Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐶ℎ𝑎̂𝑢 𝐻𝑖𝑒̂̀𝑛 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑦𝑒̂𝑢

Châu Hiền từ khi vào nhà họ Khương phải nói cuộc sống của nàng như lạc vào tiên cảnh. Có mấy ai đi ở đợ mà lại được chủ chăm sóc tận tình đến thế. Mỗi ngày Sáp Kỳ phải bưng cơm, rót nước cho nàng uống riết cô phải tự hỏi rốt cuộc ai mới là kẻ hầu ở nhà.

Sáp Kỳ bấm bụng mà chạy tới chạy lui mỗi khi nhìn khuôn mặt non nớt dễ thương của người kia. Sáp Kỳ rất muốn trêu nàng một chút nhưng mỗi lần như vậy nàng sẽ khóc ầm lên làm cô điếc hết cả tai.

"Sáp Kỳ ơi, tiểu Hiền đói quá" Châu Hiền nắm ống tay áo cô con ngươi long lên ủy khuất như bị cô bỏ đói lâu ngày.

"Không phải vừa rồi tôi mới đem thức ăn lên sao?" Sáp Kỳ mệt mỏi nằm trên giường trả lời.

"Người ta đói mà Sáp Kỳyyyyy" Châu Hiền kéo dài tên Sáp Kỳ ra nói vào tai cô, cô thở dài lật đật ngồi dậy đi xuống bếp.----------------

"Tụi mày làm ít đồ ăn cho mợ đem lên phòng" Sáp Kỳ ngồi chễm chệ trên ghế đợi, khi bọn nó làm xong cô không nói hai lời liền cầm vào phòng.

Bọn người làm ở đây bọn nó một phen xôn xao lại đồn ầm lên với nhau những điều không hay.

"Ê tụi mày, mợ hai có chữa rồi phải không?"

"Tao cũng nghi lâu rồi, dạo này cậu ra nước ngoài bàn công việc không lẽ mợ có chữa hoang"

"Trời ơi tao không tin được luôn. Ông mà biết chắc gϊếŧ mợ luôn quá"

...

"Của em nè Châu Hiền, ăn xong rồi em về phòng em đi. Ở đây lâu quá cha tôi tưởng tôi với em có gian tình liền gϊếŧ hai đứa mất" Sáp Kỳ nhìn nàng có chút nghiêm trọng mà nói.

Châu Hiền ngốc nghếch nghe cô nói cũng có chút hiểu mà gật đầu, nàng do ăn quá nhanh liền dính vài mẫu bánh vụn trên miệng, Sáp Kỳ thấy thế cười cười lấy trong người khăn tay ra lau lên khóe môi Châu Hiền.

Tim nàng đột nhiên đập bình bịch muốn rớt ra ngoài, Châu Hiền ôm ngực hoảng sợ.

"Chết rồi, tim Châu Hiền chuẩn bị nhảy ra khỏi cuống họng rồi. Sáp Kỳ ơi cứu tiểu Hiền với"Sáp Kỳ ngớ người không hiểu nàng nói gì

"Em bị sao, tôi đi kêu thầy lang về khám cho em"

Châu Hiền khóc thút thít ôm lấy Sáp Kỳ.

"Châu Hiền sắp chết rồi. Không chịu, không chịu"

Khi ôm nàng Sáp Kỳ như hiểu ra vấn đề, liền cười như điên

"HahhaHa, không sao đâu. Châu Hiền chỉ vì hồi hộp hay lo lắng nên mới như vậy thôi."

Châu hiền đang rút người vào Sáp Kỳ liền ngẩn ra, má có chút hồng liền đánh thùm thụp vào ngực cô

"Tại Sáp Kỳ hết đó, còn cười nữa hừ. Châu Hiền giận"

Cô ôm nàng vào lòng liền xoa đầu vỗ về. Châu Hiền cũng dựa vào người nọ chu môi lên

"Má nói nếu Châu Hiền thấy hồi hộp là do Châu Hiền biết yêu rồi á"

Sáp Kỳ nhìn nàng thở dài liền lên tiếng giải thích cho nàng hiểu

"Chỉ là do em chưa nhận thức được thôi. Châu Hiền sau này cần một người nam nhân ở bên cạnh, hiểu chưa?"

Tại sao phải là nam chứ.

Nghĩ rồi nàng có chút buồn khi nghe người nọ nói, tuy trí não không bình thường nhưng Châu Hiền vẫn có thể biết được ý Sáp Kỳ đang nói đến là gì. Nàng vùi đầu vào người nọ cứng ngắt cố gắng ậm ừ vài tiếng. 

|b̴y̴u̴n̴g̴t̴a̴e̴|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro