sẽ làm gì?"
Câu hỏi buông ra giữa phố vắng, gió rít qua tai, lạnh đến mức như xé toạc lòng ngực.
Takaaki không trả lời ngay.
Một lúc sau, anh bước tới, đứng sát Kansuke. Nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tôi sẽ không để anh chết."
"Không phải vì nhiệm vụ. Mà vì, tôi sẽ không chịu nổi nếu phải tiếp tục một mình."
⸻
Tối hôm đó, một tín hiệu GPS lạ bật lên ở khu ngoại ô – nơi từng là trụ sở cũ của đội Tokushige.
Takaaki và Kansuke lập tức tới hiện trường.
Tòa nhà bỏ hoang, tối om, gió lùa qua từng khe cửa mục nát.
Họ chia nhau kiểm tra.
Takaaki rẽ trái. Kansuke rẽ phải. Cả hai giữ liên lạc bằng bộ đàm.
"Tôi thấy dấu chân mới."
Giọng Kansuke vang lên.
"Đi theo nhưng cẩn thận," Takaaki nói.
Bỗng đoàng!
một tiếng súng vang lên.
"Takaaki!" Kansuke hét lên trong bộ đàm. Không có hồi âm.
Anh lao ngược lại hành lang, đạp tung cửa.
Takaaki ngồi dựa vào tường, máu rỉ ra từ bả vai.
"Mẹ nó..." Kansuke lao tới, đỡ anh dậy.
"Chỉ xước," Takaaki nói khẽ, cố nén đau. "Tên kia trốn về phía tầng hầm."
Kansuke nhìn anh.
"Ngồi yên ở đây, tôi xử nó."
"Không." Takaaki kéo tay anh lại.
"Nếu tôi để anh đi một mình... thì còn khác gì những người tôi từng để mất?"
Ánh mắt họ chạm nhau. Gần. Rất gần.
Không ai nói gì nữa.
Nhưng trong một khoảnh khắc, sự lo lắng, đau đớn, sợ hãi... lặng lẽ trôi về sau ánh mắt của lý trí.
Cái siết tay đó,
chặt hơn bất kỳ câu yêu nào.
Tầng hầm tối đen như mực.
Gió lùa qua những khe gạch vỡ. Kansuke đỡ Morofushi đang bị thương, bước từng bậc cầu thang xập xệ xuống dưới.
"Cậu không nên đi tiếp," Kansuke gằn giọng, "Máu vẫn đang chảy kìa."
Morofushi vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Nếu tôi dừng lại bây giờ... anh sẽ một mình đối đầu với hắn. Tôi không muốn điều đó."
Một tiếng động phía cuối hành lang.
Kansuke giơ súng. "Ở lại đây."
Morofushi gật đầu, tựa lưng vào tường, tay giữ chặt vai.
Kansuke rón rén bước tới, và bất ngờ bị đánh từ phía sau.
Một bóng người to lớn ập tới, hai người vật lộn trên nền xi măng lạnh. Morofushi nghe tiếng đánh nhau, cố gắng gượng đứng dậy.
Khi ánh đèn pin lướt qua mặt kẻ tấn công, Kansuke chết sững.
"...Là anh sao? Tsutsumi Hajime?!"
Người đàn ông bật cười. "Lâu rồi không gặp, Yamato Kansuke."
⸻
"Anh từng cứu tôi. Anh từng nói: 'Chúng ta là anh em sống chết có nhau.' Vậy giờ anh đang làm gì đây?!"
"Tôi đang sửa sai cho cả hệ thống thối nát mà anh vẫn đang phục vụ." Hajime nhấc nhẹ bên miệng, nói.
Morofushi bước tới,
"Anh giết những người từng làm việc chung với mình. Anh nghĩ thế là công lý?"
Hajime: "Họ im lặng khi đội Tokushige bị giải tán, khi tôi bị ép nghỉ việc. Cậu biết điều đó, Morofushi! Vậy tại sao cậu vẫn cúi đầu?"
Morofushi nhìn thẳng vào hắn. "Vì nếu tôi giết người để trả thù, tôi không khác gì họ."
Kansuke siết chặt tay, ánh mắt đẫm nỗi thất vọng.
"...Tôi từng nghĩ, dù cả thế giới quay lưng... anh sẽ không."
⸻
Kansuke lợi dụng lúc Hajime mất cảnh giác, áp sát và khống chế hắn thành công. Hắn bị trói, ngồi lặng trong góc.
Nhưng lúc quay lại... Morofushi đã ngồi sụp xuống đất, sắc mặt tái đi, máu thấm qua áo.
"Kansuke..." anh khẽ gọi.
Kansuke lao tới, đỡ lấy cơ thể đang mềm dần đi. "Này, cậu đừng có dở chứng lúc này..."
⸻
Tại một trạm nghỉ bỏ hoang gần đó, Kansuke đặt Morofushi nằm lên ghế dài. Đèn pin tạm bợ hắt lên khuôn mặt trắng bệch của người kia.
"Cởi áo ra, tôi xử lý vết thương."
"Anh... chắc chứ?"
Morofushi hỏi, mắt liếc đi chỗ khác. Giọng hơi khàn, như cố giấu cảm xúc.
"Tôi làm rồi mới hỏi," Kansuke gắt khẽ.
Kansuke thấm máu bằng khăn sạch, khử trùng bằng nước ấm. Mỗi lần chạm, Morofushi lại khẽ nhíu mày.
Ánh mắt họ giao nhau khi tay Kansuke siết băng quanh vai anh.
Cực gần.
"Lúc nãy tôi đã sợ thật," Kansuke nói nhỏ, giọng nghèn nghẹn.
"Sợ lần này, không còn cơ hội nói gì với cậu nữa."
Morofushi nhìn anh, cười mệt:
"Vậy giờ nói đi."
"Cái gì?"
"Những gì anh chưa từng nói."
Im lặng một lúc. Kansuke hít sâu.
"...Tôi không muốn cậu phải chịu đựng một mình nữa. Không trong vụ án này. Cũng không trong bất kỳ điều gì khác."
Morofushi không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Rồi, rất khẽ, anh nghiêng đầu tựa lên vai Kansuke.
⸻
Tuyết bắt đầu rơi ngoài cửa sổ nứt vỡ.
Hajime bị trói gục ở góc, cuộc điều tra tưởng sắp kết thúc.
Nhưng Morofushi biết... còn một bóng người khác đứng sau vụ này.
Một tuần sau vụ bắt giữ Tsutsumi Hajime, không khí tại sở cảnh sát Nagano vẫn căng như dây đàn.
Vụ việc không kết thúc như tưởng.
Hajime chỉ là "con tốt" đứng sau hắn, là một lãnh đạo cấp cao từ Tokyo, kẻ từng đẩy đội Tokushige vào đường cùng.
Và Morofushi phát hiện điều đó.
⸻
Ngày anh rời đi, trời đổ mưa nhẹ. Kansuke đợi trước ga tàu, đứng dưới dù.
"Cậu chắc sẽ gửi hồ sơ lên cấp trên?"
"Ừ,"
Morofushi gật đầu, tay cầm tập tài liệu dày.
"Nhưng nếu mọi thứ đúng như tôi nghĩ... sẽ có người muốn bịt miệng tôi."
Kansuke nhìn anh, ánh mắt nặng trĩu.
"Vậy thì ở lại đây."
Morofushi ngẩng đầu.
"Ở lại Nagano," Kansuke nói, giọng thấp hơn.
"Tôi không muốn cậu một mình đi đụng vào lũ rắn độc đó."
Morofushi bật cười nhẹ.
"Anh nói nghe giống tỏ tình đấy."
"Vì là thế."
Im lặng.
Morofushi bước lại gần, chỉ còn cách Kansuke nửa bước.
Nhìn nhau rất lâu.
"Anh có biết mình phiền không?" Morofushi khẽ nói.
Kansuke nhướng mày. "Vì sao?"
"Vì... tôi từng cố quên anh rất lâu rồi."
Một cơn gió lạnh lùa qua. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Kansuke nắm lấy tay Morofushi.
Lần đầu tiên, không buông.
⸻
Morofushi không lên tàu.
Nhiệm vụ đã được giao cho đồng nghiệp khác cùng tổ.
Khi tàu rời ga, chỉ có tiếng mưa rơi, và tiếng Kansuke hỏi khẽ:
"Vậy giờ, cậu sẽ ở lại bao lâu?"
Morofushi cười nhẹ:
"Cho đến khi không còn tuyết rơi trên vai anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro