
𝗘𝗽𝗶𝘀𝗼𝗱𝗲 13: König - Cô gái nhỏ của đại tá.
Ratings: RST - Resolved Sexual Tension, hai nhân vật rất muốn đến với nhau về mặt thể xác và đã thực hiện được điều đó; violience - Nội dung có liên quan đến vấn đề bạo lực, có thể ảnh hưởng không tốt đến người trẻ tuổi.
Credit: https://www.tumblr.com/consultingskeletondetective/737539032629870592/colonels-girl-youre-the-young-army-nurse-on-base?source=share
Tumblr: Consultingskeletondetective.
Character: König x Fem!Reader. (Có support một chút Ghost x Reader)
Tags: Truyện có chứa sự thiếu chính xác về mặt quân đội, bạo lực, đề cập đến máu và thương tích, NSFW, quan hệ nam nữ, đề cập đến Ghost nhưng chỉ với mục đích đẩy tình tiết, đây là một mối quan hệ đáng yêu.
Nhạc kèm theo để có trải nghiệm tốt nhất: Me and my Husband - Mitski.
Preview: Bạn là một y tá quân đội trẻ tuổi trong căn cứ, vốn định an phận làm tốt nhiệm vụ của mình nhưng bằng một cách nào đó König bỗng nhiên để mắt đến bạn (bạn không bận tâm chút nào). Đại tá luôn cư xử rất thân thiện và an toàn cho đến khi anh ấy không còn như vậy nữa.
꧁❀꧂
Đây là lần đầu tiên bạn chân đến một căn cứ quân sự thực sự. Tất nhiên là bạn đã trải qua khóa đào tạo y tá dã chiến nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt sự nghiệp quân đội của mình bạn được cử đến căn cứ lớn xa nhà, buộc phải coi phòng khám nhỏ xíu như của riêng mình trong một tòa nhà đầy rẫy những tân binh trẻ ồn ào.
Quá trình huấn luyện khắc nghiệt hàng ngày khiến họ liên tục bị trầy xước, bầm tím và bất tỉnh với vô số thương tích trên người. Khó tránh được, họ đều là những chàng trai trẻ hung dữ tràn đầy adrenaline còn bạn là một trong số ít phụ nữ ở căn cứ. Bạn không biết nên coi nó là vận may hay sự xui xẻo nữa. Những tiếng huýt sáo và liếc mắt không còn làm bạn ngạc nhiên như ngày đầu, ngay cả khi điều đó không được chào đón.
"Mấy giờ em tan làm, cưng?" Binh nhì Turner nói với tông giọng tán tỉnh khi bạn khâu hình con bướm vào vết rách đang chảy máu trên lông mày anh. "Tôi đoán em có thể đến phòng tôi để chúng ta có cơ hội bầu bạn với nhau."
"Turner!" Một giọng nói nghiêm khắc vang lên. Người lính kia tái mét khi Đại tá König dậm chân vào phòng, bạn đột nhiên cảm thấy cơ thể mình căng thẳng vì sốc.
König là một người đàn ông rất to lớn, cao ít nhất cũng phải 6"9 inches theo ước tính của bạn. Ở độ tuổi cuối ba mươi đầu bốn mươi với giọng Áo đặc sệt, anh ta gần như là người vượt trội về mặt thể chất hơn tất cả những người bạn từng gặp. Đồng ý là những người lính đều rất to lớn đi, nhưng König ắt phải ở một tầm cao khác! Anh ta còn khủng hơn cả những con gấu Nga trong căn cứ nữa. Nhiều năm huấn luyện quân sự đã mang lại cho anh một thân hình vạm vỡ với đôi đùi rộng gần như không vừa chiếc quần ống rộng và đôi bốt mũi thép trên chân.
Thay vì sử dụng mặt nạ bắn tỉa bình thường thì König lại sử dụng một chiếc áo phông tối màu có khoét lỗ. Bạn biết ngoại hình của anh trông như thế nào dưới chiếc mũ trùm đầu đó trong một lần công tác - cằm vuông và đôi mắt xanh sắc sảo. Tiếc rằng bạn không có nhiều cơ hội ngắm nhìn anh cho lắm.
Đôi lúc đứng cạnh ngài Đại tá to lớn, bạn bất giác ngại ngùng.
"Đại tá?" Gã trai kia đứng phắt dậy lại, không dám tự phụ như trước. Bên cạnh König, anh ta trông giống như một cậu bé ngày đầu nhập học, bạn nghĩ.
"Hai tuần làm nhiệm vụ dọn nhà vệ sinh." König nói một cách thô lỗ. "Và nếu tao bắt gặp mày sử dụng loại ngôn ngữ đó với bất kì ai một lần nữa thì sẽ không chỉ là hai tuần thôi đâu. Hiểu chưa? Giờ thì cút ra khỏi tầm mắt của tao."
"Vâng, thưa ngài." Turner bị khiển trách cúi đầu chạy vội ra khỏi phòng khám mà không thèm liếc nhìn bạn lấy một cái.
König quay thân hình to lớn của mình về phía bạn, về cơ bản, anh ta phải thực sự cúi đầu xuống mới thấy rõ bạn.
"Xin lỗi thưa cô, anh ta sẽ không vượt quá giới hạn nữa đâu."
Thưa cô? Hả? Thưa cô sao?
Ôi chết tiệt, bạn chưa từng nghĩ đến việc có người xưng hô với bạn như thế này. Mọi người đa phần đều gọi tên chức danh hoặc tên thật của bạn. Không, không phải cái kiểu König luôn làm.
"Cảm ơn, ngài thật tốt bụng." Bạn một nụ cười lo lắng.
"Những tên ngốc này vẫn chưa học cách tôn trọng phụ nữ, nhưng họ sẽ làm vậy sớm thôi."
"Khi nào anh định xử lý chúng?"
"Khi tôi đã làm xong công việc của mình." Anh đáp một cách tử tế trước khi nhanh chóng rời đi, để lại bạn thở phào trong nhẹ nhõm.
Bạn gần như không thấy bóng dáng König khi các khóa huấn luyện rục rịch bắt đầu. Cấp bậc và kinh nghiệm của anh khiến anh không đến phòng khám của bạn nhiều như những tân binh khác. Dẫu vậy, mỗi khi hai bạn lướt qua nhau ở hành lang hoặc trao đổi giấy tờ, anh không khác gì một quý ông lịch sự, có đôi nét kỳ lạ. Nghe nói rằng anh là một cỗ máy giết người hung hãn ngoài chiến trường nhưng đó là điều hiển nhiên phải không? Không phải lúc nào ta cũng có thể nương tay với kẻ địch. Trái lại, anh có thể chuyển từ việc ra lệnh cứng nhắc sang một nụ cười nhẹ nhàng khiến bạn đỏ mặt trong chớp mắt.
Những thứ đó đều khiến anh ta trở nên quyến rũ.
Bạn phải thường xuyên nhắc nhở bản thân rằng sự ưu ái của anh không khiến bạn trở nên đặc biệt. Anh chỉ đang tỏ ra tôn trọng còn bạn không hề quen với điều đó hoặc có lẽ bạn luôn đoán đúng. Có lẽ thôi, không chắc được. Bạn không mất nhiều thời gian để phải lòng anh chàng người Áo bí ẩn này, không quan trọng anh ta là một người lính hay gần gấp đôi tuổi bạn.
Vài ngày sau, khi đang đứng xếp hàng ở phòng ăn sáng, bạn bỗng nhiên chú ý đến món pudding đen trong khay hâm nóng ngay lúc vừa bước vào. Chờ đợi lúc này với bạn lâu không khác gì một thập kỷ, tưởng chừng như nước miếng sẽ rơi ra bất cứ lúc nào. Không thường xuyên bạn có được sự thoải mái - tìm thấy thứ gì đó gợi cho bạn nhớ về loại thạch mẹ hay làm như hồi còn bé.
"Chúng ta không thường xuyên có được những thứ xa xỉ như thế này, phải không?"
Bạn nhận ra giọng nói trầm thấp đó ngay lập tức, quay mặt lại để thấy Trung úy Ghost giờ đây đã đứng xếp hàng cùng bạn trong hàng ngũ. Bạn biết về hắn ta một chút, tất nhiên, với tư cách là Bóng Ma khét tiếng đang thực hiện khóa đào tạo chung, đám binh sĩ khác không thể ngừng bàn tán về hắn mỗi ngày. Bạn đã chạm trán với lực lượng 141 vài lần, may mắn gặp hắn và trao đổi qua lại. Không có gì bất thường khi hắn nói chuyện lịch sự như nó là tiêu chuẩn ở đây. Những cấp trên như hắn có lẽ sẽ thương hại bạn trong khi những tân binh khiến bạn cảm thấy như mình là một miếng thịt béo bở mà lăm le.
Bạn không bận tâm nhiều cho lắm, chỉ có ý định ở đây để làm việc nên dù sao thì bạn cũng giữ đủ khoảng cách với mọi người.
Không quá thân cũng không quá lạ, sẽ không tệ đến thế phải không?
Tại sao luôn là những người lép vế hơn bị coi thường trong cái xã hội mục nát đầy rẫy những bất công...
Bạn mỉm cười ngượng ngùng đáp lại. "Tôi hy vọng món pudding đen không hết quá nhanh. Tôi đã nghĩ về nó suốt sáng nay."
"Có mạnh mẽ đến mấy thì suy cho cùng vẫn chỉ là một cô gái." Trung úy thở dài.
Trước mặt bạn, hai người lính đang quay lại để nghe lén cuộc trò chuyện - chủ yếu là để nhìn Ghost hơn là bạn, như một lẽ thường tình.
Ghost dường như không để tâm, giơ bàn tay ra tỏ ý muốn bắt tay với König - người bằng cách nào đó đã xuất hiện bên cạnh hắn trong hàng lúc bạn đang nhìn đi chỗ khác. Bạn thực sự phải nhìn lại hai lần, mới dám chắc anh thực sự đang xuất hiện. Đối với một khối cơ bắp khổng lồ biết di chuyển, việc đi khắp nơi như anh ta cũng không phải dạng dễ nhằn gì. Hai người họ có vẻ đang nói chuyện với nhau bằng giọng đủ nhỏ để không lạc ra ngoài, biết rằng bạn không thực sự muốn nghe nội dung điều họ cần thảo luận.
Khi bạn bước đến đầu hàng, người lính trước mặt bạn phì cười, chất đầy khay của mình bằng bánh pudding đen cho đến khi khay hâm nóng cạn. Trái tim bạn hẫng đi một nhịp vì thất vọng. Chỉ vậy thôi là chưa đủ, anh ta quay lại và nở nụ cười khẩy chế giễu bạn.
"Em có thể lấy xúc xích của anh, cưng à, ít nhất anh cần em yêu cầu tử tế."
Ba tân binh bên cạnh anh ta cười lớn, khiến bạn chợt muốn đào một cái hố mà ẩn náu suốt đời. Bàn tay thô kệch của König kẹp chặt lấy khay của tên lính, dễ dàng giật phăng nó ra khỏi tay gã.
"Thưa ngài, bữa sáng của tôi!"
"Cút khỏi hàng nếu không tao sẽ cho mày ăn đấm." König thậm chí còn chưa lớn giọng, sự hung hãn của anh khiến gã kia phải lén lút bỏ đi tay không trong ấm ức.
"Xin mời, thưa cô." Anh đặt khay trở lại quầy rồi quay sang bạn.
"Ồ, tôi cảm ơn..."
Má bạn ửng hồng.
König nghiêng đầu, để lộ đôi mắt - phần duy nhất trên khuôn mặt anh lộ ra qua chiếc mũ trùm đầu trông có vẻ thích thú, dường như định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh quay sang gật đầu với Ghost và cả hai người họ di chuyển đến một chiếc bàn riêng. Bạn ngồi một mình giữa căng tin đông đúc, miệng nhấm nháp bánh và mỉm cười như một tên ngốc.
Bạn bắt đầu có tật xấu liếc nhìn König nhiều hơn bạn muốn thừa nhận. Bạn không hiểu bản thân mình đang nghĩ cái quái gì nhưng anh ấy khiến bạn cảm thấy thoải mái - thứ cực kỳ xa xỉ với một người như bạn. Anh khiến bạn tìm lại sự tự tin mà bạn thường không có khi ở cạnh những người lính, là luôn đặt những yêu cầu của bạn lên hàng đầu.
Chính sự thuận lợi đó khiến bạn hoàn toàn mất cảnh giác cho những cơn giông sắp ập đến.
Khi đồng hồ điểm tới khung giờ huấn luyện đạn đạo ngoài trời, bạn ngay lập tức nhận được một báo cáo tai nạn từ một viên cảnh sát hớt hải lao đến văn phòng chung.
"Mau đến nhanh! Ngoài kia đang xảy ra một vụ ẩu đả, rất có thể nạn nhân đã tử vong!"
Bạn, miệng vẫn còn miếng sandwich đang cắn dở, chửi thề thu thập đồ tiếp tế đi theo anh đến sân tập. Những tân binh lo lắng đứng thành một vòng tròn lớn, tay vẫn cầm súng trường, bỏ lại mục tiêu đang bắn dở. Một người đang than khóc trên đất lạnh, một người khác quỳ bên cạnh nạn nhân và ấn chặt bụng anh ta bằng một chiếc áo khoác. Khung cảnh hỗn loạn rì rầm đủ lời bàn tán, thương xót có, khinh bỉ cũng có, chúng trộn vào những vệt máu trên cát thành thứ mùi hăng hắc khó ngửi.
König lúc này đứng cao hơn người lính trẻ đã cười nhạo bạn trong phòng ăn (người bạn đã ghi nhớ mặt), hét lên những lời đe dọa đẫm máu trên khuôn mặt kinh hãi của anh ta. Phải mất hơn một phút bạn mới nhận ra rằng König thực sự không nói tiếng Đức, bạn chỉ có thể nghe được một số từ trong cơn thịnh nộ của anh ta. Nó không khó đến thế. Bạn đã từng chiến đấu ngoài thực địa trước đó, hẳn sẽ nhận ra một vài ngôn ngữ cả hai phe thường dùng.
Bạn quỳ xuống bên cạnh người lính đang sợ hãi cầm máu, cẩn thận nhấc áo khoác của anh ta lên để xem vết thương mặc cho chàng trai trẻ rít lên đau đớn.
"Anh sẽ ổn thôi." Bạn bình tĩnh nói. "Không có gì chúng tôi không thể khâu lại được. Cứ ấn vào vết thương đi, đúng như thế này, anh đang làm tốt lắm."
Có lẽ chỉ lần này thôi, gã tuân lệnh mà không thắc mắc.
"Tao sẽ đưa mày ra tòa án quân sự, đồ ngu! Lúc nãy mày có thể giết chết hắn chỉ vì dăm ba thứ bất đồng quan điểm. Tao cho mày sống trong căn cứ của tao, không phải đem về một người không biết nghe lời! Và bây giờ mày lại tấn công người của tao? Mày là đồ khốn nạn."
"König." Bạn cắt ngang lời khiển trách của anh, lấy băng gạc ra khỏi túi. "Tôi cần người của anh đưa tên này đến phòng khám của tôi ngay lập tức, sau đó anh phải-"
König quay mặt nhanh về phía bạn, đôi mắt xanh sáng đó nheo lại rõ ràng trong khe hở của mũ trùm đầu.
"Đừng có ra lệnh cho tao." Anh sôi sục, giọng nói lạnh như băng vì giận dữ. Anh nắm chặt tay kiềm chế cơn giận dữ, khó chịu ném cho bạn cái nhìn không mấy thân thiện. "Mày nên gọi tao là Đại tá chứ không phải tên, con đàn bà ạ."
Cơn thịnh nộ trắng xóa trong mắt hắn hòa quyện với chất độc trong giọng nói của hắn. Bạn lùi lại trong sợ hãi hoặc có lẽ là ngạc nhiên, chết trong lòng một chút. Bạn nhìn lại người đàn ông trong vòng tay mình, buộc bản thân phải lấy lại bình tĩnh.
"Tôi cần đưa anh ấy đến phòng khám của tôi nhưng tôi không thể tự mình bế anh ấy được." Ánh mắt của bạn hướng về phía König và những tân binh đang nhìn chằm chằm. "Làm ơn, Đại tá."
König quay đi và bắt đầu quát tháo ra lệnh cho lính của anh ta. Chỉ trong chốc lát, bệnh nhân của bạn đã được ba tân binh khiêng về phòng khám. Bạn nán lại nhìn anh một chút rồi đi theo họ.
Rốt cuộc thái độ ấy là như thế nào?
༒
Bạn cẩn thận gắp viên đạn ra khỏi xương sườn của người lính xấu số và khâu vết thương lại như cách bạn đối xử với tất cả bệnh nhân nào của mình. Bạn rời khỏi phòng phẫu thuật với đôi bàn tay đẫm máu và mồ hôi lấm tấm trên trán. Khoan đã... Ai ở đằng kia vậy? Bạn ngạc nhiên nhìn König đang dựa vào tường trong phòng chờ, nom có vẻ khá kiệt sức. Anh đã cởi bỏ bộ đồng phục của mình, thay vào đó mặc chiếc quần hộp chiến đấu đơn giản và một chiếc áo sơ mi đen trông như thể anh ta đang đánh nhau với các bắp tay của mình. Anh cầm chiếc mũ trùm đầu trên tay, để bạn là một trong số ít người có cơ hội nhìn thấy mặt anh ta. Anh chỉ khẽ liếc nhìn khi bạn bước vào.
Giống như một quý ông, bạn nghĩ một cách cay đắng.
Một quý ông.
"Chào buổi sáng, thưa cô." König chào hỏi một cách vui vẻ khi nhìn thấy bạn, đút một tay vào túi quần trong, tự rót cho mình một tách cà phê từ chiếc ấm trên bàn.
"Chào." Bạn đáp lại bằng một câu trả lời ngắn gọn.
"Mọi chuyện ổn chứ?"
"Vẫn ổn thôi." Lại một câu trả lời ngắn gọn khác, bạn vẫn không nhìn anh.
König dịch chuyển tay một cách khó chịu. Không khí trong phòng thay đổi, đặc quánh lại tưởng chừng như sắp nổ tung đến nơi. Anh đã quá quen với việc bạn đỏ mặt, mỉm cười, thảm hại vì anh chứ không phải kiểu thái độ bất bình như này. Trông cả hai xa cách, tưởng gần mà xa khiến lòng anh bối rối.
Lo lắng, König băng qua khoảng trống nhỏ giữa cả hai đến chỗ bạn. Bạn vẫn bình thản cúi đầu xuống, liếc nhìn cách anh thả tay ra.
"Nếu đúng như vậy thì... Cô đã làm tốt, hắn ta sẽ bình phục sớm thôi."
"Tôi biết là tôi đã làm tốt." Bạn thực sự không có ý định nhấn mạnh lời nói của mình. "Tôi không cần anh phải nói với tôi điều đó."
Cuộc trò chuyện gần đến lúc kết thúc, sự khó chịu trong bầu không khí trở nên rõ ràng.
"Tôi có làm cô phật ý không?" Bạn không biết liệu đó là do tính cách của anh hay cách biệt địa vị quân sự của cả hai hay không nhưng König đã đi thẳng vào vấn đề.
Cái quái gì vậy? Liệu anh ta có đang cố chấp đến mức nực cười không? Ôi ngài Đại tá ngốc nghếch, ngờ nghệch, nếu anh đang có ý định móc mỉa tôi thì xin chúc mừng, anh đã thành công rồi đấy. Bạn cảm thấy sự bực tức trộn lẫn với nhục nhã, thêm chút gì đó tức giận cuồn cuộn chảy trong mạch máu ấm nóng của mình, sẵn sàng xé nát vật cản đường trước mặt.
Vâng, vậy là quá đủ.
"Hãy để tôi một mình."
Thời gian bỗng chốc ngưng đọng lại, tất cả những hối hả nhường chỗ cho khoảng dừng tĩnh lặng đến chói tai.
"Như cô muốn."
König nhanh chóng rời đi ngay sau đó và đến khi trước mặt bạn chỉ còn là một căn phòng trống, bạn mới ngồi sụp xuống đất. Bạn cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng trống rỗng đến đáng sợ. Cảm giác này giống như bạn đã làm điều gì đó sai trái, cắn dứt lương tâm nhất có thể. Nhưng không đời nào bạn lại làm vậy, phải không? Không đời nào, chắc chắn rồi.
Cà phê của König bị bỏ lại trên bàn, bốc khói nghi ngút.
König để bạn một mình những ngày tiếp theo khiến bạn đã giận càng thêm giận. Anh nhẫn tâm lướt ngang qua bạn trong phòng ăn, không chào đón bạn nữa, anh không vào phòng khám những lúc rảnh rỗi mặc dù bạn thầm hy vọng anh ta sẽ vào. Giá như lúc ấy cả hai chịu hạ cái tôi xuống một chút thì đã không có cảnh "người dưng nhắm mắt làm ngơ" như này. Lòng tự trọng của bạn gần như sụp đổ, căn cứ trở nên cô đơn hơn một chút, chiếc giường đơn lại trống trải hơn một chút.
Vài ngày sau, có hai tân binh hớt hải chạy vào văn phòng của bạn, một người máu me tung tóe và mắt cả hai đều thâm xì như gấu trúc. Rõ ràng là họ đã đánh nhau nhưng dù là bị người khác đánh hay tự đả thương, bạn cũng chẳng buồn hỏi. Bạn im lặng sơ cứu vết thương, lắng nghe họ phàn nàn với nhau.
"Mày là đồ khốn nạn. Đại tá sẽ giết chết chúng ta mất."
"Yên tâm đi, ngài ấy sẽ không biết đâu."
"Gần đây tâm trạng của ngài ấy thật tệ, thậm chí còn bắt Taylor làm tay sai vặt của cả đội trong hai tuần chỉ vì anh ta quên thắt dây giày."
"Có lẽ vì ngài phải nhìn vào cái bộ dạng xấu xí của mày mỗi ngày đấy!"
"Xong rồi." Bạn cắt ngang. "Hai anh có thể rời đi."
Họ cảm ơn bạn rồi rời đi. Bạn rất biết ơn khi đuổi được những tên lính thô lỗ đó ra khỏi văn phòng của mình - một việc làm đã biến thành thói quen hằng ngày.
Hơn nữa, có vẻ tâm trạng của Đại tá không được tốt cho lắm, bạn tự nhủ.
༒
Trời bên ngoài đang tối dần và bạn đã mệt lả, không còn đủ năng lượng để trụ đến cuối ngày nữa. Bạn rời khỏi phòng khám, băng qua bãi tập đến phòng ăn, cố gắng tránh xa những người lính đang luyện tập chiến đấu tay đôi dưới ánh đèn pha lấp ló.
Mải nhìn vào khoảng không vô tận trước mắt, bạn không để ý thấy có quả lựu đạn giả bị kẹt trong đống cát cho đến khi chân bạn móc vào nó. Đúng như dự kiến, bạn vấp ngã với tiếng kêu không giống phụ nữ một chút nào.
Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay bạn và giữ bạn thăng bằng trước khi đầu bạn kịp trở về với nền đất. Bạn thầm chửi thề trong lòng, quay mặt nhìn người đã đỡ mình lên. König trông cao hơn bạn hẳn một cái đầu, chiếc mặt nạ che khuất khuôn mặt anh ta, bao phủ anh ta trong vào bóng tối kỳ quái phía sau ngoại trừ đôi mắt sáng đang nhìn xuống bạn.
"Cô nên cẩn thận hơn." König thở dài thả cổ tay bạn ra.
Mắt bạn dán chặt xuống nền đất, không biết làm gì ngoài việc lẩm bẩm một câu "xin lỗi" vội vã trước khi chạy vụt đi đến phòng ăn. König nhìn theo bóng lưng bạn khuất dần khi bạn rời đi.
Vài ngày tiếp theo trôi qua không có gì quá đặc biệt. Bạn tiếp tục chu kỳ làm việc, ăn uống ngủ nghỉ, phê chuẩn tài liệu, gọi điện về nhà như thể chúng là nghĩa vụ bắt buộc vậy. Tuy có hơi nhàm chán nhưng bạn vẫn thích một cuộc sống đơn giản như này hơn là mớ rắc rối mình có thể vướng vào bất cứ lúc nào. Lạ mỗi cái phòng khám của bạn dạo này vắng tanh một cách đáng ngạc nhiên. Bạn tự hỏi liệu những tân binh cuối cùng cũng đã lớn, đủ lông đủ cánh để bạn không cần năm giây lại xuất hiện một lần. Mọi việc dường như đang trôi qua rất êm đềm, thật tuyệt biết bao.
Bạn ký vào tờ đơn xuất viện cuối cùng trong ngày, đến văn phòng hành chính để bỏ chúng vào hộp đựng giấy tờ và lại chạm mặt König ở đó. Anh đang lục tung mọi hộp giấy trên bàn, liếc lên thấy bạn với vẻ mặt nhăn nhó.
"Tôi sẽ biến khỏi tầm mắt của cô ngay thôi." Anh tiếp lời. "Tôi chỉ cần tìm tờ hướng dẫn sử dụng cho-"
Chưa nói hết câu, những tờ giấy trong tay anh rơi lả tả xuống đất. Anh cúi xuống nhặt chúng và nhăn mặt, đau đớn vòng cánh tay quanh ngực mình. Bạn bối rối cau mày và bước lại gần anh.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Anh ngay lập tức đáp lời, cố gắng đứng thẳng dậy, động tác rõ ràng chậm hơn bình thường.
"Tôi không dễ bị lừa đâu, König, trông giống như xương sườn bị gãy vậy."
"Tôi ổn, thật đấy."
Bạn đặt tờ đơn xuất viện lên bàn và đề nghị. "Kéo áo lên."
König thở dài, muốn phản đối đến cùng nhưng rồi cũng phải tuân thủ. Anh kéo chiếc áo phông lên quá ngực, các cơ bụng của anh nhô lên và hạ xuống theo từng nhịp thở. Má bạn vô thức đỏ bừng trước khung cảnh trước mặt. Một miếng băng tạm thời được quấn quanh thân anh ta, bạn với tay nhấc nó lên. Cảm giác trên da anh ta nóng tựa dung nham trên những đốt ngón tay nhỏ nhắn của bạn. Anh im lặng không nói một lời khi bạn nhấc miếng băng lên nhưng bạn cá chắc rằng anh đã nhíu mày lại khi đôi mắt bạn mở to. Bên phải lồng ngực của anh có tái lại với vết những bầm tím sâu và vết thương vẫn còn hở miệng. Một trong số đó đang lành lại và một số để lại vết máu khô bên trong.
"Ôi trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có gì to tát." König càu nhàu. "Huấn luyện súng máy, một trong những tân binh mất kiểm soát nòng súng và đạn găm vào xương sườn tôi. Nó chỉ là một vết xước nhỏ thôi."
"Vết thương này cần phải khâu lại." Bạn tự động thốt ra không do dự. Ngón tay bạn lần theo mặt dưới của vết thương cho đến khi König rùng mình, bạn mới bỏ tay ra. "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm anh đau..."
"Không thể nào." Anh trả lời.
"Tôi có kem giảm bầm." König thở hổn hển và bạn nhìn lên anh ta, khó có thể nhìn da biểu cảm trên mặt đối phương.
"Không sao đâu. Mấy ngày nay vết bầm tím đã biến mất rất nhiều."
"Nhiều ngày?" Bạn chớp mắt. "Nhiều ngày, König? Anh không thể đi lại như thế này trong nhiều ngày được. Tại sao anh không đến gặp tôi?"
Anh né tránh ánh mắt của bạn, cả hai rơi vào khoảng dừng tĩnh lặng.
"Cô bảo tôi để cô yên mà."
"König!" Đây là một câu hỏi, lời khiển trách, trách móc, anh biết. Đôi mắt anh chùng xuống nhưng không hối hận. "Anh luôn cần phải đến gặp tôi khi anh bị thương, ngay cả khi tôi tức giận. Tôi không quan tâm chúng ta như nào, tôi xin lỗi."
Ánh mắt của König hướng về phía bạn khiến bạn hối hận bởi những lời vừa mới thốt ra khỏi miệng, má bạn nóng rực lên.
"Cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại tức giận không?"
Bạn không đáp lại đôi mắt của anh - thứ mà bây giờ trông thật thảm hại. "Anh đã hét vào mặt tôi."
König không trả lời ngay, anh chỉ im lặng. Được một lúc lâu, anh mới cất giọng.
"Tôi đã hét vào mặt cô?"
"Khi gã tân binh đó bị thương." Bạn giải thích. "Tôi không phải là một trong những người lính của anh. Tôi không thích bị hét vào mặt, đặc biệt là khi tôi đang làm nghĩa vụ của mình."
Giọng bạn hạ xuống một chút. "Tôi không còn là một cô bé, tôi là một y tá. Anh nên tôn trọng điều đó giống như cách anh nói chuyện với đồng đội của mình vậy."
"Tôi..." Anh hơi cau mày, như thể đã từ bỏ bất kỳ lời giải thích nào mà anh định đưa ra. "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm cô sợ."
Bạn lắc đầu, xấu hổ kéo áo anh xuống.
"Bây giờ nó không còn quan trọng nữa."
"Không phải vậy, tôi không có ý khinh thường cô, tôi thề. Đôi khi trong một trận chiến, những thứ như thế này trở nên căng thẳng. Tôi thậm chí không nhớ đã nói điều này với cô nhưng tôi xin lỗi, tôi... Lúc ấy một trong những người lính xuất sắc của tôi gần như đã chết, tôi không còn là chính mình."
Ánh mắt hai bạn chạm nhau, cảm giác như lần đầu tiên gặp sau cả một quãng thời gian dài, vẻ đượm buồn tràn ngập.
"Chiều nay hãy đến phòng khám nhé." Bạn đứng dậy. "Vết thương đó cần được theo dõi."
"Vâng, thưa cô." - Là những gì bạn nghe được trước khi đi ra khỏi phòng.
༒
Bạn nghĩ về những gì anh nói trong thời gian khử trùng phòng khám đợi König đến. Có lẽ đó chỉ là sự nóng nảy nhất thời vì bạn đã cố gắng giữ bình tĩnh? Tại sao anh lại làm vậy? Bởi vì anh ta là một người lính, bạn tự nhắc nhở mình. Anh giết người không gớm tay, thậm chí còn chẳng thèm suy nghĩ, không phải là quý ông ngọt ngào như bạn luôn mơ tưởng. Bạn lắc đầu, xua tan những suy nghĩ vớ vẩn len lỏi vào trong não mình. Nó không phải là vấn đề, bạn không quan tâm rằng anh ta là một tên tội phạm chiến tranh hoặc đôi khi anh làm bạn sợ. Bạn biết việc König có thể dễ dàng từ chối bạn có nghĩa là gì và điều đó làm bạn đau lòng.
Chỉ vậy thôi, không cần thứ gì quá cao siêu cả.
Tôi đã bảo nó không khó đến vậy, đã bao giờ tôi lừa bạn chưa?
König đã đến phòng khám của bạn lúc một giờ chiều hôm đó. Anh cởi áo và kiên nhẫn ngồi xuống cuối giường của bạn, khiến bạn phải vờ như việc có một người đàn ông khổng lồ cao cởi đồ trước mặt mình thật sự không khiến nhịp tim bạn đập nhanh hơn đáng kể. Bạn khâu vết cắt lớn trên xương sườn của anh - điều khiến bạn lo lắng nhất. May mắn rằng anh ấy không kêu gào một chút nào, không làm bạn ngạc nhiên lắm. Bạn cho rằng anh đã quen với đau đớn. Ý nghĩ ấy khiến bụng bạn rung lên vì một thứ gì đó không giải thích được.
König trông còn ấn tượng hơn những lúc như này: cơ thể nặng nề với từng thớ cơ bắp săn chắc, sưng tấy, những vết sẹo mờ chạy chéo trên da thịt. Bạn phải tự nhắc nhở mình rằng bạn là một y tá được đào tạo chỉ để ngăn mình không chảy nước dãi.
Giá như bạn chỉ là một thường dân thì hay biết mấy nhỉ? Bạn sẽ không màng đến hình tượng đâu.
König chăm chú quan sát bạn làm việc, nhận xét. "Cô có đôi bàn tay nhỏ."
Bạn không trả lời, không chắc đó có phải là lời khen hay không. Cả hai lại chìm vào im lặng trong một lúc lâu nữa, giống như một hình thức tra tấn. Bạn chưa bao giờ xấu hổ hơn trong đời, như một cô bé ngốc nghếch cố gắng chơi với một con gấu xám Bắc Mỹ hung dữ. Từng câu chữ trong đầu chắc hẳn đã hiện lên khuôn mặt bạn luôn rồi...
Bạn không ngờ König lại nói chuyện được lúc này. Anh ta hẳn đã nghĩ rằng bạn bị điên, hoặc ít nhất là thảm hại.
"Tôi có thể hỏi cô một câu không?"
"Dĩ nhiên."
"Tại sao cô lại tham gia quân đội nếu cô ghét bị la hét?"
Bạn thở dài và hoàn thành mũi khâu cuối cùng. "Anh không cần phải chế giễu tôi đâu, tôi biết hết đấy, tôi đã nhận được thông điệp rồi."
"Tôi không chế giễu cô, tôi chỉ đang tò mò thôi."
Phải nói ra như nào đây? Bạn quên rồi.
"Tôi không tham gia với tư cách là tân binh, tôi tham gia với tư cách là y tá." Bạn một lúc để trả lời, bận rộn với việc thu dọn đồ đạc lỉnh kỉnh.
"Phải."
"Nó không phải là chuyện của anh."
König đứng dậy, chỉnh lại áo. "Những chuyện ngày hôm đó sẽ không xảy ra nữa, cô đang giữ lời hứa của tôi."
"Đây là thuốc bôi ngoài da. Nhớ thoa hai lần một ngày và cố gắng nghỉ ngơi, hạn chế luyện tập thôi." Bạn đưa tuýp thuốc mới cho anh.
Một nụ cười mỉm thoáng qua trên khuôn mặt anh. Bạn nào có biết, König chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào trong đời. Đây là lần đầu có người khuyên anh nên chú ý đến sức khỏe của bản thân thay vì cố gắng.
"Thông điệp gì vậy?" König đột nhiên hỏi không thể ngu ngốc hơn được hết.
"Xin thứ lỗi?" Bạn sững người, cố gắng nhớ lại cuộc trao đổi đó.
"Cô đã nói là cô nhận được thông điệp. Thông điệp gì?"
Người già thì hiểu thế quái nào được mấy thứ thuật ngữ ấy chứ...
"Tôi có nói thế không?"
"Schatz, trình độ tiếng Anh của tôi không tệ đến thế. Cả hai chúng ta đều nghe thấy những gì cô nói." König nghiêng đầu.
Bạn thở dài trong bất lực. Bạn không biết nhiều từ vựng tiếng Đức, nhưng bạn biết "schatz" có nghĩa là gì.
"Ờ thì, anh biết đấy..."
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.
"Tôi đang bị anh làm nhục, tôi hiểu rồi, không cần nhiều lời. Tôi sẽ không để danh dự của mình bị nghiền nát đâu. You know, crush my reputation!"
Bạn tăng xông đến độ không còn kiểm soát được ngôn ngữ nữa rồi.
"Crush?" König đáp lại như một tia sét giữa bầu trời trong xanh. Não anh tính toán một lúc trước khi biểu cảm của anh chuyển sang... Ừm, không còn cách nào khác để diễn tả ngoài hoàn toàn chết lặng.
"Cô thích tôi à?"
Ôi chúa ơi, từ bao giờ chuyện này lại điên rồ tới vậy? Bạn không nghĩ đến việc mọi thứ tiến xa đến mức này.
"Tôi nghĩ đó là điều hiển nhiên." Bạn lí nhí.
"Rõ ràng thế sao? Schatz, tôi tưởng cô ghét tôi cơ mà."
"Sao anh lại nghĩ thế?" Bạn chớp mắt.
"Cô bảo tôi để cô yên."
"Anh gọi tôi là con đàn bà trước mặt mọi người!"
Chính xác là khi nào hai người lại gần nhau đến thế? Gần đến mức König có thể nhìn xuống rõ khuôn mặt của bạn, tim đập lỡ mất một nhịp, ngỡ ngàng như nhiếp ảnh gia bắt gặp khung cảnh đẹp nhất cuộc đời.
"Cô không thể thích tôi được." Anh khẽ mỉm cười.
"Sao không? Anh đã nhìn lại bản thân mình chưa? Thêm nữa, anh... Anh biết đấy, tốt bụng và là người duy nhất trong cái đống rác rưởi này không nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ hay đối xử với tôi như một bình phong ngốc nghếch khi không có người nào bị thương." Bạn cau mày.
"Tôi..."
König đang do dự sao?
Người đàn ông này có gì phải do dự sao?
"Không sao đâu." Bạn thì thầm, ngượng ngùng."Như tôi đã nói, tôi hiểu mà. Tại sao anh lại thích một đứa ngốc đáng thương như tôi được - người thậm chí không thể không cảm thấy ấm ức khi bị quát nạt?"
"Đừng nói thế." König trông có vẻ không chắc chắn, lông mày anh nhíu lại. "Cô giống như một bông hoa, không dành cho những người đàn ông như tôi."
"A..." Não bạn không thể hiểu nổi những gì bạn vừa nghe. "Những người đàn ông như anh sao? Ý anh là gì?"
"Trước hết, cô cần một người trẻ hơn." Anh thở dài. "Một người ít chứng kiến những cái chết hơn, verdammt (chết tiệt), một người ít gây ra cái chết hơn."
"Anh muốn tôi thích kiểu đàn ông như những tân binh ngốc nghếch của anh à?"
König không trả lời, thay vào đó anh nói.
"Tôi phải đi đây. Cảm ơn vì tuýp kem."
"Anh được chào đón, Đại tá." Giọng nói nhẹ nhàng của bạn gửi những cơn ớn lạnh tận trong xương tủy của anh khi tiếp giày chạm vào nền đá lạnh. Bạn nhìn anh ta rời đi, lén mang một chai rượu trở lại phòng và uống cạn cho đến khi ngủ thiếp đi.
Đây thực sự là một thứ bạn chẳng mong đợi.
༒
Những ngày tẻ nhạt trôi qua chậm rãi. Nhìn bề ngoài, bạn không có gì thay đổi gì khác biệt ngoại trừ việc chăm sóc người khác một cách thiếu nhiệt tình, hẳn là đã có người để ý thấy.
Bạn đang ghi chép tại bàn làm việc của mình thì binh nhì Jackson và bạn của anh ta, Williams, cũng là một trong hai người đã đánh nhau hôm trước xuất hiện trước cửa. Họ liên tục phàn nàn về những chấn thương ở háng mà bạn không chắc liệu chúng có đau thật hay không.
"Tôi tin chắc ngày mai anh sẽ thấy khá hơn, thưa anh." Bạn đảo mắt, quay lại với đống giấy tờ của mình.
"Tôi chắc chắn là bây giờ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn nếu em hôn nó."
"Im đi!" Williams cười khúc khích, đẩy vai anh ta. "Muốn bị kỷ luật sao? Anh biết cô ấy là bạn gái của Đại tá mà, không mạo hiểm được đâu."
Ánh mắt của bạn đột nhiên lóe lên trong kinh ngạc.
"Anh vừa nói gì vậy?"
Không ai trong số họ trả lời bạn, họ chỉ cười khúc khích và cứ thế chuồn mất. Bạn nhìn cánh cửa trống rỗng với đôi mắt mở to, cố gắng không suy nghĩ về nó nhưng ôi thôi, bạn đã ngẩn ngơ về nó suốt cả ngày.
༒
Bạn đã ký vào phần dưới cùng của giấy nghỉ ốm của Williams, đánh dấu vào các ô thích hợp, lật trang và hy vọng đó là tất cả những gì cần thiết cho đến khi bạn chết lặng. Nó cần chữ ký của König để phê duyệt. Ôi chết tiệt! Ông trời luôn thích trêu ngươi người khác như thế đấy!
Bạn thậm chí còn chưa có cơ hội gặp mặt König kể từ khi anh ta từ chối bạn và mỗi khi nghĩ về cuộc trao đổi đó, tai bạn lại nóng bừng và bạn chỉ muốn chui xuống đất cho rồi. Giá như hôm đó cái miệng không vạ cái thân thì cơ phải đã tốt hơn không?
Bạn quá ngại ngùng để bắt chuyện với anh thêm lần nữa nên đầu bạn đã ngay lập tức nảy ra một "tối kiến". Bạn tranh thủ lẻn vào văn phòng của anh lúc anh ấy đang bận đi huấn luyện và viết dán một tờ giấy nhớ lên trang đầu văn bản với nội dung "xin hãy ký cho tôi" kèm theo hình mặt cười dễ thương và nó trên bàn làm việc của anh ấy.
Bạn quay ra với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, vô tình va phải lồng ngực rắn chắc của König. Anh đang đứng sừng sững ở ngưỡng cửa mở, mặc bộ đồ chiến đấu mặc dù anh ta không có vũ khí, mũ trùm đầu che kín mặt.
"Ồ, xin chào." Bạn nói một cách ngớ ngẩn, mắt nhìn xuống sàn trải thảm.
"Xin chào." Anh ấy chào bạn, giọng nhẹ nhàng. "Tôi có thể giúp gì cho cô?"
"À đúng rồi, tôi đang ở trong văn phòng của anh." Bạn lắp bắp nói. "Williams cần được chấp thuận nghỉ ốm, anh ấy cần phẫu thuật túi mật ngoài căn cứ. Tôi cần anh ký vào mẫu đơn, đã để sẵn nó trên bàn làm việc của anh rồi."
König đi ngang qua bạn, mùi mồ hôi cùng cát và một loại chất khử mùi nào đó được thoa vội vàng xộc thẳng vào mũi bạn. Anh có vẻ không hề bối rối khi bạn ở trong văn phòng của mình, trông không có vẻ gì là đang cố gắng tránh mặt bạn một cách nồng nhiệt như bạn đang tránh anh ta.
"Một khuôn mặt cười." Anh cầm tờ đơn lên, ấy nhận xét khi đọc ghi chú của bạn, giọng nói khàn đi. "Giống như khuôn mặt của cô trước đây."
Bạn chớp mắt. "Anh cứ khéo đùa."
"Không hề." König trả lời, không rời mắt khỏi tờ đơn. "Nó từng làm bừng sáng cuộc sống của tôi."
Anh ký vào nó và đưa cho bạn trước khi bạn kịp hiểu những gì anh nói.
"Chúng ta hãy hy vọng Williams sẽ hồi phục nhanh chóng, anh ấy là một trong những người giỏi nhất tôi tin tưởng."
Bạn ngập ngừng cầm tờ đơn, tâm trí nhớ lại lần gặp gỡ cuối cùng với chàng lính trẻ đầy nhiệt huyết.
"Anh ấy gọi tôi là..." Bạn kìm lại câu nói của mình trước khi có cơ hội kết thúc nó.
Lưng König thẳng lại, hai tay đan vào nhau. "Có gì không ổn sao?"
"Không." Vai bạn khom xuống, không còn biết tại sao mình lại nhắc đến chuyện đó nữa. "Anh ấy nói tôi là... Không, đúng hơn là họ đang gọi tôi là cô gái của Đại tá."
"Tôi đã bảo những tân binh để cô yên nếu không họ sẽ phải hứng chịu hậu quả." Anh thừa nhận.
"Nhưng nó không tệ đến thế, phải không?"
"Không, không phải vậy. Một số người đã hiểu nhầm mệnh lệnh đó có nghĩa là tôi đang giữ cô cho riêng mình."
"Còn anh thì sao?" Bạn đã thực hiện một bước tiến táo bạo.
König nhấc mặt nạ của mình lên một chút, nhìn xuống sàn nhà, bạn thở dài và quay mặt ra phía cửa.
Bàn tay to lớn của König quấn quanh gáy bạn trước khi bạn kịp nhận ra, kéo bạn lại gần anh anh. Bạn rên rỉ trong nụ hôn, buộc phải nhón chân lên để theo kịp anh. Bạn cảm thấy ngón tay anh mân mê cổ bạn từng giây một, đôi môi ướt át kiên quyết áp vào môi bạn cho đến khi bạn choáng váng, vô thức nắm chặt cánh tay anh và ép mình lại gần hơn.
Tưởng chừng vừa mới bắt đầu thì đã vội kết thúc.
König thả bạn ra và lùi lại một bước. Bạn phải chớp mắt vài lần để lấy lại được một vài giác quan còn đang choáng váng, mùi vị của anh vẫn còn vương vấn trên miệng, tựa như mùi dầu súng và bạc hà.
"Tôi xin lỗi, tôi không nên làm vậy." Giọng anh khàn khàn, thậm chí còn đặc hơn bình thường.
König quay lưng bỏ đi trước khi bạn kịp định thần lại nhưng bạn chắc chắn đã nhìn thấy cách hơi thở của anh hẫng đi một nhịp.
༒
Việc triển khai cho nhiệm vụ hoạt động đầu tiên diễn ra nhanh hơn bất kỳ ai mong đợi. Trên thực tế, nó là một nhiệm vụ giả, bạn đã được kể. Họ sẽ dẫn đầu một nhóm tân binh đi càn quét gần các vùng đất của băng đảng đối địch để tìm hoạt động người tị nạn hoặc mìn tiềm ẩn. Bầu không khí lo lắng và sợ hãi rõ ràng trong căn cứ của những tân binh sợ hãi có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Bạn quan sát mọi người từ cửa sổ phòng khám của mình. Những người đàn ông đứng cạnh xe jeep lớn, sẵn sàng lăn bánh bất kỳ lúc nào. Chú cún Riley được huấn luyện kỹ càng cũng đã trở lại, đứng uy dũng bên cạnh König khi anh ta kéo khóa áo giáp kevlar và cài mũ bảo hiểm lên mũ trùm đầu. Bạn không biết có phải chú cún trong quân đội nào cũng có mật danh này hay không nhưng có lần bạn đã bị nguyên một đàn Riley bu lại khi bạn đang đi tìm con được chỉ định. Bạn muốn chúc König may mắn mặc dù biết mọi thứ sẽ ổn. Đây chỉ là một cuộc càn quét thông thường và anh ta là ai chứ? Anh ta là König - một Đại tá giàu kinh nghiệm.
Số phận luôn tàn nhẫn, sẽ thế nào nếu đây là lần cuối cùng bạn nhìn thấy anh ta?
Bạn nhắm nghiền mắt, bụng thắt lại, tự gọi mình là đồ ngốc và chạy bộ qua bãi cát của sân tập đến chỗ anh.
Riley nhìn thấy bạn đầu tiên, cậu bé tinh nghịch dụi đầu vào chân König để cảnh báo anh ấy. König quay lại, khuôn mặt bị che khuất, cơ thể nặng trĩu với áo giáp kevlar và vũ khí, cúi đầu xuống nhìn bạn.
"Xin thứ lỗi?"
Bụng bạn đau nhói vì cụm từ âu yếm quen thuộc mà bạn nghĩ mình không xứng. Miệng bạn khô khốc như bãi cát mà bạn đang đứng và bạn đột nhiên không biết phải nói gì. Đừng đi? Quay lại? Làm sao bạn có thể nói bất kỳ điều gì trong số những thứ bạn muốn với người đàn ông không thuộc về bạn?
Các ngón tay của König khẽ chạm vào đầu của bạn, vuốt ve nhẹ nhàng.
"Hãy tự chăm sóc bản thân mình." Bạn khẽ nói.
Anh ấy gật đầu trước và bạn nhìn từng người một bước lên xe jeep, chuẩn bị rời đi.
Xin hãy bảo trọng.
༒
Những tân binh bị thương được trả về cho bạn hằng ngày. Rõ ràng điểm thả quân của cuộc càn quét là một điểm đặc biệt nóng đối với những người lính cartel tại Mexico, sẵn sàng đổ máu tham gia vào trận chiến lớn. Thiện chiến như vậy, tất nhiên những vết thương bạn đang điều trị không còn là những vết cắt và trầy xước trong quá trình huấn luyện nữa, mà là những hộp sọ nứt, xương gãy và thịt rách thành mảng. Những người lính bạn may mắn nhớ tên không còn là những chàng trai hay cãi cọ, đùa giỡn như trước nữa. Họ nghiêm túc đến kỳ lạ.
Bạn gần như có thể ngủ ở bất cứ đâu khi bạn đang kiệt kiệt sức với mong muốn không một ai trong số họ phải chết vì bạn.
Đêm đó, bạn bị đánh thức bởi tiếng đập cửa liên hồi, lớn tiếng. Bạn nhảy ra khỏi giường và quấn áo choàng quanh người, túm đại tóc để buộc lên gọn gàng.
"Có chuyện gì thế?" Bạn mở cửa. "Ai đó? Ồ..."
Phải mất một lúc bạn mới nhận ra rằng mình không nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt, mà là nhìn thẳng vào ngực König. Anh mặc áo sơ mi tối màu, khuất sau cánh cửa nhưng đôi mắt xanh của anh bừng sáng và hoang dã.
"König! Anh làm tôi sợ gần chết. Vào đây."
Bạn đứng sang một bên để anh bước vào, thầm cầu nguyện rằng mình không sơ ý đánh rơi bất kỳ đồ lót nào trên sàn. Tay áo sơ mi của anh ngắn đến nỗi bạn thực sự có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay của anh.
Bạn cau mày. "Có chuyện gì vậy, König? Nói với tôi đi, làm ơn."
"Có một quả lựu đạn IED" Bạn không thể tưởng tượng được biểu cảm của anh ta lúc đó trông như nào."Ghost đã nhìn thấy nó trước cả tôi, anh ta kéo tôi ra khỏi lối đi. Cái thứ chết tiệt đó phát nổ cách mặt tôi chỉ năm feet. Tôi có thể đã chết ngay lúc đó như một thằng ngốc chết tiệt."
"Ồ, König, anh sẽ không chết, và anh không phải là thằng ngốc, được chứ? Mọi người lính đều mắc sai lầm trong đời."
"Không, schatz." König bước tới, bạn nuốt nước bọt khi bàn tay to lớn của anh đưa lên, ấn xương đòn của bạn vào tường. "Tôi là một thằng ngốc chết tiệt vì tôi có thể đã chết nếu không làm điều này."
"Tình hình chiến sự như nào?" Bạn ngập ngừng hỏi.
"Ổn cả rồi."
Một tay anh quấn quanh hông và nhấc bạn lên một cách dễ dàng. Bạn thở hổn hển, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quấn chân quanh eo anh - thật là căng thẳng, anh ấy quá lớn. König không lãng phí thời gian, ấn bạn vào bức tường cạnh giường. Bạn kêu lên nhưng đó là tất cả những gì bạn có thể làm. Anh kéo mũ trùm đầu lên mũi và chiếm lấy đôi môi mềm mại của bạn bằng môi anh.
Mắt bạn lim dim, khép hờ lại khi bạn rên rỉ, vòng tay quanh cổ anh. Lần hôn này không giống nụ hôn đầu tiên của cả hai chút nào - một mặt là sự trong sáng, vội vã, mặt còn lại thật xa hoa, quyến luyến và ướt át. Cả thế giới trở nên tĩnh lặng, König ấn lưỡi vào giữa môi bạn và mút lấy bạn bằng những cú vuốt ve chắc chắn. Ngón tay bạn quấn vào mũ trùm đầu của anh, xóa nhòa đi cảnh vật xung quanh.
König quấn chân bạn quanh eo anh. Bạn rên rỉ, bịt miệng khi bạn cảm thấy một cục cứng bên dưới ép chặt vào mình. Bạn không quan tâm, nghiến chặt vào anh khi đầu lưỡi hai người vuốt ve lẫn nhau. Anh kéo nụ hôn ra, trải dọc theo hàm của bạn, nghiền ham muốn nóng bóng của mình vào hơi nóng của bạn như muốn xé hết lớp quần áo ra.
Ánh mắt sắc bén của anh hướng về phía bạn qua chiếc mũ trùm đầu tối màu, miếng vải che lệch trên môi trên của anh, để lại phần môi dưới hồng sưng tấy vẫn còn vương nước bọt của cả hai.
"Tôi muốn em, Schatz."
"Tôi cũng vậy..." Sự đồng ý của bạn là tất cả những gì König cần.
Bạn bị anh nhấc lên không trung, vội vàng bám chặt vào anh khi anh ấy hạ bạn xuống thắt lưng mình và quỳ giữa hai chân bạn. Chiếc giường nệm trắng xóa lún xuống dưới sức nặng của anh.
"König?" Bạn thì thầm.
"Nein (không)."
Ngắn gọn và cứng ngắc.
Anh kéo cổ áo ngủ của bạn xuống đủ mạnh để xé toạc ra. Bạn rít lên the thé khi ngực mình lộ ra lộ ra, rên rỉ toan che đi nhưng anh đã nắm lấy chúng bằng đôi bàn tay thô ráp đeo găng của mình, xoa bóp chúng. König giật và véo núm vú của bạn giữa các ngón tay của anh.
"Haah-ah, chết tiệt..." Bạn đỏ mặt cắn môi, thầm đánh giá cái cách quần lót của bạn ẩm ướt vì sự đối xử thô bạo.
"Mẹ kiếp, đừng nói với tôi là nó nhạy cảm đến thế nhé."
"Làm ơn." Một tiếng thì thầm. "Làm ơn nhẹ nhàng một chút."
"Muốn chạm vào em quá lâu rồi."
Anh đưa núm vú của bạn vào miệng mình, mút mạnh đến nỗi bạn nghĩ anh đang cố gắng hút hết linh hồn bạn ra khỏi bạn. Đầu bạn ngả ra sau, nghiền thân dưới ướt át, của mình vào bên đùi anh. König thương hại bạn, liếm láp đầu núm nhạy cảm trong khi bàn tay thô kệch của anh - đã tháo găng tay từ khi nào vậy? - khum lấy bạn viền quần lót. Ngón tay cái của anh kẹt vào nơi ấy của bạn, không biết do cố ý hay chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, bạn đang bị nghiền nát bởi ngón tay rắn chắc đó cho đến khi mắt bạn không còn tập trung vào một điểm được nữa.
"Ướt quá, liebling." Anh thì thầm. "Ướt đẫm vì anh rồi."
Anh vuốt ve bạn bằng ngón tay cái vài lần và đôi mắt bạn chùng xuống, lên đỉnh với một cơn rùng mình bên dưới anh và những chòm sao nhảy múa trên đầu bạn.
"Em vừa đạt cực khoái phải không?"
"Mmm, không đời nào." Bạn e thẹn vùi đầu vào cổ anh.
"Lời nói dối ngọt ngào." König lẩm bẩm, chà xát những vòng tròn ướt át lên lớp vải ướt đẫm. Bạn rùng mình cố khép đùi lại để tránh xa khoái cảm mãnh liệt cho đến khi một bàn tay mạnh mẽ đặt lên chúng và đẩy rộng ra.
"König!" Bạn thở hổn hển.
"Xinh xắn." Anh thì thầm, vuốt ve đầu ngón tay trên khe hở của bạn. Nó mở ra với mỗi hơi thở nặng nề bạn hít vào, những giọt ham muốn nhỏ giọt làm ướt đẫm ngón tay anh.
"König, làm ơn." Bạn rên rỉ. "Cần anh..."
"Thật vậy sao?" Khóe miệng anh giật giật, rồi một ngón tay anh chìm vào bên trong bạn.
"Mẹ kiếp, chết tiệt! K-König, anh to quá..." Bạn cảm thấy mình căng ra quanh ngón tay anh, vô tình siết chặt lại xung quanh nó khi đùi bạn cố khép lại nhưng bị bàn tay rắn chắc của anh giữ chặt.
"Anh biết, schatz." Anh bình tĩnh đáp lại. "Em có thể chịu đựng."
König trượt một ngón tay thứ hai vào mà không báo trước, thở ra những hơi thở nặng nề. Chỉ nghĩ đến cảnh bạn ở bên trong anh là đủ khiến anh rạo rực cả người rồi. Bạn ướt đến nỗi ngón tay anh gần như trượt vào trong, ôm ấp lối vào mềm mịn của bạn sau nhiều tháng không tự chăm sóc mình.
"Nới lỏng cho tôi, cô bé ngoan."
"König, chết tiệt, tôi..." Má bạn ửng hồng. "Chúa ơi, làm ơn di chuyển đi, tôi cần-"
"Suỵt, em yêu, tôi biết mà." Anh không lãng phí thời gian, nhét ngón tay sâu hơn.
"Tôi-" Bạn thậm chí còn chưa kịp nói hết thì đã lên đỉnh một lần nữa với tiếng rên rỉ nóng bỏng.
"Scheiße, liebling, làm bẩn tôi rồi."
Những ngón tay anh vẫn nhất quyết và đào sâu quanh điểm ngọt ngào của bạn. Cơ thể bạn căng lại trong hoảng loạn khi bạn nắm chặt cổ tay anh bằng tất cả sức lực của mình để ngăn anh tiến xa hơn. Tất cả những gì bạn phải đón nhận hiện tại là quan ngón tay của chính mình run rẩy khi anh sờ mó bạn một cách không thương tiếc. Những tiếng động tục tĩu và trơn trượt giữa hai chân bạn chảy xuống với sự pha trộn giữa ham muốn trong trắng. Bạn rên rỉ, nức nở vì khoái cảm mãnh liệt. Cô bé của bạn đã cảm thấy mệt mỏi vì sự đối xử thô bạo.
"König, làm ơn, quá đáng lắm." Bạn cầu xin.
"Lần nữa." Anh ra lệnh, tay rời khỏi đùi và quấn quanh cổ họng bạn. "Muốn tất cả những thứ đó phun ra từ em."
König ghim bạn vào giường, sử dụng vị trí để thô bạo đưa những ngón tay của mình trêu chọc bạn. Anh không dừng lại khi bạn lên đỉnh liên tiếp như vậy mặc cho mắt bạn đảo ngược về phía sau, cơ thể bùng cháy vì khoái cảm không ngừng. Chiếc giường bên dưới bạn ướt đẫm những thứ bạn chẳng bao giờ dám nghĩ đến, chưa một lần trong đời.
König rút ngón tay ra, tát nhẹ vào má bạn. Âm thanh ướt át phát ra khiến bạn sực tỉnh.
"Nào cô bé, đừng bỏ cuộc nhé."
"König, tôi không thể, không làm được." Bạn líu ríu.
"Ôi em yêu." König thì thầm, chen vào giữa hai chân bạn, kéo đùi bạn qua hông anh ấy. "Tôi thậm chí chưa đưa vào bên trong mà em đã như một mớ hỗn độn vậy rồi."
Bạn cố gắng mỉm cười mệt mỏi, lần theo những ngón tay của mình xuống phía người đàn ông trước mặt. Bạn nhìn anh kéo khóa quần xuống, chỉ chà xát một lần lên cục u ở đó trước khi nhúng vào và kéo ra. Anh đã phải thử ba lần để rút toàn bộ chiều dài của mình ra khỏi sự nén chặt của chiếc cốc bảo vệ trước khi anh ấy để nó treo nặng nề giữa hai chân bạn.
"Mẹ kiếp König, tôi có mắt nhìn đấy."
"Cứ cho là vậy đi."
"König, làm ơn." Bạn cầu xin, ấn chặt gót chân vào vai anh, meo meo nhỏ ướt át của bạn ép vào anh như đang mời gọi, cầu xin anh bước vào.
König cười khúc khích trước khi ấn đầu vào bên trong nơi tư mật ngọt ngào và bạn run rẩy bật ra mấy câu chửi thề. Anh cúi xuống, tay bóp hai cặp đồi, đầu mũ trùm của anh ta cù cổ bạn khi bạn cảm nhận từng chút một đỉnh đầu nóng bỏng, rắn chắc của anh ta liên tục hôn lấy mình. Mắt bạn mở to lo lắng trước luồng áp lực, cho rồi đi, rồi chiều đủ mọi xúc giác nóng bỏng lơ lửng trong không khí.
Bạn thở hổn hển và cong người, siết chặt lấy anh và bắp tay anh rung lên khi anh ôm bạn.
"Từ đã, schatz, cái quái gì? Đừng siết mạnh thế, em sẽ làm tôi lên trượt mất."
"K-Không thể kiềm chế được. Cảm giác thật tuyệt."
"Vâng?" König thở hổn hển, lấy lại một chút bình tĩnh và khóa tay quanh cổ bạn một lần nữa. Hông anh bắt đầu nhấp nhô, không để bạn chuẩn bị cho điều đó. Cái cách anh dịch chuyển của hạ bộ khổng lồ của mình trong những bức tường chặt chẽ của bạn khiến bạn thút thít. Mọi tiếng động đều là tiếng đủ để khiến ai đi ngang qua cũng đỏ mặt, cho đến khi anh ấy đâm vào điểm nhạy cảm của bạn và bạn quên hết mọi thứ, bạn hy vọng sẽ không ai nghe lén cả hai.
"Chết tiệt, König, ôi-"
"Guh, fuckin' hell." König rên rỉ, môi lướt trên môi bạn. Cậu nhỏ của anh hề không chậm lại, ngược lại còn đang thúc vào bạn như thể anh ta đang cố ép bạn vào tấm nệm bên dưới. "Chặt quá, liebling, em đang kéo tôi vào nhiều hơn tôi mong đợi đấy. Tôi đã chờ điều này quá lâu rồi."
Bạn không thể yêu cầu anh ấy giải thích, không thể theo đúng nghĩa đen. Thế giới của bạn trở nên vô nghĩa với đầu khấc của König liên tục kích thích điểm nhạy cảm sưng tấy của bạn. Anh cuộn ngón tay dưới đầu gối bạn và giữ đùi bạn lên bằng xương đòn, vô tư tận hưởng chính người tình của mình.
Tiếng rên rỉ của bạn đứt quãng, quằn quại trong cơn đê mê tột độ khi bạn tuôn trào cảm thấy sự giải phóng nóng bỏng ở mặt sau đùi mình.
"Nhìn em này, khung cảnh đáng giá đấy." König thậm chí còn không đủ lịch sự để ra chút vẻ cố gắng khi anh tách chân bạn ra. "Em không thể ngừng ôm lấy tôi được sao?"
"Không." Nước mắt bạn trào ra, móng tay bấu chặt vào cánh tay anh - bám chặt lấy chính mạng sống của bạn. "Tôi cần, làm ơn-"
Miệng bạn há hốc khi bạn lại xuất tinh thêm lần nữa. "Anh cần phải kết thúc chuyện này, làm ơn. Tôi không thể... không thể chịu được, làm ơn, König! Làm ơn."
König lấy tay nắm chặt quai hàm bạn, tay vuốt dọc theo bụng khi anh dập hông bạn, ép bạn phải bất lực rên rỉ.
"Gần rồi, schatz." Anh lẩm bẩm. "Chỉ một chút nữa thôi."
"Làm ơn... Làm ơn! Ra đi, cứ ra đi, ôi chết tiệt."
"Scheiße?" Anh rên rỉ cảm nhận hạ bộ mình kẹt trong nơi tư mật chặt chẽ của bạn khi bạn gần như đẩy anh ra, lên đỉnh với một tiếng hét the thé. Anh đẩy mạnh lại vào trong và bạn rên rỉ. "Em muốn tôi vào trong không? Tôi không dùng bao."
"König, làm ơn." Thật thảm hại, vậy mà những người tưởng chừng như không bao giờ tìm đến nhau được lại đang cùng nhau làm thứ tình yêu trần trụi tựa thứ quý giá nhất trần đời.
König không từ chối, nhìn đôi mắt nhòe đi vì khóc của bạn bằng đôi mắt xanh sâu thẳm của anh khi anh giã vào cô bé đang khóc của bạn trong vài phút tra tấn nữa. Trán áp vào bạn, anh rên rỉ tràn vào bên trong nơi sâu nhất đến mức bạn không thể cảm nhận được rõ. Xung động mỏng manh dội vào nơi sâu nhất, nhấn chìm cả hai vào bể tình khoái lạc, để lại từng giọt trắng đặc chảy xuống đùi bạn.
König thở hổn hển khi anh ôm lấy bạn, tựa mình vào người bạn với hy vọng sẽ bình tĩnh lại đôi phần. Bạn ôm lấy anh đang rùng mình cố gắng thư giãn, tâm trí lạc vào khoảng không vô định.
Anh ấy... Quả thực không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Bạn vuốt ve tấm lưng trần của anh, cảm nhận từng múi cơ bắp săn chắc, cứng cáp ở đó, cảm nhận dương vật của anh trĩu nặng trong điểm ngọt của mình mà tự hỏi làm sao chuyện này lại xảy ra.
Ngay từ đầu, tại sao cả hai đã đi đến bước này?
"König." Bạn thì thầm. "Mừng anh trở lại."
König gật đầu, khuôn mặt bị che khuất một phần bởi mũ trùm đầu không rõ cảm xúc. Tay anh miết dọc đường nét trên khuôn mặt bạn như đang cố gắng ghi nhớ từng chi tiết một, nâng niu nó tựa lông vũ. Anh để cơ thể của mình ngã đè lên người bạn, thở gấp.
"Tôi đã nghĩ rằng em có thể không thích tôi."
Bạn lắc đầu, nép mình vào ngực anh khi cơ thể hai người vẫn kết nối với nhau.
"Muốn, luôn luôn muốn. Đừng-''
Anh cắt ngang, cuộn cánh tay to lớn của mình quanh bạn, kéo bạn vào lồng ngực ấm áp của mình. Bạn đột nhiên giật mình đến nỗi không thể nhớ mình nên nói gì tiếp theo.
"Xin lỗi vì đã làm em buồn, liebling." König vuốt ve dọc sống lưng của bạn, đôi mắt xanh chùng xuống. "Tôi luôn muốn em là của mình từ khoảnh khắc tôi nhìn thấy em."
Cảm giác này cứ như là một giấc mộng hão huyền, không đời nào là sự thật được! Bạn chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. König ôm trọn những sầu lo của bạn trong những cái hôn và những con chữ rời rạc, ghì chặt lấy bạn, cuối cùng cũng khiến bạn hiểu cơn sóng ngầm đang điên cuồng sống ấy.
"Tôi vẫn luôn là của anh, König, vẫn luôn như vậy nếu anh vẫn chú ý đến tôi."
Anh nghiêng đầu nhìn bạn, môi khẽ nhếch lên và bạn đỏ mặt dữ dội.
"Cái gì?" Bạn hỏi.
Anh làu bàu, giọng ấm áp như mật ong. "Em lại mỉm cười rồi."
_________
Warning: Lowercase.
em không mù màu
dẫu vậy thế giới của em ngập sắc đen trắng
đời em trải dài một khắc trong nắng
những viên kẹo đắng liên tiếp nối đuôi nhau
em đi tìm màu sắc, đi tìm nơi nắng về
nhưng chỉ toàn dấu chân người lính để lại
lính đi mãi, dù cho có vắng vẻ
thôi thì cứ lết đi
dù mai kia mọi thứ có vỡ nát
dẫu thân em có bé, sức em không bền
chỉ em biết mình kiên cường bao nhiêu
đừng quên dăm lời hứa hẹn bao điều
để ngày mai, mọi hận thù êm xiêu theo gió
em về đây với những dòng thơ
còn tôi là kẻ ngu ngơ dại khờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro