CHƯƠNG II - CUỘC SỐNG LẶNG LẼ
Bầu trời chuyển sang sắc hồng nhạt, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua những mái nhà gỗ cũ kỹ của làng Floren phía nam thành phố Elysium Crest. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Ash thức dậy từ sớm, như mọi ngày, để làm những công việc quen thuộc.
anh mở cánh cửa gỗ cũ kêu 'két' một tiếng, hít sâu vào không khí trong lành của buổi sáng. Tiếng chổi quét sân xào xạc, hòa lẫn với tiếng gió khẽ thổi qua từng phiến lá. Đôi mắt Ash vẫn còn vương chút mệt mỏi, nhưng anh chẳng hề tỏ ra phàn nàn. Đây là cuộc sống bình dị mà anh đã quen, dù đôi lúc nó khiến anh cảm thấy lạc lõng.
Bà của Ash bước ra từ trong bếp, trên tay là chiếc khăn lau còn vương mùi gỗ cháy từ bếp lò. Bà cười dịu dàng, đôi mắt đầy ấm áp:
“Cháu của bà vẫn chăm chỉ như mọi khi nhỉ?”
Ash quay lại, cười đáp lại lời trêu đùa của bà:
“Chăm chỉ mới giống cháu của bà chứ!”
Cuộc sống ở làng Floren có vẻ yên bình, nhưng đâu đó, Ash vẫn cảm thấy một sự trống trải khó tả. Những giấc mơ kỳ lạ tiếp tục đeo bám anh. Dù chúng mơ hồ và rời rạc, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, tim anh luôn đập mạnh như vừa thoát khỏi một cuộc chiến.
Nhìn lên bầu trời, Ash khẽ nhíu mày. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng anh, như thể bình yên của làng Floren chẳng thể kéo dài được bao lâu nữa. Nhưng Ash nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy, tập trung vào những công việc còn dang dở, không hề hay biết rằng cuộc đời anh sắp thay đổi mãi mãi.
____________________________
Bước vào trong tiệm rèn nhỏ, mùi sắt nung nóng hòa quyện với tiếng búa đập vang vọng khắp không gian. Tôi nhoẻn miệng cười, cúi đầu chào người đàn ông đang lúi húi bên lò lửa:
“Cháu chào bác Bert.”
Bác Bert ngẩng đầu lên, cánh tay cơ bắp vẫn còn dính bụi than đen. Đôi mắt ông ánh lên sự thân thiện pha chút bất ngờ khi thấy tôi:
“Ồ, chào cháu! Sớm thế này đã tới rồi à?”
Tôi gãi đầu, cười trừ:
“Cháu muốn phụ bác chút việc, với lại... cháu cũng không muốn ở nhà mãi.”
Bác Bert cười lớn, giọng ông trầm ấm như thể cả gian phòng rung chuyển theo:
“Thằng nhóc chăm chỉ thật. Được, vào đây, bác sẽ chỉ cho cháu cách làm vài thứ mới.”
Tôi bước tới bên bàn làm việc, nhìn những thanh sắt đang được uốn cong dần thành hình dáng của một thanh kiếm. Trong không gian ngập tràn hơi nóng, từng hạt mồ hôi lăn dài trên trán tôi, nhưng cảm giác lại thật thoải mái.
Bác Bert đặt thanh kiếm xuống, quay qua đưa cho tôi một cái kìm sắt.
“Cầm lấy. Ngày hôm nay cháu sẽ học cách tạo hình từ đầu. Không dễ đâu, nhưng bác nghĩ cháu sẽ làm được.”
Tôi gật đầu, tập trung làm theo lời hướng dẫn của ông. Tiếng búa vang lên đều đặn, mỗi nhịp đập khiến tôi cảm thấy như bản thân đang xua tan đi những nặng nề trong lòng. Mọi thứ cứ chậm rãi diễn ra, không có gì gấp gáp, không có gì rối ren – một buổi sáng bình thường như bao ngày. Nhưng tôi đâu biết rằng, đây sẽ là một trong những ngày yên bình cuối cùng.
__________________________________
Đến trưa, tôi tạm gác lại công việc, lau mồ hôi trên trán và mở hộp cơm bà chuẩn bị từ sáng. Mùi thơm của thịt hầm và rau củ làm bụng tôi réo ầm lên. Bác Bert cũng ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, tay cầm theo một ổ bánh mì lớn.
“Cháu ăn cơm nhà mang theo à?” Bác Bert nhìn vào hộp cơm của tôi, cười hề hề “Nhìn ngon quá nhỉ. Cơm nhà lúc nào cũng hơn đồ tiệm.”
Tôi cười đáp -“Vâng, bà cháu làm đấy. Bác mà thử qua món canh rau củ của bà cháu, chắc chắn sẽ thích ngay!”
Bác Bert nhai bánh mì, vừa nói vừa gật gù:
“Cháu giỏi khoe bà thế này, chắc bà cháu tự hào lắm nhỉ? Mà này, đừng quên, bác cũng từng là đầu bếp đấy nhé! Chỉ là... giờ bác giỏi nướng sắt hơn nướng bánh thôi.”
Tôi bật cười , tưởng tượng cảnh bác Bert với vóc dáng lực lưỡng, tay cầm chảo thay vì búa rèn, trông chẳng hợp chút nào.
“Thật không bác? Cháu tưởng bác chỉ biết làm rèn thôi chứ?”
“Thật chứ. Hồi trẻ bác từng làm ở một quán rượu nhỏ. Nướng thịt, hầm súp, cái gì bác cũng biết. Nhưng rồi người ta bảo đôi tay này hợp làm chiến binh hoặc thợ rèn hơn là làm đầu bếp.” - Bác bật cười sảng khoái. “Thế là bác chuyển nghề, nhưng vẫn nhớ mấy ngày nấu ăn lắm.”
Tôi cười hùa theo, ánh mắt hướng về ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lò rèn.
“Chắc bác Bert hồi trẻ được nhiều người mến lắm nhỉ?”
Bác nháy mắt, đùa lại -“Cháu nói gì thế? Giờ bác vẫn được nhiều người mến đấy thôi!”
Cả hai cùng bật cười, tiếng cười vang vọng trong không gian nhỏ bé nhưng ấm áp. Một khoảnh khắc bình yên trôi qua.
Ăn xong tôi tiếp tục công việc của mình cho đến trời tối.
__________________________________
"chào bác cháu về đây ạ" tôi vẫy tay chào tạm biệt bác bert
Bác bert cũng vẫy tay đáp lại-"ừ về cẩn thận nhé!"
Sau khi kết thúc công việc của mình, tôi băng qua những con đường quen thuộc. Thành phố bắt đầu lên đèn, khu chợ đêm phía trước rực sáng bởi những gian hàng san sát. Tiếng rao hàng hòa lẫn tiếng cười nói tạo nên một không khí nhộn nhịp, khác hẳn sự tĩnh lặng và yên bình của buổi sáng.
Tôi chợt nghĩ - ' Hay mua chút gì đó cho bà nhỉ?'. Thế là tôi ghé vào chợ, men theo lối nhỏ đông đúc. Đi sâu hơn, tôi dừng lại trước một quầy quần áo với đủ loại vải vóc. Đồ của bà đã cũ lắm rồi, dù bà chẳng bao giờ than phiền, nhưng tôi vẫn muốn bà có thứ gì đó mới mẻ.
Ông chú bán hàng nhìn thấy tôi thì tươi cười, mời chào đầy nhiệt tình. Trong lúc tôi đang lật xem những bộ áo dài tay mềm mại, một cuộc trò chuyện ở quầy bên cạnh vô tình lọt vào tai tôi
"Dạo này số lượng quái vật tăng lên nhiều lắm, nghe bảo toàn là bọn quái mạnh thôi!"
- Một bà thím đội nón vải, tay phe phẩy quạt, giọng nói nhỏ nhưng đầy vẻ hoang mang. Bà vừa nói vừa liếc trái liếc phải, như sợ ai đó nghe thấy.
Tay tôi khựng lại trên mảnh vải đang cầm. Buổi sáng nay, khi đang dọn dẹp trước sân, tôi cũng nghe thấy các hàng xóm tụ tập bàn tán chuyện tương tự. Càng ngày càng nhiều người lo lắng, nói về những thợ săn kém hiệu quả, và cả những tin đồn rằng quái vật đang tiến gần hơn vào thành phố.
"Ôi trời, đáng sợ thật! Tưởng các thợ săn kiểm soát được, hóa ra cũng chẳng ăn thua gì."
-Bà khác mặc áo hoa, miệng nhồm nhoàm miếng bánh rán, chen ngang bằng giọng the thé. Tay bà quơ qua quơ lại như để minh họa sự bất lực của các thợ săn.
"Cứ để dân tình sống trong lo sợ thế này, thì đúng là không còn trách nhiệm gì nữa!"
-Bà cuối, dáng người hơi đậm, đập mạnh đôi đũa vào cái bát mình đang cầm, khiến nước lèo bắn tung tóe. Mặt bà đỏ gay vì bực bội, ánh mắt như muốn nảy lửa, làm vài người xung quanh phải ngoái nhìn.
Một ông lão bán đồ khô gần đó hắng giọng cười khẩy: "Các bà cứ nói quá. Thợ săn họ cũng là con người, làm sao mà bắt kịp hết được đám quái vật?"
"Nói là nói thế, nhưng mà…" - Bà đội nón vải thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm. "Giá mà hồi đó có những anh hùng như trong truyền thuyết, mọi chuyện đã khác…."
Cả ba bà thím đồng loạt gật gù.
Tôi lắc đầu, như muốn xua đi những suy nghĩ ấy. ‘Đây không phải chuyện của mình,’ tôi tự nhủ. Tôi chọn xong vài bộ đồ cho bà, trả tiền rồi rời khỏi chợ."
__________________________
Về đến nhà, tôi vẫn còn mải nghĩ về câu chuyện ở khu chợ. Những lời bàn tán loáng thoáng cứ quanh quẩn trong đầu như tiếng vọng lặp lại. Tâm trí tôi rối bời, nửa muốn mặc kệ, nửa lại thấy lòng mình khó yên. Nhưng ngay khi cánh cửa gỗ cũ kỹ bật mở, hình ảnh bà tôi đang ngồi đan len bên bếp lửa lập tức kéo tôi trở về thực tại.
Nụ cười hiền hậu của bà như ánh nắng sưởi ấm tâm hồn tôi, khiến mọi suy nghĩ nặng nề kia tan biến như sương mù gặp nắng sớm. Tôi thở dài nhẹ nhõm, đặt túi đồ xuống bàn rồi cất tiếng gọi:
"Bà ơi, cháu về rồi đây!"
Bà ngẩng lên, nheo nheo đôi mắt đã mờ nhưng vẫn ánh lên sự dịu dàng quen thuộc:
"Ừ, về rồi à? Mau đi tắm đi, ta đã nấu xong bữa tối rồi."
Tôi nhanh chóng rửa sạch bụi đường, thay bộ quần áo thoải mái rồi ngồi xuống bàn ăn. Bát canh nóng hổi bốc khói thơm phức, cơm dẻo vừa chín tới. Bà đặt thêm đĩa rau xào lên bàn, nhìn tôi với vẻ hài lòng:
"Làm cả ngày chắc đói rồi nhỉ? Ăn nhiều vào, cháu của bà phải khỏe mạnh."
"Cháu biết mà, bà cũng ăn nhiều vào nhé!" Tôi mỉm cười, vừa gắp thức ăn cho bà vừa kể bà nghe về ngày hôm nay.
Từng câu chuyện vụn vặt, từ ông Bert hài hước đến những khách hàng kỳ lạ, rồi cả chuyện mua đồ cho bà, đều khiến bà cười khẽ. Tiếng cười của bà hòa lẫn tiếng bát đũa lách cách, tạo nên một bầu không khí ấm áp, hạnh phúc.
Dù những khó khăn và những lời đồn về quái vật vẫn văng vẳng đâu đó trong tâm trí, nhưng vào khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn tận hưởng bình yên bên bà thêm chút nữa.
_______________________
Đêm đó, khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, tôi cũng ngả lưng xuống chiếc giường cũ kỹ. Mắt nhắm lại, cơn mệt mỏi dần kéo tôi vào giấc ngủ. Nhưng lần này, giấc mơ không giống như mọi khi.
Thay vì những khung cảnh chiến tranh hỗn loạn quen thuộc, tôi thấy mình đứng giữa một không gian kỳ ảo mà chẳng biết từ đâu đến. Xung quanh tôi là một vùng trời màu đỏ rực, như thể ánh hoàng hôn đã hóa lửa, thiêu đốt mọi thứ dưới mặt đất. Những bóng đen kỳ dị thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mù đặc quánh, phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa.
Tôi quay đầu tìm lối thoát, nhưng mọi nơi đều bị bao phủ bởi đổ nát và hoang tàn, khói bay lên ngù nghịt . Những tòa nhà sụp đổ, những cánh đồng bị cháy trụi, và những con sông khô cạn chỉ còn lại lớp bùn nứt nẻ. Không khí ngột ngạt, nặng nề, và tôi có thể cảm nhận rõ một sự hiện diện đáng sợ, như thể hàng ngàn ánh mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đột nhiên, một giọng nói kỳ lạ vang lên, như vọng từ sâu thẳm tâm hồn tôi:
'Thảm họa đang đến... Ngươi phải chuẩn bị... định mệnh đã chọn ngươi...'
Giọng nói đó như lời thì thầm từ bóng tối, nhưng lại mang sức nặng đè ép đến mức tôi cảm thấy khó thở. Cùng lúc, tôi bị cuốn vào một xoáy nước kỳ lạ hiện ra dưới chân. Không gian xung quanh vặn vẹo, màu sắc hỗn loạn, và những hình ảnh thoáng qua như mảnh ghép của một cơn ác mộng - bóng dáng những con quái vật gào thét, những ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ, và... tôi, với vũ khí trong tay, đang đứng trước một đội quân khổng lồ.
'Ngươi sẽ phải lựa chọn. Hoặc bảo vệ, hoặc hủy diệt.'
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa và tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bóng tối trong phòng không còn yên bình như trước, và tôi ngồi đó, nửa hoang mang nửa bàng hoàng, cố gắng sắp xếp lại những hình ảnh vừa hiện ra.
Sau khi tỉnh dậy, tôi ngồi thẫn thờ trên giường, cả người vẫn còn run rẩy vì dư âm của giấc mơ vừa rồi.
Tôi xoa bàn tay đang run rẩy của mình lên mặt, cố xua đi cảm giác nặng nề đang đè lên lồng ngực. Ánh trăng lẻ loi ngoài cửa sổ soi qua, hắt một vệt sáng mờ lên bức tường cũ. Đêm yên ắng đến kỳ lạ, nhưng trong lòng tôi lại chẳng thể bình yên.
"Chỉ là mơ thôi… chỉ là mơ…" - tôi tự nhủ, cố ép mình không nghĩ nhiều nữa. Nhưng từng hình ảnh trong giấc mơ vẫn hiện rõ như khắc vào tâm trí: vùng đất cháy rụi, giọng nói bí ẩn, và cả cảnh tượng tôi đứng trước đội quân kia…
Tôi bước xuống giường, lấy một cốc nước lạnh để trấn tĩnh. Nước mát trượt xuống cổ họng, nhưng đầu óc tôi thì chẳng nguôi ngoai được. Giấc mơ này… không giống những giấc mơ khác. Nó quá thật, quá rõ ràng.
Khi tôi đứng lặng trong căn bếp, ánh mắt vô tình lướt qua góc bàn nơi bà để chiếc đèn dầu cũ kỹ. Bất giác, tôi nhớ lại một câu chuyện mà bà từng kể từ hồi nhỏ. Chuyện về những người anh hùng đứng lên chống lại bóng tối để bảo vệ thế giới. Những câu chuyện ấy, tôi luôn nghĩ chỉ là truyền thuyết… nhưng giờ đây, cảm giác mọi thứ như đang kết nối lại.
Ánh trăng ngoài cửa như mờ hơn. Tôi trở về giường, cố gắng ngủ tiếp. Nhưng giấc ngủ không tìm đến. Thay vào đó, những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi:
Giấc mơ ấy… là gì?
Thảm họa mà giọng nói đó nhắc đến… liệu có liên quan đến những tin đồn về quái vật gần đây?
Và tại sao… tại sao tôi lại cảm thấy như nó đang gọi tôi?
Tôi không có câu trả lời. Nhưng sâu trong lòng, tôi biết, đây không chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Nó như một điềm báo… một lời cảnh tỉnh rằng điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro