Cùng nhau - Hyunlix
Felix tỉnh dậy khi cảm thấy Hyunjin bên cạnh mình đang trở mình và rên rỉ khe khẽ. Felix không biết mình có nên lay anh dậy không nhưng may mắn thay, sự lựa chọn đó đã không còn nằm trong tay em khi Hyunjin mở mắt thở hổn hển và anh giơ tay kéo Felix xuống và ôm chặt anh.
"Hyunjinnie," Felix nói, đặt vài nụ hôn nhẹ nhàng lên bên cổ Hyunjin. "Hyunjinnie, bạn ổn chứ? Có phải là ác mộng không?"
Em cảm thấy Hyunjin gật đầu. "Bạn-bạn định đi," anh nói, giọng nhỏ đến mức Felix chỉ có thể nghe thấy vì tai em ngay sát bên miệng anh.
"Ôi Hyunjin. Trời ơi, bạn đang run kìa."
"Không thích giấc mơ đó," Hyunjin lẩm bẩm vào tóc Felix. "Không thích chút nào."
"Em biết mà Jinnie. Không sao đâu. Em sẽ không rời xa bạn đâu."
Điều đó khiến Hyunjin càng siết chặt vòng tay hơn.
"Anh xin lỗi, anh có làm bạn đau không?" Hyunjin hỏi một cách yếu ớt sau vài giây im lặng.
Felix lắc đầu. "Không đâu tình yêu của em. Không sao đâu."
"Chúng ta có thể hôn nhau được không?"
Hyunjin vừa đủ nới lỏng vòng tay để Felix có thể lơ lửng trên người anh, ngắm nhìn hình bóng em trong ánh sáng mờ ảo xuyên qua rèm cửa và cúi xuống hôn lên môi anh.
Nhưng nụ hôn nhẹ đó có vẻ không đủ sức thuyết phục Hyunjin, vì anh túm lấy eo Felix và đè em xuống, khiến nụ hôn sâu hơn cho đến khi Felix có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng đang dâng trào trong anh.
Bản thân Felix bắt đầu cảm nhận được tác động của nó khi em nhớ lại lý do chính xác tại sao Hyunjin lại có một giấc mơ như vậy. Vài tháng trước, khi mối quan hệ của họ đang trên bờ vực thẳm chỉ vì họ từ chối giao tiếp một cách hợp lý với nhau. Felix tự hào về việc an ủi mọi người và khiến họ cảm thấy an toàn khi ở bên em, nhưng trong vài tuần đó, em đã quên mất cách mang lại sự an ủi đó cho người quan trọng nhất đối với em.
Ý nghĩ rời xa anh ấy giờ đây có vẻ vô lý. Bởi vì làm sao em có thể để lại một phần trái tim mình?
Em hôn lại cũng mãnh liệt không kém, khiến Hyunjin bất ngờ trong giây lát nhưng rồi họ lại chìm vào một nhịp điệu, mặc dù nhanh và tuyệt vọng, nhưng lại có tác dụng xoa dịu và ổn định theo cách riêng của nó. Hyunjin lăn họ lại để Felix nằm ngửa, môi họ không hề tách ra dù cả hai đều rõ ràng là hết hơi. Chỉ thêm vài giây nữa, chỉ thêm một chút nữa, đủ để thuyết phục bản thân và nhau rằng họ sẽ ở bên nhau...
Khi họ kết thúc nụ hôn, họ lại đắm chìm vào nhau lần nữa, đồng điệu và cùng nhau, và sự giản dị trong tình cảm của họ làm ấm lòng Felix và em hy vọng Hyunjin cũng cảm thấy như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro