Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝗘𝗽𝗶𝘀𝗼𝗱𝗲 5.1: Ghost - Bản báo cáo nhiệt.

Credit: https://archiveofourown.org/works/42905646

Author: FlowerSaw

Truyện chỉ có duy nhất 2 bản được đăng trên Wattpad và AO3!!

Characters: Simon "Ghost" Riley x F!Reader.

Rating: Mature, Violence.

Tags: NSFW, yêu nhau lắm cắn nhau đau, Ghost khốn nạn, R18, sếch tình không tứ, có chứa yếu tố bạo lực, có tình tiết đấm nhau không thương tiếc, thủ dâm, tình dục nhà tắm, trận đấu này là màn dạo đầu lmao.

Tóm tắt: Vào những ngày nóng nhất ở miền nam California, Price quyết định tìm cách tốt nhất để khiến bạn và Ghost hòa hợp được với nhau. Nhưng mà... ghép đôi để làm hòa hai kỳ cùng địch thủ sao? Không đùa đấy chứ?

Lưu ý của tác giả:

Tôi có thể viết nhiều chương hơn vào một lúc nào đó trong tương lai, nhưng tôi không thích bất cứ điều gì tôi đã cố gắng viết cho nó. Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến tất cả những người đã đọc, nhận xét hoặc để lại lời khen ngợi. Tôi vô cùng biết ơn tất cả các bạn!

Đủ rồi, bắt đầu thôi, lũ ma quỷ...

__________________________________

Mọi chuyện bắt đầu khi bạn phải hợp tác cùng hắn ta trong một cuộc tập trận.

Ngồi thẳng trên hông, cánh tay bạn giơ lên ​​cao như thể sắp tung đòn kết liễu đối phương. Những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, dường như muốn bốc hơi ngay lập tức. Nhờ những nỗ lực vô ích trong cái nóng oi bức và chiếc máy lạnh vẫn chưa được sửa chữa nơi nhiều người cổ vũ vây quanh, cả trung đội đâu đâu cũng bốc mùi mồ hôi nồng nặc. Điều này thật sự quá kinh khủng với một nữ quân nhân trong môi trường toàn những "gã khổng lồ" như này. Mọi người luôn có mùi như thức ăn bị ôi thiu lâu ngày.

Price đã mở cửa sổ để cho không khí trong lành tràn vào nhưng việc chống chọi với cái nóng cũng không mấy khả thi. Vậy nên bạn đã bỏ chiếc áo sơ mi của mình vì ghét việc phải cảm nhận vải mỏng bám dính vào da. Nếu không, mồ hôi nhớp nháp sẽ giết chết tất cả mọi người nhanh hơn tốc độ của một viên đạn có thể làm.

Ghost luôn luôn đeo mặt nạ cho dù có mặc quần đùi áo cộc đi chăng nữa khiến hắn ta trông giống rất quái dị. Trong mắt bạn là như vậy. Lớp sơn đen dưới mắt hắn phai bớt màu đi vì những giọt mồ hôi chảy từ trên trán xuống. Nếu chúng không thay cho lời nhắc nhở thì bạn đã quên rằng hắn vẫn là một con người. Đôi mắt thẫn thờ khó lòng đọc vị cứ nhìn chằm chằm vào bạn trong khi bạn nở một nụ cười tự mãn với hắn ta.

Trung úy à, tôi thề rằng một ngày nào đó anh sẽ là người phải quỳ dưới chân tôi.

"Di chuyển tốt lắm, Buck." Price ngân nga, ngồi xổm xuống tấm thảm mà bạn đang sử dụng.

"Đơn giản và hiệu quả, chúng ta có thể tận dụng nó với những kẻ thù đáng gờm hơn trong tương lai."

"Đồ khốn. Tôi đã nói với anh rằng tôi gần như sắp bật khóc khi phải nhìn hắn ta một cách tự tin."

Bạn liếc nhìn Soap trong khi buông thả nắm đấm của mình sang một bên.

"Đừng than vãn. Cậu nghĩ tôi được chọn đội riêng cho mình à?"

Soap vuốt phẳng mái tóc mohawk, lấy một chiếc khăn lau lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của mình và nở một nụ cười táo bạo với bạn.

"Tôi nghĩ bây giờ cậu có thể rời khỏi anh ta-"

Chỉ chờ có thế, chưa để Soap nói hết câu, bạn đã vội vàng chạy ra xa khỏi hắn một cách nhanh chóng. Nom như sự đụng chạm của cả hai là thứ đáng nguyền rủa nhất bạn từng phải làm. Thậm chí là còn hơn cả những nhiệm vụ mật yêu cầu bạn phải quyến rũ ông trùm để Ghost bắn hạ và rồi sau đó bị hắn khiển trách không tiếc lời. Thay vì đưa tay đỡ như cách bạn vẫn hay làm với các đối tác cũ, bạn lại nhường một khoảng trống rỗng rãi đủ để Ghost bước ra khỏi tấm thảm.

"Anh định bĩu môi vì bị tôi kìm kẹp nãy giờ sao?" Bạn cười khẩy.

Ngài Trung Úy kia dường như bị đóng băng trong giây lát, khó chịu ném cái ánh mắt trừng trừng đặc thù của riêng mình.

"Đó chỉ là một bài tập huấn luyện. Trong thực tế, tôi sẽ làm nhiều việc hơn là khiến cô đổ mồ hôi."

Đó là sự thật. Ghost chỉ đơn thuần là chỗ dựa để bạn thực hành thao tác hạ gục chứ không phải là đối thủ thực chiến. Bạn hơi ngạc nhiên khi Price tuyên bố rằng bạn và Ghost sẽ phải hợp tác với nhau trong các buổi huấn luyện tiếp theo. Quyết định đã được đưa ra và đây là điều bắt buộc phải tuân theo (ít ra thì bạn cũng đã khăng khăng từ chối). Việc ghép hai người chẳng ưa gì nhau không khác gì tự hủy cả, đồ ngốc.

Bạn trợn mắt. "Đừng có ngu ngốc như vậy."

"Chúa ơi, hai người giống như chó với mèo vậy!" Price thở dài, lấy một chiếc khăn lạnh áp ra sau gáy.

"Tôi đã hy vọng việc ghép đôi sẽ khiến mọi sự căng thẳng này biến mất. Đừng nói với tôi là tôi cần phải ngồi xuống và bắt cả hai bạn nói ra cảm xúc của mình như hai đứa nhóc chết tiệt."

Bị Price mắng mang lại cho bạn cảm giác giống như đang bị giáo viên hoặc phụ huynh khiển trách - xấu hổ và khó chịu.

"Không, thưa ngài."

Đấy là buộc miệng nói vậy chứ hai người đã chỉ trích nhau kể từ nhiệm vụ ở Uzbekistan. Sau đó tị nạnh với nhau từ tư trang, thức ăn trong căng tin, chiến tích mỗi trận đánh khiến nhiều lần Ghost giơ nắm đấm lên nhưng lại hạ xuống. Một binh sỹ và thiếu tá làm vậy với nhau là lần đầu, và hắn bị sỉ nhục như vậy cũng là lần đầu.

"Ghost lúc nào cũng khăng khăng rằng chuyện ở quá khứ đã qua và cái gì cũ rồi không thể tự khôi phục lại. Vậy mà hai cậu lúc nào cũng phải cãi nhau vì mấy thứ này." Price cau có rồi tiếp lời, chỉ tay vào mặt bạn. "Cả cuộc gọi mà Ghost thực hiện cũng đã biến mất, hiểu chưa?"

Bạn chống lại sự thôi thúc muốn lớn tiếng đáp trả lại chỉ huy của mình nhưng bất thành.

"Đó là cuộc gọi ngu ngốc đến độ chết tiệt thưa đội trưởng! Anh ta gần như-"

"Đủ rồi!" Price cất tông giọng đanh thép đến mức có thể khắc sâu vào tâm trí bạn một vẻ ngoài có thể biến một người bình thường thành đống tro tàn.

"Nếu cậu muốn giải quyết vấn đề này, vậy thì hãy làm điều đó ngay tại đây, ngay bây giờ, luôn và ngay."

"Đội trưởng?"

Price phớt lờ bạn khi anh ta dịch một tấm thảm khác lại gần tấm thảm bạn vừa dùng.

"Cả hai bạn có tám phút để đánh nhau một trận nếu cần thiết. Tuy nhiên, sau khi hoàn thành, mọi hiềm khích sẽ bị xóa sạch. Không còn tiếng gầm gừ, căng thẳng đẫm máu hay những trò chơi khăm buổi sáng sớm. Cả hai sẽ bắt tay như những người bạn chí cốt và chúng ta sẽ đi tiếp."

Ghost và bạn nhìn nhau một cách khó hiểu, có vẻ ngạc nhiên hơn hắn ta một chút. Một cuộc chiến miễn phí với Ghost sao? Điều đó nghe như một phước lành cũng như thảm họa vậy. Ngay cả Soap và Gaz khi lên tay đôi cũng không mấy dễ dàng mới cân bằng lại tỉ số thì thắng hắn ta là điều gần như bất khả thi.

"Còn cần tôi phải nhắc lại sao, những người lính tinh nhuệ?"

Với lời cảnh báo cuối cùng đó, Ghost bước trở lại tấm thảm xanh, da vẫn còn bóng loáng mồ hôi từ bài tập trước. Soap và Gaz nhích lại gần tấm thảm như thể họ đang ngồi ở hàng ghế đầu trong rạp chiếu phim to nhất thị trấn. Thành thật mà nói, sự ồn ào này khiến bạn không mấy dễ chịu chút nào.

Đôi mắt của Ghost dán chặt vào bạn khi bạn cũng lên theo, lạnh ngắt và rách rưới. Hắn ta cong ngón tay ra hiệu thách thức, thích thú nhìn cách bạn nheo mắt lại.

Đồ khốn.

Simon "Ghost" Riley.

Đồ khốn.

"Hiểu." Bạn nghiến răng và rũ chiếc khăn ra ngay bên ngoài vạch kẻ, bóp từng đốt ngón tay khi Ghost đảo mắt.

"Đừng mong đợi tôi sẽ nhẹ tay, tôi không phải Johnny hay Gaz."

Price lắc đầu, thất vọng nhưng không còn ngạc nhiên.

"Chúng ta bắt đầu thôi."

Bạn bắt đầu bằng cách đi một vòng quan sát đối phương giống như đang biểu diễn một điệu nhảy phức tạp, chờ đợi thời cơ để xé toạc từng mảnh. Ghost chắc chắn cao to và đô hơn bạn rất nhiều - đây là điểm bất lợi lớn nhất. Hắn ta dường như không có điểm yếu hoặc ít nhất là không bộc lộ nó ra, đến cả những người lính sát cánh cùng hắn hơn chục năm cũng không biết. Cơ mà vì là "con thiêu thân", càng thấy lửa bạn càng hứng thú.

Có lúc Ghost di chuyển nhanh nhẹn như một con mèo, có lúc lại vật đối thủ bằng sức mạnh của một con bò mộng. Ngày đầu vào đơn vị, bạn gần như đã trở nên cáu kỉnh vì cách người đàn ông này bắt tay với mình như thế đang vò nát mảnh giấy vậy. Thật thô lỗ!

Tệ hơn nữa, rất khó để đọc được nét mặt hay dễ dàng đoán được hành động tiếp theo của hắn là gì. Cảm giác căng thẳng tột độ, thất vọng và tức giận trộn lẫn lại khiến dạ dày bạn sôi sục. Trong một giây bạn chợt nghĩ đến những người đàn ông trên chiến trường phải đối mặt với Ghost. Địa ngục đầy máu. Ai cũng có thể tưởng tượng ra nỗi sợ hãi ánh lên trong những đôi mắt mệt mỏi trước khi cuộc đời của họ kết thúc. Không, không phải đối với bạn! Không đời nào tên khốn này lại dám chĩa súng vào đồng đội mình cho dù có bằng mặt nhưng không bằng lòng.

"Bắt đầu!"

Háo hức và mù quáng vì cơn giận của mình, bạn đã ra tay đầu tiên nhằm thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Một cú chặt nhanh vào cổ họng khiến Ghost bối rối, tạo cơ hội cho bạn đánh ngã người xuống và cố gắng khóa đầu. Những bước nhảy đầu tiên lại quá lộ liễu so với dự kiến, nhẹ nhàng đến mức nực cười trên đôi chân đã từng dùng để kẹp cổ không biết bao nhiêu người.

Ghost tránh cú đá sang một bên và để bạn vấp ngã như một con bò lao qua áo choàng của một đấu sĩ. Hắn giáng tay vào tấm lưng lộ ra của bạn khiến bạn bật ra vài tiếng chửi rủa nho nhỏ, lấy đà góc đề ngồi rồi đứng lên lại. Ngay cả khi có lớp đệm dưới sàn, bạn vẫn cảm thấy cú va chạm truyền lên đầu gối và cột sống một dòng điện tê dại. Bạn búi tóc của mình lên và rồi lao đến đấm liên hồi khi Ghost dùng tay của mình để chặn chúng, lùi lại vài bước.

"Anh chỉ biết né thôi sao? Ý gì đây?" Bạn chế giễu.

"Thảm hại. Tôi xem cô còn trụ nổi bao nhiêu lâu nữa."

Ghost đấm mạnh vào bụng bạn khi bạn vung chân ra sau định kết thúc cú đấm của mình bằng một cái đá chéo bất ngờ. Âm thanh trắng vang lên và bạn trợn tròn mắt trước khi bị đập thẳng xuống dưới. Ghost có thể cảm nhận được một luồng oxy lớn thoát ra khỏi phổi và tiếng kêu khó chịu phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn kia, nghe không giống bạn một chút nào. Bạn dùng chân đạp vào ngực của hắn lấy đà rồi lăn ra xa, loạng choạng vào thế thủ.

Hắn ta tiếp tục cuộc tấn công của mình, nắm lấy cẳng tay của bạn giữa hai cánh tay của mình, ghim chúng và di chuyển để lật bạn qua vai hắn ta, rơi thẳng xuống tấm thảm. Cú va chạm khiến tâm trí bạn bị nâng lên cao rồi quay trở lại với mặt đất lạnh buốt, từ màu xanh lơ đến màu sơn tối màu của các bức tường quanh phòng tập thể dục. Bên trái bạn, Soap rít lên đầy thông cảm.

"Cô điếc à, Buck? Tôi đã nói hãy đánh thật đi. Đánh tôi như cách cô đay nghiến tôi từng chút một như thể cô thực sự là người mẹ chết tiệt của tôi vậy."

Cách hắn ta nhấn mạnh từng con chữ một khiến miệng bạn mở ra rồi khép lại như cá mắc cạn. Xương của bạn lung lay trong cơ thể và phải mất một lúc bạn mới từ từ thoát khỏi âm thanh trắng vang lên trong đầu. Bạn đứng dậy, run rẩy như lá rơi, và bạn đưa nắm đấm lên, lùi chân về thế phòng thủ.

"Đi chết đi, Ghost!"

Bạn đấm vào ngực hắn, và rồi cánh tay của bạn bật lại ra. Cái quái gì thế này? Bạn nhíu mày, giáng một đòn mạnh vào quai hàm đeo mặt nạ đầu lâu kia nhưng ngạc nhiên là Ghost không lùi lại dù chỉ một chút.

Biết là đau, nhưng một khi đã chiến đấu thì nhất định hắn không nương tay.

Để trả đũa cuộc tấn công vừa rồi, Ghost chặn tay và huých vào người bạn bằng vào đầu gối của mình, khiến bạn lùi lại vài bước, quên vào thế thủ quen thuộc của mình. Nó đây rồi! Nhìn thấy cơ hội, hắn tung một cú đấm chính xác vào môi bạn. Bạn nếm thấy vị mặn mùi đồng trong miệng trước khi cảm thấy môi mình đau rát.

"Đồ khốn nạn, anh đang cố dập nát mũi tôi phải không?!" Bạn rít lên, máu trào ra từ đôi môi nứt nẻ của mình.

"Price, đội trưởng!..." Soap giật mình, định tiến lên ngăn cản nhưng buộc phải dừng ngay khóe mắt bạn.

"Lùi lại đi Johnny. Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy."

Ghost đẩy bạn ra, khiến bạn loạng choạng lùi về mép thảm.

"Ông già muốn chúng tôi giải quyết chuyện này thì đây là những gì chúng tôi sẽ làm. Ngay tại đây, ngay lúc này, bạo lực như cách nó luôn tồn tại."

Một hỗn hợp gồm máu và nước bọt chảy ra từ môi và thấm áo ngực của bạn. Chắc hắn là bạn sẽ cáu kỉnh như mèo gặp nước sau hôm nay nhưng giờ không phải là lúc. Price nhìn với khuôn mặt của một người cha thất vọng, liếc nhìn đồng hồ và nhưng không hề có động thái ngăn cản.

Thời gian đang trôi qua một cách nhanh chóng. Đã bao nhiêu lâu rồi? Bạn không biết nữa.

Ghost vẫn chưa lao vào trước với ý định đùa giỡn đôi chút nhưng với bạn, nó chẳng khác gì thêm dầu vào lửa. Với một tiếng gầm gừ, bạn lao tới lần nữa chuẩn bị ra đòn như cách hắn ta đã làm với bạn nhưng không thành. Một luồng không khí khác thoát ra khỏi bạn và bạn cào vào cẳng tay anh ấy bằng bàn tay còn lại của mình, khiến da toạc ra một mảng. Ghost nhân cơ hội đẩy nắm đấm của bạn về phía sau. Răng bạn nghiến chặt vào nhau như thể bạn là một con vật bị bỏ đói lâu ngày. Cổ tay bạn bị bẻ cong lại và cơ thể bạn rã rời vì đau đớn.

Dù có bị đánh bầm dập, bạn cũng không ngu đến mức không biết Ghost đang cố ấn mình xuống sàn.

Một khi hắn có cơ hội đè bạn xuống bằng toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình, mọi chuyện sẽ kết thúc. Không biết bao nhiêu lần bạn chứng kiến hắn tiến hành vặn cổ, giẫm sọ để kết liễu đối phương một cách nhanh gọn nhưng đau đớn. Không biết liệu tên điên này còn có thể làm gì nữa? Bạn vặn vẹo, cố gắng giật bàn tay của mình ra, cào lên mép mặt nạ của hắn.

Ghost lùi lại, phân tâm trong giây lát và bạn nhanh chóng giật lại cổ tay của mình, bẻ ngón tay cái đối phương lại. Ghost thở hắt ra, không hẳn là một âm thanh đau đớn nhưng có gì đó cực khó chịu và khó chịu. Bạn lùi lại, cố gắng tránh mọi nắm đấm lao đến.

Một khi đã bị tóm, những cái đấm đá vào lưng và bụng là không thể tránh khỏi.

"Còn ba phút nữa, hai người."

Có gì đó không đúng.

Cách hắn nhìn và né đòn của bạn, chết tiệt...

Quá lộ liễu, hắn ta biết được điểm yếu của bạn rồi!

Một cú đấm lao tới khi anh ta vồ thẳng vào bụng bạn, khiến bạn ngã trượt chân và rơi xuống tấm nệm bên dưới. Cơ thể bạn dù qua huấn luyện quân sự khắc nghiệt như nào vẫn chỉ là một con người, không thể chịu quá nhiều đòn chí mạng nào thêm nữa. Ghost cười khẩy khi nhìn đối phương đá liên tục vào không trung, cố ý nhắm đến vùng nhạy cảm như đang cự tuyệt mình.

Một đứa nhóc mạnh miệng.

"Đá như một đứa trẻ. Những gì cô học được chỉ có vậy thôi sao?"

Ghost gắt gỏng, cố gắng ghìm cánh tay đang của bạn lên trên đầu. Bạn mặc kệ con mắt của mọi người, húc thẳng vào cằm hắn. Trong tích tắc bạn có thể nghe tiếng cạch lớn, cũng có phần giống tiếng nghiến răng, và rồi bạn tự hỏi mình đã giành được phần thắng hay chưa.

"Cút đi!!" Bạn rít lên.

"Làm cho tôi?"

Thật khó để nhận ra, nhưng bạn có thể thấy lớp vải mặt nạ quanh miệng hắn chuyển màu sẫm và bạn mỉm cười đắc thắng. Húc đến nỗi bục máu miệng.

Tốt.

Hông Ghost ấn xuống để ghìm bạn, ngăn không cho chân bạn đá hay đạp gì thêm. Mặc cho mình phải chịu những cú đánh vào mặt, bụng hoặc cổ, hắn vẫn không buông lỏng ra dù chỉ một chút.

"Cô sẽ nhường cho tôi chứ? Hỏi cho có lệ thôi chứ trông vẻ mặt của cô có vẻ không phục lắm."

"Không đời nào! Mơ đi..."

Trước khi bạn kịp xử lý chuyện gì đang xảy ra, Ghost đã người của bạn một vòng và quấn chân quanh phần thân giữa của bạn. Máu vương vãi khắp nơi và nội tạng của bạn muốn gào thét bạn buông tha cho chúng liên hồi.

Chuẩn bị tinh thần bay vài vòng chưa? Tôi cá là rồi.

Tên khốn đó đang cố gắng kéo bạn vào tình thế bế tắc! Bạn vặn vẹo khó chịu khi cánh tay trái của Ghost vòng quanh cổ họng bạn cho đến khi nó nằm gọn trong khuỷu tay hắn. Bạn ngửa đầu ra sau định tung bài tủ của mình nhưng bàn tay to lớn đặt sau gáy khiến bạn không lấy được đà hay bất kì mặt tiếp xúc nào.

Từng là đồng đội ăn hiểu ý nhau hơn cả, vậy mà giờ đây lại là đối thủ, lao vào nhau như hai con thú.

Hắn ta dám đánh bạn.

Bạn biết cách hắn ấn vào cổ mình không đủ để làm hại ai nhưng đủ để bạn biết hắn đang nghiêm túc.

"Năng suất."

"Thằng.Chó.Đẻ!!"

Bạn liên tục vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng kẹp của hắn. Đau đớn, nhưng đây mới chính là Simon Ghost Riley.

"Hết thời gian rồi, dừng lại ngay." Price thông báo, khoanh tay trước ngực khi nhìn xuống cả hai.

"Ghost, hãy đỡ cô ấy dậy."

Hắn ta từ từ thả bạn ra như thể bạn là một con thú hoang có khả năng quay lại và cắn người khách. Không khí tràn vào phổi của bạn và bạn lăn ra khỏi người đàn ông trước mặt với một tiếng gầm gừ. Những gì bạn muốn làm ngay lúc này là chửi rủa Ghost nhiều hơn, đấm hắn không thương tiếc và nghe lời thua từ chính miệng đội trưởng tuyên bố.

"Bây giờ bắt tay làm hòa đi."

Bạn trưng ra bộ mặt khinh khỉnh, làm hòa à? Đừng mơ.

Úp mặt xuống nền xốp, thở dốc, bạn nhìn qua vai mình thì thấy Ghost đã đứng dậy khỏi thảm và đang đợi bạn. Ánh mắt hắn đanh lại như không có gì, nhưng bộ ngực phập phồng nói nhiều hơn miệng anh kể từ khi buổi tập bắt đầu. 

Nếu có chiến thắng ở đây thì đó là do bạn đã khiến hắn thật sự đánh như những người lính nên làm.

"Buck, tôi nói bắt tay đi." Price lặp lại.

Bạn đứng dậy, chân run rẩy và môi xước máu. Trên tấm thảm xanh có những giọt máu, mồ hôi và những vết tay cào vô tình. Ấy là thành quả của cả hai và cũng sẽ là hình phạt của bạn nếu bạn đủ may mắn. Nếu không, bạn sẽ phải mất cả một ngày lăn lộn với chúng. Ghost kiên nhẫn chờ đợi với hai tay khoanh trước ngực, trông cực kì ngứa mắt. Sau một giây trừng mắt, bạn đưa tay về phía người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt.

"Chúng tôi hoàn ổn." Bạn nói với vẻ mặt khinh thường khó giấu.

Ghost nắm lấy tay bạn và siết không mấy nhẹ nhàng. "Thật tuyệt vời."

Nếu vẻ mặt bực tức của anh ấy không phải là điều đáng lo ngại thì Price cũng không tin bất kỳ ai trong hai bạn,

"Buck, cậu có nhiệm vụ giặt thảm và sau đó cậu có thể đi tắm. Ghost, Gaz, Soap, đi tắm rửa đi. Các cậu có mùi kinh khủng quá."

Soap và Gaz trông rất biết ơn vì đã không phải lau chùi máu, mồ hôi và những mẩu tóc còn lại, nhưng họ trông có vẻ thông cảm khi đi ngang qua bạn.

Còn Ghost thì sao? Hắn ta không tiếc cho bạn một cái nhìn thương hại.

___________

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro