Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝗘𝗽𝗶𝘀𝗼𝗱𝗲 3.1: Keegan - Showtime.

Link: https://archiveofourown.org/works/44942935/chapters/113084263

Author: Shyerue - AO3.

Truyện chỉ có duy nhất hai bản, một trên Wattpad và một trên Ao3, vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép!

Character: Keegan P. Russ x Reader.

Lần chỉnh sửa: 3 - 28\6\24

Tags: Hành động, hội chứng sợ độ cao hoặc đại loại vậy, bạo lực điển hình, canon - Federation Day Mission, thiếu chính xác về mặt quân sự, những kẻ ngốc trong tình yêu, Keegan cáu kỉnh.

Inspired: Dirty Dancing - 1987.

Pro: Showtime (noun): được sử dụng để báo hiệu sự bắt đầu của một sự kiện hoặc quá trình được cho là có tính kịch tính, mang tính quyết định hoặc có ý nghĩa quan trọng.

Tóm tắt:

Khi đột nhập vào tòa nhà cao ốc trong một nhiệm vụ, vận xui đột nhiên ập tới với bạn. Không còn cách nào khác, bạn buộc phải hợp tác với Keegan aka miễn cưỡng gần gũi (bắt buộc).

꧁❀꧂

"Hắn ta đã đến đúng giờ."

Keegan thông báo khi anh kéo mặt nạ của mình xuống, vặn cổ một chút để nó vừa khít trước khi chọn vị trí di chuyển.

Mặc dù Keegan không nhất thiết phải giấu mặt với người khác nhưng tần suất anh bỏ nó ra là khá hiếm, nói đúng hơn là chẳng bao giờ. Bạn có vinh dự được nhìn thấy anh đi lại với mặt thật vài lần và thành thật mà nói, đó là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng. Khi làm nhiệm vụ, tất cả những gì bạn có thể thấy là đôi mắt xanh ngái ngủ của anh ấy đang quan sát xung quanh.

Có hay không thì Keegan cũng rất đẹp, không phải chỉ mình đôi mắt ấy.

Đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, Keegan đột ngột đánh thức bạn bằng cách hạ cánh thô bạo trước mặt bạn khi anh nhảy xuống từ vị trí của mình. Bạn chớp mắt vài lần để tập trung trở lại khi tất cả những gì bạn nhìn thấy là bóng lưng của Keegan khi anh ấy nhảy xuống mỏm đá hướng về nhóm Walker.

"Đừng để chúng tôi chờ đợi, đi thôi!" Keegan gọi lại khi bạn nhảy theo anh ấy.

"Đã rõ!" Bạn đáp với giọng nghiêm nghị, không muốn ai nhận ra sự sơ suất nhỏ bé của mình như một giấc mơ.

Khi bạn đến cạnh Logan, Keegan nói nhanh vào bộ đàm: "Hãy thiết lập bệ phóng và kiểm tra cáp trượt trước khi tìm exfil!" trong khi anh ta cúi xuống để mở cửa sập khỏi thùng chứa máy phóng zipline.

Vị kim loại đọng lại trên lưỡi, để mùi nước ép trái cây để dưới hầm rượu lâu ngày tràn vào cổ họng bạn. Cái thứ cảm giác đắng chát lẫn lộn ấy khiến đầu bạn khó chịu liên hồi. Những đoạn ghi âm lặp đi lặp lại, tiếng trực thăng trên đỉnh đầu cùng với âm thanh từ đầu súng không ngừng gào thét. Choáng ngợp, bạn nghĩ, rõ ràng bản thân chẳng mong đợi một ngày làm việc tệ như này.

Thực hiện những nhiệm vụ ở độ cao lớn không phải là một hoạt động bạn yêu thích nhưng nó lại là một phần công việc, đâu phải muốn từ chối là từ chối được. Bạn ghét cái cảm giác khó chịu đào xuyên qua tai mình khi bạn sao chép các bước di chuyển của Keegan và khởi chạy thiết bị theo thứ tự. Một thoáng khi tất cả các thành viên đã sẵn sàng, anh ra lệnh khai hỏa.

Bạn khịt mũi, không thể không chú ý đến làn gió lạnh tạt qua mặt. Giá như bản thân đừng quên trang bị một chiếc khăn bịt mặt trước khi đi làm nhiệm vụ thì hay biết mấy nhỉ? Chậc, sẽ ấm lắm đây.

Bốn người lính bắn dây cùng một lúc, móc vào lan can của tòa nhà đối diện. Adrenaline chảy trong mạch máu khiến quyết tâm của bạn dâng cao. Bạn bám dây đu và giữ móc của mình khớp vào vị trí, mặc dù phải mất một lúc mới có thể giữ nó thăng bằng.

"Sẵn sàng chưa?" Hesh hỏi.

Gật đầu quyết tâm, bạn liếc nhìn lại vị trí của Keegan. Ngay cả trong lập trường của anh ấy, bạn biết thừa rằng anh không thực sự khó chịu với bạn như một số thành viên từ đội đặc nhiệm khác có thể làm (thực ra họ đã làm vậy nhưng chúng đã bị giấu đi).

Keegan hiệu và tất cả các bạn đều nhảy lên dây của mình. Trong khi lướt, bạn có vẻ chậm hơn đáng kể so với những người khác khi lưỡi móc của bạn phát ra những tiếng kim loại chói tai.

Chết tiệt, cái thứ chết dẫm gì kỳ vậy?

Bạn bật ra một tiếng chửi rủa nhỏ khi bám vào bên còn lại để cân bằng trọng lượng của bản thân. Liếc nhìn lên phía trên, bạn ngỡ ngàng nhận ra một trong những con lăn bên trong dường như đã bị trật mất.

Đoạn dây này không hề chắc chắn, bạn có thể sẽ bỏ mạng ở đây ngay lập tức.

Đôi mắt của bạn mở to, dán chặt vào phần dây cố định phía trên. Tai nạn trong các nhiệm vụ lớn không phải là một khởi đầu tốt đẹp, sao lại có thể? Trừ khi đã bị tác động vào trước chứ đồ bình thường không có chuyện hỏng hóc vớ vẩn như này. Kiểu gì đám binh nhì ở căn cứ sau vụ này cũng sẽ không sống lâu được với bạn đâu, đến cả Keegan cũng nhắm mắt làm ngơ chứ không dám bênh.

Làn gió nhẹ hôn lên phần da thịt lộ ra, kéo hơi thở của bạn xuống, lấy đi không khí còn sót lại trong phổi. Trong tích tắc, bạn không thể làm gì khác ngoài việc bám lấy dây zip khi mảnh móc nứt toạc rồi vỡ đôi.

"Khẩn cấp!"

Bạn hét vào bộ đàm khi bạn cầu cứu cật lực để sống sót. Bản thân hạn nửa muốn kéo cả hai chân lên để bám vào đó và bò về phía trước, nửa lại ghét việc mình giống như một con gấu túi ngu ngốc nào đó bị mắc kẹt sau cơn bão.

Có điều đứng giữa ranh giới sinh tử, cái tôi không quan trọng cho lắm...

Nhưng đối với bạn thì có.

"Nhóc đang làm cái quái gì vậy?"

Hesh hỏi trong khi vội vàng quay lại, dừng việc đang dở tay, ra tín hiệu phân chia khi hai người còn lại xuống theo.

"Ồ, anh biết đấy, tôi nghĩ hôm nay là một ngày tuyệt vời để vứt hết đống tài liệu chất đống trong văn phòng. ĐẦU MÓC CỦA TÔI BỊ TRỤC TRẶC RỒI!"

Bạn hét lên vì các chàng trai của mình vẫn còn ở khá xa so với dự kiến, không rõ liệu họ có nghe rõ hay không không.

"Mẹ kiếp..."

Bạn lẩm bẩm, cố gắng nhưng không thể kiểm soát được hơi thở của mình. Trận chiến vừa rồi khiến bạn hăng hái đến nỗi quên luôn bản thân đang phải chịu quá nhiều chấn thương. Toàn bộ phần xương bên trái của bạn hoàn toàn có nguy cơ gãy bất kỳ lúc nào vì đã có vết rạn khá lớn từ trước. Mặc kệ những lời cảnh báo của bác sĩ, bạn khăng khăng đề nghị được giúp đỡ. Tất nhiên chẳng ai đồng ý hay giúp đỡ cả, mãi đến khi bạn năn nỉ ỉ ôi đội trưởng thì anh ta mới chịu mang bạn theo.

Làm lính bắn tỉa và trinh sát thực sự rất dễ, họ nói. Dễ một cách đáng nguyền rủa. Ai đã đồn thổi ra cái tin này, làm nó len lỏi vào ước mơ của bạn xứng đáng nhận được án tử.

Bạn đã phạm sai lầm chí tử khi ngửa đầu ra sau để kiểm tra xem những người khác đang ở đâu nhưng cuối cùng lại chỉ được chào đón bởi vực thẳm bên dưới mình. Chậc chậc, đầu bạn muốn vỡ ra như búa bổ vậy! Bạn thề rằng bản thân sẽ né tránh đi Zipline càng nhiều càng tốt kể từ giờ trở đi vì lợi ích của Chúa.

"Bình tĩnh."

Giọng nói mượt mà của Keegan vang lên trong tai nghe. Mặc dù thông thường bạn sẽ làm theo mệnh lệnh một cách vô điều kiện nhưng lúc này bạn không thể không hoảng sợ.

"Nói dễ hơn là làm!" Bạn trả lời, cảm thấy cơ bắp mình đang nóng lên khi cố gắng giữ bản thân cố định trên sợi dây thép.

"Tôi biết. Giữ bình tĩnh và tôi sẽ đến giải cứu nhóc."

Keegan đáp lại, thở hổn hển vì căng thẳng. Âm thanh leng keng khiến bạn hé mở một mắt và hướng nó về anh. Và anh ấy ở đó, mò từng bước một trong khi từ từ hạ người xuống.

"Sao chép, Trung sĩ. Làm ơn nhanh lên." Bạn không thể kìm nén được sự tuyệt vọng trong giọng nói của mình.

Chỉ mất vài giây để Keegan đến bên cạnh bạn, may mắn thay các đường trượt zipline của cả hai đã được bắn gần nhau.

"Không sao đâu, có tôi ở đây, ổn không?" Keegan thở hổn hển, cố định dây đai của mình vào đúng vị trí.

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Bạn trả lời cộc lốc, giữ chặt sợi dây đang dần cứa sâu vào chiếc găng tay của mình. Keegan cúi xuống kiểm tra nhanh tình trạng của bạn ngay trước khi quyết định rằng anh ấy phải giữ bạn bên mình.

"Được rồi, bây giờ tôi cần nhóc phải tin tưởng tôi, được chứ?"

Keegan để bạn xem lại một lần trước khi bật đường dây của anh ra. Về cơ bản anh ấy đang dang tay của mình ra để đến gần bạn hết sức có thể.

"Nực cười, luôn luôn." Bạn thì thầm.

"Tốt. Nhóc cần phải nắm chặt lấy tay tôi. Tôi không thể chạm tới nhóc với khoảng cách này, cứ mạnh dạn bám chặt vào người tôi nếu nó không chắc chắn. Còn về chuyện hình tượng, về căn cứ rồi nói."

Keegan động viên bạn khi anh biết đôi mắt hoài nghi kia đang nói lên nhiều suy nghĩ khác. Dù sao thì mối quan hệ giữa hai người cũng không mấy tốt đẹp chứ đừng nói đến là quá căng thẳng dạo gần đây. Trong bất kỳ tình huống nào khác, bạn có thể sẽ cười ngất ngây nếu thấy anh ấy trông ngớ ngẩn tới mức nào lúc đó.

"Nếu anh dám bỏ rơi tôi, tôi sẽ trở thành hồn ma của riêng anh và ám ảnh anh suốt đời." Bạn nói với giọng ráo hoảnh.

"Tôi hy vọng nhóc nói được làm được." Keegan trầm ngâm.

Hít một hơi thật sâu, bạn đung đưa lấy đà bật rồi duỗi đôi tay mệt mỏi về phía Keegan. Bạn thề rằng lúc đó anh đã nắm chặt lấy bạn như chiếc phao cứu sinh cuối cùng còn sót lại, kéo bạn lên khi ngả người ra sau. Keegan giữ bạn ngồi vào lòng anh.

Tuyệt.

Thở dài nhẹ nhõm, bạn vòng tay qua cổ đối phương khi anh giữ bạn lại, xoa lưng an ủi. Tay còn lại của anh chỉnh lại trang bị chiến thuật của mình.

"Chúng ta cần phải tiếp tục di chuyển."

Giọng nói cộc cằn của Keegan vang lên, làm gián đoạn những báo cáo và lời hỏi thăm của đồng đội đang truyền đến. Đeo khẩu súng bắn tỉa trên vai, anh đẩy vai bạn về phía trước. Cơn đau ê ẩm lan khắp cơ thể bạn như thể vừa bị một cây búa đập thẳng vào bụng. Bàn tay đặt phẳng trên lớp vải mỏng manh của chiếc áo khoác rách nát, tê cứng. Bạn nghe thấy Hesh và Logan đang âm thầm quan sát cả hai, rõ ràng là rất vui vì đã thoát khỏi nguy hiểm.

"Tôi sẽ không bao giờ thử đi cái này nữa!"

Bạn hét đủ lớn để các chàng trai Walker có thể nghe thấy bạn qua bộ đàm. Nghe thấy họ cười khúc khích và đồng ý thay mặt, bạn thở phào.

"Em đã làm được rồi, bồ câu. Giờ đi thôi, cả nhóm đang lãng phí quá nhiều thời gian." Giọng nói của Keegan nhanh chóng át đi.

Ôi chết tiệt...

Chưa ai từng gọi bạn bằng nhiều biệt danh cún cơm như anh ấy. Hoặc ít nhất là một biệt danh đàng hoàng.

Em bé, cún con, bột đường, nay lại là búp bê.

Giá như người đàn ông nào cũng có cái miệng dẻo như anh ta thì có phải cuộc sống bớt tẻ nhạt không? Mừng là anh không thấy đôi tai bạn đang đỏ lên vì xấu hổ.

"Thoải mái không?"

Keegan nhận thấy sự im lặng của bạn, anh tinh tế uốn cong cơ đùi của mình để tạo ra tư thế dễ chịu hơn. Bạn gật đầu, vẫn giữ chặt lấy anh khi anh từ từ tiến về phía Hesh và Logan ở phía trước.

Thật ích kỷ nhưng bạn lại tận hưởng khoảnh khắc này nhiều hơn mong đợi. Bạn đã biết Keegan được một thời gian và bạn luôn nghĩ rằng cả hai thích nhau, chỉ là chưa bao giờ dám thổ lộ. Từ những ly cà phê nóng buổi sáng đến chiếc khăn tay ở phòng ăn, rồi cái băng cá nhân nhanh khi đầu gối bạn trầy xước,... đều khiến cả hai hành xử giống người yêu hơn là đồng đội. Nhưng liệu Keegan có một chút cảm xúc về bạn hay không, bạn không biết. Hoặc có thể là chẳng bao giờ biết. Sự thật đáng buồn nhưng hành trang tình cảm giữa chiến tranh không bao giờ giúp ích được cho ai nên bạn đành giữ thứ tình cảm đơn phương ấy cho riêng mình, ngưỡng mộ anh ấy từ xa.

Thế nhưng, ngay bây giờ, đây là lần gần nhất bạn tiếp xúc với Keegan, cứ ngỡ như một giấc mơ kì ảo vậy.

Thật gần nhưng cũng thật xa, tưởng xa nhưng hóa ra gần...

Tệ thật, bạn muốn giữ Keegan cho riêng mình mặc dù biết điều đó là không thể. Bạn muốn ghi dấu khoảnh khắc, đem những cảm xúc mà nó gây ra trong tâm trí khắc sâu vào trong từng tế bào não của mình.

Bạn mến cái cách chân anh ấy thỉnh thoảng di chuyển để đảm bảo bạn có đủ chỗ ngồi, không có khoảng trống nào đủ để lọt qua trong trường hợp tệ nhất. Keegan luôn liếc mắt kiểm tra lại việc mình vừa làm một cách rất chu đáo. Bàn tay đeo găng ấm áp của anh đặt trên lưng dưới của bạn. Những ngón tay thỉnh thoảng lại giật lên, vô thức xoa bóp nơi đặt tay - lo lắng là rõ. Những hơi thở mạnh mẽ từ Keegan cảm giác như tấm nệm với chất lượng tốt nhất đơn vị ôm lấy bạn sau một ngày dài mệt mỏi. Sẽ là nói dối nếu như nói anh ấy không ấm áp như con gấu ôm bí mật của bạn, vừa to xác vừa có mùi như bột giặt, vừa có mùi như dầu súng mới được tra vào vỏ.

Bạn biết rằng Keegan có dùng nước hoa. Đôi khi bạn ngửi thấy nó khi anh ấy đi ngang qua căn cứ, mới tắm xong, chuẩn bị tham dự một cuộc họp hoặc giao ban nhiệm vụ và nó không bao giờ thất bại trong việc mê hoặc tâm trí bạn mọi lúc.

Bạn một lần nữa bị kéo trở lại hiện thực bởi giọng nói đáng ghét của Hesh.

"Em vừa làm một trò đóng thế ngoạn mục đấy."

"Thật buồn cười, Hesh. Bây giờ chúng ta quay trở lại nhiệm vụ được không?" Bạn hỏi, lùi ra khỏi cổ Keegan để nhìn đối phương.

Hesh muốn tiếp tục nói thêm đôi ba câu nhưng nhanh chóng quay lại, từ bỏ ý định. Sao vậy? Mọi khi cả hai hay buông những câu trêu chọc nho nhỏ cho nhau, vậy mà giờ đây Hesh lại lơ bạn đi như cách Keegan hay làm với các tân binh. Bạn muốn hỏi điều gì đã khiến anh thay đổi nhanh như vậy nhưng đối phương dường như đang tập trung hơn vào nhiệm vụ hơn bao giờ hết.

Bạn không nhìn thấy ánh nhìn chết chóc của người đàn ông mà bạn vẫn ngồi trong lòng giây trước.

"Giữ chặt nhé, chúng ta sẽ đột nhập theo kế hoạch." Keegan ra lệnh, điều chỉnh tư thế một chút để chống đỡ cho cú ngã của cả hai.

"Sao chép."

Bạn trả lời bằng một giọng chắc chắn, quấn chân quanh eo anh chặt hơn để sẵn sàng cho cú va chạm. Bản thân những cú rơi thẳng vào trong như vậy đã khá đáng sợ ngay cả khi bạn đã cố định mình một cách chính xác với đầy đủ trang bị chiến thuật. Giờ đây, việc phải hoàn toàn dựa vào độ chính xác của Keegan để đưa cả hai vào trong khiến một nỗi sợ hãi khác đọng lại trong bụng bạn.

"Ba, hai, một... Tách ra!" Anh thì thầm, Hesh và Logan làm theo mệnh lệnh ngay lập tức.

꧁❀꧂

(1)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro