Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

                                         ☆彡

Năm 20 tuổi, cậu ấm Kanemoto về nước.

Bạn bè đã tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng anh, địa điểm là bãi cỏ ở sân sau nhà họ Kanemoto.

Quản gia giúp anh chuẩn bị lịch trình trong bữa tiệc, ông đưa danh sách khách mời và thực đơn ngày hôm đó cho cậu ấm Kanemoto xem.

Yoshinori đang lật xem tạp chí tài chính, liếc danh sách khách mời một cái, rồi cầm thực đơn lên xem, tổng thể không có vấn đề gì, chỉ thiếu mất một thứ.

Yoshinori buông lời: "Không có món tráng miệng à?"

Quản gia chăm sóc anh từ nhỏ, biết tất cả sở thích của anh: "Vẫn chưa viết món tráng miệng ra ạ, cô Seo làm không ngon, nhưng cậu chủ lại không thích đầu bếp ở nhà cũ. Tôi tìm được một tiệm đồ ngọt ngon ở ngoài, nhờ người ta tới làm tại nhà, lúc đó cậu chủ có thể chọn món tuỳ thích."

Cậu Kanemoto hài lòng, gật gù: "Cứ vậy đi."

Bữa tiệc ngày hôm đó vô cùng náo nhiệt, dù là bạn bè của Yoshinori, thậm chí là bạn của bạn bè, ai nấy đều góp mặt.

Cơ nghiệp nhà họ Kanemoto rất lớn, có thể tham gia tiệc là điều may mắn với họ.

Đó cũng là ngày mà Junghwan gặp Yoshinori lần đầu tiên.

Hồi đó đúng lúc cậu làm việc trong tiệm đồ ngọt mà quản gia tìm đến, cậu tới đây giúp đỡ cùng với quản lý của nhà hàng.

Nhà họ Kanemoto vô cùng nguy nga, có một biệt thự màu trắng được xây dựng trên bãi cỏ xanh mướt.

Junghwan vừa giúp quản lý chuyển đồ vừa thở dài: "Đây là lâu đài sao? Phải bán bao nhiêu chiếc bánh ngọt mới mua được một căn nhà như này vậy?"

Quản lý nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa ra kết luận: "Hai kiếp". Sau đó, anh ta lại nghiêm túc dặn dò Junghwan: "Người ở đây vừa giàu có vừa cao quý, cậu ăn nói hành động phải cẩn thận chút, biết chưa hả?"

Junghwan gật đầu: "Quản lý yên tâm, tôi sẽ cẩn trọng gấp bội!"

Hai người đặt nguyên liệu vào một cái chòi gần bãi cỏ, kiểm kê dụng cụ thì phát hiện thiếu một cái rây bột.

Quản lý tất bật chuẩn bị nguyên liệu, quay sang nói với Junghwan: "Tôi để quên rây bột trong xe rồi, cậu đi lấy giúp tôi với."

Junghwan đáp "Vâng", sau đó vội vàng chạy về phía xe để đồ tráng miệng, nhưng không ngờ mình chạy nhanh quá nên đã va mạnh vào ai đó.

Cậu lập tức giật mình thảng thốt, vội nói: "Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn đường, thật sự xin lỗi."

Người đó không nói gì, Junghwan xoa cái đầu đang đau nhói vì va phải người ta, sau đó nhìn đối phương rồi thầm nghĩ: Chết rồi chết rồi, vừa nãy quản lý đã dặn dò mình phải hết sức cẩn thận, ai ngờ vừa quay đi một cái là va phải người ta rồi.

Cậu sốt sắng tới mức không biết phải giải quyết thế nào ngoài xin lỗi, nhưng người đàn ông đó vẫn im lặng không nói gì, chỉ nghiêm mặt rồi lặng lẽ nhìn cậu.

Đối phương quả thực đã nhìn cậu rất lâu, cho tới lúc Junghwan đã bắt đầu suy nghĩ về việc đổi sang công việc khác đối phương mới trầm giọng thốt lên: "Không sao."

Suốt hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cậu ấm Kanemoto muốn bắt chuyện với ai đó.

Anh đứng sang một bên với ly rượu trên tay, nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để bình tĩnh tiếp cận với người vừa va phải mình ban nãy.

Người đó rất giống với một chú nai con, hoảng hốt lo sợ lao vào vòng tay anh, và cũng lao vào trái tim anh ngay tức khắc.

Kim Junkyu đi qua cụng ly với anh, thấy anh hơi mất tập trung, bèn hỏi: "Cậu nghĩ gì thế?"

"Có muốn ăn tráng miệng không?"

"Tôi không thích đồ ngọt."

"Thế thì cậu đi lấy cùng tôi."

Kim Junkyu hiểu sở thích của anh nên gật đầu và qua đó cùng anh.

Đủ loại tráng miệng tinh tế hấp dẫn được đặt ở chiếc bàn dài trước chòi sân.

Chiếc bàn được trải khăn trắng, giữa mỗi món tráng miệng đều được cắm một bông hoa tươi đẹp mắt.

Bấy giờ, Junghwan mới học làm bánh chưa lâu, cậu chỉ có thể nướng được vài cái bánh quy đơn giản, cậu đặt mấy chiếc bánh quy mới ra lò lên bàn, thấy Yoshinori đi qua thì vội chào hỏi: "Là anh ạ! Vừa nãy tôi thật lòng xin lỗi anh."

Cậu ấm Kanemoto lạnh lùng gật đầu, bắt đầu tỉ mẩn lựa chọn món tráng miệng.

Nãy giờ Junghwan luôn cảm thấy mình va vào người ta, chỉ xin lỗi suông thôi thì chưa đủ chân thành.

Thế là cậu mang bánh quy đến chỗ anh: "Tôi mới tới cửa hàng chưa lâu, không biết làm nhiều thứ, cái bánh quy này là do chính tay tôi làm, anh có muốn nếm thử không ạ?"

Cậu chủ Kanemoto không trả lời, chỉ đặt chiếc bánh mousse trong tay xuống rồi bưng hết chỗ bánh quy mà Junghwan đưa cho đi.

"..."

Hai tay Junghwan trống không, mắt cậu chớp chớp nhìn theo bóng dáng Yoshinori, sau đó cậu ngơ ngác hỏi quản lý cửa hàng: "Anh Han, có một người đã mang hết chỗ bánh quy đi rồi, tôi có cần làm thêm chút nữa không?"

Quản lý đáp: "Đĩa to như thế mà mang hết đi á?"

"Vâng."

"Làm thêm một ít đi, nếu không người khác tới lấy thì lại hết."

Có lẽ hôm nay là ngày làm việc khiến Junghwan hài lòng nhất, bởi vì mỗi mẻ bánh quy mà cậu nướng đều được mọi người yêu chuộng, lần nào ra lò cũng có người đem hết đi! Còn lần lượt mang đi hết đĩa này tới đĩa khác, cuối cùng quản lý cũng tò mò cầm lên nếm thử, hương vị chẳng mấy đặc biệt, còn thật sự hơi cháy nữa.

Bữa tiệc kết thúc, Junghwan và quản lý đóng gói những nguyên liệu còn lại vào hộp. Sau một ngày bận rộn, cậu thật sự hơi đói, đợi khách khứa về gần hết, cậu lén hỏi quản lý: "Em có thể ăn một miếng bánh ngọt không ạ?"

Quản lý lúc nào cũng quan tâm tới cậu, thấy xung quanh không có ai, anh ta liền dọn đồ đi rồi bảo: "Ăn đi, cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy, tôi đi cho những thứ đồ này lên xe, cậu ăn nhanh lên rồi thu dọn những món đồ còn sót lại để tôi và cậu cùng nhau khiêng đi."

Junghwan lập tức gật đầu, cậu tiện cầm một miếng bánh mousse, quay lưng về phía bàn dài rồi ngồi xổm xuống, ăn bằng tốc độ nhanh nhất, không ngờ ăn xong xuôi, vừa đứng dậy liền trông thấy một người đang đứng lù lù ở chiếc bàn dài phía đối diện nãy giờ luôn trống không!

Yoshinori thờ ơ không nói gì, nhưng mắt lại chớp chớp liên tục.

Junghwan vội nói: "Xin lỗi, khiến anh giật mình rồi, sao anh lại ở đây? Anh vẫn muốn ăn đồ tráng miệng ạ?"

Yoshinori âm thầm quan sát rất lâu, tưởng rằng cậu đã đi rồi nên lấy hết can đảm tới ngó xem sao.

Anh nghĩ những mấy tiếng đồng hồ xem làm thế nào để bắt chuyện với cậu, cuối cùng cũng chẳng tìm được một lý do chính đáng, còn tưởng mình cứ thế bỏ lỡ rồi.

Ai ngờ người ta vẫn chưa đi, thật sự quá tuyệt vời!

Thấy đối phương nghiêm mặt chẳng nói năng gì, Junghwan chủ động "hối lộ" anh một miếng bánh: "Vừa nãy tôi mới ăn ở đây xong, anh đừng nói với chủ nhà được không? Tôi biết mình làm vậy là sai, nhưng tôi đói quá, nếu chủ nhà mà biết thì sau này sẽ không bao giờ gọi chúng tôi tới làm bánh nữa."

Yoshinori vừa nghe cậu nói vừa nhận lấy một chiếc bánh dâu tây nướng, hỏi: "Hết bánh quy rồi à?"

Junghwan nghe thấy hai chữ "bánh quy" thì mắt lập tức sáng lên: "Bánh quy tôi làm thật sự ngon lắm sao?"

Yoshinori nghiêm túc gật đầu: "Rất ngon."

"Thật sao? Nhưng anh Han bảo là tôi nướng hơi cháy."

"Anh ta lừa cậu đấy."

"Hì hì, tôi tự nếm cũng thấy hơi cháy thật."

"Tôi thấy ngon."

"Anh tốt bụng quá! Đúng rồi, tôi là So Junghwan. Anh tên là gì thế?"

Cuối cùng Yoshinori cũng biết được tên cậu, anh mở cờ trong bụng, rồi tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Kanemoto Yoshinori."

"Anh họ Kanemoto á, có phải chủ nhà này cũng họ Kanemoto không?"

"Ừ, tôi chính là chủ nhà."

"Hả?" Junghwan kinh ngạc nhìn anh, rồi lại vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi anh, vừa nãy tôi ăn vụng là hành vi cá nhân của tôi, anh đừng nghĩ tiệm chúng tôi tệ nhé."

Yoshinori thấy điệu bộ sốt sắng của cậu thì thích thú trong lòng, dịu dàng bảo: "Không sao, cậu bận rộn lâu như vậy đáng ra phải được ăn chút gì đó, không lo bữa tối cho mọi người là sơ suất của quản gia."

"Không không" Junghwan vội bảo: "Chú ấy có mời chúng tôi ăn nhưng tôi và anh Han bận quá nên không đi được ạ."

Junghwan thấy anh không nói gì, vẫn thấy hơi lo lắng: "Liệu lần sau nhà anh tổ chức tiệc có mời cửa hàng của chúng tôi tới làm món tráng miệng nữa không ạ?"

Cậu ấm Kanemoto đáp không chút do dự: "Mời."

Junghwan thấy anh không giống đang nói dối thì thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: "Vậy lần sau tới đây, tôi sẽ làm vài món khác mời anh ăn nhé."


"🍓"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro