
one-shot
Tôi thường tự hỏi, liệu có bao giờ chúng ta thật sự kịp nhận ra rằng trong một khoảnh khắc tưởng như rất bình thường, giản dị đến mức chẳng ai để tâm, lại có thể trở thành hồi ức quý giá nhất của cả đời mình?
Có lẽ là không, bởi nếu khi ấy tôi biết trước, chắc hẳn tôi đã giữ chặt lấy em hơn, đã để bàn tay mình siết lấy bàn tay em thật lâu. Vì tôi sợ chỉ cần buông lơi một chút thôi, em sẽ tan biến vào hư không , nhẹ nhàng như làn khói mỏng trong gió, để lại trong tôi một khoảng trống không gì có thể lấp đầy được.
Em đến với tôi như một mảnh nắng non khẽ rơi vào lòng bàn tay vừa ấm áp, mong manh, vừa đủ để làm trái tim tôi chùng xuống mỗi khi nghĩ đến. Dù rằng em nhỏ hơn tôi về tuổi tác nhưng chưa bao giờ em khiến tôi có cảm giác mình là người phải che chở. Ngược lại, em mang đến cho tôi một nụ cười như thể một tấm chăn mỏng tang dịu nhẹ tựa sương mai phủ lên mọi lo lắng muộn phiền trong tôi, làm tôi tin rằng giữa dòng đời ngược xuôi, giữa muôn vàn khó khăn vẫn còn tồn tại đâu đó những điều nhỏ bé dịu dàng đến lạ kỳ. Nụ cười ấy không ồn ào, cũng chẳng phô trương nó nhẹ nhàng mà bền bỉ như ánh sáng buổi sớm len qua kẽ lá đủ để sưởi ấm những góc tối nhỏ bé trong tôi, để tôi yên lòng và tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Em chẳng có gì quá đặc biệt trong mặt người đời, nhưng chính cái sự bình thường ấy lại khiến em trở nên đặc biệt theo một cách rất riêng. Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh em ngồi bên bậc thềm cũ kỹ, tay ôm chặt cốc trà nóng như ôm một chút ấm áp mong manh của mùa đông. Khói tỏa ra, mờ nhòe cả khóe mắt em, che lấp đi những gì tôi muốn nhìn thật lâu. Em có thói quen uống trà khi còn quá nóng, để rồi nhăn mặt vì bỏng nhẹ nơi đầu lưỡi. Lần nào cũng vậy, lần nào cũng khiến tôi vừa buồn cười vừa thấy lòng mình nhói lên, như thể đau thay cho cái nhăn mặt ngốc nghếch ấy.
Có những buổi chiều, khi mặt trời chậm rãi lặn xuống phía cuối con đường đất nhỏ, tôi và em lặng lẽ đi bên nhau. Hai bên là lũy tre già rì rào, gió thổi làm những cành tre khẽ va vào nhau, phát ra âm thanh vừa quen thuộc vừa như một bản nhạc cũ. Em lúc nào cũng bước nhanh hơn tôi, để rồi dừng lại chờ, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nghiêng nghiêng trong ánh chiều vàng. Em chẳng thúc giục bao giờ, chỉ lặng yên quay đầu nhìn, và tôi như một kẻ lạc lối, lần nào cũng thấy mình được dẫn về bởi nụ cười ấy.
Chúng tôi thường nói với nhau về những điều tưởng chừng chẳng đáng nhớ: một bông hoa dại bé xíu mọc ven đường, một đám mây có hình dáng kỳ lạ, hay con mèo tam thể lười biếng nằm dài trên mái hiên. Vậy mà chính những câu chuyện vụn vặt ấy, khi được xếp chồng theo năm tháng, lại trở thành thứ ký ức đè nặng nhất trong tôi. Nó giống như một dòng suối nhỏ, róc rách chảy qua ngày tháng, ngấm vào từng kẽ đá tâm hồn, để rồi khi em rời đi, tôi mới phát hiện ra khoảng trống còn lại rộng đến mức chẳng gì có thể lấp đầy.
Em thích ngồi ngẩn ngơ nhìn ngắm bầu trời rồi một lần, em thở dài khe khẽ, giọng em nhỏ nhẹ như ngọn gió mùa thu dịu hiền:
" Giá như mà mọi thứ có thể mãi như thế này, anh nhỉ?"
Tôi đứng lặng người nhìn em hồi lâu, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi sợ vô hình. Tôi không trả lời, vì sợ bất cứ lời nào thốt ra cũng làm vỡ tan giây phút ấy. Em cười, nụ cười sáng trong, long lanh như những giọt nắng vàng tan ra trên mặt nước. Và chính khoảnh khắc ấy, tôi đã mong ước có thể giữ chặt lấy em, giữ chặt lấy tất cả về em. Nhưng thời gian vốn vô tình. Nó mang em đi mất, để lại cho tôi một nỗi nhớ âm ỉ, như thứ vết thương không bao giờ lành, như làn khói sương phủ lên đời, mờ nhạt nhưng thấm vào từng hơi thở, từng giấc mơ không tên.
Rồi một tin nhắn chặt ngang thanh âm đời thường: "Chúng tôi xin chia buồn với người nhà của nạn nhân Hueningkai mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng thực lòng là không được. Cậu đã bị tai nạn và không qua khỏi". Tôi chưa kịp hàn hồn chưa kịp hiểu và cũng không muốn chấp nhận sự thật răng thiên thần cánh trắng ấy đã ra đi, rời xa tôi mãi mãi. Từng câu từng chữ như con dao găm nhọn xé toạc tâm can tôi, giống như một luồng khí lạnh xé toạc bầu trời, và từ đó mọi thứ chỉ còn là bản sao mờ của chính nó. Tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần như thể nếu đọc đủ số lần, chữ sẽ đổi nghĩa, em sẽ lại quay về bên tôi; nhưng chữ vẫn lì lợm, vô cảm, khẳng định một sự mất mát không thể rút lại. Tối đó, tôi ngồi sững, tay run run, co ro nơi góc phòng trong cái bóng tối đặc quánh chẳng còn chút tia sáng.
Tôi chạy trong một cơn hỗn độn không tên: gọi điện, nhắn tin, cố gắng tìm một bằng chứng rằng mọi thứ là nhầm lẫn rằng đây chỉ là mơ hay một viễn cảnh mà tôi đang lạc vào. Tiếng chuông đổ vô vọng, tin nhắn không hồi đáp, và trong mỗi cuộc gọi tôi nghe được chỉ là tiếng thở của chính nỗi hoang mang, tuyệt vọng khốn cùng. Mọi vật quanh tôi bỗng trở nên xa lạ chiếc điện thoại nóng ran dưới tay, ánh đèn phòng chói, tiếng đồng hồ đều đều như đang công bố một bản án. Tôi lên xe, lao đến nơi người ta nói, mắt đi tìm bóng em giữa dòng người tấp nập, tim đập như thể muốn nhảy khỏi lồng ngực. Trên đường, ký ức bật lên từng mảnh: nụ cười em, tiếng cốc va, hơi ấm tay em khi vô tình chạm vào. Tất cả đổ dồn vào một khoảnh khắc vô vọng, và tôi hiểu rằng không có lời giải thích nào đủ để kéo em trở lại.
Ngày hôm sau tang lễ trở thành một thứ nghi lễ không có âm nhạc. Mọi bước đều chậm, mọi cử chỉ đều dư thừa. Người vào viếng nói những câu đã luyện sẵn: "Anh cố giữ sức khỏe", "Đời là thế", "Chạy trời không khỏi nắng"... nhưng chẳng câu nào chạm được vào được lòng tôi. Tôi đứng bên quan tài, nhìn em nằm đó nhẹ như một đồ vật được bọc cẩn thận. Khuôn mặt em yên như chỉ đang say giấc ngủ và rồi sẽ tỉnh dậy và về bên tôi lần nữa, nhưng ông trời thật khé trêu người đôi mắt em đã đóng kín mãi mãi. Tôi đưa tay chạm vào chiếc găng tay trắng bọc lấy bàn tay em, cảm giác lạnh như băng, như thể nhiệt độ em từng mang đã rút sạch khỏi thế gian. Tôi muốn hét lên, muốn kéo em ra khỏi đó, muốn làm mọi thứ đảo ngược lại nhưng miệng tôi khô cứng, chỉ có tiếng thở nặng nề và đôi mắt ướt đẫm những giọt lệ.
Bắt đầu sau đó là chuỗi những ngày tối tăm mà thời gian không còn là một dạng tuyến tính. Sáng trôi vào chiều, chiều nhai nuốt đêm, tôi đi qua mọi cử chỉ thường nhật như một kẻ mộng du: pha trà, đặt xuống cái ghế trống, đứng lắng nghe bóng im. Mọi vật trong nhà biến thành dấu vết của em: một chiếc cốc có vết men mờ, một mẩu giấy với nét chữ xiêu vẹo "mua bánh mì nhé", đôi giày in vệt bùn khô ở hiên. Tôi sờ vào chúng và như bị điện giật, mắt mờ đi, trái tim bị bóp nghẹt. Những đồ vật ấy không giải thích, chỉ nhắc nhở, gợi về những ký ức êm ấm đẹp đẽ khi bên em. Chúng không cho phép tôi quên, và cũng không cho phép tôi bước tiếp.
Giấc mơ chẳng bao giờ cho tôi được ngủ yên, chúng trở thành tòa lâu đài của sự khao khát và tuyệt vọng. Trong mơ em vẫn ở đó: em cười, em pha trà, em hỏi một câu bâng quơ "Anh có nhớ nhà không?" rồi mỗi lần tôi với tay về phía em, em lại lùi bước về sau, mờ dần như thủy tinh tan trong nước. Có đêm em hiện về, em mặc cái áo hoodie màu trắng mà em từng rất thích, mắt long lanh, tiến đến tôi rồi mở miệng nói những lời vô nghĩa, như thử nghiệm ranh giới giữa sự sống và cái chết. Tôi tỉnh dậy giữa đêm cùng tiếng tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh, miệng hít sâu như người vừa bị đuối nước. Nỗi đau không nằm ở ký ức thôi đâu, nó lan vào xương, thành một thứ nhức buốt dai dẳng không gọi thành tên.
Tôi cố bấu víu vào mọi hình thức cưỡng chế: rượu, công việc, những cuộc gặp gượng gạo với bạn bè. Uống say để tim lờ đi, nhưng tỉnh lại là thấy khoảng trống lớn hơn, như thể đã mất không chỉ một người mà là cả một phần trái tim bị khoét mất. Tôi làm việc để tăng áp lực lên bản thân, để cảm giác đớn đau bị mòn đi, nhưng chỉ có độ mòn của chính mình là tăng, nỗi nhớ vẫn còn nguyên ven từ cái ngày em ra đi. Bạn bè bảo "thời gian sẽ làm lành lại vết thương", nhưng thời gian chỉ rút đi, mài mòn những góc cạnh, biến vết thương thành một sẹo lõm có thể không rỉ máu nữa, nhưng luôn tồn tại như vết nứt trên kính không bao giờ có thể lành lại.
Cómột buổi sáng sớm, tôi mang cái ghế nhỏ ra bờ sông nơi từng ném đá với em. Tôi ngồi nhìn mặt nước, thả một viên đá, đếm vòng tròn lan ra, tưởng tượng mỗi vòng là một phần ký ức đang rụng khỏi tay. Gió thổi như lời gợi nhắc, tôi kéo tay áo lên, nắm chặt lấy không khí như người nắm lấy thứ sắp rơi. Lần cuối cùng em dựa vào vai tôi là hình ảnh tôi giữ kỹ nhất: em dịu dàng như náng ban mai như thiên thần ngẹ nhàng bước vào cuộc đời tôi ấm áp, nhẹ nhàng và an toàn đến mức tôi nghĩ mình có thể che chở cả thế giới bằng bàn tay đó. Bây giờ, khi gió vỗ vào vai, tôi thấy mình trơ trọi đừng giữa nơi hai người từng đứng nhưng giờ đây tôi chỉ còn một mình.
Tôi bắt đầu ghi chép như một kẻ sợ chứng cớ biến mất. Tôi viết tên em vào mọi trang, chép lại những câu nói ngắn, những cử chỉ vụn vặt. Mỗi trang giấy là một chiếc mỏ neo, nhưng càng chép, nỗi buồn càng dày lên như thể tôi đang dồn nước vào một bể không đáy. Đôi khi tôi đánh máy những dòng dài, gửi cho một địa chỉ không còn nữa, chỉ để nghe lại tiếng gõ phím vang vọng qua căn phòng, và rồi dập tắt màn hình, tự mình chịu tiếng im lặng lạnh tanh.
Bi kịch khốc liệt nhất của cuộc đời tôi là khi nhận ra em đã biến thành ký ức, và ký ức đó thì mong manh: phai màu, lệch lạc, tùy thuộc vào cách ta nhìn. Tôi sợ một ngày sẽ quên đi ánh mắt em khi nhìn mưa đó là thứ khiến tôi muốn sống tiếp. Tôi sợ quên cách em nhăn mày khi bị bỏng đầu lưỡi vì uống trà, sợ quên giọng nói em thì thầm những điều vụn vặt, sợ quên cả mùi dầu gió trên khăn tay em. Vì thế tôi giữ lại mọi thứ, không để gì trôi, nhưng chính hành vi giữ lại ấy cũng dày thêm nỗi cô độc: tôi trở thành người chôn cất ký ức, đồng thời cũng là kẻ bị kẹt trong mồ của chính mình.
Có những ngày tôi nghĩ đến sự trả thù với thời gian muốn hét lên, muốn phá tan mọi dấu vết, như thể đó sẽ kéo em về. Nhưng biết rằng mọi hành động dữ dội chỉ làm vỡ thêm gương, làm tản bớt đi ánh sáng. Thay vì phá, tôi chọn giữ. Nhưng giữ như thế nào để không chết bởi sự giữ? Tôi học cách sống cùng vết thương, để nỗi đau không biến thành thù hận mà thành một thứ trân trọng bi thương: "nhớ mà không thù, yêu mà không vơ vét"
Cuối cùng, tôi đã làm một điều ngu ngốc mà đầy trân trọng: rót trà vào chiếc cốc em từng dùng, đặt nó lên bàn ngoài hiên, ngồi đó cho đến khi hơi nước tan thành sương. Tôi nhắm mắt và tưởng tượng em ngồi đối diện, hai tay ôm cốc, thổi khói cho nguội, mím môi. Vị trà đắng ấm lan xuống cổ họng, và trong khoảnh khắc ấy, tôi khóc không phải vì muốn quay lại quá khứ, mà vì thấy rõ mình đã từng yêu thương nhiều đến nhừng nào. Nhưng than ôi tình yêu đó lại không cứu em thoát khỏi cái chết, nhưng... nó cứu tôi khỏi lãng quên em.
Tôi viết tiếp, bằng chữ, bằng những hành động vụn vặt: lau khô chiếc cốc, khâu lại chiếc cúc áo rơi, cất mẩu giấy em viết. Mỗi hành động là một lễ tế, một lời hứa không lời: tôi sẽ mang em cùng mình đi, như một viên than đỏ âm ỉ trong lòng, có thể thiêu đốt đôi khi, có thể phát sáng đôi khi, nhưng sẽ không bao giờ tắt hẳn. Và nếu có lúc tôi gục ngã, hãy để trang giấy này là nơi tôi đã khóc, là chứng tích cho một tình yêu đã từng đến và để lại dấu vết không thể xóa.
-1-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro