𝖈𝖍𝖆𝖕𝖙𝖊𝖗 𝕴𝕴: Cọ vẽ của hoàng tử.
5 năm về trước...
Trong cung điện của tộc Tiên, nơi những đồng cỏ phát quang trải dài dưới ánh sáng vĩnh cửu của Luminaris, Hoàng tử Beomgyu từng tô điểm cho các đại sảnh của cung điện, được trang trí bằng những cấu trúc tinh thể phản chiếu vẻ đẹp phức tạp của đôi cánh của họ. Là một hoàng tử, đôi cánh của anh lung linh ánh kim, phản chiếu những sắc màu vạn hoa của vương quốc huyền diệu mà anh gọi là nhà.
Tại nơi đây, nghệ thuật được đánh giá cao, tôn vinh những điều kỳ diệu của thiên nhiên và bản chất thanh tao đã truyền vào chính con người họ. Hoàng tử Beomgyu, có năng khiếu hội họa bẩm sinh, đã đứng như ngọn hải đăng của sự sáng tạo giữa truyền thống của gia tộc. Cây cọ vẽ như vật bất ly thân của anh, nhảy múa trên những bức tranh, làm sống động những phong cảnh mê hoặc trải dài ngoài cõi thần tiên.
Chủng tộc này đặc trưng bởi những nét thanh tú và đôi cánh duyên dáng, hòa hợp với năng lượng của thiên nhiên đất mẹ. Mỗi vị tiên sở hữu một mối liên hệ riêng với một yếu tố cụ thể - có thể là lời thì thầm của gió, tiếng nước chảy róc rách, hơi ấm tanh tách của lửa hay sức mạnh bền bỉ của đất. Sự tồn tại của họ là một vũ điệu phức tạp của các yếu tố, một bản giao hưởng vang vọng trong tiếng lá xào xạc và sự vuốt ve nhẹ nhàng của làn gió.
Bất chấp vẻ ngoài bình dị của cuộc sống cổ tích, Hội đồng Tiên vẫn đặt những kỳ vọng đè nặng lên chàng hoàng tử trẻ. Nghệ thuật, mặc dù được tôn kính, nhưng lại xung đột với luật lệ cứng nhắc về trách nhiệm hoàng gia. Tình yêu dành cho hội họa của Hoàng tử Beomgyu, nỗ lực nắm bắt bản chất vẻ đẹp của cõi thần tiên, đã trở thành nguồn gốc căng thẳng trong giới quý tộc hoàng gia.
Những kiệt tác của anh, được trang trí bằng các sắc tố rực rỡ phản chiếu quang phổ ánh sáng của Luminanis, thường đóng vai trò là cánh cổng dẫn đến những kỳ quan kỳ diệu của vương quốc. Tuy nhiên, Hội đồng, vốn bị ràng buộc bởi truyền thống và hình thức, coi những cách thể hiện này là sự xao lãng khỏi tầm quan trọng của việc quản lý gia tộc.
Một ký ức sâu sắc đã ám ảnh Beomgyu, khi anh lang thang qua những đồng cỏ phát quang của cõi thần tiên. Đại sảnh của cung điện cổ tích vang vọng tiếng xào xạc nhẹ nhàng của đôi cánh mỏng manh khi Hoàng tử Beomgyu đứng trước Hội đồng Tiên, kiệt tác mới nhất của anh được hé lộ cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng. Bức tranh, một tấm vải thấm đẫm sắc màu chạng vạng, treo lơ lửng trong sự chờ đợi thầm lặng. Các cận thần, trong trang phục lấp lánh, quan sát với vẻ vừa tò mò, vừa dè dặt phán xét. Khi Cố vấn trưởng và Nữ hoàng trao đổi ánh mắt, một bầu không khí căng thẳng im lặng bao trùm hội trường.
Phản ứng của Hội đồng sau đó khiến Beomgyu cảm thấy hụt hẫng.
"Hoàng tử Beomgyu,"
Một vị Tiên trưởng lên tiếng, giọng nói của ông mang vẻ trang trọng.
"Mặc dù nghệ thuật của cậu chắc chắn rất quyến rũ, nhưng chúng ta không được quên nhiệm vụ của mình đối với vương quốc. Những mục tiêu theo đuổi phù phiếm này khiến chúng ta chuyển hướng chú ý khỏi những vấn đề quan trọng hơn."
Những tiếng rì rầm đồng tình vang vọng khắp triều đình, đôi cánh của hoàng tử khẽ rũ xuống. Các vị tiên gia trong Hội đồng không nắm bắt được mối liên hệ sâu sắc mà anh cảm nhận được với nghệ thuật chân thực và thiên nhiên - vũ điệu phức tạp của ánh sáng và bóng tối, sự tương tác tinh tế của các màu sắc đã vẽ nên bầu trời những sắc màu mê hoặc.
Hội đồng Tiên, bị ràng buộc bởi truyền thống và nghi thức, coi nghệ thuật của anh là không thực tế và không phù hợp với trách nhiệm trang trọng của một vị hoàng tử cai trị Tiên quốc.
Nữ hoàng, một Tiên nữ có vẻ đẹp vương giả, nói chuyện với anh bằng một giọng điệu có chừng mực.
"Sáng tạo có vai trò của nó, con trai à, nhưng chúng ta phải ưu tiên sự ổn định và thịnh vượng của vương quốc chúng ta. Nghệ thuật của con, dù là minh chứng cho tài năng của con, không được làm lu mờ những trách nhiệm trang trọng đi kèm với địa vị của con."
Thất vọng và vỡ mộng.
Nghệ thuật của anh, một biểu hiện của sự khao khát trong tâm hồn anh, đã trở thành một điểm gây tranh cãi trong một thế giới không nhận ra được chiều sâu biểu hiện của nó. Sự cô lập và bị từ chối, nhức nhối hơn bất kỳ vết thương thể xác nào, Beomgyu phải đối mặt với một ngã ba đường – tiếp tục bị giới hạn bởi những kỳ vọng về danh hiệu hoàng gia của mình, hoặc lựa chọn quyền tự do thể hiện tâm hồn mình thông qua ngôn ngữ nghệ thuật. Việc Hội đồng bác bỏ tài năng nghệ thuật của anh giống như một nhát dao đâm vào trái tim sáng tạo của anh.
Những cái nhìn không đồng tình của các cận thần Tiên và thái độ khinh thường tinh vi trong giọng nói của họ vang vọng trong sự im lặng sau đó. Beomgyu, từng tràn đầy niềm tự hào về những sáng tạo của mình, giờ đây lại cảm thấy trống rỗng - một khoảng cách giữa người nghệ sĩ mà anh hằng mong ước trở thành và vai trò mà xã hội yêu cầu anh phải đảm nhận.
"Thưa cha mẹ của con" anh nói với Nhà vua và Hoàng hậu, giọng nói đầy cảm xúc.
"Nghệ thuật không phải là một sự xao lãng trách nhiệm hoàng gia; nó là sự thể hiện bản chất của thế giới chúng ta. Nó nói lên chính tâm hồn của thế giới chúng ta và tôi tin rằng nó có thể thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta và những kỳ quan kỳ diệu xung quanh chúng ta."
Nhà vua, một nhân vật có uy quyền và trí tuệ, cau mày quan sát con trai mình.
"Beomgyu, mặc dù chúng ta đánh giá cao niềm đam mê của con, nhưng chúng ta không thể để những việc theo đuổi đó làm lu mờ trách nhiệm. Vương quốc phụ thuộc vào sự hướng dẫn của chúng ta và chúng ta phải duy trì những truyền thống đã đảm bảo sự thịnh vượng cho vương quốc Cõi Tiên này, chúng ta không thể vì đam mê ích kỷ của chính mình, làm lung lay trách nhiệm của một người cai trị. Cõi Tiên cần một người cai trị sáng suốt."
Khi các cận thần chờ đợi sự đồng ý của Beomgyu, một khoảnh khắc quan trọng đã diễn ra. Hoàng tử, cảm thấy sức nặng của sự thất vọng và những ràng buộc ngột ngạt của những kỳ vọng của hoàng gia.
Trong phút chốc, anh đã biết bản thân sẽ có quyết định như thế nào về cuộc đời mình.
"Con hiểu rồi, thưa mẹ," Beomgyu nói, giọng anh đều đặn nhưng đầy đau buồn.
"Nhưng con không thể bỏ qua tiếng gọi của trái tim mình nữa. Con đã quyết định rồi, con sẽ chọn một con đường khác, một con đường mà nghệ thuật của con có thể phát triển mà không bị ràng buộc bởi truyền thống. Con chấp nhận từ bỏ danh hiệu Hoàng tử của Cõi Tiên."
Sự im lặng bao trùm đại sảnh, và các cận thần trao nhau những ánh mắt hoài nghi. Nữ hoàng thở hổn hển, đôi cánh rung lên đầy hoài nghi, bà lập tức đưa mắt sang nhìn chồng mình. Nhà vua, thường là người rất điềm tĩnh, mở to mắt kinh ngạc, tay ông nắm chặt lấy tay vịn của chiếc ghế ngai vàng. Vị Tiên trưởng trong Hội đồng há hốc mồm vì sốc.
Thông báo về quyết định rời khỏi hoàng gia của Beomgyu đã gây ra làn sóng hoài nghi trong vương quốc. Những lời thì thầm lan rộng như cháy rừng khi giới quý tộc thần tiên tập hợp lại cố gắng hiểu mức độ nghiêm trọng trong lời tuyên bố của hoàng tử.
Hội đồng, nổi tiếng với việc tuân thủ truyền thống và lễ nghi, chưa bao giờ chứng kiến sự khác biệt đáng kinh ngạc so với các quy tắc đã được thiết lập.
Một vị Hoàng tử quyết định từ bỏ hoàng gia, là điều mà Cõi Tiên ngàn năm nay chưa từng xảy ra.
Lựa chọn từ bỏ tước vị hoàng gia của Beomgyu để theo đuổi sự thể hiện chân thực hơn về khả năng sáng tạo của mình, đã phá vỡ những kỳ vọng ràng buộc giới quý tộc cổ tích.
Nhà vua, sau cú sốc ban đầu, đã cố gắng khuyên can con trai mình.
"Beomgyu, hãy xem xét lại quyết định này. Vị trí của con là ở đây, trong vương quốc Cõi Tiên, con sẽ là người thừa kế ngôi vị của ta, hướng dẫn tiên dân của chúng ta và bảo vệ di sản của vương quốc này."
Tuy nhiên, Beomgyu, được thúc đẩy bởi quyết tâm kiên cường tôn vinh tiếng gọi của tâm hồn nghệ thuật của mình, không có gì ngăn cản được anh ngay lúc này. Dẫu ai có nói anh ích kỷ, sự gò bó nơi hoàng gia khiến anh thấy mình như bị giam lỏng, chỉ tồn tại và tuân thủ, chứ không được sống thực sự.
"Con phải đi theo con đường của riêng mình, thưa Cha. Đó là một cuộc hành trình mà con phải thực hiện để thực sự hiểu được điều kỳ diệu đã kết nối tất cả chúng ta."
Khi sức nặng của quyết định của anh lơ lửng trong không khí, Beomgyu quay lưng lại với cung điện tráng lệ nguy nga, đôi cánh của anh chạm vào những bức tường thiêng liêng. Đại sảnh từng tràn ngập sự huy hoàng của các sự kiện hoàng gia, giờ đây chứng kiến một sự ra đi sâu sắc và bất ngờ. Hoàng tử thần tiên, bỏ lại đằng sau gông guồng của những quy tắc, những gì đang kìm lấy chân anh và giới hạn anh, rời xa sự hùng vĩ của cõi thần tiên để theo đuổi một số phận được dệt nên một cách phức tạp bằng những sợi chỉ của tấm thảm vũ trụ của Luminaris.
***
Beomgyu, giờ đây đã ẩn mình khỏi con mắt của triều đình và những kỳ vọng của cuộc sống hoàng gia, khao khát những người bạn đồng hành có thể hiểu được ngôn ngữ tâm hồn nghệ thuật của anh.
Khu rừng chào đón anh với vòng tay rộng mở, những cây cổ thụ mang đến một nơi trú ẩn nơi ánh sáng dịu nhẹ của Luminaris xuyên qua những chiếc lá, tạo nên một thánh đường tự nhiên với ánh sáng dịu nhẹ, thanh tao.
Khác xa với sự sang trọng của cung điện thần tiên, Beomgyu đã tạo ra một nơi ở khiêm tốn giữa những tán cây cao chót vót. Rừng cây trở thành vương quốc của anh, và anh đón nhận sự giản dị của cuộc sống hòa hợp với nhịp điệu của thiên nhiên. Ngôi nhà của anh, được trang trí bằng những bức tranh phản chiếu ánh sắc rực rỡ của ngôi sao, đã trở thành minh chứng cho nghệ thuật giờ đây đã tuôn chảy tự do trong trái tim anh.
Tuy nhiên, khi những ngày tháng trôi qua giữa lòng khu rừng đầy mê hoặc, Beomgyu thấy mình phải vật lộn với nỗi cô đơn sâu sắc. Tình bạn thân thiết mà anh từng biết ở cung điện đã được thay thế bằng sự cô độc. Những tiếng cười và những khoảnh khắc chia sẻ đã thêu dệt nên cuộc sống hoàng gia của anh giờ đã trở thành những ký ức xa xôi, và khu rừng, dù tràn đầy sức sống, vẫn cảm thấy không trọn vẹn nếu không có những tâm hồn đồng điệu để chia sẻ những điều kỳ diệu của nó.
Trong những khoảnh khắc yên tĩnh dưới tán cây, Beomgyu thường ngắm nhìn những vì sao. Ánh sáng rực rỡ của Luminaris, luôn là nguồn an ủi, dường như đang vẫy gọi anh hướng tới một số phận chưa được biết đến. Beomgyu thầm ước một điều ước với những vì sao trên cao. Anh khao khát một ngày mà định mệnh sẽ dẫn anh đến những linh hồn giống anh - những linh hồn đồng điệu, giống như anh, tìm kiếm sự an ủi và thấu hiểu trong phép thuật gắn kết các vương quốc lại với nhau. Ánh sáng dường như nghe được lời thỉnh cầu của anh, đáp lại bằng một làn gió nhẹ, mang theo lời hứa hẹn về một cuộc phiêu lưu đang mở ra, một cuộc gặp gỡ của các linh hồn và sự phục hồi ánh sáng rực rỡ đã bị lu mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro