Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝕷𝖎𝖌𝖍𝖙 𝖎𝖓 𝖙𝖍𝖊 𝕯𝖆𝖗𝖐

Chương 1: Bình yên của chúng ta và đóa hồng định mệnh

Ánh chiều tà dát vàng lên mặt biển phẳng lặng. Hoàng Tinh ngồi lặng lẽ trên những bậc thang xi măng đã nhuốm màu thời gian, đôi mắt sâu thẳm hướng về phía chân trời. Bên cạnh anh, Khâu Đỉnh Kiệt, với mái tóc xoăn nhẹ và nụ cười rạng rỡ, nghịch ngợm vẽ những hình thù kỳ lạ lên nền xi măng bằng một cành cây khô. Tiếng sóng vỗ rì rào như một bản nhạc êm dịu, xoa dịu đi những muộn phiền vô định trong lòng Hoàng Tinh.

Họ là hai nửa của một bản hòa ca. Hoàng Tinh là nốt trầm buồn, thường chìm đắm trong thế giới nội tâm của riêng mình, anh như một bản nhạc đầy cảm xúc mà chỉ Khâu Đỉnh Kiệt mới có thể thấu hiểu. Ngược lại, Khâu Đỉnh Kiệt là nốt cao vui tươi, luôn tỏa ra nguồn năng lượng tích cực, cậu là ánh nắng mặt trời, nụ cười có khả năng xua tan mọi u ám. Cậu luôn là người chủ động kéo Hoàng Tinh ra khỏi vỏ bọc của mình.
Chiều hôm ấy, Khâu Đỉnh Kiệt bất ngờ rút ra một bông hồng đỏ thắm từ sau lưng. Cánh hoa còn đọng lại những giọt sương biển lấp lánh như những viên kim cương nhỏ. Cậu trao nó cho Hoàng Tinh, với một nụ cười tươi rói.

"Tặng cậu này, Hoàng Tinh. Tớ thấy nó đẹp, nhưng không đẹp bằng cậu đâu."

Hoàng Tinh khẽ đỏ mặt, trái tim anh như một con chim non bị nhốt, đang đập loạn nhịp muốn bay ra. Anh nhận lấy bông hoa, hương thơm dịu nhẹ của nó lan tỏa, mang đến một cảm giác ấm áp kỳ lạ, xua đi sự lạnh lẽo trong lòng. Anh ngắm nhìn bông hồng, cánh hoa mềm mại như nhung, màu đỏ rực rỡ như ngọn lửa âm ỉ cháy trong tim anh bấy lâu nay. Đó không chỉ là sự trân trọng một món quà, mà là sự rung động thầm kín của một người luôn lặng lẽ yêu.
Họ ngồi bên nhau cho đến khi màn đêm buông xuống. Hoàng Tinh cẩn thận giữ bông hồng trong tay. Anh không ngờ rằng, đóa hoa ấy sau này sẽ trở thành biểu tượng cho tình yêu và sự mất mát, cho một giai đoạn đầy sóng gió trong cuộc đời họ.

Chương 2: Cơn ác mộng của đời thực

Những tháng ngày tươi đẹp trôi qua như một giấc mơ. Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt cùng nhau khám phá mọi ngóc ngách của cuộc sống. Hoàng Tinh dần cởi mở hơn, nụ cười cũng xuất hiện nhiều hơn trên gương mặt anh. Mối quan hệ của họ đã vượt qua giới hạn của tình bạn, nhưng cả hai đều chưa dám nói ra.

Thế rồi, một ngày định mệnh, một tin dữ ập đến như sét đánh ngang tai. Hoàng Tinh đang ôn bài thì nhận được cuộc gọi từ mẹ của Khâu Đỉnh Kiệt, bà Mai, với giọng nói run rẩy.

"Hoàng Tinh... Khâu Đỉnh Kiệt... bị tai nạn rồi!"

Cả người Hoàng Tinh như đông cứng lại, trái tim anh như ngừng đập. Anh vội vã chạy đến bệnh viện, trong lòng tràn ngập lo lắng và sợ hãi. Khi nhìn thấy Khâu Đỉnh Kiệt nằm bất động trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt và chằng chịt những vết băng, Hoàng Tinh cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim mình. Nỗi đau ấy vượt qua cả nỗi sợ, biến thành sự trống rỗng đến cùng cực.

Các bác sĩ thông báo Khâu Đỉnh Kiệt bị chấn thương sọ não nghiêm trọng và rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bà Mai và ông Nam, bố của Khâu Đỉnh Kiệt, ôm lấy nhau khóc nức nở. Hoàng Tinh ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, nước mắt không ngừng rơi. Anh không thể tin được rằng chuyện này lại xảy ra với người anh yêu.

Trong phòng bệnh tĩnh lặng, Hoàng Tinh nhìn vào đóa hoa hồng đỏ đang héo dần trong chiếc lọ thủy tinh trên bàn. Anh lật giở những bức ảnh cũ trong điện thoại, những khoảnh khắc tươi cười của cả hai hiện lên như những thước phim quay chậm. Nỗi đau và sự bất lực dâng trào. Anh tự hỏi, tại sao điều tồi tệ này lại xảy ra với người anh yêu?

Chương 3: Ngọn lửa thiêu đốt ký ức và sự dằn vặt của tội lỗi

Thời gian trôi qua nặng nề trong sự chờ đợi và lo lắng. Khâu Đỉnh Kiệt vẫn nằm im lìm trên giường bệnh. Hoàng Tinh ngày đêm túc trực bên cạnh bạn, hy vọng vào một phép màu. Anh trò chuyện với Khâu Đỉnh Kiệt, kể cho cậu nghe những câu chuyện cũ, những kỷ niệm đẹp đẽ của cả hai, những lời anh chưa bao giờ dám nói.
Một đêm, trong cơn mơ màng vì mệt mỏi, Hoàng Tinh mơ thấy mình đang cầm bó hoa hồng đỏ trên bãi biển. Nhưng kỳ lạ thay, những cánh hoa bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa lan nhanh, thiêu rụi tất cả. Trong giấc mơ, anh cảm thấy một nỗi đau xé lòng, như thể chính trái tim mình đang bị ngọn lửa ấy thiêu đốt. Đó là nỗi sợ mất mát và sự bất lực đến cùng cực.

Khi tỉnh giấc, Hoàng Tinh vẫn còn cảm thấy dư âm của cơn ác mộng. Anh nhìn vào gương, khuôn mặt anh mang vẻ thất thần, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc. Anh nhận ra rằng, sự bất lực khi không thể giúp được Khâu Đỉnh Kiệt đang gặm nhấm tâm hồn anh, biến anh trở thành một con người khác, một con người đầy tổn thương và sợ hãi.

Hình ảnh bó hoa hồng bùng cháy ám ảnh Hoàng Tinh. Nó trở thành biểu tượng cho sự tan vỡ, cho những hy vọng đang lụi tàn. Anh cảm thấy như một phần quan trọng trong cuộc sống của mình đã bị ngọn lửa ấy thiêu rụi, và phần đó chính là Khâu Đỉnh Kiệt. Anh tự trách mình, nếu anh can đảm hơn, nếu anh đã nói ra tình cảm của mình sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.

Chương 4: Bóng tối bao trùm và những vết cứa vào tim

Những ngày sau đó, Hoàng Tinh sống trong sự dày vò và tuyệt vọng. Anh tự trách mình vì đã không thể ngăn chặn tai nạn xảy ra. Anh cảm thấy như mình đang chìm dần vào một vực sâu tăm tối.

Những cuộc trò chuyện với gia đình Khâu Đỉnh Kiệt càng khiến lòng anh thêm nặng trĩu. Ông Nam và bà Mai đau khổ, đôi khi vô tình trút những lời trách móc lên Hoàng Tinh, như một cách để giải tỏa nỗi đau.

"Nếu con không về muộn, thằng bé đã không phải đi học về một mình giữa đêm," ông Nam thốt lên trong cơn nóng giận, dù sau đó ông đã xin lỗi và ôm chầm lấy Hoàng Tinh.

Những lời nói ấy như những nhát dao cứa vào tim Hoàng Tinh. Anh thu mình lại, ít nói chuyện với mọi người, thậm chí cả Lâm Thiên. Anh cảm thấy như mình không còn xứng đáng với những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Anh thường lang thang trên những con phố vắng, cố gắng níu giữ những ký ức tươi đẹp, nhưng tất cả chỉ càng làm nổi bật sự trống vắng và cô đơn trong lòng anh. Bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, và anh tin rằng mình sẽ không bao giờ thoát ra được.

Chương 5: Tia sáng nghi ngờ

Trong một lần đến thăm Khâu Đỉnh Kiệt, Hoàng Tinh tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện giữa bà Mai và một người bạn.

"Cảnh sát bảo đó là tai nạn," bà Mai nói với giọng đầy lo lắng, "nhưng tôi không tin. Chiếc xe đó... nó lao tới rất nhanh, cứ như là cố tình vậy. Thằng bé nhà tôi lúc nào cũng cẩn thận, không thể nào tự gây tai nạn được."

Một tia sáng nghi ngờ lóe lên trong tâm trí Hoàng Tinh. Anh bắt đầu nhớ lại những chi tiết nhỏ nhặt trước khi tai nạn xảy ra. Khâu Đỉnh Kiệt từng kể với anh về việc bị một chiếc xe ô tô màu đen khả nghi theo dõi. Anh đã gạt đi, cho rằng đó chỉ là chuyện Khâu Đỉnh Kiệt thích đùa. Giờ đây, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Anh quyết định tự mình tìm hiểu sự thật. Anh bắt đầu thu thập thông tin, tìm kiếm những nhân chứng. Anh xem xét kỹ lưỡng những bức ảnh chụp hiện trường, cố gắng tìm ra những chi tiết bị bỏ qua.

Càng tìm hiểu, Hoàng Tinh càng phát hiện ra những dấu hiệu bất thường. Chiếc xe ô tô gây tai nạn đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường và đến nay vẫn chưa tìm được tung tích. Những nhân chứng mà anh tìm được đều khai báo những thông tin mơ hồ và mâu thuẫn.

Hoàng Tinh cảm thấy như mình đang đi vào một mê cung bí ẩn, nhưng anh không nản lòng. Anh biết rằng mình phải tìm ra sự thật, không chỉ để trả lại công bằng cho Khâu Đỉnh Kiệt mà còn để giải thoát bản thân khỏi sự dằn vặt và tội lỗi.

Chương 6: Lần theo dấu vết trong màn đêm

Hoàng Tinh bắt đầu hành trình tìm kiếm sự thật một cách âm thầm, đầy nguy hiểm. Anh tìm đến những người bạn học cũ của Khâu Đỉnh Kiệt, những người hàng xóm xung quanh khu vực xảy ra tai nạn. Anh kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện, những chi tiết nhỏ nhặt mà có lẽ họ đã bỏ qua.

"Cậu nói về một chiếc xe màu đen?" Hoàng Tinh hỏi một người bạn của Khâu Đỉnh Kiệt. "Cậu có nhớ biển số không?"

"Không... tớ không chắc," người bạn đáp. "Nhưng tớ thấy có một gã mặc áo khoác đen đứng ở đó, có vẻ như đang đợi ai đó."

Những thông tin rời rạc dần dần hé lộ một bức tranh phức tạp hơn nhiều so với một vụ tai nạn giao thông thông thường. Hoàng Tinh cảm thấy có một thế lực đen tối nào đó đang cố gắng che giấu sự thật.

Anh tìm đến Lâm Thiên, người bạn thân làm trong ngành cảnh sát. Ban đầu, Lâm Thiên khá e ngại vì không có đủ bằng chứng.

"Hoàng Tinh, tao biết mày đau khổ, nhưng không có bằng chứng, tao không thể làm gì được,"

Lâm Thiên nói:

"Nếu là người nhà mày thì sao?" Hoàng Tinh đáp, giọng nói đầy uất hận. "Nếu là một vụ cố ý dàn dựng thì sao?"
Trước sự kiên trì và những bằng chứng mà Hoàng Tinh thu thập được, cuối cùng Lâm Thiên cũng đồng ý giúp đỡ anh một cách bí mật. Lâm Thiên đã sử dụng các mối quan hệ của mình để tra cứu biển số xe, thu thập hình ảnh từ camera an ninh và tìm kiếm những thông tin khác.

Chương 7: Những bí mật hé lộ và cuộc gọi nặc danh

Với sự giúp đỡ của Lâm Thiên, Hoàng Tinh dần dần lần ra những manh mối quan trọng. Họ phát hiện ra rằng chiếc xe ô tô gây tai nạn thuộc về một công ty có tiếng tăm trong vùng, và chủ sở hữu của công ty này, Đặng Bỉnh, có mối quan hệ làm ăn không mấy tốt đẹp với bố của Khâu Đỉnh Kiệt, ông Nam.

"Bố của Khâu Đỉnh Kiệt đã từ chối một dự án hợp tác không minh bạch từ công ty này," Lâm Thiên nói. "Đây có thể là động cơ. Đặng Bỉnh đã nhiều lần sử dụng thủ đoạn chèn ép đối thủ cạnh tranh."

Hoàng Tinh tiếp tục điều tra sâu hơn. Một đêm, anh nhận được một cuộc gọi nặc danh.

"Vụ tai nạn của thằng bạn mày... không phải là tai nạn," giọng nói trong điện thoại khàn khàn. "Đó là một vụ cố ý dàn dựng. Kẻ chủ mưu là Đặng Bỉnh. Hắn muốn cảnh cáo bố của thằng bạn mày, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."

Người gọi còn cung cấp cho anh một số thông tin quan trọng về những kẻ đứng sau vụ việc và một số địa điểm mà chúng thường lui tới. Tim Hoàng Tinh đập mạnh. Anh biết mình phải hành động, và anh đã quyết định không lùi bước.

Chương 8: Đối diện với sự thật và sự trừng phạt

Hoàng Tinh và Lâm Thiên đã lên kế hoạch chi tiết. Họ theo dõi những kẻ mà người gọi nặc danh đã chỉ điểm. Sau nhiều ngày đêm rình rập, họ đã thu thập được bằng chứng không thể chối cãi: những đoạn băng ghi âm cuộc trò chuyện giữa Đặng Bỉnh và tay sai, trong đó hắn ra lệnh "dạy cho con trai ông Nam một bài học."
Với những bằng chứng này, Hoàng Tinh quyết định đối diện với Đặng Bỉnh. Cuộc gặp diễn ra trong một không khí căng thẳng tại văn phòng của hắn.

"Tại sao anh lại làm như vậy?" Hoàng Tinh hỏi, giọng nói đầy căm phẫn.

Ban đầu, Đặng Bỉnh một mực phủ nhận mọi liên quan. Nhưng khi Hoàng Tinh đưa ra những đoạn băng ghi âm, hắn ta dần lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi.

"Tôi... tôi chỉ muốn dọa dẫm thôi," hắn ta lắp bắp. "Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."

Hoàng Tinh cảm thấy một cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Anh không thể tha thứ cho những gì mà những kẻ này đã gây ra. Anh đưa toàn bộ hồ sơ cho Lâm Thiên, và Lâm Thiên đã đưa Đặng Bỉnh và tay sai ra trước pháp luật.

Chương 9: Ánh sáng nơi cuối đường hầm

Sau khi những kẻ gây án bị trừng phạt, Hoàng Tinh cảm thấy một chút hy vọng le lói. Anh tin rằng khi sự thật được phơi bày, Khâu Đỉnh Kiệt sẽ cảm nhận được và có thêm động lực để tỉnh lại.

Hoàng Tinh tiếp tục túc trực bên cạnh giường bệnh của Khâu Đỉnh Kiệt. Anh nắm chặt tay cậu, kể cho cậu nghe về những diễn biến mới nhất.
"Đỉnh Kiệt, bọn chúng đã phải chịu tội rồi. Mày không cần phải sợ hãi nữa"

Hoàng Tinh thì thầm, giọng nói nghẹn ngào. "Làm ơn... tỉnh lại đi."

Và rồi, một ngày kỳ diệu đã đến. Trong lúc Hoàng Tinh đang trò chuyện, anh bất ngờ nhận thấy ngón tay của cậu khẽ cử động. Tim anh đập mạnh. Anh vội vã gọi bác sĩ, và sau nhiều kiểm tra, bác sĩ thông báo rằng Khâu Đỉnh Kiệt đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Chương 10: Sự phục hồi chậm rãi và những nụ hôn đầu

Khâu Đỉnh Kiệt tỉnh lại, nhưng mọi thứ không hề dễ dàng. Vụ tai nạn đã gây ra những tổn thương nghiêm trọng cho não bộ của cậu. Cậu mất một phần trí nhớ và gặp khó khăn trong việc nhận biết những người xung quanh.
Hoàng Tinh không hề nản lòng. Anh kiên nhẫn ở bên cạnh Khâu Đỉnh Kiệt, giúp cậu tập luyện phục hồi chức năng. Anh kể cho cậu nghe về những kỷ niệm của cả hai, cho cậu xem những bức ảnh cũ, cố gắng khơi gợi lại những ký ức đã mất.

Ban đầu, Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy xa lạ. Nhưng qua thời gian, bằng sự kiên trì và tình yêu thương của Hoàng Tinh, những ký ức mơ hồ bắt đầu quay trở lại.

Một đêm, khi Hoàng Tinh đang kể lại câu chuyện về đóa hoa hồng đỏ, Khâu Đỉnh Kiệt nhìn anh với ánh mắt đầy suy tư.

Cậu nói, giọng run rẩy. "Tớ... tớ có một cảm giác rất lạ khi ở bên cậu. Tớ có thể... hôn cậu không?"
Trái tim Hoàng Tinh đập mạnh. Anh gật đầu, và Khâu Đỉnh Kiệt nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh. Nụ hôn ấy không chỉ là sự tiếp xúc vật lý, mà còn là sự kết nối của hai tâm hồn đã từng bị tổn thương. Từ đêm đó, mối quan hệ của họ đã bước sang một trang mới. Những nụ hôn, những cái ôm và những lời nói ngọt ngào đã trở thành một phần trong cuộc sống của họ.

Chương 11: Trở lại những bậc thang xưa và lời cầu hôn

Một năm sau, Khâu Đỉnh Kiệt đã hoàn toàn hồi phục. Cậu đã nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, từ vụ tai nạn cho đến những ngày tháng Hoàng Tinh đã ở bên cạnh cậu.

Một buổi chiều, Khâu Đỉnh Kiệt dẫn Hoàng Tinh ra bãi biển, nơi mà họ đã có những kỷ niệm đẹp nhất. Bãi biển lúc này thật lãng mạn, với ánh hoàng hôn rực rỡ và tiếng sóng vỗ rì rào. Khâu Đỉnh Kiệt lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo, quỳ xuống trước mặt Hoàng Tinh.

Khâu Đỉnh Kiệt nói, giọng cậu run rẩy, nước mắt long lanh. "Cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên tớ. Cậu là ánh sáng của cuộc đời tớ. Cậu có đồng ý lấy tớ không?"

Nước mắt Hoàng Tinh lăn dài trên má. Anh không thể tin được rằng khoảnh khắc này lại trở thành hiện thực. Anh gật đầu, không nói nên lời. Khâu Đỉnh Kiệt đeo chiếc nhẫn vào tay anh, và họ trao nhau một nụ hôn sâu đậm, chứng minh cho tình yêu của họ.

Chương 12: Đêm tân hôn

Đám cưới của Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt diễn ra trong một không gian ấm cúng, với sự tham gia của gia đình và những người bạn thân thiết. Họ trao nhau lời thề nguyện, hứa sẽ yêu thương và chăm sóc nhau suốt đời.
Sau buổi lễ, họ trở về nhà. Ánh nến lung linh, tạo ra một không gian ấm áp và thân mật. Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt nhìn nhau, ánh mắt đầy yêu thương và khao khát.

Hoàng Tinh nhẹ nhàng cởi áo vest của Khâu Đỉnh Kiệt, và Khâu Đỉnh Kiệt cũng làm tương tự với anh. Họ trao nhau những nụ hôn cháy bỏng, nụ hôn của tình yêu và sự khao khát. Họ cùng nhau trải qua đêm tân hôn nồng nàn, để lại tất cả những tổn thương và nỗi buồn trong quá khứ.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chiếu qua khung cửa sổ, Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt thức dậy trong vòng tay nhau. Họ biết rằng, dù cuộc sống có thể còn nhiều khó khăn, nhưng họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua tất cả. Ánh sáng đã thực sự trở lại, không chỉ soi rọi con đường phía trước mà còn sưởi ấm trái tim của cả hai.

Chương 13: Buổi sáng của hai trái tim

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chiếu qua khung cửa sổ, Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt thức dậy trong vòng tay nhau. Ánh nắng vàng len lỏi qua tấm rèm mỏng, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên sàn nhà. Hoàng Tinh khẽ cựa mình, đôi mắt anh hé mở, nhìn thấy khuôn mặt Khâu Đỉnh Kiệt đang say ngủ, khóe môi anh khẽ cong lên thành một nụ cười ấm áp. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ của Khâu Đỉnh Kiệt, cảm nhận hơi ấm từ người cậu.
Khâu Đỉnh Kiệt cựa mình, từ từ mở mắt, nhìn thấy Hoàng Tinh đang mỉm cười, đôi mắt anh long lanh đầy yêu thương.

"Chào buổi sáng, chồng yêu," Khâu Đỉnh Kiệt thì thầm, giọng nói còn ngái ngủ.

"Chào buổi sáng, vợ yêu," Hoàng Tinh đáp lại, và trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán, rồi cúi xuống hôn lên môi cậu.

Họ cùng nhau thức dậy, cùng nhau chuẩn bị bữa sáng. Hoàng Tinh, người vốn ít vào bếp, vụng về lật chiếc bánh kếp, làm nó cháy xém. Khâu Đỉnh Kiệt đứng bên cạnh, cười khúc khích, rồi nhẹ nhàng cầm tay Hoàng Tinh, hướng dẫn anh cách làm. Tiếng cười của Khâu Đỉnh Kiệt như một bản nhạc vui, lan tỏa khắp căn nhà, xua đi những u ám của quá khứ.

Sau bữa sáng, họ cùng nhau dọn dẹp, rồi ngồi lại bên nhau, nhâm nhi tách cà phê nóng. Hoàng Tinh nắm chặt tay Khâu Đỉnh Kiệt, và nói: "Cảm ơn em, Đỉnh Kiệt. Cảm ơn em vì đã đến bên anh, vì đã là ánh sáng của cuộc đời anh."
Khâu Đỉnh Kiệt siết chặt tay Hoàng Tinh, tựa đầu vào vai anh. "Em cũng cảm ơn anh, Hoàng Tinh. Cảm ơn anh vì đã không bỏ rơi em, vì đã cùng em vượt qua tất cả. Anh là người hùng của em."
Họ không cần những lời nói hoa mỹ, chỉ cần những cử chỉ và ánh mắt, cũng đủ để thể hiện tình yêu sâu sắc mà họ dành cho nhau.

Chương 14: Kế hoạch cho tương lai và những ước mơ nở hoa

Sau một vài tuần trăng mật lãng mạn, Khâu Đỉnh Kiệt và Hoàng Tinh bắt đầu xây dựng cuộc sống mới. Họ cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai, mỗi kế hoạch đều chứa đựng tình yêu và sự hy vọng.

"Chúng ta sẽ mở một tiệm hoa nhỏ ở gần bãi biển nhé?" Khâu Đỉnh Kiệt đề nghị, đôi mắt cậu lấp lánh như những vì sao trên trời. "Anh sẽ phụ trách việc kinh doanh, còn em sẽ thiết kế các bó hoa. Anh nhớ không? Đó là ước mơ của em từ bé."

Hoàng Tinh mỉm cười. "Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp em thực hiện ước mơ của mình. Sẽ có những bông hoa hướng dương luôn nở rộ, để nhắc nhở chúng ta về ánh sáng."

Họ cùng nhau tìm một mặt bằng nhỏ, trang trí cửa tiệm bằng những bức tranh và đồ vật handmade, mỗi món đồ đều mang một câu chuyện riêng của họ. Họ cùng nhau đi chợ hoa, cùng nhau học cách cắm hoa, và cùng nhau tạo ra những bó hoa đẹp nhất.

Tiệm hoa của họ được đặt tên là "Hồng Hướng Dương," tượng trưng cho đóa hoa hồng đỏ mà Khâu Đỉnh Kiệt đã tặng Hoàng Tinh và bông hoa hướng dương mà cậu đã tặng lại anh. Đó là biểu tượng cho tình yêu và hy vọng của họ, một bông hoa đã nở rộ từ những tổn thương của quá khứ.

Chương 15: Những vị khách đặc biệt và lời giải tội

Tiệm hoa "Hồng Hướng Dương" dần trở nên nổi tiếng. Những bó hoa của họ không chỉ đẹp, mà còn mang theo một câu chuyện, một cảm xúc. Một ngày nọ, Lâm Thiên đến thăm họ. Anh nhìn ngắm những bó hoa được cắm tỉ mỉ, rồi nhìn hai người bạn thân đang mỉm cười hạnh phúc.

"Tao chưa bao giờ thấy mày hạnh phúc như bây giờ, Hoàng Tinh," Lâm Thiên nói. "Thật mừng là mày đã tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình."
Hoàng Tinh vỗ vai Lâm Thiên. "Cảm ơn mày, Lâm Thiên. Mày cũng là một phần ánh sáng của cuộc đời tao. Nếu không có mày, tao không thể tìm ra sự thật."

Một vị khách đặc biệt khác cũng đến thăm họ, đó là Trần Tú, người đã gọi điện nặc danh cho Hoàng Tinh. Anh ta đến, với vẻ mặt đầy hối lỗi.
"Tôi... tôi là Trần Tú, thư ký cũ của Đặng Bỉnh," Trần Tú nói, giọng run rẩy. "Khi biết hắn ta đã gây ra tai nạn cho Khâu Đỉnh Kiệt, tôi đã cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi biết hắn ta là một kẻ độc ác, nhưng tôi không thể ngờ hắn ta lại có thể làm một việc tàn nhẫn như vậy. Tôi đã quyết định giúp anh, vì tôi không muốn nhìn thấy người vô tội phải chịu khổ."

Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt không trách cứ anh ta. Họ hiểu rằng anh ta đã dũng cảm đối mặt với sự thật và giúp đỡ họ.

"Cảm ơn anh, Trần Tú," Hoàng Tinh nói. "Anh là một người dũng cảm."

Trần Tú gật đầu, nước mắt rưng rưng. "Chính Khâu Đỉnh Kiệt đã cứu tôi, anh ấy đã không lên tiếng để bảo vệ tôi, vậy nên tôi đã quyết định phải làm gì đó cho anh ấy."

Chương 16: Những cuộc trò chuyện đêm khuya và những ký ức ngọt ngào

Mỗi đêm, sau khi đóng cửa tiệm hoa, Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt thường đi dạo trên bãi biển. Họ ngồi trên những bậc thang xi măng quen thuộc, ngắm sao trời và chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống.

"Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên em tặng hoa cho anh," Hoàng Tinh nói, giọng anh trầm ấm. "Anh đã rất bất ngờ và hạnh phúc, nhưng anh đã không dám nói ra.

"Em cũng nhớ," Khâu Đỉnh Kiệt mỉm cười. "Lúc đó, em đã nghĩ, Hoàng Tinh, người bạn trầm tư của em, liệu có thích hoa hồng không? Em đã rất lo lắng."

Hoàng Tinh nắm chặt tay cậu. "Anh yêu nó, Đỉnh Kiệt. Anh yêu nó vì nó là món quà từ em, người anh yêu."

Những cuộc trò chuyện đêm khuya ấy giúp họ hiểu nhau hơn, yêu nhau hơn. Họ không chỉ là bạn bè, không chỉ là vợ chồng, mà còn là hai tâm hồn đồng điệu, luôn tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc bên nhau.

Chương 17: Một ngôi nhà và những đứa trẻ

Một năm sau, Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt mua một ngôi nhà nhỏ gần biển. Ngôi nhà có một khu vườn nhỏ, nơi Khâu Đỉnh Kiệt trồng đủ các loại hoa, đặc biệt là hoa hồng và hoa hướng dương. Hoàng Tinh, người vốn không có hứng thú với việc làm vườn, lại dành cả ngày để chăm sóc những bông hoa cùng với Khâu Đỉnh Kiệt.

"Nhìn xem, Hoàng Tinh," Khâu Đỉnh Kiệt reo lên, chỉ vào một bông hoa đang hé nở. "Nó đẹp quá!"

Hoàng Tinh ôm Khâu Đỉnh Kiệt từ phía sau, cằm tựa lên vai cậu. "Nó đẹp, nhưng không đẹp bằng em."

Họ cùng nhau xây dựng tổ ấm, một tổ ấm tràn ngập tình yêu và tiếng cười. Họ còn nhận nuôi hai đứa trẻ, một cậu bé và một cô bé. Hai đứa trẻ đã mang đến một nguồn năng lượng mới, một niềm vui mới cho cuộc sống của họ.

Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt dạy cho hai đứa trẻ cách yêu thương, cách chia sẻ, và cách trân trọng những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Chương 18: Những khoảnh khắc lãng mạn

Cuộc sống của họ không chỉ có những khoảnh khắc bình dị, mà còn có những khoảnh khắc lãng mạn. Một buổi tối, Hoàng Tinh tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho Khâu Đỉnh Kiệt trên bãi biển. Anh trang trí bãi biển bằng nến và hoa, chuẩn bị một bữa tối lãng mạn với những món ăn mà Khâu Đỉnh Kiệt yêu thích.

"Hoàng Tinh," Khâu Đỉnh Kiệt nói, giọng cậu nghẹn ngào. "Em không ngờ anh lại làm điều này."

Hoàng Tinh mỉm cười. "Anh muốn em luôn hạnh phúc, Đỉnh Kiệt. Anh muốn bù đắp cho em tất cả những gì mà em đã phải chịu đựng."

Họ cùng nhau khiêu vũ dưới ánh trăng, cùng nhau trao những nụ hôn cháy bỏng. Đó không chỉ là sự thể hiện tình yêu, mà còn là sự hòa hợp của hai tâm hồn.

"Anh yêu em," Hoàng Tinh thì thầm vào tai Khâu Đỉnh Kiệt.

"Em cũng yêu anh," Khâu Đỉnh Kiệt đáp lại.

Chương 19: Những lần ân ái

Tình yêu của họ không chỉ được thể hiện bằng lời nói, mà còn bằng những cử chỉ, những lần ân ái nồng nàn. Họ không chỉ là bạn đời, mà còn là người tình, luôn khao khát được ở bên nhau.
Mỗi đêm, sau khi những đứa trẻ đã say ngủ, họ lại dành thời gian cho nhau. Họ trao nhau những nụ hôn cháy bỏng, những cái ôm siết chặt. Họ cùng nhau khám phá những cung bậc cảm xúc của tình yêu.

"Anh yêu cơ thể em, Đỉnh Kiệt," Hoàng Tinh thì thầm, hôn nhẹ lên cổ cậu. "Anh yêu tất cả mọi thứ về em."

Khâu Đỉnh Kiệt đáp lại bằng một nụ hôn sâu, và họ cùng nhau chìm đắm trong tình yêu. Họ không chỉ làm tình, mà còn là sự kết nối của hai tâm hồn, sự hòa hợp của hai cơ thể, như những nốt nhạc trầm và bổng hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản tình ca hoàn hảo.

Chương 20: Những cuộc chiến nhỏ và sự thấu hiểu

Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng màu hồng. Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt cũng có những cuộc tranh luận, những bất đồng nhỏ.
"Em muốn trang trí phòng khách bằng màu xanh" Khâu Đỉnh Kiệt nói.

"Anh nghĩ màu trắng sẽ đẹp hơn," Hoàng Tinh đáp lại.

Họ tranh luận, nhưng không bao giờ giận dỗi nhau quá lâu. Cuối cùng, họ tìm thấy một giải pháp chung.

"Chúng ta sẽ trang trí phòng khách bằng màu xanh và màu trắng" Hoàng Tinh nói. "Nó sẽ giống như màu của biển và màu của mây."
Khâu Đỉnh Kiệt mỉm cười, và họ ôm nhau. Những cuộc chiến nhỏ ấy không làm tình yêu của họ sứt mẻ, mà ngược lại, nó làm họ hiểu nhau hơn, tôn trọng nhau hơn. Họ biết rằng, tình yêu không phải là sự hoàn hảo, mà là sự thấu hiểu và chấp nhận những khuyết điểm của nhau.

Chương 21: Những khoảnh khắc hài hước và sự gắn kết

Bên cạnh những khoảnh khắc lãng mạn, họ còn có những khoảnh khắc hài hước. Một ngày nọ, Hoàng Tinh cố gắng làm bánh sinh nhật cho Khâu Đỉnh Kiệt, nhưng anh lại làm hỏng mọi thứ, bột mì bay khắp nơi, bánh cháy đen.

"Hoàng Tinh" Khâu Đỉnh Kiệt nói, cười lớn. "Anh làm hỏng mọi thứ rồi."

"Anh chỉ muốn làm một điều gì đó đặc biệt cho em," Hoàng Tinh nói, mặt anh đỏ bừng.

Khâu Đỉnh Kiệt hôn nhẹ lên môi anh. "Anh không cần phải làm gì cả. Chỉ cần có anh bên cạnh, đã là món quà tuyệt vời nhất rồi."
Họ cùng nhau dọn dẹp, và cùng nhau cười. Họ biết rằng, dù có những lúc vụng về, những lúc ngốc nghếch, họ vẫn luôn yêu thương và trân trọng nhau. Những khoảnh khắc hài hước ấy đã trở thành những kỷ niệm đáng nhớ, giúp họ thêm gắn kết.

Chương 22: Lời hứa bên bờ biển và tương lai tươi sáng

Một buổi chiều, Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt cùng nhau ngồi trên những bậc thang xi măng quen thuộc. Họ nhìn về phía biển, nơi ánh hoàng hôn rực rỡ đang dần khuất dạng.

"Anh nhớ lời hứa của chúng ta không?" Khâu Đỉnh Kiệt hỏi. "Lời hứa sẽ luôn ở bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra?"

"Anh nhớ" Hoàng Tinh đáp. "Và anh sẽ luôn giữ lời hứa đó, Đỉnh Kiệt. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn yêu em."

Họ trao nhau một nụ hôn nồng nàn, và những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Họ biết rằng, dù cuộc sống có thể còn nhiều khó khăn, nhưng họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua tất cả. Ánh sáng đã thực sự trở lại, không chỉ soi rọi con đường phía trước mà còn sưởi ấm trái tim của cả hai, và họ sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng.


                                         -end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro