Day by day
Ngày đầu tiên – Chốn bình yên trong bão tố
Tiếng mưa lộp độp trên mái ngói, hòa cùng những cơn gió rít lạnh buốt luồn qua khe cửa sổ. Đêm nay, trời không sao, chỉ có một màn đêm đen kịt bao trùm cả doanh trại Trinh sát binh đoàn.
Y/n kéo chặt chiếc áo choàng, cẩn thận mang theo một tách trà nóng, lặng lẽ tiến về căn phòng cuối hành lang. Cô biết rõ dù có muộn thế nào, Levi cũng chưa bao giờ đi ngủ sớm.
Khi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, cô bắt gặp bóng lưng quen thuộc. Levi ngồi đó, lặng lẽ dưới ánh nến leo lắt, tay lật giở từng trang tài liệu. Hốc mắt anh hơi trũng xuống vì thiếu ngủ, những lọn tóc đen mềm mại rủ xuống trán.
"Anh vẫn chưa ngủ à?" Y/n cất giọng, nhẹ nhàng đến mức như thể chỉ cần một làn gió thoảng qua cũng đủ cuốn trôi âm thanh ấy.
Levi không ngẩng lên, chỉ đáp bằng giọng trầm khàn:
"Còn nhiều việc phải làm."
Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đặt tách trà xuống bàn. Mùi hương thanh nhẹ của trà thảo mộc nhanh chóng lan tỏa, hòa vào bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng. Levi dừng bút, liếc mắt nhìn tách trà trong thoáng chốc, rồi thở nhẹ một hơi.
"...Cảm ơn."
Y/n kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, tì cằm lên đầu gối, lặng lẽ ngắm nhìn Levi làm việc. Mưa bên ngoài vẫn rơi, từng giọt nước lăn dài trên ô cửa kính. Trong căn phòng nhỏ này, vẫn còn ánh sáng.
Vẫn còn anh và cô.
---
Ngày thứ ba mươi – Khoảnh khắc mong manh
Những ngày ở Trinh sát binh đoàn chưa bao giờ bình yên. Lũ Titan không ngừng xuất hiện, mỗi lần xuất quân, không ai biết được mình có thể trở về hay không.
Nhưng mỗi lần Levi trở về, điều đầu tiên anh làm luôn là tìm cô.
Y/n đang đứng trong nhà bếp, cẩn thận chuẩn bị nước trà cho những thành viên còn sống sót sau nhiệm vụ. Lúc cô vừa quay người lại, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa.
Levi.
Dù đã cố giữ vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, nhưng Y/n vẫn có thể nhận ra sự mệt mỏi hiện rõ trong ánh mắt anh. Bộ quân phục dính đầy bụi đất và vết máu, băng quấn trên tay có chút lỏng lẻo.
"Anh có bị thương không?" Y/n đặt ly trà xuống, tiến lại gần.
Levi không trả lời. Anh chỉ nhìn cô một lúc lâu, rồi bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy cô.
Y/n khẽ sững người, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng ôm anh. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, nhịp tim của anh đập sát bên tai mình. Cảm giác này... chân thực đến mức khiến cô muốn khóc.
"Lại mất thêm đồng đội rồi." Giọng Levi khàn khàn, nhỏ đến mức chỉ có cô nghe thấy.
Y/n siết chặt vòng tay hơn, như thể muốn truyền chút hơi ấm cho anh.
"Anh vẫn còn em."
Levi không đáp, chỉ lặng lẽ siết cô vào lòng.
Giữa thế giới hỗn loạn này, chỉ có cô là chốn bình yên duy nhất anh có thể tìm đến.
---
Ngày thứ một trăm – Giông tố trước bình minh
Ngày hôm đó, Trinh sát binh đoàn nhận nhiệm vụ tại quận Trost. Một cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra.
Y/n bị thương.
Cô mở mắt ra giữa đống đổ nát, trước mắt là bầu trời xám xịt và những tòa nhà bị phá hủy. Mọi thứ quay cuồng, tầm nhìn của cô mờ đi bởi cơn đau nhói từ vết thương bên hông.
Bàn tay cô run rẩy cố gắng chống xuống mặt đất để ngồi dậy, nhưng một giọng nói quen thuộc chặn đứng mọi cử động của cô.
"Đừng động đậy."
Y/n chớp mắt, và rồi cô nhìn thấy Levi.
Anh quỳ xuống bên cạnh cô, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh giờ đây lại nhuốm đầy sự hoảng loạn mà cô chưa từng thấy bao giờ.
"Levi..."
Cô chỉ vừa gọi tên anh, nhưng ngay lập tức, anh đã kéo cô vào lòng.
"Em có biết em đã khiến anh sợ đến mức nào không?" Levi thì thầm, giọng nói run rẩy. "Anh cứ tưởng... anh đã mất em."
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run lên.
Y/n chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen mềm mại của anh. Levi vẫn đang ôm cô rất chặt, cứ như thể nếu lơi lỏng một chút, cô sẽ biến mất ngay lập tức.
"Em vẫn ở đây." Cô thì thầm.
Levi không trả lời, chỉ cúi đầu xuống, để trán mình chạm nhẹ vào trán cô. Hơi thở của anh phả lên làn da cô, mang theo chút mùi máu tanh và bụi đất. Nhưng cũng có chút hương trà bạc hà quen thuộc.
Y/n khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên má anh. Levi vẫn nhắm mắt, nhưng không né tránh.
"Levi." Cô gọi anh một lần nữa.
Anh mở mắt ra, đôi mắt bạc sâu thẳm phản chiếu hình ảnh của cô.
Rồi anh cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Lần đầu tiên, giữa khói bụi chiến tranh, Levi bộc lộ sự yếu đuối của mình.
Và lần đầu tiên, Y/n nhận ra rằng mình yêu người đàn ông này nhiều đến nhường nào.
---
Ngày thứ một ngàn – Mãi mãi bên nhau
Chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc. Những ngày tháng khổ đau và mất mát dần lùi vào quá khứ.
Hôm nay, Levi và Y/n đang đứng bên ngoài cánh đồng hoa cúc trắng, nơi họ hẹn nhau vào một ngày xa xưa. Cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
"Ngày trước anh từng nói rằng không tin vào tương lai." Levi khẽ cất giọng, ánh mắt dõi theo đường chân trời xa xăm.
Y/n mỉm cười, xiết chặt tay anh. "Còn bây giờ thì sao?"
Levi quay sang nhìn cô, đôi mắt bạc ánh lên một tia dịu dàng hiếm hoi.
"Bây giờ..." Anh siết nhẹ tay cô. "Anh muốn có tương lai với em."
Gió lại thổi, mang theo những cánh hoa cúc bay lượn trên bầu trời trong xanh.
Levi cúi xuống, lần này, không chút do dự, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của họ, như một lời hứa.
Dù có bao nhiêu ngày trôi qua, dù thế giới có thay đổi thế nào, họ vẫn sẽ bên nhau.
Day by day.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro