Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝗘𝗽𝗶𝘀𝗼𝗱𝗲 10: Ghost - Bánh Kếp Nướng.

AO3 + Tumblr: Slater_babe

Character: Simon "Ghost" Riley x Fem!Reader.

Lần chỉnh sửa: 2 - 28\6\24.

Tags: Người đọc là thường dân, ngọt sâu răng, ngọt tiểu đường, mang thai, đề cập đến thai kỳ / sự thay đổi tâm trạng khi mang thai, PTSD, thèm ăn, tsundere, tôi dám chết như một người đàn ông nếu như Simon không phải là chồng của tôi.

Tóm tắt:

Đã sáu tháng kể từ khi bạn thông báo với Simon rằng bạn đang mang thai. Kể từ ngày đó trở đi, anh không được phép có một ngày bình yên nào trong đời cả. Từ lũ tân binh ngu ngốc cho đến vô số cảm giác thèm ăn khó tả, rồi đủ thứ họp hành ngoài giờ làm đều bòn rút năng lượng của anh từng chút một.

Lúc ấy Ghost mới biết con đường trở thành cha gian nan và khó khăn cỡ nào.

Dù có bất mãn đến đâu thì khi bạn gọi cho Simon tại nơi làm việc mỗi buổi sáng, anh không thể ngó lơ trái tim đang đập mạnh khủng khiếp như muốn bay ra ngoài vì nàng dâu xinh đẹp đang mang trong mình máu mủ của anh.

Ngay cả khi sự thèm muốn vô độ của bạn rất có thể sẽ trở thành dấu chấm hết...

꧁❀꧂

"Nào nào, lũ công tử bột ngu ngốc! Tăng cái thứ tốc độ chết tiệt của bọn mày lên nếu không bị bắt phải chạy thêm hai mươi phút nữa."

"Vâng thưa ngài!" Các tân binh lấy hết sức hét lên, cố gắng đứng dậy tiếp tục ngay cả khi một số ít trong đám bọn họ trông như sắp ngất đi bất cứ lúc nào.

"Trung sĩ!" Simon hét lên, khoanh tay lại khi mắt dán vào nhóm tân binh đang chạy bộ.

"Thưa ngài." Soap đi đến bên cạnh anh ta, thở dài trước quân hàm của mình.

"Cái gã khốn nạn đằng sau góc kia là ai vậy? Tên khốn có bộ ria mép không đúng luật chết tiệt."

Simon gầm gừ, nhấn mạnh những từ đó đủ lớn để đảm bảo rằng đám binh nhì sẽ nghe rõ. Chàng trai trẻ kia vui mừng khoe với đồng đội khi được Trung úy nhắc đến bộ ria mép trông sự kinh khủng của mình. Gã không thể kiềm được cảm giác thích thú chạy dọc sống lưng trước vẻ mặt kinh hãi mà gã đang đeo trên mình.

"Johnson, Trung úy." Soap nói, cố tình gọi Simon theo cấp bậc của anh ta như một lời cảnh tỉnh với đám tân binh.

Một lực lượng Đặc nhiệm lớn mạnh luôn ưu tiên lựa chọn những ứng cử viên sáng giá để gia nhập SAS. Nó vừa một lợi thế lớn cho danh tiếng của họ vừa là nguồn nhân lực dồi dào để củng cố sức mạnh quân sự. Chính vì vậy mà cứ sau vài tháng, sẽ có thêm một loạt những gương mặt mới ở độ tuổi hai mươi để họ lựa chọn. Simon sợ phải đối mặt với đống thịt bầy nhầy trên chiến trường, đặc biệt là từ những tên tân binh chết tiệt ham ăn lười làm. Anh phải thừa nhận rằng nhìn chúng vấp ngã hết lần này đến lần khác đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh. Đó là lý do tại sao anh thường có thói quen vực chúng dậy tập luyện để xoa dịu tinh thần uể oải của mình khi số lượng giấy tờ trở nên quá dày đặc.

Người đàn ông này thật sự biết mình đang hành hạ đám gà non ấy như thế nào.

Ngu thì chết, than vãn làm cái đéo gì.

Soap cùng Gaz chịu trách nhiệm hòa nhập những tân binh vào đơn vị của họ. Mọi việc không hề dễ dàng chút nào bởi cứ hễ nửa tiếng lại có xung đột xảy ra và họ sẽ phải đi giải quyết từng thứ một. Sau vài tuần nịnh nọt Simon với đôi mắt cún con, cuối cùng cả hai đã thuyết phục được anh ấy chỉ huy vài phút mỗi ngày - chỉ vậy là đủ. Họ có thể ngồi lại cùng nhau và quan sát thành phẩm khi các tân binh chạm mặt Bóng Ma khét tiếng trên sân tập. Tốt nhất chúng nên tự đếm những ngày còn lại của bản thân đi, Ghost sẽ không hề để cho họ có cơ hội thở dốc.

Hôm nay là một ngày tập luyện bình thường như vậy. Các tân binh phải mang đầy đủ trang bị dưới trời nắng nóng coi như là hình phạt cho một sai sót trong doanh trại vào đêm hôm trước. Ba lô, súng trường, mặt nạ phòng độc và các thứ khác. Sau vài phút quan sát họ vật lộn để thở qua bộ lọc không khí ngột ngạt, Soap đã đủ thương hại để cho phép họ được tháo mặt nạ - việc dường như bất khả thi với Simon, đặc biệt là khi anh ấy đã nhìn trúng bộ ria mép ngứa mắt kia.

"Johnson!" Simon gầm lên, giọng nói vang vọng khắp sân. "Mang cái mông của mày đến đây ngay!"

Johnson lúng túng bước tới, gần như không đứng vững nổi dưới sức nặng của cả ba lô và bộ dụng cụ của mình. Giây phút dừng lại trước thân hình cao lớn của Simon, gã trông như thể sẵn sàng quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót của anh với đôi tay run rẩy bên hông.

"Có tôi!"

"Hãy nói cho tôi biết." Simon nhìn thẳng vào khuôn mặt của tên binh nhì, nhăn nhó bên dưới chiếc mặt nạ với kiểu râu trên khuôn mặt gã. Nếu không có người ở đây thì Simon sẵn sàng vật tên đó xuống ngay lập tức.

"Làm thế quái nào mà anh lại vượt qua được cuộc tuyển chọn của chúng tôi?"

"Bởi vì tôi đã đáp ứng được yêu cầu, thưa ngài!"

"Thật sao?" Simon hỏi, nhướng mày có chút không tin. "Bởi vì tôi không nhớ có loại giấy nhập ngũ chết tiệt nào được gửi đến nhà tôi cả! Nhấc đôi bốt chết tiệt đó lên và chạy như ban đầu trong bốn phút nữa. Nếu không tôi thề có Chúa trên cao là tôi sẽ khiến cả đại đội chết tiệt này phải chạy cho đến khi mặt trời lặn!"

"Đã rõ!" Johnson hô lên, vụng về lùi lại.

Simon bỗng nhiên chạy bộ theo gã, cố gắng không bật cười với cách Johnson mở to mắt nhìn mình.

"Nhìn lại đi, nhiệt huyết lên!" Simon chỉ về phía những tân binh khác - đang ở phía trước vài mét, sợ hãi tiến lên.

"Cái quái gì thế này? Vợ tôi có thể chạy nhanh hơn các anh rất nhiều và cô ấy đang mang thai sáu tháng!"

"Xin chúc mừng, Trung úy!"

"Im mồm và chạy đi."

Simon chạy chậm lại, quan sát Johnson lê bước về phía trước với cái thân lờ đờ vì thiếu nước. Trước khi anh kịp quay lại nhìn viên Trung sĩ, tiếng cười của Johnny đã phát ra từ phía sau, vỗ nhẹ vào vai anh.

"Anh vẫn chưa mất liên lạc với cô ấy đâu, Lt." Soap cười khúc khích. "Tôi cá rằng lũ khốn tội nghiệp đó sẽ rúc vào bàn trong hành lang, trao đổi những câu chuyện về vợ anh và cách anh đã cho họ cơn PTSD tồi tệ nhất."

"Nếu họ rời khỏi đây mà chỉ gặp ác mộng thì chắc chắn tôi đã làm sai công việc của mình." Simon châm biếm.

"Anh tàn nhẫn quá, Simon."

"Tôi không dễ thương hại người khác như anh."

Đùa giỡn, Soap giơ tay ra hiệu đầu hàng, lùi về phía chiếc xe bốn bánh mà họ đã lái ra ngoài cùng với vật tư y tế. Anh kéo thanh protein đang ăn dở của mình ra khỏi cốp xe.

"Rảnh rỗi không? Tôi sẽ nhờ anh tiếp quản một chút để tôi kiểm tra email của tôi."

"Có lẽ chỉ một vài phút thôi. Nghĩ xem họ đang có vài vụ tự tử à?"

"Ý tôi là, với những chuyện tồi tệ đã xảy ra trong lần kiểm tra phòng tối qua. Tôi sẽ đổ lỗi cho anh. Đi chết đi, Trung úy." Soap nhún vai.

"Tốt. Đưa tôi thứ đó đi." Simon thở dài, chỉ về chiếc móc cuối xe.

Soap làm theo yêu cầu, vớ tạm chiếc loa với nụ cười nhếch mép quanh thanh protein của mình rồi ném qua. Chính xác và nhanh nhẹn, Simon bắt lấy nó, ngón tay đặt trên nút loa. Tuy nhiên, ngay khi chuỗi lời nguyền độc ác hoàn hảo bắt đầu xuất hiện trong đầu anh, điện thoại của anh lại bắt đầu rung lên trong túi áo. Anh hạ loa xuống rồi đưa lại cho đồng đội, thò tay vào túi.

"Thôi cầm lấy."

"Đó là ai vậy?" Soap hỏi, giọng nghèn nghẹn khi đang ngậm một ngụm granola đầy.

"Bà xã." Simon nhún vai. "Có lẽ đang muốn hỏi xem mấy giờ tôi về nhà."

Simon nhấc máy, nghiêm túc đảo mắt quan sát những tân binh đang chạy bộ. Vài tháng qua, bạn gọi điện cho anh ấy thường xuyên hơn để anh luôn có mặt đúng giờ. Hồi mới bắt đầu hẹn hò, bạn còn chẳng dám gọi điện cho anh khi anh đang làm việc chứ đừng nói đến lúc đi công tác trừ khi nhà bị cháy. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Với chiếc nhẫn trên ngón tay và họ của anh trong tên của bạn, bạn đã cho phép bản thân thả lỏng hơn một chút. Số cuộc gọi bắt đầu tăng lên gấp bội kể từ khi anh hạ gục bạn với chiếc bụng sưng tấy. Từ giờ ăn, tập luyện, làm việc đến lái xe, chỉ cần bạn quên lịch trình gọi là ắt hẳn đã có điềm xấu xảy ra.

Anh nghi ngờ nguyên nhân là do hormone của phụ nữ mang thai.

Suy cho cùng, có chồng là quân nhân - người có thể bị triệu tập đi ngay bất cứ lúc nào không phải là chuyện ngày mốt cho những người yếu đuối, đặc biệt là khi bạn sắp có con. Nghĩ đến việc bạn ở nhà, đưa tay xoa bụng, sẵn sàng nhét vào miệng bất cứ thứ gì ăn được trong khi bạn lắng nghe tiếng điện thoại đổ chuông, Simon không khỏi nhếch mép cười.

Mang thai dường như trở nên rất khó khăn với bạn. Những ngày này, chân bạn đau nhức đến mức bạn gần như không thể đứng trong bếp đủ lâu để tự nấu bữa ăn nếu không có Simon can thiệp. Nói về chuyện ăn uống, thói quen của bạn đã bị ảnh hưởng rất nhiều và cảm giác thèm ăn ngày càng trở nên kỳ lạ hơn rõ rệt theo từng tháng.

Đầu tiên là cơn thèm dâu tây.

꧁❀꧂

"Em muốn một ly dâu tây lắc cơ..." Bạn túm lấy áo khoác của anh, lắc người anh qua lại khi anh lái xe qua cửa sổ gọi đồ. "Nhớ thêm siro dâu tây và rắc thêm cốm nữa!"

"Hiểu rồi." Simon lẩm bẩm, nghiêng người qua cửa xe để bắt đầu nói.

"Đợi đã!" Bạn đá anh, ngăn anh lại trước khi anh ấy kịp nói lời nào. "Và- và bạn có thể yêu cầu họ đặt một quả anh đào lên trên không? Em không muốn họ quên."

"Chắc chắn rồi, em yêu." Simon gật gù với bạn, vuốt qua chiếc bụng đang lớn dần của bạn. Với một nụ cười nhẹ, anh quay lại cửa sổ chỉ để giật mình như thể vừa bị điện giật khi bạn đập một tay vào ngực anh. Lực tay bạn luôn đủ mạnh để đẩy không khí ra khỏi phổi anh bất cứ lúc nào.

"Chưa xong mà!" Bạn kêu lên, gần chồm vào ghế của anh chỉ để thu hút sự chú ý của anh ấy.

"Bạn có thể hỏi họ xem họ có thể đặt một quả dâu tây lên trên không?"

Với bản tính yêu chiều của Simon, một nửa tủ lạnh đã bị chiếm bởi những hộp dâu tây tươi cao chót vót. Đồ uống protein trẻ nhạt của Simon đã run lên vì sợ hãi dưới cái bóng kinh dị của chúng, nói đúng hơn là chủ của nó cũng phải run sợ y hệt. Anh thậm chí còn có những cơn ác mộng nơi một đám dâu tây khổng lồ truy đuổi anh tới tận cùng của thế giới mặc dù bạn đã làm mọi cách để anh ăn cùng mình. Simon đang ăn kiêng tại thời điểm ấy nhưng anh vẫn nhất quyết chối từ.

Đến tháng thứ hai, bạn nhìn đống dâu tây trong tủ lần cuối rồi khịt mũi. Bạn không còn hứng thú ăn uống nữa mặc cho cả hai vừa mới mua chúng ngay tối hôm qua. Bạn mang tất cả chúng đi cho hàng xóm và đám trẻ ở công viên gần đó để tránh lãng phí.

Một ngày nọ, Simon trở về sau buổi làm việc mệt mỏi và thấy bạn đang bày biện đủ thứ trong bếp, anh đã mừng rỡ ra mặt vì biết khẩu phần của ra đình mình được đổi mới rồi.

꧁❀꧂

"Công việc thế nào, Simon?" Bạn vui vẻ chào đón anh ở cửa, kéo anh vào một cái ôm thật chặt.

Simon rên rỉ trong hạnh phúc, cười toe toét khi cảm nhận được đường cong của bụng bạn ấn vào bụng anh. Đây mới là tháng thứ hai mà bụng bạn đã bắt đầu lộ ra rồi, có vẻ như tiểu quỷ mới của anh không hề nhỏ bé chút nào. Mỗi buổi sáng nhìn bạn thay quần áo trước gương, anh không thể ngừng ngắm nhìn từ trên giường với nụ cười mơ màng trên môi.

"Nhiều thứ lắm, em yêu." Anh phàn nàn, cởi nút áo khoác.

"Em đang nấu bữa tối à?"

"Ừ, đã bày sẵn đợi bạn lớn nhà mình rồi. Em đang thử đổi món khác, vì vậy em nghĩ bạn sẽ ngạc nhiên." Bạn reo lên, chạy vào bếp.

"Vâng?" Simon đi theo sau, cố gắng giấu vẻ hạnh phúc dưới lớp mặt nạ.

Trong ba tuần qua, hầu như tối nào bạn cũng làm món mì ống Alfredo cho bữa tối. Lúc đầu, Simon luôn cạo sạch đĩa của mình, liếm sạch từng chiếc một trước khi nhét chúng vào máy rửa bát vì chao ôi, đối với anh nó ngon làm sao. Anh hầu như đã ăn MRE và đồ ăn tại Mess Hall trong suốt nửa cuộc đời của mình nên thứ mì ngon lành này đã khơi gợi cuộc chiến tâm lý trong đầu anh.Cho dù anh ấy có về nhà sau giờ làm bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn coi mỗi bữa ăn là một điều may mắn, đặc biệt là khi nó được làm bằng tình yêu và sự quan tâm của bạn.

Tuy nhiên, đến đêm thứ mười sáu ăn món mì ống của Alfredo, Simon không thể nuốt thêm được nữa. Anh nhìn chằm chằm xuống đống mì ống như thể nó đã xúc phạm cả gia đình anh bằng những lời lẽ ác độc nhất. Anh thậm chí còn nghe thấy nó bắt đầu nói chuyện, khiêu khích anh nhiều đến cỡ nào.

Đến khi bạn thông báo cho anh rằng tối nay cả gia đình sẽ ăn món gì đó 'khác thường' hơn mọi khi, sẽ là nói dối nếu Simon chưa sẵn sàng nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Nhưng khi bước vào phòng ăn và nhìn thấy một đĩa Alfredo hấp khác, anh lại chết lặng.

"Nó không tuyệt vời sao?" Bạn hỏi anh, xoa xoa bắp tay của anh ấy với ánh mắt cún con đầy yêu thương đến mức anh không thể tự mình nói ra.

"Em đã sử dụng một hỗn hợp pho mát hoàn toàn khác. Em nghĩ bạn sẽ thực sự thích nó! Ý em là, em đã nếm qua nước sốt và nó ngon đến mức em phải ngăn mình ăn hết cả nồi trước khi bạn kịp về nhà."

Gật đầu một cách choáng váng, Simon ngồi vào ghế của mình, nhìn chằm chằm vào đĩa với cái miệng méo xệch.

"Bạn yêu có hào hứng muốn thử nó không?" Bạn hỏi lại, đặt cốc nước trước mặt anh mạnh bạo hơn mọi khi.

"Chà... A-Anh không thể đợi được." Simon lắc đầu ngao ngán, chuẩn bị húp hết toàn bộ nếu đây là bữa cuối cùng anh được ăn trước khi bị đem ra xử tử.

Simon đã phải kiềm chế rất nhiều để không khóc vì nhẹ nhõm khi cuối cùng bạn cũng bước ra khỏi phòng ăn để chợp mắt một lúc. Anh vốn chỉ là một người đàn ông đơn giản và vị giác của anh ta chỉ có thể xử lý được ngần ấy bữa tối có Alfredo trước khi tâm trí anh nổ tung vì sự tầm thường của tất cả. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ rằng nếu cái lưỡi của mình được tha thì lịch trình ngủ tiếp theo của anh sẽ bị phá hủy.

Không cần phải nói, đến tháng thứ 4, anh ấy đã cầu xin bạn hãy đá đít món ăn chết tiệt đó đi trước cả khi nói lời yêu thương với bạn ở cửa nhà.

Và bạn ở đó, trên người vẫn đeo tạp dề hồng với cái muôi trên tay, lẳng lặng múc một dĩa mỳ mới ra khỏi nồi.

"Bạn yêu vừa nói gì ấy nhỉ, em nghe không rõ?"

꧁❀꧂

"Simon?"

Anh giật mình tỉnh dậy, chớp mắt thật nhanh để xua đi cơn buồn ngủ trong đầu. Anh luôn là người có giấc ngủ chập chờn, đặc biệt là sau khi gia nhập quân ngũ. Những lúc thức giấc bất ngờ như này với anh thường là do tiếng súng nổ hoặc tiếng còi báo động không kích. Tuy nhiên, bây giờ nó lại là tiếng thút thít từ cô dâu mệt mỏi của anh - người đang quàng tay lên bụng, vùi mặt cô vào giữa hai bả vai anh.

"Cái gì?" Simon rít lên, lười biếng đan những ngón tay của bạn vào anh.

Bạn thì thầm, mắt vẫn nhắm nghiền. "Em muốn một bữa ăn ba món với một con cá bột chiên lớn."

Ngẩn ngơ, anh xoa xoa mặt mình, muốn chắc rằng bạn không mê sảng lúc nửa đêm khi nói ra những lời đó vì chính anh đã phải vật lộn với món cũ đến độ phát ngán. Không đời nào bạn lại đổi ý nhanh thế được.

"Cái gì?" Simon lặp lại.

"Bạn đã nghe những gì em nói rồi." Bạn ngáp ngủ - nghe không kém phần mệt mỏi và ngọt ngào so với hai giây trước.

Simon biết rõ bản thân vẫn không nên thử thách bạn quá mức coi như là một bài học từ lần trước.

Chuyện là một ngày trời mưa giông nọ, Simon nảy ra ý nghĩ tồi tệ khi nói đùa về việc đổi thực đơn thường ngày, mong bạn phản ứng ngọt ngào như cách bạn luôn diễn nhưng không. Anh lại thất bại thảm hại. Bạn bắt anh phải ngủ ngoài phòng khách ba đêm liên tiếp cho đến sáng ngày thứ tư, bạn thức dậy với một bữa ăn thịnh soạn và một lời xin lỗi viết tay bên đầu giường. Bạn đã gọi Simon vào phòng ngủ, miệng nhai khoai tây chiên trong khi hai chân vẫn nằm dưới chăn, nhìn anh ấy từ đầu đến chân giống như cách những trung sĩ huấn luyện cũ của anh thường làm khi anh ấy mới vào quân đội.

"Tối nay anh có thể ngủ ở đây được không?"

Bạn mím môi, suy nghĩ về điều đó.

"Bạn có thực sự hối lỗi không?"

"Anh..." Simon cắn lưỡi, nắm chặt các đốt ngón tay của mình đến độ trắng bệch. Đã nhiều ngày kể từ lần cuối bạn để anh chạm vào mình và dù anh có cố gắng làm lành như nào cũng chỉ nhận lại sự phản đối kịch liệt kèm theo những giọt nước mắt giận dữ. Anh không muốn nhìn thấy bạn khóc, càng không muốn đồng ý những yêu cầu vô lý như vậy.

Tuy nhiên, đêm đó, anh đã sẵn sàng quỳ gối cầu xin sự tha thứ từ bông hoa duy nhất của mình.

"Anh xin lỗi, em yêu." Simon nhẹ nhàng nói với bạn bằng tất cả sự tự tin của một người trông coi vườn thú đang sợ hãi bước từng bước một về phía con sư tử đang gầm gừ.

"Được thôi. Em sẽ để bạn quay lại giường." Bạn cáu kỉnh với tay lấy nước sốt chua cay bên cạnh mình.

"Anh có thể hôn em một cái trước khi về căn cứ được không?" Anh hỏi, thận trọng bước lại gần hơn.

Cái bĩu môi cáu kỉnh của bạn đã khiến anh ấy căng thẳng.

"Trên má." Bạn thì thầm, lông mày nhíu lại vì khó chịu.

Khi Simon tiến lại gần hơn, anh dường như có thể cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ bạn theo từng đợt như thể đã sẵn sàng lao vào cào cấu, xé xác anh ra. Mạo hiểm, anh cẩn thận đặt một nụ hôn âu yếm lên má bạn. Không vấn đề gì, tốt. Người vợ ngoan hiền của anh đã trở lại rồi. Thế nhưng, đến khi Simon cúi đầu hôn bụng bạn, bạn lại đẩy mặt anh ra với một tiếng meo meo đầy giận dữ.

"Đừng chạm vào đứa bé!" Bạn gầm gừ, ôm khoai bọc tây chiên vào ngực như thể chúng sẽ biến mất trước khi bạn kịp ăn no.

"Đứa bé vẫn còn đang giận đấy!"

Simon nhướng mày tỏ vẻ hoài nghi, chỉ tay vào bụng bạn.

"Đứa bé giận anh à?"

"Ừ." Bạn đáp, nhét thêm vài miếng nữa vào miệng.

"Chà? Anh có thể làm gì để khiến cả hai mẹ con cảm thấy dễ chịu hơn không?"

"Không. Bây giờ đi làm đi." Bạn đuổi thẳng cổ anh với không chút thương tiếc.

Suốt một đời binh nghiệp, Simon đã học được rất nhiều kiến thức chiến thuật hữu ích. Anh biết rút bom flash trước khi xông vào căn cứ định, quan sát chiến trường và đưa ra quyết định, chuyển sang vũ khí rồi gần như mọi thứ đáng học. Không nghi ngờ gì nữa, thứ hữu ích nhất mà anh đã học được trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng ấy là: biết mình thừa thiếu thắng đậm ra làm sao.

Và rồi cho đến khi bạn bước vào cuộc sống của anh?

Bạn rực rỡ, lúc nào cũng hướng về mặt trời còn anh thì ngược lại. Cơ thể bạn lúc nào cũng thơm tho mùi hoa nhài còn anh mang thứ mùi hăng hắc sặc dầu súng. Simon thích bạn, thích đến độ sinh nghi cuồng hận. Anh vừa yêu cái cách lòng mình cồn cào khi tên bạn vang lên, tựa như sóng ồn ào vỗ vào chỏm đá vôi chốn hoang sa. Anh không muốn nói ra, không biết cả hai ôm lấy nhau bằng cách nào. Chỉ biết tất thảy xúc cảm cùng tình ái quyện lại cũng không bằng người. Kể từ khi ấy anh biết mình thua rồi: thua dưới gót giày của bạn, thua dưới đôi tay nhỏ nhắn dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, thua ngay từ khi bản thân đọc lời thề trước lễ đường.

Khoảnh khắc mắt bạn và anh chạm nhau, tưởng chừng như trái tim hèn mọn chợt bừng tỉnh giấc.

Đẹp quá, tuyệt mỹ như tranh vẽ.

Hương hoa chảy mật ngọt, tràn vào mắt, vào mộng mơ, vào sâu trong giọt nước mắt đắng.

"Bạn có thực sự yêu em không?" - ngày hôm ấy, cô gái nhỏ đứng trong tiệm hoa, ngỡ ngàng nhìn anh quỳ gối trước mặt mình.

"Để đồng xu trả lời, lật là có."

Rồi bạn bật đồng xu lên, nó úp.

"Chỉ cần lật nó lại là xong." Simon hôn nhẹ lên tay bạn.

Tình yêu là thế đấy, chỉ cần ta muốn, mọi thứ đều có thể.

Nếu có bất kỳ ai dám gây hại tới người vợ và đứa con chưa chào đời của anh thì vâng, anh thề rằng mình sẽ bẻ nát xương của chúng và gói lại cho bạn.

Yêu.

Simon quay về phía cửa, sẵn sàng vác cái mông chết tiệt của mình đi làm như mọi khi - chỉ để khựng lại khi bạn cất tiếng.

"Nhưng nếu bạn mang pizza về nhà sau giờ làm việc, em nghĩ đứa bé có thể sẽ tha thứ cho cha nó đấy!"

Sau thất bại ngày hôm ấy, cuối cùng Simon cũng được đầu ấp tay gối với vợ mình. Lại một đêm xem phim dài, anh tựa đầu vào lòng bạn khi lười biếng hôn lên bụng bạn. Anh biết không có thứ gì trên trái đất có thể đánh đổi với những khoảnh khắc như thế này - khi cơ thể mềm mại trong bàn tay của anh và nhịp tim của con anh đang đập ngay bên dưới làn da bạn.

Khi bạn túm lấy cổ áo anh, cái bụng nặng trĩu ép vào sống lưng, anh không khỏi bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm trước khi ngồi dậy trên giường, kéo chăn lên.

"Nước sốt chua cay?" Simon hỏi, ngơ ngác mang giày vào.

"Không, thêm tương cà vào nhé." Anh nhướng mày, gửi cho bạn một cái nhìn dò xét. Bạn thậm chí còn không mở mắt mà tựa lưng vào gối, nở một nụ cười hài lòng.

"Simon Riley." Bạn bắt đầu, giọng hoa mỹ và ngọt ngào như đường.

"Nếu bạn bỏ đói đứa bé này một lần nữa, em sẽ bắt bạn ngủ trong doanh trại cho đến khi lưng bạn kêu cứu!"

꧁❀꧂

Đến tận bây giờ, đã hơn sáu tháng trôi qua, Simon vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với cuộc sống mới. Anh ấy không hề hạnh phúc. Không, nếu có thì anh đã hài lòng hơn tất thảy những gì anh có thể nhớ được. Khi còn trẻ, Simon khó có thể tưởng tượng mình sẽ sống một cuộc sống mãn nguyện như thế này: có một vợ xinh đẹp bên cạnh và một đứa con sắp chào đời vào tháng đầu khi thu trở gió heo hắt.

Nó vừa đáng sợ vừa miên man nhưng ít nhất, Simon biết rằng dù thế nào đi chăng nữa - dù việc đi có khó khăn đến đâu, dù anh có mắc bao nhiêu sai lầm, bạn vẫn sẽ luôn ở ngay bên cạnh anh ấy. Bạn sẽ sẵn sàng bước đi cùng anh mặc cho những thanh gai sắc nhọn cứa từng mảng da thịt của bạn ra từng chút một.

Anh biết bạn chắc chắn sẽ làm vậy khi bạn nhào vào người anh, rơi thẳng từ sân thượng xuống.

Cô gái của anh ấy còn giữ nhiều bí mật hơn cả chính bản thân mình, tốt hơn hết vẫn là thế.

Simon thở dài đầu hàng,đảo mắt đến chỗ đám tân binh khi điện thoại anh lại đổ chuông như mọi khi.

"Là em à, em yêu? Có chuyện gì thế?"

Đường dây đối diện im lặng trong vài giây, xung quanh vang lên tiếng sột soạt xáo trộn ở li ti. Simon nghe thấy bạn hít một hơi thật sâu, tưởng chừng như sắp văng những lời yêu thương cho anh nhưng âm thanh tiếp theo phát ra từ miệng bạn khiến máu anh lạnh đi.

Một tiếng khóc nức nở.

Một tiếng thút thít lớn, nghẹn ngào, quẫn trí đến nỗi anh có thể nghe thấy nó vang vọng khắp phòng ngay cả qua điện thoại. Ngay lập tức, cột sống của anh dựng thẳng lên và mọi ý nghĩ về những chuyện tai quái của quân đội đều bị dẹp lùi về phía sau tâm trí anh.

"Simon..."

Anh điên cuồng rút tay ra khỏi túi, đẩy điện thoại lại gần mặt, yêu cầu bạn mở camera lên nhưng lại bị từ chối.

Tên bạn được thốt ra từ miệng anh với tông giọng thảng thốt.

"Em ổn chứ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Simon, em- em-"

Bạn cố gắng nói thành tiếng nhưng chúng đều kẹt lại trên đầu lưỡi, dữ dội đến mức bạn gần như không thể xử lý hết. Những tiếng rên thút thít vang vọng qua loa như tiếng còi báo động chạy thẳng qua đầu anh. Ngay lập tức, tim anh bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực, cơ thể tràn ngập adrenaline - một thứ cảm giác quái gở anh luôn cảm thấy mỗi khi bước chân lên chiến trường, nép ở tường đạn bay rít qua, đứng trước cửa tử thần giây mốt giây hai.

"Hãy hít thở sâu." Simon nói với bạn. Qua khóe mắt, anh ấy có thể thấy Soap mở cửa chiếc xe bốn bánh bên cạnh mình.

"Không, Simon... Sao bạn có thể nói như vậy chứ?"

Dạ dày anh bỗng quặn thắt lại với mỗi tiếng động thoát ra khỏi miệng bạn. Một thứ gì đó lạnh lẽo và đen tối men theo sống lưng anh, đem nỗi sợ hãi xa lạ gần đến mức anh dường như quên mất rằng mình đã từng cảm nhận được nó ngay từ đầu. Có thứ gì đó sắc nhọn đâm thẳng vào cơ thể anh khi bạn lặp lại, đưa thực tế đổ ập vào đầu người như một xô nước đá.

"Sao bạn có thể làm điều này với em? Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua và khi em đang mang trong mình đứa con đầu lòng?"

"Ôi chết tiệt. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?" Simon nghe như đang cầu xin bạn nói ra tất cả. "Bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu. Em chỉ cần nói với anh thôi, được chứ?"

Không cần suy nghĩ, Simon bắt đầu bước nhanh hơn về phía chiếc xe ném cho Soap một cái nhìn khó chịu. Trước khi anh kịp nói, Soap đã nhảy mở cửa, đôi mắt mở to đầy lo lắng.

"Có chuyện gì với cô ấy vậy? Họ vẫn ổn chứ?" Anh thì thầm, rút chìa khóa ra khỏi túi không chút do dự.

"Khởi động xe." Simon ra lệnh, gần như đang thở gấp. "Nhanh, ngay bây giờ."

Soap không suy nghĩ trước khi lao vào hành động ngay lập tức, leo lên ghế lái và nổ máy.

Ở phía sau, Simon có thể nghe thấy tiếng ủng của những tân binh lê bước trên bùn. Tiếng hét của họ nhỏ dần thành những lời thì thầm xa xăm bên dưới dòng suy nghĩ chạy qua tâm trí mình. Tai anh ù đi, tầm nhìn tối sầm, không có gì ngoài âm thanh khủng khiếp từ tiếng nức nở của bạn đọng lại trong tâm trí khốn khổ của anh.

Anh tự hỏi bản thân mình có thể tan vỡ như thế nào chỉ bằng một cuộc gọi. Chưa bao giờ anh phải hoảng loạn cho đến khi những tiếng rên rỉ nhỏ và sự im lặng trống rỗng lấp đầy cuộc trò chuyện của cả hai. Tâm trí cùng trái tim của anh lang thang tới tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Có thể bạn bị trượt chân cầu thang, không thể đứng dậy được.

Có thể bạn đã không chú ý khi đứng ở nhà bếp và khiến mình bị thương chẳng hạn, việc bếp núc dạo gần đây có vẻ không dễ dàng gì với bạn.

Có lẽ bạn đang nằm trên cáng, phía sau xe cứu thương, cầu khẩn để bản thân mình được sống.

Tệ hơn nữa, có thể có ai đó đã đột nhập vào nhà, lôi bạn ra khỏi giường, ép bạn xuống dưới nhà với một khẩu súng ghim thẳng vào đầu. Họ chắc chắn sẽ đe dọa không ngại bắn trừ khi bạn liên lạc cho anh ngay lập tức. Bạn là vợ của một tên Trung úy chết tiệt lúc nào cũng dính tới chiến tranh, cuộc sống hẳn sẽ có nhiều nguy hiểm rình rập hơn cả. Anh cứ ngỡ mình đã giữ gia đình nhỏ của mình an toàn cho đến khi quá khứ của anh đuổi kịp bạn. Anh tưởng tượng ánh mắt bất lực của bạn trĩu nặng đi, trả giá cho những lỗi lầm mà bản thân chẳng hề gây ra.

Tại sao lại không thể chứ? Không ai tắm hai lần trên một dòng sông nhưng nếu xét về mặt đạo đức thì chúng cũng không ngại làm điều này lần thứ hai.

Đó cũng là lý do cả hai chuyển nhà liên tục, tránh ánh mắt dò xét từ người khác.

Nghĩ đến điều đó, cổ họng anh nghẹn lại. Nỗi sợ chạy trong huyết quản như sóng biển cuồn cuộn, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ, hóa thành con quái vật khổng lồ che lấp bầu trời. Ngay khi nó sắp hủy diệt mọi thứ, Simon nhắm chặt mắt. Tất cả những gì bác sĩ tâm lý đã nói với anh khi anh tái nhập ngũ chợt ùa về trong đầu.

"Không phải tất cả những điều tồi tệ đó đều có thể xảy ra, Simon."

Một ngày nọ, cô viết.

"Chúng chỉ là những điều đã xảy ra với anh mà thôi, không phải là những sự kiện cuối cùng trên trái đất. Điều khó nhất là anh phải nhắc nhở bản thân rằng ngay từ đầu chúng đã vô lý rồi."

Bạn ổn, anh tự nhủ.

Bạn ổn. Bạn ổn.

Bạn ổn.

Nhưng khi chiếc xe bốn bánh lao lên đồi với tiếng gầm lớn, cánh tay Soap siết chặt vô lăng. Ngay cả tiếng lốp xe rít lên cũng không thể xóa nhòa nỗi đau trong tiếng kêu điên cuồng của bạn, hòa vào tông giọng khàn khàn quanh. Trong vòng một giây, những gì quanh quẩn trong đầu anh chấm dứt.

Ngay cả khi quá khứ của Simon không thể bắt kịp bạn, điều đó không có nghĩa là những thứ khác không thể xảy ra.

Bạn khom lưng trên bồn rửa trong phòng tắm. Những vệt máu đỏ chảy từ từ xuống đôi chân quý giá, tụ lại thành vũng đặc dưới chân bạn. Bạn, đơn độc với cơ thể run rẩy vì đau đớn và tuyệt vọng khi sự sống bên trong bạn chết dần đi. Muộn rồi, đứa bé không thể cứu được nữa. Bạn chỉ bất lực nhìn những giấc mơ hòa tan vào vũng máu và nước mắt của mình.

Một sinh linh bé nhỏ vô tội - món quà quý giá nhất mà bạn từng đón nhận đã ra đi như thế chỉ trong chớp mắt.

Cơn buồn nôn trong bụng Simon dâng trào đến mức anh gần như ngã nhào. Nắm chặt bảng điều khiển trên chiếc xe bằng một tay nắm nhỏ, anh nhẹ nhàng an ủi bạn.

"Ở yên đấy, anh sẽ về nhà, được chứ? Em chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thôi."

"Không!" Bạn đột nhiên rên rỉ. "Không, đừng về nhà, đừng nghĩ đến điều đó!"

"Tình yêu em à." Anh chế giễu, cau mày. "Em điên rồi."

Tiếng Simon thét lên át cả tiếng động cơ xe ồn ào, Soap nhìn đồng nghiệp của mình một cách tuyệt vọng, vừa cảm thông vừa sợ hãi. Simon sợ rằng bản thân anh một ngày nào đó cũng sẽ có diện mạo y hệt như vậy.

"Simon, chuyện này..." Bạn hít một hơi run rẩy. "Đây là tất cả là lỗi của bạn! Em là vợ bạn và bạn nhẫn tâm làm điều này với em."

Lúc đó, Simon thậm chí không thể nghĩ ra điều gì để nói cho ổn thỏa. Anh mù quáng đập mạnh tay xuống vai Johnny, nắm chặt áo anh ta một cách chết chóc nhằm trút giận. Soap thề rằng anh sẽ phải đi nắn xương vai lại lần nữa sau hôm nay.

"Em là gia đình của anh!"

"Chúng ta đã ở bên nhau suốt ngần ấy năm, em đã đợi bạn sau mỗi nhiệm vụ và chúng ta đều có cùng một họ. Em đã yêu bạn suốt ngần ấy năm nhưng bạn vẫn làm điều này với em. Chết tiệt, Simon, sao bạn có thể tàn nhẫn như vậy?"

Vẻ mặt hoảng sợ của anh từ từ hạ xuống, dạ dày cồn cào bỗng dưng không còn gào thét nữa. Tầm nhìn của anh dần mờ đi, mớ hỗn độn trong tâm trí bỗng chốc biến thành tro bụi chỉ trong chốc lát. Những mũi khâu nối rõ nhận thức của anh và khi nó hiện ra, anh gõ nhẹ vào lưng Soap với vẻ cam chịu.

"Dừng lại." Trung úy bình tĩnh nói với viên trung sĩ. "Dừng xe lại."

"Simon?" Soap thắc mắc, dừng vội chiếc xe một cách khó chịu bên ngoài cửa trước căn cứ.

Simon ngồi bệt xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, vùi đầu vào lòng bàn hay mình.

Anh biết rõ chân tướng chuyện này là như thế nào.

"Tình yêu..." Simon đã chuẩn bị tinh thần cho cơn giông phía trước. "Anh thề rằng anh-"

"Bạn biết mình đã làm gì mà, đồ quái vật!"

Lúc đó, Simon chỉ có thể thở một hơi thật nhẹ nhõm. Anh đặt tay lên bảng điều khiển, nhắm mắt lại khi gửi lời cảm ơn thầm lặng tới bất kỳ thế lực nào đã phù hộ cho cuộc sống của mình.

Bạn ổn, vợ anh không sao cả.

"Nếu anh nói với em là anh xin lỗi, liệu em sẽ?"

"Bạn không xin lỗi!" Bạn rên rỉ, vùi mặt vào đệm ghế. "Nếu bạn xin lỗi, bạn đã không làm điều đó. Bạn biết điều đó có ý nghĩa với em đến nhường nào và bạn vẫn làm cơ mà!"

Simon hít một hơi dài, không dám nhìn vào ánh mắt của người trung sĩ bên cạnh - người đang nhìn anh như thể anh vừa mọc ra cái đầu thứ hai. Anh gần như tan chảy trên chính chiếc ghế của mình.

"Anh không nhớ, anh xin lỗi." Simon thì thầm, nhăn mặt khi nghe thấy hắng giọng, chắc chắn là sắp hét lên qua loa điện thoại.

"Simon, bạn biết em đang để dành thanh Kitkat cuối cùng cho bữa trưa! E-Em đã ghi chú lên đó cùng mọi thứ và em đã suy nghĩ về nó cả ngày! Anh đọc nó, nhún vai, vẫn ăn nó. Còn gì nữa đây, chắc chắn rồi bởi vì anh không còn yêu em."

"Không. Không, không phải thế, em yêu." Anh tựa lưng vào ghế, cố nén một tiếng cười khúc khích - điều sẽ chỉ khiến bạn tức giận hơn.

"Chắc tờ giấy đã rơi ra rồi. Anh thề có Chúa rằng anh không biết đó là thanh cuối cùng. Tay anh đang chạm vào trái tim mình vì hoảng loạn đấy em yêu. Em biết rằng em yêu anh, chính em đã cưới anh phải không?"

"Bạn là kẻ dối trá và đạo đức giả, Simon Riley." Bạn sụt xịt, giọng nức nở và nghiêm túc đến mức anh thậm chí không thể ngừng mỉm cười trước khuôn mặt nhăn nhó không hài lòng của bạn. "Em đang mang theo con trai của bạn và bạn thậm chí còn không đọc những mảnh giấy nhớ em để lại cho bạn..."

"Anh đã đọc chúng rồi, trên mấy quả dâu tây, nhớ không? Anh đã không ăn chúng như lời em nói." Simon lập luận.

Bên cạnh mình, anh có thể thấy Soap đang há hốc mồm với vẻ bối rối tột độ hiện rõ trên khuôn mặt. Simon giận dữ nhìn đối phương, lấy tay che loa lại để gửi cho Soap một cái nhìn căng thẳng đến nghẹt thở.

"Tôi đã ăn thanh kẹo cuối cùng ở nhà mà vợ tôi tưởng tôi muốn rời xa cô ấy."

Simon thậm chí không đợi Soap trả lời trước khi đưa điện thoại lại vào tai, tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Việc mang thai là như thế này à?" Soap thì thầm trong khi Simon tiếp tục thì thầm những lời ngọt ngào vô vị vào điện thoại.

"Nhìn này, em yêu, làm sao anh có thể bù đắp cho em và đứa bé đây? Muốn anh mua thêm vài thanh kẹo trên đường về nhà không?"

"Không!" Bạn giận dữ, vẫn khóc thút thít.

"Nếu anh mang Shake Shack về nhà thì sao? Bánh mì kẹp thịt bò, khoai tây chiên cỡ lớn cùng sinh tố dâu tây và anh thậm chí sẽ dừng lại ở Tesco's trên đường về nhà để mua thêm cho em vài thanh kẹo. Nghe thế nào?"

Qua điện thoại, anh nghe thấy tiếng chăn sột soạt. Một âm thanh nhỏ, buồn tẻ lọt qua loa - một chiếc khăn giấy khác được lấy ra từ hộp, theo sau là một tiếng thút thít nhỏ khốn khổ.

"Thêm bơ vào bánh mì kẹp thịt." Bạn lẩm bẩm, nghe nhỏ nhẹ và bất lực. "Món sinh tố phải có siro trên kem đánh bông với một quả dâu tây thay vì quả anh đào ở trên. Khi đến Tesco's, bạn tốt nhất nên mang về nguyên một quầy bar nếu không em sẽ lấy lại tất cả quần áo em vừa mới mua cho bạn."

"Hiểu rồi em yêu." Simon đáp, nhéo sống mũi. "Anh sẽ quay lại trước bảy giờ, được chứ?"

"Ừm hứm?"

Sau đó, đường dây đối diện tắt ngúm - thậm chí không nói một lời tạm biệt nào. Simon vứt chiếc điện thoại sang một bên, cố gắng ghi nhớ những món ăn bạn yêu cầu.

Chúa ơi, Simon lắc đầu. Nếu mẹ đứa bé chén sạch tất cả những món ăn này thì chắc chắn con trai anh sẽ nặng ít nhất 10 pound khi nó ra đời. Simon thậm chí không thể tưởng tượng được cảnh tượng hỗn loạn ngày hôm đó sẽ như thế nào.

Tuy nhiên, chưa đầy một tháng trước, bạn đã dành cả tiếng đồng hồ bĩu môi trên ghế dài, nhìn anh ấy với tất cả vẻ nhớp nháp của một chú mèo con mới sinh. Khi anh ấy hỏi bạn có chuyện gì, bạn chỉ trả lời đơn giản.

"Tại sao bạn phải to lớn như vậy? Em phải mang thai con trai bạn! Anh ta sẽ xé em ra làm đôi mất!"

Simon hít một hơi thật sâu, không thể kìm được nụ cười mỉm trên môi. Anh sẽ rất vui khi để bạn phàn nàn về mọi thứ miễn là con trai được an toàn và hạnh phúc trong vòng tay mẹ, mũm mĩm sau bao tháng ăn Kit-Kats và dâu tây lắc không điểm dừng.

"Trung úy." Soap lên tiếng, khiến anh giật mình. "Cô ấy ổn chứ?"

Anh hắng giọng, ngồi dậy. "Cô ấy ổn."

"Còn đứa bé thì sao?"

"Cả hai đều ổn. Vòng tạm qua bãi đậu xe đi, cậu sắp quay lại văn phòng à?"

"Ừ, có bản báo cáo sự cố phải nộp từ tối qua." Soap suy tư.

"Tốt." Simon bước ra khỏi xe, lục túi tìm chìa khóa của mình. "Nói với Price rằng vợ cần tôi về nhà sớm, xin nghỉ khẩn cấp chuyện gia đình."

Nói xong, Simon quay gót, lao thẳng về phía chiếc xe của mình đã đỗ sẵn. Tuy nhiên, trước khi anh kịp mở cửa, Soap đã nháy còi từ chiếc xe của mình.

"Tôi sẽ gặp anh ở buổi tập ngày mai nhé?"

"Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau tối nay đấy. Hãy giữ cho tôi một chiếc cũi trong doanh trại." Simon nhăn mặt.

"Chắc chắn rồi."

꧁❀꧂

Simon càu nhàu, thong thả bước lên bậc thềm trước nhà. Chiếc túi Shake Shack bấp bênh đầy ụ chao đảo trong tay cùng món sinh tố dâu tây cỡ bự có nguy cơ tràn ra phía trước áo sơ mi của anh bất cứ lúc nào. Sau khi hít một hơi thật sâu, anh cố gắng thực hiện bước cuối cùng bằng động tác giữ thăng bằng chậm rãi, với tay ra tay nắm cửa với vẻ không thoải mái.

Tuy nhiên, nó đã bị kéo mạnh ra trước khi anh kịp xoay nó. Và đứng ngay đó, đưa tay xoa lên cái bụng sưng tấy của mình là tình yêu của đời anh - cô gái với đôi mắt đỏ hoe và chiếc mũi sưng tấy vì khóc quá nhiều. Không nói một lời, bạn lấy giật túi đồ ăn nhanh trên tay anh, lê bước vào nhà trước khi anh kịp hôn lên má bạn.

Vẫn đanh đá như mọi khi, anh mỉm cười.

Simon đóng cửa lại sau lưng, cởi giày ra nhưng ngay trước khi anh kịp để chìa khóa xe vào chiếc bát trên bàn ở cuối hành lang, một tia sáng màu hồng vụt qua tầm nhìn của anh. Với đôi lông mày cau có, anh nhặt tờ giấy nhớ dưới đáy đất lên, nheo mắt nhìn xuống dòng chữ nguệch ngoạc của bạn trên đó.

Tôi muốn bánh kếp cho bữa sáng ngày mai. Nó viết, đẫm nước mắt.

Lúc đó, anh không khỏi cúi đầu với một nụ cười đầy phấn khởi theo những dấu bút nhỏ.

Bánh kếp hả?

Ừ, sáng mai anh ấy sẽ làm thật nhiều bánh kếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro