chap 9
Anh và cậu về đến nơi nghỉ dưỡng, luồng hơi lạnh buốt khi nãy cũng dần dần biến mất, đôi bàn tay của anh toả ra một cổ ấm áp, cái hơi ấm mà cậu nhung nhớ suốt năm năm, đôi bàn tay to lớn bao trùm lấy nắm tay nhỏ nhắn của cậu làm cậu nhớ lại khoảng khắc đẹp nhất tuổi thanh xuân nồng nhiệt ấy, anh cũng đã từng nắm lấy đôi bàn tay của cậu, cậu cũng từng giữ lấy thứ ấm áp kia, một khắc cũng chẳng rời, có lẽ vì vậy, mà đôi tay cậu vẫn nắm chặt lấy anh, bất giác siết chặt cảm nhận từng luồng ấm áp, cảm nhận lại thứ cảm giác khiến cậu cảm thấy được an toàn, năm năm này cậu sống một mình đơn độc, sống dựa vào chính mình, vì vậy chẳng một khắc nào cậu cảm thấy an toàn cả, có lẽ đây là khoảnh khắc hiếm hoi cậu được cảm nhận nguồn ấm áp trong những ngày buốt giá bất tận.
Cậu cũng chẳng biết sao lại có từng tia cảm xúc làm trái tim cậu khẽ động, lại làm cậu càng muốn chiếm giữ lấy đôi bàn tay anh.
Như một thói quen
Cậu luôn muốn giữ thật chặt những thứ gì của cậu, có lẽ cậu là một người có tư tưởng chiếm hữu, muốn bảo vệ lấy những thứ quan trọng nhất của mình, anh đối với cậu cũng từng là vậy, nhưng dù cho cậu nắm chặt như thế nào, cố níu lấy ra làm sao, cậu vẫn chẳng thể giữ được anh, chẳng thể giữ lại được một chút nào làm anh vương vấn.
.
Yêu chính là cho đi và nhận lại, kẻ chỉ cho người chỉ nhận, người nản lòng tự khắc sẽ tan
.
Luồng suy nghĩ kia liền khiến cậu bừng tỉnh, mạnh mẽ kéo tay mình ra khỏi anh, cậu cảm nhận được trái tim mình đập mạnh và cậu biết đó là gì, cậu chắc chắn hận trái tim mình thấu xương, vì vài thứ gọi là giấc mộng xưa mà tình yêu bị cậu cố vùi sâu lại một lần nữa bừng tỉnh.
Anh thì cũng chẳng phản ứng gì, tiến bước mở cửa đi vào bên trong.
"Nằm đi, để tôi đi lấy cơm"
"Không cần, tôi có hẹn với bạn rồi"
Anh nhìn lấy cậu với một tia buốt giá.
"Tôi nói là tôi sẽ đi lấy cơm"
"Anh có cái quyền gì mà nói là tôi phải nghe theo?"
Chỉ nghe thấy tiếng răng cậu răn rắc, nắm đấm theo tự nhiên siết lại. Anh vẫn nghĩ cậu là mix của ngày xưa sao? Ngoan hiền, dễ dụ, yếu đuối năm nào sao? Cậu khi xưa vì nghe lời anh mà đánh mất đi tất cả, cả thể xác lẫn tâm hồn, cả trái tim lẫn trí óc. Giờ đây cậu khác rồi, đừng nghĩ thế giới chỉ đi theo đường thẳng, cậu bây giờ là vậy, lạnh lùng, cứng đầu, đừng nghĩ cậu sẽ chịu thua anh.
"Tôi không quen ăn một mình."
Cậu hơi bất ngờ "Vậy anh nói với tôi làm gì?"
Anh chụp nắm lấy bàn tay cậu "Tôi không thích ăn một mình"
Một cổ rối loạn làm tâm tư cậu chao đảo, chỉ thấy thứ cảm xúc này thật sự làm khoé mắt cậu cay, cậu nhớ về hình ảnh năm năm xưa, cậu và anh quay quần bên mâm cơm xung họp, cái nơi phồn hoa đô thị, đất lạ quê người này làm cậu ngột thở, được ăn cơm cùng anh, mọi cô đơn bộn bề đều được anh che chở, xua tan đi những nỗi lo mà cậu đơn thân hứng chịu lúc hoàng hôn ló dạng, ở bên anh, cảm nhận những nhịp tim rung, sự ấm áp ấy làm cậu nhớ mãi, chẳng thể quên, nhưng từ khi cơn mây đen mịt mù kéo đến, cuống xoay tất cả tia sáng ra khỏi cõi đời cậu, cậu đã chẳng được thưởng thức những bữa cơm chiều cùng anh nữa, tiếng nói nụ cười xưa chợt tắt, dư vị của mỗi món ăn cứ nhạt dần, cậu cũng chẳng hiểu sao nữa, có lẽ anh chính là một phần trong cuộc đời cậu, là thứ mà chẳng thể thiếu đi mỗi ngày, mất đi lại chẳng thể thích ứng được...đến tận bây giờ.
Trong năm năm ấy cậu chỉ mong được nếm trải một lần nữa hương vị của bữa cơm nhà cùng anh, cậu mong mỏi, cậu khát khao, cậu muốn nếm lại tia hạnh phúc làm cậu ấm áp, muốn nếm lại nụ cười trên đôi môi của chính cậu, muốn nếm lại thứ gia vị làm cuộc đời mình bừng sáng, chỉ mong, chỉ mong một ngày anh sẽ trở lại nhưng
ước vọng cũng chỉ là "ước vọng"
Nắm lấy thứ hư ảo trong một khoảng thời gian dài cậu luôn mơ tưởng cuối cùng cũng nhận ra, anh và cậu sẽ mãi mãi cũng chẳng lại bên nhau, nên thôi hương vị ngọt ngào năm xưa....cũng xin muốn thời gian dĩ vãng. Nhưng liệu cậu sẽ quên được bao lâu?
.
Tình yêu đôi khi mang nhiều dư vị
như:
Chiếc bánh ngọt lại mang vị chua cay
Chiếc ghế đẩu được gắn với miễng chai
Còn lời yêu thương biến thành dao găm sắc
.
Cậu chẳng nói gì, gạc đôi tay anh ra, tiến lại chiếc giường rồi ngồi xuống, từng hành động của cậu anh đều nhìn chăm chú, đôi mắt anh mang theo vài ánh mong chờ.
"Nhanh lên trước khi tôi đổi ý"
Nghe câu này đôi mắt anh bừng tỉnh, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đi lấy cơm. Bóng người đi khuất xa dần, cậu mệt mỏi chợp mắt ngã lưng xuống giường. Ngẫm nghĩ lại vài thứ.
.
'Giá mà năm đó, chúng ta bỏ lỡ nhau, giữa hai trái tim đừng thêm rung động. Thì hiện tại đã tốt hơn nhiều'
.
Lẽ ra cậu không nên ở cùng anh trong hoàn cảnh này. Anh ta tâm tư khó đoán, vài ngày trước còn làm khó làm dễ cậu đủ điều. Không thể nào chỉ sau một đêm mà thay đổi thế được. Mix càng nghĩ, càng thấy vòng luẩn quẩn mà cậu mắc kẹt, không thể thoát ra.
Đã từng nghe nói đến kẻ mơ ngày chưa? Cậu là thế đấy, mỗi lần nằm im và suy nghĩ, đều dẹp tất thảy mọi thứ xung quanh. Có điều, hình ảnh này trong mắt anh hình như chưa từng xem thấy
"Điện thoại kìa!"
Earth đột nhiên lớn giọng
"Tôi gọi cậu lần thứ ba rồi đấy!"
Theo sau lời nói có chút cao giọng của anh là bản violin cổ điển, đổi ba chiếc điện thoại, song, thói quen "nghệ sĩ" này vẫn luôn không bỏ được.
Trên ánh sáng màn hình hiện dòng tên người gọi là Drake.Có chút ngượng, vì hình như cậu vẫn chưa thông báo là mình không thể đến được.
"Alo?"
Không gian đột ngột im bặt
---
Bên ngoài gió lớn lại đang đêm, đường núi khó đi đã đành. Lại lủi thủi một mình chẳng phải là quá đáng sao? Qua rậm cây, ta sẽ bắt gặp hình ảnh chàng trai trong bộ đồ thể thoải mái. Phô trương cả vẻ ngoài ưa nhìn và nhanh nhảu
Drake đã đứng đây gần hơn một giờ đồng hồ. Anh không nghĩ một người như Mix lại quên mất một cuộc hẹn. Hơn nữa lại chẳng nói một tiếng. Anh kì thực rất quý cậu trai này, hoặc có thể là hơn cả thế.
Đêm đen bắt đầu giăng dần, nỗi lo trong lòng anh càng nhiều hơn. Drake sợ người kia không phải là vì thất hẹn, mà nói không chừng đã xảy ra chuyện gì không ổn. Dù chẳng là gì cả, nhưng anh hiểu rõ cảm giác "bỏ lỡ một đêm, đời sau chẳng thấy lại người"
"Mix à?"
Chuông vừa dứt, báo hiệu đầu dây bên kia đã trả lời điện thoại. Anh vui mừng gọi tên cậu, và rồi đáp lời lại không phải chất giọng nhẹ nhàng quen thuộc. Âm điệu hơi trầm, khàn và có chút nặng vì gằn giọng
"Anh là.."
Drake có chút đứt quảng.
"Bạn cùng phòng của Mix!"
"À, Earth đấy à? Thế Mix đâu rồi?
Drake gấp gáp hỏi tiếp, đổi lại là loạt im lặng khó đoán. Lát sau mới chầm chậm nói tiếp
"Cậu ấy vừa rồi thấy không khoẻ, nên không đến được. Vừa rồi cũng không tiện gọi anh."
Đến đây, Drake có chút bất ngờ, chẳng phải chỉ là bạn diễn thôi sao? Từ bao giờ tình cảm của họ lại tốt đến vậy. Chẳng lẽ một chút cơ hội cũng không còn.
"Được rồi, cảm ơn!"
Cuộc gọi kết thúc, Drake buông thả chiếc điện thoại xuống, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm, sóng mũi anh phảng phất hương cỏ, một đêm hôm nay thật nhớ mãi, đầu tiên trong đời nếm được mùi vị "thất tình" quả là đắng cay.
Anh nằm dựa lên bãi cỏ, mơ hồ nhắm mắt, nhung nhớ về gương mặt của cậu, rồi khoé môi khẽ cong nhưng rồi cũng hạ xuống, hàng lệ nhoà cũng nhẹ nhàng tuôn ra chảy dọc lên đôi má.
Đúng là đời thích trêu đùa
Anh lại mở mắt ngắm nhìn khung cảnh này, những ngôi sao xa kia thật đẹp, tinh tế nhưng hàng dặm xa là ngọn lửa bừng bừng thiêu cháy, cũng như cậu là một con người rất đẹp rất dễ thương nhưng lại có thể khiến tim anh nát tan thành vỡ vụn. Anh chỉ tiếc, tiếc là mình trong mắt cậu cũng chỉ là kẻ vô danh, tiếc là anh đối với cậu cũng chẳng có gì vương vấn, vậy anh yêu để làm gì chứ? Chẳng biết nữa, có lẽ trong thứ tình cảm này anh chỉ muốn cho đi thôi, chẳng cần nhận lại gì cả, nhưng anh chỉ muốn một lần, một lần mix chịu ngắm nhìn về phía anh.
_____
______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro