a soft place to land
Jaehyun chờ đợi, kiên nhẫn nhất có thể, điều mà nếu thành thật với bản thân, cậu không thực sự kiên nhẫn chút nào, ở cổng đến của sân bay. Vẫn còn khá lâu nữa cho đến khi chuyến bay của Yuta dự kiến hạ cánh. Jaehyun như là một mớ hỗn độn và lo lắng. Cậu liên tục di chuyển, kiểm tra điện thoại, đưa tay vuốt tóc. Như thể bất kỳ điều gì trong số đó sẽ làm cho thời gian trôi nhanh hơn.
Thỉnh thoảng cậu lại cố gắng nói chuyện với những người bạn khác của mình, những người đã quyết định đưa cậu đến sân bay - Taeyong, Doyoung và Johnny - nhưng họ dường như không quá tập trung vào việc giữ cho cuộc trò chuyện tiếp tục với một người hầu như không thể nói thành câu đầy đủ.
Đó là cả một mùa hè. Jaehyun đã đi lâu như vậy mà không có nụ hôn từ Yuta, không nắm tay anh, không nghe thấy anh cười. Cậu cho rằng anh được phép phấn khích rằng cuối cùng cậu sẽ có cơ hội để làm tất cả những điều đó và hơn thế nữa trong vòng chưa đầy một giờ.
Yuta đã quyết định trở lại Osaka vào mùa hè. Anh ấy xứng đáng với điều đó. Sau khi dành hầu hết mùa hè để đi thực tập hoặc buộc bản thân phải kiếm một công việc tạm thời để trang trải học phí, Yuta xứng đáng được về nhà lần đầu tiên sau ba năm kể từ khi bắt đầu học đại học. Nhưng điều đó không có nghĩa là Jaehyun không thể buồn vì điều đó.
Đó là khoảng thời gian liên tiếp dài nhất mà họ xa nhau kể từ lần đầu gặp nhau. Những tuần trước khi Yuta rời đi, họ đã dành hầu hết mọi phút có thể cho nhau. Họ không ngừng bị trêu chọc bởi những người bạn chung của mình, nhưng cuối cùng, bạn bè của họ đã hiểu. Rốt cuộc, cả Yuta và Jaehyun đều trông giống như những chú chó bị đá bất cứ khi nào ai đó dám cạy chúng ra.
Đôi khi Jaehyun đề nghị đến Osaka với Yuta. Anh đã luôn nói về việc anh muốn cho Jaehyun thấy nơi anh đã trưởng thành. Nhưng cả hai đều biết nó sẽ không bao giờ được. Jaehyun có những trách nhiệm của riêng mình khi trở về nhà - bao gồm cả một kỳ thực tập bắt buộc mà cậu ấy không thể rời bỏ.
Tuy nhiên, bất chấp hành vi quá khoa trương của họ được thừa nhận, cả hai đều không thực sự tin rằng họ sẽ phải xa nhau lâu như vậy. Không cho đến khi nó thực sự xảy ra.
Nhưng rồi lời hẹn ước chung thủy đã đến và Jaehyun đã hứa sẽ chở Yuta đến sân bay. Không giống như hôm nay, hôm đó chỉ có hai người bọn họ. Jaehyun đã cố gắng, và thất bại, không khóc vào ngày hôm đó. Và mặc cho Yuta trêu chọc, anh vẫn lau nước mắt cho Jaehyun trước khi bước lên máy bay.
Họ đã trò chuyện video, gửi email và nhắn tin hầu như mỗi ngày trong suốt mùa hè. Họ thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng với Jaehyun thì chưa bao giờ là đủ. Nó chẳng là gì so với việc có Yuta ngay bên cạnh cậu ngoài đời.
"Hai người sẽ có một khoảnh khắc xem phim sến sẩm khi chạy đến và hôn nhau?" Johnny châm biếm.
"Đừng có lố bịch. Đó là cách quá sáo rỗng. " Jaehyun bối rối lầm bầm.
Cậu nghe thấy Doyoung chế giễu nhẹ trong nền. "Hai người là định nghĩa của sáo rỗng."
"Jaehyun được sinh ra vào ngày lễ tình nhân." Taeyong nói thêm một cách tự mãn.
Jaehyun lắc đầu và mỉm cười. "Tất cả chúng ta đều có giới hạn của mình."
Cậu hướng sự chú ý của mình trở lại lối đi của sân bay. Nó vẫn còn trống, nhưng Yuta chắc sẽ đến ngay bây giờ.
Sau những gì có vẻ như nhiều giờ sau đó, Jaehyun cuối cùng cũng thấy mọi người bắt đầu vào lối đi. Cậu có thể cảm thấy nhịp tim của mình đang đi một dặm một phút. Cậu nhìn mọi người nhiều nhất có thể trong khi đường đi bộ ngày càng đông đúc hơn - tuyệt vọng vì một khuôn mặt quen thuộc.
Và tất nhiên, cuối cùng cậu cũng tìm thấy. Ngay khi mắt cậu chạm vào mắt Yuta, một nụ cười nở trên khuôn mặt anh. Jaehyun đột nhiên hối hận khi nói với bạn bè rằng việc chạy đến gặp Yuta là quá sáo rỗng vì đó chính xác là điều cậu ấy muốn làm ngay tại thời điểm đó. Cậu không.
Thay vào đó, cậu theo dõi mọi hành động của Yuta. Cậu nhìn anh ấy ngày càng gần hơn cho đến khi chỉ còn vài bước giữa họ. Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc, nở một nụ cười mãn nguyện. Cho đến khi Yuta bỏ hành lý xuống và đưa tay ra. Jaehyun ngay lập tức hòa vào anh. Mọi người đang di chuyển điên cuồng xung quanh họ - Jaehyun chắc chắn rằng họ đã gây ra ít nhất một số bất tiện cho tất cả những người bận rộn xung quanh, nhưng cậu không thể tìm thấy điều đó ở bản thân mình. Không phải khi Yuta trong vòng tay của cậu.
Anh ấy có mùi như biển. Độ mặn. Tươi. Dọn dẹp. Anh ấy có mùi như ở nhà. Họ đứng đó một lúc, không làm gì khác ngoài việc ôm chặt lấy nhau. Cuối cùng thì Yuta cũng bỏ cuộc. Jaehyun chỉ định cau mày cho đến khi bạn trai ôm má mình vào tay. Ngón tay cái bắt đầu vuốt ve những điểm cao nhất trên khuôn mặt.
"Anh đã rất nhớ em." Yuta thì thầm chỉ đủ nhẹ để chỉ Jaehyun có thể nghe thấy.
Anh đã nói những từ đó hàng nghìn lần trong suốt mùa hè, nhưng giờ đã khác khi nó không chỉ qua màn hình. Sẽ tốt hơn khi Yuta thực sự ở đây ôm cậu như một cơ phó.
"Anh đã cân nhắc việc bơi trở lại Hàn Quốc." Yuta tiếp tục.
Nụ cười của Jaehyun càng rộng hơn. "Đừng bao giờ làm điều đó nữa."
"Lần sau em sẽ phải đi với anh đó. Mẹ anh sẽ không ngại gặp con rể tương lai đâu. "
Jaehyun biết Yuta chỉ nói những lời đùa cợt, nhưng cauj không thể không tưởng tượng ra một chuyến đi đến Nhật Bản với anh trong tương lai. Yuta ít nhiều đã được giới thiệu với tất cả gia đình Jaehyun ở Hàn Quốc, nhưng Jaehyun thậm chí còn chưa nhìn thấy gia đình Yuta qua màn hình. Cậu luôn muốn cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ là trực tiếp. Cậu không thể chờ đợi.
Họ đứng đó trong vài phút nữa. Không ai trong số họ sẵn sàng buông tay ngay cả khi họ đang làm gián đoạn giao thông sân bay. Jaehyun chắc rằng cậu như sắp khóc. Đơn giản là cậu quá choáng ngợp với việc Yuta trở về nhà và biết rằng họ sẽ không phải xa nhau trong một thời gian dài.
"Chỉ cần hôn cậu ấy đã!" Johnny hét lên từ phía sau họ và phá vỡ trạng thái xuất thần của họ một cách hiệu quả.
Nó sến. Nó được mong đợi. Nó kiểm tra mọi lời nói sáo rỗng. Sau này sẽ có tất cả bạn bè của cả hai làm trò cười cho họ. Jaehyun vẫn làm điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro