Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4


hiếu lững thững đi dọc con đường vắng vào buổi tối. ánh đèn đường yếu ớt như những ngọn đuốc nhỏ, chiếu ánh sáng vàng ấm lên những vũng nước còn đọng lại sau cơn mưa chiều. đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của hiếu và tiếng rì rào của lá cây, như những lời thì thầm không thành lời. đột nhiên, một bóng dáng lướt qua phía trước, khiến hiếu dừng lại, đôi mắt sắc bén đảo nhanh xung quanh.

cô ấy xuất hiện từ đâu, giữa không gian yên tĩnh đến lạ thường. mái tóc dài ướt sũng, buông lơi như những dòng suối đen, còn làn da của cô thì nhợt nhạt, xanh xao, không hề có chút sức sống. cả người cô ta ướt đẫm, như thể vừa bước ra từ cơn mưa dài. những bước đi của cô, tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang một cảm giác kỳ quái, như thể cô không hề chạm đất mà đang lơ lửng trong không gian. mắt cô ta, mở to và đục ngầu, nhìn thẳng về phía hiếu, khiến hắn phải rùng mình một cách khó hiểu.

ban đầu, hiếu hơi sợ hãi, cơ thể như đông cứng lại, nhưng rồi hắn cố gắng trấn tĩnh. sự tò mò đã chiến thắng sự sợ hãi trong hắn, và hiếu bắt đầu bước về phía cô ta. hắn nhẹ nhàng lên tiếng, cố giữ giọng thật bình tĩnh:

- cô.. có cần giúp gì không ? hình như cô không phải là người sống..

hồn ma kia nhìn hắn một lúc lâu, môi khẽ nhếch lên, tuy không có âm thanh nhưng có vẻ như cô ta đang mỉm cười. rồi cô ta lên tiếng, giọng nói khô khốc, như thể phát ra từ một nơi xa lạ:

- anh có thể thấy tôi sao ? tôi cần giúp đỡ.

hiếu không thể không cảm thấy chút lo lắng, nhưng hắn vẫn quyết định giữ vững sự bình tĩnh.

- tôi biết một nơi có thể giúp đỡ cô, cô đi theo tôi về đó nhé. cô có thể cho tôi biết cô gặp chuyện gì, tôi sẽ giúp cô.

về tới khách sạn, hiếu mời cô ta vào trong phòng khách ngồi, tiện đã đưa cô ta lên lầu tân trang giúp cô ta trông đỡ.. kinh dị hơn.

cô hồn ma kể lại câu chuyện của mình với giọng điệu lạnh lẽo, cô là một nữ nhân viên quan chức, bị một người lãnh đạo phản bội và giết chết. hắn ta đã ra tay với cô. cô ta bị giết hại, chết đuối dưới sông, và không thể siêu thoát vì oán hận quá lớn.

hiếu im lặng lắng nghe, mắt hắn tối lại. nhưng khi câu chuyện kết thúc, hắn không cảm thấy sự sợ hãi nữa mà thay vào đó là một cảm giác khác. bùi anh tú lặng lẽ bước vào, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, nhưng anh cũng đã nghe được đầu đuôi câu chuyện này.

- xem vị khách cậu trần vác về kìa..

- sao nào, cô muốn gì ở đây ?

anh tú hỏi, giọng điệu bình thản.

cô hồn ma nhìn anh tú rồi trả lời, đôi mắt cô chợt lóe lên ánh sáng lạ.

- tôi muốn trả thù hắn ta. nhưng... tôi không thể. tôi vẫn bị kẹt lại ở đây, không thể siêu thoát.

bùi anh tú nghe xong, chỉ nhếch miệng cười.

- nếu cô muốn trả thù, dễ thôi, nhưng cái giá sẽ không rẻ đâu. tôi chưa bao giờ làm việc miễn phí thưa cô.

cô hồn ma nhìn anh tú một lúc rồi lên tiếng:

- tôi có một căn biệt thự trên đồi và một số tiền tôi đã tích cóp được. nếu anh giúp tôi trả thù, tôi sẽ giao lại nó cho anh.

nghe đến đây, anh tú không giấu nổi sự thích thú. ánh mắt anh lóe lên, cười nhếch mép, và ngồi thẳng dậy.

- được, cô cần gì thưa cô ?

cô hồn ma kể tiếp, rằng người đàn ông mà cô muốn trả thù là một quan chức sắp nhậm chức, nhưng hắn ta lại tham nhũng và ăn hối lộ. khi cô định tố cáo hắn, hắn đã phát hiện ra và giết cô. bùi anh tú nghe xong thì không tỏ ra bất ngờ, anh đã quen với những câu chuyện như vậy. tuy nhiên, khi cô ma nói đến số tiền và tài sản, anh liền đổi thái độ ngay lập tức.

- 10 tỷ tiền mặt nữa sao..

anh tú nhếch mép.

- vậy thì việc giúp cô sẽ trở nên dễ dàng, nhưng tôi nghĩ rằng cô không nên giết hắn ta.

- tại sao ?

cô hồn ma nhìn anh tú ngạc nhiên.

bùi anh tú nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng:

- nếu cô muốn trả thù hắn, tôi sẽ giúp cô. nhưng nếu cô khiến hắn chết, cô sẽ không thể siêu thoát. tôi sẽ giúp cô làm cho hắn mất trí, nhưng không giết hắn. vậy thì cô sẽ có cơ hội chuyển kiếp, đến một kiếp tốt hơn.

cô gái hồn ma suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

vài ngày sau, anh tú mặc một bộ đồ cao bồi, chiếc áo khoác dài phủ xuống tận gối. mũ rộng vành che khuất phần mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén. anh bước đi tự tin, như thể không có gì có thể cản được. anh di chuyển vào hội trường, nơi người đàn ông sắp nhậm chức đang phát biểu. mọi người xung quanh không hề hay biết về sự hiện diện của anh. anh tú dùng thuật ẩn thân, không ai có thể thấy anh.

anh tiến lại gần, đứng cách người đàn ông một khoảng. rồi, anh rút ra khẩu súng bắn tỉa, nhắm chuẩn xác vào tim của hắn. tay anh như một cỗ máy, không hề run rẩy. anh tú nhắm bắn, ánh mắt không rời mục tiêu. từng hơi thở của anh đều chính xác, từng động tác đều thuần thục. khi anh nhắm bắn, như thể thời gian dừng lại, mọi thứ xung quanh anh trở nên mờ nhạt.

khi người đàn ông kia nhìn thấy anh tú và khẩu súng, gương mặt hắn tái xanh, và hắn hét lên: "l

- tôi trúng đạn rồi!

nhưng khi hắn bỏ tay ra, chẳng có vết thương nào, chỉ còn lại sự hoang mang tột độ.

sau một thời gian ngắn, báo chí đưa tin rằng người đàn ông này bị mắc bệnh tâm thần, và sau khi điều tra, họ phát hiện ra hắn có liên quan đến nhiều vụ tham nhũng và giết người. sự nghiệp của hắn sụp đổ, và mọi người bắt đầu kêu gọi khởi tố hắn.

khi trở về khách sạn, anh tú ngồi xuống bàn, tiếp tục đếm tiền. một va ly tiền khổng lồ nằm trên bàn, bên cạnh là giấy tờ về căn biệt thự và tài sản trị giá 10 tỷ, kèm theo đó là 500 triệu tiền mặt. hiếu nhìn anh tú, thấy anh đang đếm tiền với nụ cười toe toét trên mặt, và bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng yêu thế nào ấy.

hiếu nhịn không được liền trêu chọc anh tú.

- anh chắc chắn sẽ phải đi mua một chiếc xe nữa nhỉ. xem anh tiêu tiền thế này, tôi nghĩ là anh sẽ phải sớm phá sản thôi.

bùi anh tú chỉ mỉm cười, ánh mắt lóe lên:

- ai mà chẳng thích tiền, hiếu. tôi rất thích tiền đó. à đúng rồi tôi phải mua một con porsche, bộ đồ mới ra của dior cũng đẹp nữa, aish cái gì cũng thích..

hiếu cười nhếch miệng, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy ấm áp khi nhìn anh tú.

khi đêm xuống, hiếu mơ thấy quá khứ của anh tú. anh tú từng là một công tước hoàng gia, bị phản bội trong một trận chiến, và giờ đây anh vẫn mang theo ký ức đó. giấc mơ như một mảnh ghép, làm hiếu hiểu thêm về anh.

hiếu tỉnh dậy, thấy anh tú đang nằm bên cạnh mình, đầu tựa vào ngực hắn, hít hà mùi hương từ cơ thể hiếu. anh tú giống như một con mèo con, ấm áp và đáng yêu. trong lúc hiếu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh tú nhẹ nhàng rúc vào lòng hắn, tìm kiếm sự an ủi.

hiếu ngạc nhiên, nhưng cũng không phản kháng. hắn chỉ biết để mặc cho anh tú nằm yên trong vòng tay mình.

- sao lại vào đây.

hiếu thì thầm vào tai anh tú.

bùi anh tú khẽ nhắm mắt, hơi thở đều đều, như thể không có chuyện gì xảy ra.

- thấy cậu nói mớ.. tôi lo cậu làm sao, vào đây canh cậu ngủ.

hiếu không nói gì, chỉ ôm anh tú vào lòng, cảm giác ấm áp lạ kỳ này khiến hắn cảm thấy mình không thể rời xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro