
𝗘𝗽𝗶𝘀𝗼𝗱𝗲 3.2: Keegan - Showtime.
May mắn là cú nhảy không xảy ra vấn đề gì, chỉ biết nó nhanh đến mức bạn thậm chí không thể hiểu được cái quái gì trên Trái Đất này khi bạn đã đáp xuống tấm kính bên ngoài tòa nhà cao tầng. Nếu nhiệm vụ nào cũng dễ như này thì có phải tốt không? Chỉ cần nhắm mắt và rơi 'bịch' một cái xuống là xong. Ở tư thế này, về cơ bản bạn đang nằm trên ngực Keegan, cánh tay buông thõng qua vai anh ấy.
"Nhóc ổn chứ?" Anh hỏi. Bạn thực sự có thể cảm nhận được cách giọng nói của anh ấy vang lên trong lồng ngực với áp lực đè né.
"Ừ, tôi ổn. Anh nợ tôi công đỡ lưng cho anh khỏi va đập đấy nhé."
Bạn nói đùa, cố gắng làm dịu tâm trạng một chút để rồi nhận lại tiếng cười khúc khích từ Hesh và tiếng thở dài bực tức từ người đàn ông đang bế mình.
"Không nhiều lời nữa, làm việc đi."
Lấy hơi và lùi xuống sâu hơn, cuối cùng bạn cũng đến được địa điểm thích hợp. Bạn nhìn Logan, gật đầu báo an toàn để anh chuẩn bị kính cho cả nhóm đột nhập vào tòa nhà. Khi Hesh và Logan lẻn vào thành công, cả hai tách ra nhiều phía phòng hờ trường hợp an ninh quét phải, sẵn sàng chuyển bạn từ tay Keegan vào trong.
"Chúng ta đã sẵn sàng rồi, bây giờ em có thể buông tay." Hesh thông báo khi anh ấy nhoài người ra để nắm lấy tay bạn.
Keegan chống chân vào hai bên lỗ kính và đứng yên như một tảng đá khi bạn trèo từ lòng anh ấy qua tấm kính với sự giúp đỡ của Hesh.
"Xin lỗi vì tất cả những rắc rối này, điều đó sẽ không xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa."
Bạn xin lỗi Keegan và các chàng trai Walker, cảm thấy mình như có trách nhiệm khi nhìn thấy Keegan nhíu mày lại một cách khó khăn, hỗ trợ hết mức để bạn không chùn bước. Ấy là lúc bạn nhận ra rằng chắc hẳn bạn sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể theo kịp tiếp độ của anh ấy và mọi người, thật tồi tệ. Tuy nhiên, bạn vẫn còn một ngày dài phía trước, không phải lúc để hối hận.
Ít nhất là chưa.
"Đó không phải lỗi của em, là trục trặc thiết bị." Hesh trấn an, thô bạo đặt tay lên vai bạn trước khi cùng anh trai ra cửa.
"Xoay đi xoay lại vẫn là lỗi tôi..." Bạn thở dốc, với tay lấy súng, cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không vô tình làm mất nó trong đống hỗn loạn này.
"Không sao đâu bồ câu. Thật đấy. Không phải lỗi của nhóc đâu."
Keegan lặng lẽ lên tiếng, nhanh chóng đặt tay lên lưng dưới của bạn, xoa ngón tay cái vào vải áo khoác. Bạn không biết liệu anh ấy có để ý hay không, nhưng sự tiếp xúc quá gần này khiến người bạn nổi da gà, có cảm giác như anh ấy đang làm điều gì đó khác trên làn da trần của mình thay vì một cái xoa bình thường. Thật sự đấy, sao lúc nào cũng là eo mà không phải nơi khác? Anh ta chắc chắn có những ám ảnh nhất định về vị trí đặt tay. Khẽ gật đầu khi anh ấy đi ngang qua, bạn cảm thấy nóng bừng ở tai và gáy, mừng vì cả hai khu vực đều được che phủ nếu không người khác sẽ thấy bạn biến thánh trái cà chua mất...
Khi bạn đến được phòng máy chủ, bạn chủ động giao tiếp bằng mắt với Logan, biết rằng công việc khó khăn bây giờ mới thực sự bắt đầu.
"Làm nốt đi, hai người."
Keegan ra lệnh, chỉ tay về phía những chiếc máy tính khổng lồ đồng thời lùi lại để kiểm tra khu vực cần canh gác. Bạn làm theo lời anh ấy, nhanh chóng kết nối thiết bị của mình với máy chủ, đợi Logan thực hiện tương tự.
"Anh ổn chứ, Logan?"
"Ừ." Logan lẩm bẩm đáp lại.
Cả hai bạn gõ phím nhanh chóng, cố gắng tìm mọi cách để đẩy nhanh tiến độ tải virus lên. Mặt khác, Keegan quay lại ở góc đường, nhanh chóng nhận ra vị trí của kẻ địch. Anh đã không mong đợi họ đến vào lúc này.
"Tangos sắp tới, kết thúc. Hai người có hai lựa chọn." Keegan thì thầm với vẻ khẩn cấp.
"Một là kết thúc chương trình, hai là ẩn chúng đi." Anh nhắc lại, sẵn sàng chiến đấu nếu bạn quyết định kết thúc thay vì trốn tránh.
Từ khóe mắt, bạn đã thấy Logan và Hesh đang chờ đợi trong góc máy chủ rồi.
"Chết tiệt..."
Bạn chửi thề, đảo mắt giữa lúc virus tải lên và bóng tối đang tiến lại gần. Chưa bao giờ bạn muốn gấp rút đến thế, nhất là khi chỉ cần có sơ suất là những người lính tinh nhuệ này sẽ rơi vào nguy hiểm. Bạn coi họ như gia đình và không hề muốn nhìn người đã vào sinh ra tử cùng mình biến mất như cách đơn vị cũ của bạn đã làm. Bạn nhớ họ, nhưng đồng thời cũng ghét cái cách họ tàn nhẫn bỏ bạn lại.
Ghét hay yêu, bản thân bạn cũng không rõ.
Thanh tải lên màu xanh được vài giây và mọi thứ dường như hoàn chỉnh. Bỗng có hai cánh tay ôm lấy bạn, kéo bạn vào góc tối với tốc độ cực nhanh. Cơ thể bạn căng cứng lên vì giật mình nhưng rồi thư giãn lại khi anh xoay bạn lại đối mặt với anh, chỉ cần nhìn cách hành động là bạn biết đó là ai rồi. Keegan ấn lòng bàn tay lên miệng bạn, khiến bạn im lặng. Bạn cảm thấy mí mắt mình rung lên thư giãn khi nhận ra rằng chính anh ta đã cướp mất lớp khiên đề phòng của bạn.
Nhờ ánh sáng yếu, tất cả những gì bạn có thể thấy là đôi mắt xanh động lòng của anh ấy nhìn vào mắt bạn. Bạn cảm thấy bị dò xét một lúc, trước khi thừa nhận giọng điệu lo lắng trong cái nhìn chằm chằm của anh ấy, thầm hỏi xem bạn có ổn không? Liệu anh ấy có quá thô bạo hay gì đó tương tự không?
Những lúc như này, bạn muốn hét lên thật lớn rằng bạn không bận tâm.
Không gian mà Keegan kéo bạn vào khá chật nên hai bạn bị ép vào nhau, phẳng lì như chiếc bánh kếp.
Lại một lần nữa bạn không thể quyết định xem mình muốn ở lại khoảnh khắc này mãi mãi hay kết thúc nó càng nhanh càng tốt. Mỗi giây bạn ở gần anh ấy đều không khác gì một cực hình vì bạn biết rằng bạn sẽ không bao giờ thực sự ở bên anh ấy như cách bạn hằng khao khát. Bạn muốn thức dậy bên cạnh anh ấy, ở bên anh ấy từ khó khăn đến sinh ly tử biệt, muốn bạn muốn trở về nhà với anh ấy và anh ấy cũng có lý do chính đáng để về nhà. Một căn nhà ấm áp, hạnh phúc, thậm chí có thể có cả những đứa trẻ hồn nhiên.
Có người từng nói với bạn rằng: "Con người vốn là sinh vật mộng mơ, bởi vậy ai cũng đem trong mình thứ khao khát mà bản thân không chắc mình giữ được." Chao ôi, giá như hoàn cảnh không chống lại bạn và ước mơ của bạn.
Hiện thực bị xé toạc một nửa khi bạn nghe thấy tiếng lính bước qua hành lang, định di chuyển nhưng bị anh ghì chặt tay giữ lại.
"Để họ qua." Keegan thì thầm, liếc nhìn về phía bạn và thấy Hesh đã sẵn sàng giao chiến.
Người cuối cùng trong đoàn đi chậm lại nhưng những người khác không hề nhận thấy sự vắng mặt của anh ta. Anh ta quay sang khoảng trống nơi Logan và Hesh đang ẩn náu, đôi mắt bạn mở to vì bất ngờ. Không thể thế được! Ít nhất bạn phải làm gì đó! Bạn rút con dao của mình ra, Keegan nhanh tay giật lấy và lao lên phía trước. Anh ta đâm dao vào cổ người lính, kéo anh ta trở lại bóng tối - vốn là nơi ẩn náu của bạn. Người lính xấu số kia co giật một lúc rồi cũng chết vì tắt thở, Keegan đẩy hắn ra, hừ lạnh một tiếng.
"Anh không sao chứ?" Bạn hỏi khi Keegan lau lưỡi dao trên quần anh ấy. Keegan chỉ gật đầu đáp lại, tra con dao vào một bên thắt lưng của mình.
"Này, con dao đấy của tôi."
"Của chúng ta, nhóc. Hãy quay lại với sợi dây và móc lên." Keegan nói, chủ động tiến tới hành lang mà bạn vừa điều hành trên đường đến phòng máy chủ. Thật tốt khi không có thế lực nào ngăn cản cả hai hoàn thành chúng.
Khi bạn đến cửa sổ kính có lỗ được khoan, nứt vỡ vài mảnh trên đó, Logan và Hesh đi sát nhau theo yêu cầu của Keegan.
"Uhhm.."
Bạn cố gắng bày tỏ mối lo ngại rõ ràng của mình, dù sao thì bản thân bạn không có dây thừng hoặc thiết bị chức năng phù hợp với yêu cầu này.
"Theo tôi."
Keegan nối dây với thắt lưng mình, chờ đợi bạn tham gia cùng anh ấy với vòng tay rộng mở.
Một nụ cười mà Keegan thề là chưa bao giờ tươi hơn thế nở trên khuôn mặt bạn khi bạn tưởng tượng cảnh mình đang chạy về phía anh ấy, thực hiện động tác nhảy cuối cùng, lao vào vòng tay anh và anh sẽ cho bạn những cái hôn trìu mến. Sau đó bạn sẽ buông một vài câu tán tỉnh để tận hưởng cách Keegan đảo mắt với chúng. Anh không phải kiểu người thích bày tỏ cảm xúc bằng lời nói.
Bạn mải chìm trong những suy tư của mình, không để ý cách anh nhìn bạn với con mắt trìu mến.
"Bồ câu nhỏ hay mơ giữa ban ngày nhỉ?"
Cảm thấy xấu hổ vì bị Keegan bắt bài, bạn vẫy tay chào lại anh ta và dừng lại trước mặt anh, sẵn sàng nghe lệnh.
Lần này, Keegan móc bạn vào thắt lưng trước khi bảo bạn trèo lên người anh ấy vì dù sao bạn cũng không ngại leo lên anh như một cái cây già khụm. Khi ở căn cứ, mỗi lần phải tập luyện nhóm, bạn đều hành anh ta lên bờ xuống ruộng bằng cái thái độ không thể nào nghiêm túc hơn ấy. Trong lòng bạn biết bạn không thể huênh hoang trên cái chiến thắng giả tạo ấy mãi, Keegan chỉ nhường cho mọi chuyện trôi qua nhanh hết sức có thể.
Khi bạn ổn định lại một lần nữa, Keegan thả dây ra và cả hai bạn rơi ra ngoài cửa sổ. Cơ thể bạn phủ một lớp mồ hôi mỏng, gần như ép mình vào gần anh nhất có thể. Mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt mình, có mùi thanh thoát oải hương, hòa cùng bạch đậu khấu, tạo hiệu ứng thơm the lá thuốc lá rất cuốn hút. Ôi chúa ơi, nếu người đàn ông này không ở trong quân đội thì chắc chắn là có nhiều phái đẹp đến hớt tay trên rồi.
Bạn giữ chặt Keegan, đưa mắt nhìn cả bầu trời trong tầm tay cho đến khi anh tìm thấy chỗ bám của mình trên bề mặt tòa nhà, quay lại và lấy súng từ bao da.
"Nhóc bắn, sau đó thông báo cho tôi biết nơi để di chuyển."
Bạn bỗng cảm thấy bối rối trước niềm tin mù quáng mà anh ấy đang đặt vào bạn. Có phải vô lý quá không? Anh chưa từng nghi ngờ một ngày nào đó bạn sẽ phản bội hay sao? Bạn cảm thấy một cảm giác râm ran dâng lên trong bụng, cũng như nhu cầu không làm anh ấy thất vọng và giữ anh ấy an toàn, đặc biệt là sau này.
"Sao chép. Chỉ cần lùi xuống thấp hơn, có thể ngang bằng với Logan về độ cao. Tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của Hesh."
Bạn đề nghị với Keegan khi anh ấy quay đầu về phía đối phương để giao tiếp bằng mắt với anh em nhà Walker. Ậm ừ đồng ý, Keegan hạ độ cao xuống bằng Logan một chút, giữ chặt tay bạn.
"Hesh, tắt đèn đi." Keegan lên tiếng.
"Người đẹp." Người đàn ông thì thầm vào tai bạn, và bạn không thể phủ nhận rằng bạn sẽ làm bất cứ điều gì để khiến anh ta làm điều đó thêm một lần nữa.
"Hai người ở ban công bên trái." Hesh quan sát.
"Của tôi, anh xử lý người khác."
Bạn trả lời, sắp xếp góc bắn của mình, vui mừng vì Keegan đã nhận được bản báo cáo để bạn đứng yên trong một giây.
Giống như cách bạn đã làm hàng trăm, thậm chí hàng nghìn lần trước đây, bạn tự tin nói bản thân chưa từng bắn hụt trong những tình huống khó nói như này. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ. Công bằng mà nói, Keegan sẽ không để bạn thất bại nếu một ngày nào đó một trong hai gặp nguy hiểm, biết thừa rằng bạn cũng sẽ làm điều tương tự. Ngón tay bạn nán lại trên cò súng của một tay bắn tỉa mạnh mẽ, muốn đem từng mảnh đạn xuyên qua từng lớp da của kẻ thù. Bạn hít một hơi thật sâu trước khi nín thở để giúp giữ thăng bằng, ngón tay bóp chặt cò súng. Báng súng giật lại, đập vào vai bạn một cái rõ đau khi kẻ địch ngã gục, thậm chí còn chưa kịp đổ máu.
Logan phát hiện ra một tên khác ngay bên dưới bạn, Keegan ra lệnh di chuyển phía trên anh ta và kết liễu anh ta một cách lặng lẽ.
Bạn thấy Logan chộp lấy một con dao bén trên tay khi anh đi ngang qua Keegan và bạn. Anh bước xuống bên cạnh điểm mù của bức tường, hạ gục người bảo vệ vài mét gần đó. Nhưng điều vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mọi người là hắn ta không chỉ có một mình, còn tận hai người nữa và họ dường như đã phát hiện ra vị trí của anh ta. Biết rõ rằng chỉ cần chậm một bước là mọi thứ sẽ chấm hết, bạn đưa ra một quyết định liều lĩnh trong tích tắc khi hai người bảo vệ còn lại xông ra ngoài ban công mà Logan hiện đang ở.
Bạn chen vào giữa Keegan, nhanh tay tháo chiếc móc mà anh ấy đã dùng để đem bạn theo mình. Tiếp theo, bạn đẩy chân vào cửa kính lấy đà bật ra. Chuyển động đột ngột khiến Keegan mất cảnh giác, nới lỏng lực tay bên bạn. Bạn lách qua khe hở giữa hai chân anh, rơi xuống ban công với con dao của chính bạn trong tay, hầu như không nghe thấy Keegan hét tên bạn khi anh ấy cố gắng với lấy bạn trong tuyệt vọng.
Ngay khi Logan xử gọn người bảo vệ thứ hai, bạn lao vào lưng người còn lại và đâm anh ta. Lưỡi dao đầy răng cưa cứa vào cổ người đàn ông cao lớn trước khi ghì chặt chân bạn vào ngực hắn, khiến hắn ngạt thở. Hắn ta giằng lấy con dao, trừng mắt nhìn bạn trước khi tròng mắt chuyển sang màu đỏ đậm, đẩy bạn ngã ra thanh chắn. Cú va đập bất ngờ khiến âm thanh trắng đột nhiên vang lên kèm theo một cơn chóng mặt, bạn cố bám vào bên cạnh lan can, đá vào mặt hắn. Logan đã kịp giữ tay bạn lại và bẻ cổ đối phương.
Khi Adrenaline cạn kiệt và tiếng ù trong tai dần biến mất, bạn nghe loáng thoáng thấy tiếng Hesh và Keegan đáp xuống ban công. Một bàn tay thô bạo đặt nắm chặt vào vai bạn và đẩy thẳng về phái trước, ấn bạn vào mặt kính lạnh buốt.
Bạn biết đây là sai lầm lớn, quá lớn khi không tuân thủ theo hướng dẫn của đội trưởng mà hành động riêng lẻ nhưng lúc đó bạn không thể không quyết định được. Nhất định phải làm gì đó để cứu anh ta - người từ lâu đã giống hình mẫu anh trai của mình, không thể trơ mắt chứng kiến một pha đổ máu tàn khốc nào nữa. Bị đập vào bề mặt cứng liên tiếp như này cũng đau lắm. Mới trở về từ nhiệm vụ trước, chưa kịp tiếp nhận điều trị y tế mà bây giờ lại bị đả thương liên tiếp.
Anh ta có biết được không? Nó đau đến chết đi sống lại!
Mỗi lần bạn đi tắm, thay đồ hay bôi thuốc, vô thức đưa tay vai mình, bạn sẽ bày ra vẻ mặt nhăn nhó vì cảm giác đau nhói. Cũng chẳng khá hơn là bao, một vết bầm ửng đỏ và vài vết thương ngoài da đã trở thành rào cản lớn nhất cho những pha cận chiến như này. Từ đợt đấu tập, ngắm bắn đến di chuyển, cái vai chết tiệt của bạn sẽ gào thét liên hồi. Nó đau. Bạn nhịn được mọi thứ chứ không nhịn được cái cảm giác này.
"Cái quái gì vậy! Lúc ấy cái bộ não chết tiệt của em đã nghĩ gì vậy? Trả lời tôi ngay bây giờ!"
Keegan hét vào mặt bạn, dùng tay còn lại của anh ấy bóp lấy cằm bạn, nghiêng nó sang bên để nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
"Các lính canh khác đang bước ra và Logan hoàn toàn không có khả năng tự vệ! Tôi biết sẽ mất rất nhiều thời gian để giải thích cho anh hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hesh không có khả năng để hạ gục, tôi thà liều mạng một lần để kết thúc chúng càng nhanh càng tốt!"
Khó chịu gạt tay Keegan ra, bạn kích động trả lời. Bạn phải dùng hết sức mạnh ý chí để không hét lên vì đau đớn, cắn môi mình đến bục cả máu. Trong khoảnh khắc im lặng này, thứ duy nhất bạn có thể nghe thấy là hơi thở mệt mỏi của mình và tiếng gió lạnh buốt thổi qua các thanh kim loại vô giác.
"Em ấy đã cứu mạng tôi, Trung sĩ." Logan làm gián đoạn sự căng thẳng.
Keegan miễn cưỡng nới lỏng tay ra, đẩy bạn ra khỏi vị trí cũ, hít một hơi thật sâu rồi ngả đầu ra sau.
"Đừng bao giờ làm điều đó nữa."
Keegan rít lên. Bạn có thể thề rằng bạn đã nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của anh ấy và cách tay anh căng cứng lại. Tất cả điều đó vì tức giận hay lo lắng, bạn không thể quyết định được, nhưng bạn hy vọng đó là vế sau.
Keegan trừng mắt nhìn bạn khi nhận ra bạn vẫn đang bị thương. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của cả hai chạm nhau, cảm giác như bị tra khảo hàng giờ đồng hồ vậy. Đôi mắt xanh của anh ấy xuyên qua tâm hồn mãnh liệt đến mức bạn gần như muốn quay mặt đi nhưng gần như không thể.
Keegan, Keegan Russ, Keegan P. Russ.
Nếu có, anh ta xứng đáng nhận được danh hiệu 'tên khốn vĩ đại nhất thế kỷ'. Thô lỗ, tài giỏi nhưng lại quá kiêu ngạo đến mức bạn nghi ngờ rằng đến một lúc nào đó anh ta sẽ gặp rắc rối trong việc lựa chọn giữa sự an toàn của động đội và tính nhất quán trong nhiệm vụ. Anh ấy luôn kéo bạn lại thật gần rồi đẩy bạn ra xa thật xa, kể từ ngày đầu tiên bạn đặt dấu chân non trẻ của mình vào quân đội. Bạn ái mộ Keegan không có nghĩa là bạn thích cái cách anh xử trí. Ai mà biết được tên đầu đất ấy ủ cái giống gì trong đầu chứ? Rõ ràng một tay bắn tỉa chuyên nghiệp lại có vẻ do dự vào lúc cần thiết nhất.
Logan tiến đến chỗ bạn, nở một nụ cười xin lỗi. Anh cảm thấy tội lỗi vì đã lơ là khiến bạn phải thực hiện biện pháp quyết liệt đến vậy: tranh cãi với sĩ quan chỉ huy của mình để cứu anh ta. Mỉm cười trấn an lại, bạn bắt tay với anh và gật đầu đi theo Keegan.
"Hãy nhớ." Anh tiếp lời. "Chúng ta phải phá hủy thang máy, ngăn chặn cơ hội trốn thoát của hắn ta."
Bạn theo Hesh đi về cánh phía Tây khi Keegan dẫn Logan sang một hướng khác để bẻ hướng chú ý của địch. Trên đường, Hesh bắt chuyện khi bạn khó chịu điều chỉnh giáp.
"Cái gì ở đó thế?"
"Ý anh là gì? Tôi cứu em trai của anh à?" Bạn hỏi vặn lại, hơi bực mình.
"Không, với Trung sĩ. Trận chiến vừa rồi ấy." Anh ta quay lại với một nụ cười gượng.
"Tôi không biết. Ý tôi là, ừ thì chấp nhận là điều tôi vừa làm rất nguy hiểm và có phần liều lĩnh đi. Nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy cũng sẽ làm như vậy nếu chúng tôi không bị 'xích lại' với nhau."
"Hmm... Em nói đúng. Nhưng nhóc con, tôi không nghĩ mình đã từng nghe thấy anh ấy hét to như vậy cho đến khi em ngã xuống."
"Tôi chỉ nghe thấy nó bị bóp nghẹt. Chắc là do Adrenaline."
Hesh nhếch mép cười một chút trước khi nói. "Đó là Gluteral."
"Hmm.."
Bạn thực sự không biết lục đâu ra thông tin này trong cái đống tâm trạng hỗn loạn của bạn. Cho đến khi bạn sực nhớ ra nó dùng để đá đểu cái mông chết tiệt của Keegan. Hay lắm Hesh, làm cái gì khó coi dữ vậy? Bạn huých anh một cái và bị anh trả đũa lại.
"Này! Tôi đau đấy!"
Hai bạn tiếp tục đến điểm hẹn, về cơ bản là cùng thời điểm với nhóm đối tác của bạn. Bạn đến phòng máy điện và cắt dây cấp điện cho thang máy một cách nhanh chóng, không được suôn sẻ cho lắm.
"Chúng ta có bạn đồng hành! Quay lại đây!" Keegan hét lên từ phòng vào.
Việc chống trả lại lính canh thực sự gây tổn hại cho tinh thần và đạn dược của bạn khi bạn phải sử dụng đến con dao đáng tin cậy của mình nhiều lần. Tay bạn đỏ ửng, thô ráp lên vì phải sử dụng nhiều nhưng bạn vẫn kiên trì tới cùng. Bạn bắn theo khoảng cách của mình đến exfil, lần này có đủ dây để móc vào và bạn nhanh chóng chộp lấy một chiếc móc có thể hoạt động từ một trong những kẻ mà bạn đã bắn hạ.
Kết nối lại với đường dây, bạn nghe thấy Keegan hét lên gần đó.
"Nối máy! Tôi đã nhận được exfil của em!"
Các chàng trai Walker không ngần ngại và nhảy khỏi lan can, bạn đi theo họ, không quên liếc nhìn Keegan - người đang giữ vững lập trường một cách lo lắng. Bạn muốn nán lại nhưng thời gian không cho phép khiến bạn đành chọn cách trượt xuống bên ngoài tòa nhà thật nhanh chóng.
Nhìn xoay người nhìn lại, ngỡ ngàng nhìn khói bụi văng ra khi âm thanh của vụ nổ vang lên. Vẫn chưa thấy bóng dáng của Keegan đâu và trái tim bạn như co lại. Một nỗi sợ chợt ập đến khi bạn ngỡ rằng anh ta không thoát được cho đến khi Keegan bất chợt ngã xuống.
"Ôi chúa ơi!" Bạn kêu lên, nhảy tới đỡ khi anh đáp xuống, bắn hạ những kẻ thù phía trên bạn trong quá trình đó. Bạn nửa mừng nửa lo rằng anh ta chưa chết, chỉ là rời đi hơi muộn so với dự tính mà thôi. Anh ta không thể khiến bạn ngừng lo lắng một giây phải không?
"Trung sĩ Keegan bị thương! Sao chép!" Bạn hét nhanh vào bộ đàm, hi vọng đồng đội nghe được.
Keegan ôm lấy bạn, hoặc nói đúng hơn là bạn ôm anh ấy. Bạn có thể gạt hết tất cả tư thù cá nhân chỉ để ôm anh thật chặt vào lúc này. Chỉ nghĩ đến việc mất đi người mình yêu thương, hoặc điều ai đó tương tự mà bạn ngỡ rằng điềm xấu sẽ xảy ra với đối phương đã khiến bạn hoảng sợ tột độ. Bạn không quan tâm liệu mình có trông yếu đuối hay không, bạn không muốn sống thiếu anh ấy.
Không có hơi thở, không có nhịp tim.
"Mẹ kiếp, anh có bị thương không? Trả lời tôi!" Bạn ráo riết hỏi, ôm chặt lấy anh trong khi anh ấy có vẻ hơi mất phương hướng. Máu chảy ra từ trên trán anh xuống, thấm qua lớp sơn mặt.
"Không, nhưng xin lỗi. Tôi không thể tốt hơn." Keegan đáp lại khi đặt tay lên cánh tay bạn, siết nhẹ trước rồi nó ra khỏi người anh. Anh giật khẩu súng ra khỏi lưng mình, quay trở lại tư thế chiến đấu.
Hai người cứ thế chiến đấu cạnh nhau cho đến khi bạn đột nhập vào văn phòng như đã hẹn với đồng đội của mình.
Nó... Trống rỗng.
"Hắn ta không có ở đây sao Hesh?"
"Chúng ta đã nắm thóp được hắn." Anh nói.
Cánh cửa đối diện bật mở gần như ngay lập tức. Một người đàn ông bay ngang qua tầm mắt, lăn qua bàn và Hesh ghì đầu anh ta. Keegan tiến hành thẩm vấn thì đột nhiên hình ảnh của Rorke hiện lên trên màn hình phía sau bàn làm việc.
Nó là một cái bẫy.
Tất cả.
Tất cả mọi thứ chỉ là một cái bẫy - tinh vi và phức tạp.
Trước khi bạn có thể kịp hiểu toàn bộ thông điệp của Rorke, hắn ta đã bắt đầu đánh bom tòa nhà. Hối hả, tất cả các bạn chạy trở lại nơi mình đã bước vào.
Trên đường đến đó, Keegan yêu cầu Exfil ngay lập tức và được Elias đồng ý.
"Chúng ta phải nhảy!" Hesh hét lên, chuẩn bị sẵn chiếc dù của mình.
"Nhóc, em ở bên tôi!" Keegan ra lệnh.
"Cái gì, tại sao?" Bạn bối rối hỏi, vẫn đang chạy, lối ra đã hiện ra trước mắt. "Chiếc dù của tôi vẫn hoạt động bình thường!"
"Nhóc có muốn kiểm tra lý thuyết đó ngay hôm nay không?"
Thở dài, bạn chạy đến bên cạnh anh. Những vụ nổ liên tiếng bò theo dấu chân bạn, ngày một gần. Mặt đất dưới chân bạn rung chuyển dữ dội, các mảnh tường vỡ vụn ra thành từng mảnh.
"Đến đây!"
Keegan ra lệnh và theo bản năng, bạn chỉ cần nhảy lên người anh ấy, vòng quanh người anh và anh sẽ đảm bảo cả hai hạ cánh một cách an toàn. Trong vài giây đầu tiên, bạn có cảm giác như trọng lượng bị đảo ngược, khoảnh khắc bé nhỏ đó diễn ra không lâu nhưng đủ nhanh để Keegan mở dù ngay lập tức.
Khi đi xuống điểm Exfil, bạn siết chặt vòng tay quanh cổ anh ấy để ôm, nhanh chóng tắt máy liên lạc, không muốn mọi người nghe cuộc trò chuyện sau này để nhường chỗ cho Keegan. Bạn thì thầm.
"Cảm ơn rất nhiều."
"Không sao đâu bồ câu. Tôi sẽ làm lại nếu nó cần thiết." Keegan trả lời bằng giọng trầm lặng.
"Không cần đâu."
Bạn ngân nga hài lòng khi vùi mặt vào cổ của anh ấy, hít thứ mùi hương bạn luôn yêu thích. Bạn có thể cảm nhận được tay anh ấy đang run lên vì lạnh và sợ hãi, giống với giây phút chính anh phải lớn tiếng với bạn. Thề với Đấng trên cao rằng đó là lần đầu tiên bạn thấy anh hoảng loạn. Thực sự hoảng loạn. Nhưng thành thật mà nói, nó không phải là vấn đề lớn cho lắm. Khi về lại căn cứ, bạn sẽ 'tập' cho anh quen dần cảm giác ấy, không cần phải cảm ơn đâu.
Đợi tôi, Trung sĩ Keegan Russ.
Bạn muốn thử một cái gì đó táo bạo hơn một chút, cảm thấy anh ấy gần hơn. Đối với bạn, việc bạn đang bay trên chiếc dù mà Keegan đang điều khiển không thành vấn đề. Cẩn thận, những ngón tay của bạn tìm thấy gáy anh ấy, kéo mạnh lớp vải của chiếc mặt nạ cho đến khi bạn tìm thấy viền của nó. Bạn từ từ đưa ngón tay vào bên dưới để vuốt phần tóc ngắn sau gáy của anh ấy. Đáp lại, anh thở ra thư giãn, tựa nhẹ đầu vào bạn, thì thầm.
"Thật tuyệt. Làm ơn đừng dừng lại."
"Tắt loa bộ đàm đi."
Cứ như thế, cả hai bạn hạ cánh xuống đất, không quan tâm đến thế giới, chỉ hai bạn ở bên nhau. Hoặc là ít nhất một lúc trước khi thực tế cướp đi sự bình yên khỏi bạn.
Trong vài ngày sau, Keegan và bạn chủ động tránh mặt nhau. Thậm chí còn không chịu đi gần nhau trong nhà ăn hay trường tập bắn - điều mà bạn rất thích. Kể cả khi về ký túc xá, mọi chuyện vẫn như vậy. Vị Trung sĩ mặt nặng mày nhẹ kia nhất quyết không chịu nhận đã quen bạn, giao cho bạn những nhiệm vụ oái oăm nhất sau giờ làm. Bạn biết anh không hài lòng với hành động của mình nhưng giận đến mức này có quan trọng lắm không?
Họ biết rằng cả hai đã cãi nhau nhưng chưa bao giờ hoàn toàn phớt lờ nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro