
Chương 4.
"Izana có một thằng người yêu, đến và ở lại như sao trời"
—
Trong căn phòng nhỏ ngập ánh vàng ấm áp, Ryan ngồi ỳ trên chiếc giường, tấm chăn bị đá văng xuống đất từ lúc nào. Mái tóc đen rũ xuống, hơi che đi đôi mắt đỏ ngầu vừa vì mệt vừa vì ấm ức. Cậu chìa bàn tay trái quấn kín băng trắng, gương mặt nhăn nhó như thể cả thế giới đang dồn nỗi đau lên một chỗ.
"Huhu... anh ơi... đau muốn chết luôn..." giọng nó kéo dài, pha chút nũng nịu lẫn than vãn.
Người đàn ông đứng đối diện khoanh tay, cau mày, giọng cộc cằn: "Mày làm cái quái gì mà ra nông nỗi này?"
Vậy thôi, chứ gã vẫn lặng lẽ quay vào bếp. Ít phút sau, gã trở lại, tay cầm một cốc cacao nóng bốc khói, đặt khẽ lên tủ đầu giường. Hơi cacao thơm ngọt len vào không khí. Gã trai ngồi xuống sàn, tựa lưng vào giường, giọng dịu hơn:
"Ngoan, nói tao nghe... lũ ở trường bắt nạt mày à?"
Ryan cúi mắt, bặm môi, ra vẻ khó chịu như thể đang cân nhắc nên kể hay không.
"Không có. Tụi nó đâu dám bắt nạt học bá như em."
Nó nhấc cốc cacao, uống một ngụm lớn. Cổ họng khô khốc như được tưới mát. Rồi Ryan hít một hơi, tiếp lời: "Mấy thằng bên... Moebi-ú... gì đó á. Tụi nó kiếm chuyện với em đó Izana"
Giọng điệu nó tỉnh rụi, nói dối chẳng thèm chớp mắt, từng chữ đều lộ ra sơ hở. Nhưng người đàn ông kia không để ý, hoặc có để ý cũng chọn tin. Khuôn mặt gã sầm xuống, ánh mắt lạnh đi, như thể vừa nghe tin trời giáng. Ngón tay gõ nhịp trên sàn, từng tiếng trầm đục, báo hiệu một cơn giông đang hình thành.
Ryan nghiêng đầu, khẽ cười mỉm - nụ cười nửa như thỏa mãn, nửa như hối lỗi - rồi lại cúi xuống ôm cốc cacao, để hơi nóng lùa vào những ngón tay lạnh buốt của mình.
"Nín đi... tao đánh chúng cho em." Giọng Izana trầm thấp, không phải mệnh lệnh, cũng chẳng phải an ủi, mà như một lời thề khắc vào máu thịt. Bàn tay chai sạn khẽ nâng gương mặt Ryan, ngón tay lướt nhẹ qua làn da lạnh như sương sớm. Trong đáy mắt gã, thứ ánh sáng êm dịu và sâu hun hút đến chính gã cũng không sao giải nghĩa - vừa như thương, vừa như giữ, lại vừa như sợ mất. Gã chưa từng nghĩ mình có thể dành cho một người nhiều đến thế, nhưng khoảnh khắc này, Ryan chính là toàn bộ thế giới của gã
Thật khó lý giải.
Vì cớ gì mà một kẻ từng trải, từng bước qua bùn lầy và máu tanh, lại sa chân vào cái vòng xoáy dịu dàng mang tên một đứa trẻ như thế?
Một đứa chẳng hề mạnh mẽ theo cách thế gian vẫn ca tụng-chỉ giỏi sách vở, còn tay chân thì vụng về, đánh đấm chẳng ra hồn. Một đứa hay khóc, đôi mắt lúc nào cũng long lanh nước, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng đủ làm vỡ.
Ấy vậy mà mỗi lần nhìn thấy nó, trái tim gã lại mềm đi như sáp gặp lửa. Những giọt nước mắt ấy, cái sự vụng về ấy... lại khiến gã thấy cần phải bảo vệ, cần phải ôm trọn vào lòng. Không phải vì thương hại, mà bởi giữa thế giới đầy góc cạnh, có một đứa dám bước vào thế giới của gã
Người ta nói tình yêu là thứ khó nắm bắt- Izana tin vào điều đó. Bởi chẳng ai lý giải nổi vì sao mình rung động, cũng chẳng ai chọn được người để yêu. Và gã, giữa muôn vạn lý do để quay lưng, vẫn chọn ở lại, chỉ vì một lý do duy nhất
Chuyện này... có lẽ phải bắt đầu từ hai năm trước.
Izana chỉ là một kẻ lang thang vô định, cả người toát ra mùi cũ kỹ của những ngày bị bỏ quên. Ngồi bệt trên chiếc ghế gỗ sờn ở công viên, đôi mắt mờ đục như đã bỏ cuộc với thế giới. Râu ria mọc lởm chởm, tóc tai rối bù, ướt đẫm sương đêm, chẳng buồn nghĩ đến việc chỉnh trang. Trong cái tiết trời mưa gió thất thường, gã trông chẳng khác gì một ông già tám mươi tuổi đã quá mỏi mệt để chống chọi với đời.
Cơn mưa hôm đó đến bất chợt, rơi lộp độp trên mái che công viên, hạt nặng hạt nhẹ, như thể bầu trời cũng chán nản chẳng buồn ổn định. Người qua đường vội vã tìm chỗ trú, bỏ mặc những kẻ bị gió tạt mưa vây. Gã vẫn ngồi đó, mặc cho nước mưa len lỏi qua từng sợi tóc, lăn dọc xuống gò má hốc hác.
Và rồi, trong màn mưa xám xịt ấy, một bóng dáng nhỏ bé tiến lại gần. Là một thằng nhóc- chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt trẻ nhưng ánh mắt lì lợm như đã quen với những trận gió ngược. Không một lời chào hỏi, không chút ngập ngừng, nó giơ cao chiếc ô cũ kỹ, che lên đầu gã.
Hành động giản đơn ấy lại khiến gã sững người. Không phải vì mưa bớt lạnh, mà vì giữa cái thế giới đầy hối hả, vẫn có người dám dừng lại trước một kẻ chẳng đáng để nhìn lần hai. Gã không biết tên nó. Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, cơn mưa không còn nặng nề như trước.
"Trời lạnh quá... sao mình không về nhà đi ạ?"
Giọng nói non nớt vang lên giữa tiếng mưa lộp bộp.
"Hay... ông không có nhà?" Thằng nhóc nghiêng đầu, đôi mắt đỏ lấp lánh sự tò mò. "Mà chắc không phải đâu, nhìn ông cũng đâu đến nỗi... vô gia cư."
Gã liếc nó, ánh mắt lười nhác chẳng buồn đáp. Nhưng nhóc con chẳng hề để ý, lại tiếp tục như thể đang tự trò chuyện với chính mình.
"Ông ơi, ông tên gì dạ?"
Gã vẫn im lặng.
"Ông ơi, cháu tên là Ryan." Nó mỉm cười khoe răng trắng, rồi chẳng cần câu trả lời đã bắt đầu tuôn một tràng. Những câu chuyện chẳng đâu vào đâu, từ chuyện ở trường học, con mèo hàng xóm, cho đến mấy kẹo dâu mà nó ghét cay ghét đắng.
Mưa vẫn rơi, từng giọt nặng trĩu làm không khí thêm ẩm lạnh. Gã ngồi im như tượng đá, mặc cho những câu hỏi, câu kể của thằng nhóc va vào sự im lặng của mình rồi tan ra trong không khí. Nhưng Ryan không biết mệt, đôi mắt đỏ vẫn sáng rực, giọng nói cứ thế lách qua từng khe hở của tiếng mưa, đọng lại bên tai gã.
Đến khi cơn mưa tạnh, bầu trời loang loáng ánh chiều muộn, thằng nhóc vẫn chưa chịu ngừng. Nó vừa bước vừa nói, thỉnh thoảng lại chạy trước rồi quay lại, như sợ gã biến mất giữa đám đông.
Izana không nhớ rõ vì sao lúc đó mình lại đứng lên. Không nhớ vì sao đôi chân lại đưa cả hai rời khỏi công viên. Nhưng khi nhận ra, gã đã dừng trước cánh cửa nhà mình, còn thằng nhóc thì hí hoáy tháo giày như thể đây là chuyện hiển nhiên nhất thế giới.
Có lẽ... gã nghĩ, nếu trong căn nhà im ắng kia có thêm một kẻ nói nhiều đến mức không để khoảng lặng nào lọt vào, thì những buổi tối sẽ bớt cô độc hơn một chút.
Hoặc cũng có thể... chỉ đơn giản là, trong một ngày mưa, Izana đã tìm thấy lý do để không một mình nữa.
"Gì!? Rynn lại trốn đi rồi hả!?"
"Emma, không phải lỗi của anh mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro