Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mình tâm sự xíu nhé.

Tớ không biết nữa, nhưng hôm nay chap mới Kenchin mất rồi, đặc biệt hơn là tớ simp anh ấy.

Tớ tham gia wattpad vào đầu năm 2018, lúc đó tớ chỉ viết fic của Bangtan song tớ lại bị vướng những kỳ thi lớn thế nên tớ buộc phải ngưng lại. Tớ đã trải qua một quãng thời gian phải gọi là khó khăn khi mà trở lại với wattpad, đại khái là tớ bị rơi vào cảm giác "trống rỗng" kéo dài.

Tớ không biết mọi người có ai như tớ không, nhưng mỗi lần tớ viết fic, tớ luôn luôn lấy những cơn ác mộng của mình và viết thành fic luôn. Đã có fic hoàn thành, đã có fic phải drop ngang vì cảm giác "trống rỗng" vẫn còn đó và câu từ của tớ thì bắt đầu loạn hết cả lên, đọc rất mất hứng.

Tớ đã nghĩ rằng bản thân sẽ không thể viết nữa, mặc dù tớ rất thích những câu chữ xinh đẹp, sau đó tớ lại một lần nữa viết được, nhưng không lâu lại gặp vấn đề khác - writer's block.

Tớ bị nản luôn á mọi người, tớ đã nói chuyện này với chị gái tớ cũng là một writer và chị ấy nói nếu như việc viết lách khiến tớ cảm thấy mệt mỏi, hãy ngưng lại và nghỉ ngơi một chút, vì đây là sở thích, khiến tớ phải vui và thư giãn chứ không phải luôn luôn cảm thấy mệt mỏi như vậy.

May mắn thay, sau này tớ được một người bạn giới thiệu Tokyo Revengers. Tớ là người vốn đã không đu manga, những bộ anime càng nổi tớ càng không có hứng thú chứ đừng nói là thể loại giang hồ đánh đấm nhau thế này. Quái lạ là sau khi tớ coi vài ba tập đầu, Kenchin lại thay đổi cách nghĩ ấy của tớ 360° luôn cơ.

Vì vậy, tớ đã theo Kenchin, mặc dù trễ, nhưng tớ thực sự vui.

Đó là lần đầu tiên tớ có thể thoát khỏi cảm giác "trống rỗng" sau 3 năm.

Tớ đã mò tới manga, tuyệt vời hơn là tớ cày manga miệt mài chỉ trong tròn hai ngày, bỏ bê ăn uống và thậm chí có hai ba hôm thức trắng.

Qua manga, tớ có những người mới để đi theo.

Có hai người mình cực kỳ có hứng thú, là Rindou với Sanzu.

Đối với tớ, những char nào càng có độ điên rồ được thể hiện rõ, tớ càng thích. Vì tớ thực sự muốn có cảm giác đó mỗi khi tớ tuyệt vọng cơ.

Vậy mà Kenchin không phải char điên, anh ấm áp ngọt ngào, dịu dàng với người anh yêu và tớ đã coi anh ấy là "Nắng ấm" của tớ nữa. Kenchin là cách chữa lành nhẹ nhàng nhất mà tớ từng biết.

Nhờ vậy mà văn phong mình trở lại, ra đời là bộ fic này, với những chap không bị ngâm quá lâu và vẫn được đăng với tần suất là mỗi tuần khoảng 3-4 chap.

Thế mà hôm nay, mới sáng ra thôi, tớ đọc facebook thì mới nhận ra.

Kenchin mất rồi, nắng ấm của tớ tắt đi thứ ánh sáng ấm áp rồi.

Tớ không khóc nổi, tớ đu bộ này mặc cho bản thân biết rằng tương lai còn có thể có nhiều char mất nữa. Nhưng tớ đã mặc định rằng miễn là Kenchin không mất, tớ dù có chuyện gì vẫn sẽ đu vì plot truyện thực sự thu hút tớ.

Để rồi giờ đây trong những người tớ đi theo, Kenchin là char thứ hai sẽ không còn xuất hiện sau này nữa, chỉ sau Izana.

Tớ không tuyệt vọng nổi, tớ đi theo Kenchin một cách êm đềm nhất, không điên cuồng, không mãnh liệt rõ ràng như Sanzu và Rindou. Chỉ có âm thầm giữ trong lòng, nhoẻn miệng cười khi thấy anh xuất hiện.

Tớ chỉ là muốn kể cho mọi người nghe về việc Kenchin đã giúp đỡ tớ thoát khỏi cảm giác "trống rỗng" như thế nào. Và nếu mọi người không ngại, có thể kể cho tớ nghe lý do vì sao mọi người lại đi theo Kenchin chứ? Chí ít thì qua những câu chuyện của mọi người, tớ có lẽ phần nào sẽ cảm thấy khá hơn, nhất là sau khi biết Kenchin đi rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro