
Chương 5.
"Chỉ có tao mới được đánh nó"
—
Không rõ nguyên do, nhưng sang ngày hôm sau, tàn dư của Moebius bị quét sạch một cách chóng vánh. Người ta đồn rằng có một gã đeo khuyên tai sặc sỡ, một mình hạ gục tất cả kẻ thù, vừa nhanh vừa dứt khoát. Chưa hết, gã còn để lại lời đe dọa thấm đẫm uy lực:
“Tụi mày mà còn dám động đến đứa nhỏ nhà tao, coi chừng cái mạng.”
Lời nói như lưỡi dao lạnh lùng, khiến kẻ địch phải rùng mình, còn người chứng kiến thầm hiểu, sức mạnh của gã không thể xem thường.
Ngày 3 tháng 8, lễ hội đền Musashi rộn ràng vang tiếng trống, pháo sáng, và dòng người chen chúc khắp các con phố dẫn vào sân đền.
Hôm nay, Ryan không theo anh trai đi lễ hội. Thằng bé chẳng hứng thú với ánh đèn lấp lánh, mùi thức ăn chiên nướng hay tiếng cười nói rộn rã. Thay vào đó, nó chọn ngồi bên gã bạn trai trong góc yên tĩnh của một cửa hàng tiện lợi. Mưa lất phất rơi ngoài cửa kính, làm kính mờ đi và từng giọt nước rơi rào rạt trên mái tôn. Bên ngoài, dòng người hối hả trôi đi, nhưng Ryan chẳng quan tâm, chỉ mải mê ngắm nhìn mưa và nhịp sống vội vã của thành phố.
“Tao tưởng em phải đi lễ hội với gia đình mình chứ?” gã trai hỏi, tay thoăn thoắt trộn tô mì nóng hổi, đưa mùi thơm lan tỏa quanh Ryan, người đang dựa lưng lười biếng vào ngực anh.
“Izana là gia đình của em mà,” Ryan cười tít mắt, áp má vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cảm giác ấy vừa ấm áp vừa an toàn, khiến thằng bé thấy bình yên hơn bất cứ lúc nào, còn hơn mấy người tập cơ bắp mà nó từng gặp.
Izana mỉm cười, ánh mắt vừa dịu dàng vừa trìu mến, để Ryan tựa sát vào mình, tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng giữa mưa và nhịp sống hối hả ngoài kia. Thằng bé nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm, nhịp tim đều đặn, và hương mì thoang thoảng lan tỏa. Trong khoảnh khắc ấy, Ryan cảm thấy thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn hai người, cùng nhau yên lặng, bình yên mà chẳng cần bất cứ lễ hội hay ánh đèn nào khác.
“Ấy, suýt quên” Ryan bỗng nheo mắt, ánh nhìn sắc bén hướng về anh bạn trai đang mải nhắn tin trên điện thoại.
“Làm sao?” Izana ngẩng đầu, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Không hề che giấu, dường như gã thậm chí muốn Ryan nhìn trộm tin nhắn của mình.
“Anh… thật sự đánh tụi Moebius à?” Ryan hỏi, giọng vừa tò mò vừa hơi run run.
“Ừ? Em tưởng tao giỡn à?” Gã cau mày, rồi nhẹ nhàng búng lên trán Ryan. Cú chạm nhẹ như cơn gió thoảng, chẳng hề đau đớn, nhưng đủ để thằng bé giật mình. “Tao chưa bao giờ đùa với những kẻ làm tổn thương em, Rynn. Chẳng đời nào.”
Ryan, đôi mắt đỏ rực ánh lên niềm biết ơn, nụ cười rộ rã nở trên môi. Hơi thở của thằng bé nhè nhẹ, đáng yêu đến mức khiến gã bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn. Một cảm giác ấm áp, vừa mãnh liệt vừa dịu dàng tràn ngập trong lồng ngực, như thể cả thế giới xung quanh chỉ còn lại khoảnh khắc này, khoảnh khắc chỉ có hai người, bình yên nhưng đầy sức sống.
"Em cảm ơn nhé!"
"Tao thương em, đừng có cảm ơn"
Cho đến khi thời gian trôi đi chậm rãi, cả hai mới luyến tiếc rời xa nhau. Ánh mưa vẫn lấm tấm trên cửa kính, nhịp điệu thành phố hòa cùng nhịp tim họ. Ryan định rời đi, thì bỗng gã nắm lấy tay, giữ chặt.
“Nghe này…” gã nói, giọng pha lẫn chút nghiêm trọng và lo lắng.
“Sao thế?” Ryan hơi nhíu mày, ánh mắt đầy tò mò.
“Tao sẽ bận một chút… Có thể sẽ không gặp được em trong vài ngày tới. Nhưng để đảm bảo an toàn, tao nhờ anh em Haitani chăm sóc cho em.” Izana giơ điện thoại ra, mở khung tin nhắn với ai đó tên Ran, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt Ryan, khiến nó cảm thấy ấm lòng.
“Em tự lo được mà!” Ryan bĩu môi, giọng vừa hờn dỗi vừa kiên định.
“Em lúc nào cũng liều lĩnh, tao lo. Nên nghe lời đi” gã nói, rồi ánh mắt dừng lại, dịu dàng nhìn chằm chằm Ryan. Cúi xuống, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cậu bé, ấm áp mà đầy trìu mến. “Ngoan nhé, tao xong việc sẽ tìm em.”
Ryan nhíu mày, giọng nhỏ nhắn pha chút lo lắng: “Anh… có thể nhắn tin không?”
Gã mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc đen của nó. “Được. Tao sẽ trả lời khi có thời gian rảnh. Nhớ giữ an toàn.”
Ryan gật đầu, đôi mắt đỏ lấp lánh ánh sáng tin tưởng, trong khi nụ cười trên môi mang theo cả niềm an ủi lẫn hạnh phúc nho nhỏ giữa những lo toan của ngày thường.
“Vậy… em sẽ đợi!” Ryan cười tít mắt, giọng trong trẻo như tiếng chuông nhỏ giữa cơn mưa nhè nhẹ. Nó vẫy tay, rồi bước đi, bóng lưng nhỏ bé hòa dần vào những hạt mưa lấp lánh trên phố.
Izana đứng nhìn theo, tim như bị bóp chặt bởi cảm giác vừa ngọt ngào vừa lo lắng. Yêu Ryan đến mức này, thật chẳng biết làm sao để bình tĩnh. Mỗi bước chân của cậu bé đều khiến gã thấp thỏm, tự hỏi liệu có nguy hiểm gì đang rình rập, liệu nó có trượt ngã, hay gặp phải những kẻ xấu.
“Chết thật…” gã thầm thốt, lòng ngổn ngang. Cơn mưa lạnh tràn qua vai gã, nhưng chẳng làm dịu nổi nỗi bồn chồn. Nhìn Ryan nhỏ bé, rắn rỏi nhưng vẫn quá trẻ con giữa dòng người và mưa gió, gã thấy tim mình vừa mềm nhũn, vừa căng lên từng nhịp vì yêu thương.
“Thiên Quốc thế nào nhỉ?” Takemichi bật cười, ánh mắt lấp lánh khi nhìn sang Draken, dù cơ thể hắn đầy vết thương.
Ryan xuất hiện từ phía sau, cầm chiếc dù gọn gàng, từng bước đi chắc chắn. Mái tóc đen óng, đôi mắt đỏ rực như lửa, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng lấm lem, ướt sũng quanh đây. Thằng bé đứng thẳng, bình tĩnh như thể vừa bước ra từ một thế giới hoàn toàn khác, khiến không khí xung quanh bỗng yên lặng.
“Gì vậy? Sao bọn mày lại ở đây?” Ryan nhíu mày, giọng trầm nhưng mang theo chút tò mò pha lẫn nghi ngại.
Draken gượng đứng, đầu chảy máu, bụng rách một vết, tay bị dao xuyên thủng. Anh thở hổn hển, cố giữ thăng bằng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. “Ryan… sao mày ở đây?” Ken nhìn thằng nhóc, nỗi lo lắng và bất ngờ hiện rõ, pha lẫn chút mừng rỡ.
Cơn đau vật lý không thể ngăn được ánh sáng quyết tâm trong đôi mắt bầm dập của Takemichi, bàn tay đẫm máu vẫn siết chặt, như thể bảo vệ từng khoảnh khắc còn lại.
“Tao không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra đâu. Nhưng mà, tấn công phó tổng trưởng, coi như phản bội rồi nhỉ?” Ryan vừa nói, vừa nở nụ cười tinh nghịch, đôi mắt đỏ như lửa ánh lên sự quyết đoán. Chân nó đã bắt đầu chạy, chiếc dù ném sang một bên, chẳng còn chút do dự. Thằng bé lao thẳng vào nhóm năm tên thuộc hạ Touman đang chắn đường, từng bước một như một cơn bão nhỏ mà đầy uy lực.
Tên đầu tiên cầm dao giơ lên đe dọa, nhưng Ryan không hề sợ hãi. Em trai của Mikey – dù nhỏ tuổi nhưng chưa bao giờ là hạng xoàng – chỉ mất vài nhịp chớp mắt là đã né tránh, tung ra những cú đá, đấm đầy chính xác và mạnh mẽ. Mỗi động tác đều kết hợp nhuần nhuyễn, như đã tập luyện hàng trăm lần, khiến đám kia chẳng kịp phản ứng.
Một đường dao quẹt qua cánh tay, rướm máu đỏ tươi, nhưng Ryan không hề tỏ ra đau đớn. Ngược lại, thằng bé dường như càng thêm tỉnh táo, ánh mắt rực sáng hơn, nụ cười vẫn lấp ló trên môi. Từng tên thuộc hạ lần lượt gục xuống, bị hạ gọn, nằm la liệt trên mặt đất. Ryan nhún chân, giẫm qua họ mà đi, bước về phía Draken như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Đỉnh quá!” Takemichi thốt lên, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. Quên khuấy lòng bàn tay trái đang đau inh ỏi
Không khí căng thẳng vỡ tan dưới những bước chân vững vàng của Ryan. Đôi mắt đỏ rực ấy chứa cả niềm tự tin, sự can đảm và một chút tinh nghịch – đủ để khiến bất kỳ kẻ thù nào cũng phải chùn bước. Ryan tiến về phía Draken và Takemichi, giọng cười nhẹ vang lên
"Xe cấp cứu đến rồi"
Có thể, thằng bé trông yếu nhớt, nôm cũng hay ỷ lại vào người khác. Nhưng, dòng máu chảy trong người cũng là một loại với Mikey vô địch
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro