Dưới cơn mưa
Y/n đã quen với việc Levi đối xử lạnh nhạt với mình. Đến mức cô không còn bận tâm nữa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô chưa từng cảm thấy đau lòng.
Dù cô có cố gắng thế nào, anh vẫn luôn xa cách, luôn giữ một khoảng cách mà cô không thể chạm tới.
Cô không biết mình đã thích anh từ khi nào. Có lẽ là từ lần đầu tiên thấy anh chiến đấu, khi anh lao vào đám Titan với tốc độ nhanh đến mức mắt cô không theo kịp. Có lẽ là từ lần anh lạnh lùng nói "Đừng chết" trước một nhiệm vụ nguy hiểm, dù giọng điệu chẳng có chút dịu dàng nào nhưng lại khiến cô muốn sống sót trở về hơn bao giờ hết.
Hoặc có lẽ, cô đã yêu anh từ lâu lắm rồi, chỉ là chưa từng dám thừa nhận.
Nhưng Levi thì không.
Anh chưa bao giờ dịu dàng với cô.
Từ ngày cô gia nhập Trinh sát đoàn, Levi đã đối xử với cô một cách vô cùng kỳ lạ. Anh không hề xem cô như những tân binh khác, cũng không hề cho cô một chút cơ hội nào để chứng tỏ bản thân.
Những ngày đầu, anh không thèm nhìn mặt cô.
Khi cô báo cáo, anh chỉ lướt qua mà không buồn nghe. Khi cô chào anh, anh phớt lờ như thể cô không tồn tại.
Và rồi, khi cô nghĩ rằng anh đơn giản chỉ là không để tâm đến mình, thì anh lại bắt đầu đối xử với cô một cách cay nghiệt.
Khi cô làm rơi tập báo cáo trên bàn, anh chỉ nhìn cô đầy chán ghét. "Nếu cô không thể làm nổi mấy việc này thì đừng làm gì hết."
Khi cô bị thương sau một nhiệm vụ, anh chỉ lạnh lùng ra lệnh cho người khác đưa cô đi chữa trị, rồi quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Khi cô cố gắng bắt chuyện, anh chỉ trả lời qua loa, thậm chí có lúc còn phớt lờ cô hoàn toàn.
Cô đã từng nghĩ, có phải anh ghét cô không?
Những người khác trong Trinh sát đoàn cũng nghĩ như vậy. Họ nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm, vài người còn khuyên cô nên tránh xa Levi, rằng cô không cần thiết phải chịu đựng sự đối xử bất công đó.
Nhưng cô không thể.
Cô không biết mình đã khóc bao nhiêu lần vì anh. Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể ngừng quan tâm anh.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi chỉ là một kẻ đơn phương.
Cho đến khi cô đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
---
Cơn mưa đêm hôm đó lạnh đến thấu xương.
Trận chiến với Titan diễn ra khốc liệt hơn dự tính, và Y/n đã mắc một sai lầm.
Cô đáng lẽ đã có thể né đòn, nhưng một giây chần chừ đã khiến cô lãnh trọn cú đánh từ Titan quái vật.
Cô nhớ mình đã ngã xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất. Đau. Cảm giác đau đến tê dại khiến cô gần như không thể thở nổi.
Xung quanh là tiếng đồng đội hét lên, tiếng gió rít qua tai, tiếng của một ai đó gọi tên cô trong tuyệt vọng.
Và rồi, cô thấy Levi.
Lần đầu tiên, cô thấy Levi hoảng loạn.
Anh lao đến bên cô nhanh đến mức gần như xé gió, đôi mắt xám tro sắc lạnh ngày thường giờ đây tràn ngập sự kinh hoàng.
Y/n cố nhấc tay lên, nhưng cơ thể cô không còn chút sức lực nào.
"Đội trưởng..." Cô lẩm bẩm, máu chảy từ khóe môi.
Levi quỳ xuống cạnh cô, bàn tay anh run rẩy khi chạm vào vết thương của cô, rồi nhanh chóng ấn chặt lại để cầm máu. Nhưng máu vẫn chảy. Nóng, đỏ, tràn ra từ kẽ tay anh.
"Đừng nói gì cả." Giọng anh khàn đặc.
Lần đầu tiên, anh không ra lệnh cho ai khác giúp cô. Chính anh là người giữ lấy cô, chính anh là người tuyệt vọng gọi tên cô.
"Đừng chết, Y/n."
Chưa bao giờ cô nghe thấy giọng anh run rẩy như thế.
"Em nghe tôi không? Đừng chết."
Cô chưa từng thấy Levi như vậy.
Chưa từng thấy đôi mắt anh tràn ngập đau đớn như vậy.
Nhưng cô quá mệt. Quá lạnh.
Cô muốn nói rằng cô đã thích anh từ rất lâu rồi.
Cô muốn hỏi rằng liệu có phải anh đã quan tâm đến cô ngay từ đầu nhưng chỉ luôn chối bỏ điều đó hay không.
Nhưng tất cả những gì cô có thể làm là nở một nụ cười mệt mỏi trước khi thế giới chìm vào bóng tối.
Cô không biết rằng, ngay khi hơi thở của cô yếu ớt đi, Levi đã nghiến răng ghì chặt cô vào lòng, thì thầm bằng chất giọng đầy tuyệt vọng.
"Tôi yêu em..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro