
-10-
Dù đã có những bước tiến lớn trong việc đối mặt với cảm xúc của mình, nhưng Kai vẫn không thể thoát khỏi cảm giác như có một đám mây đen luôn treo lơ lửng trên đầu. Những ngày này, Kai cảm nhận rõ rệt rằng, mặc dù em đang cố gắng bước ra khỏi vũng lầy của sự cô đơn, nhưng cái bóng tối ấy vẫn bám riết em, kéo em trở lại vào vòng xoáy.
Sáng hôm ấy, khi thức dậy, Kai cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Em nhìn vào gương, đôi mắt thâm quầng, gương mặt nhợt nhạt. Em không thể nhận ra mình trong gương nữa. Những cơn ác mộng vẫn tiếp tục xuất hiện, xen lẫn với những ký ức về những lời chỉ trích không ngừng từ những người lạ, khiến tâm trí em luôn như bị xé toạc.
Khi đến phòng luyện tập cùng các thành viên trong nhóm, Kai vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Em cười với các anh, tham gia vào các hoạt động như mọi khi, nhưng bên trong, em cảm thấy trái tim mình đang chìm trong đau đớn với vô số vết thương đang rỉ máu.
Lúc nghỉ giữa giờ, Beomgyu lại đến gần Kai, nhìn vào mắt em với sự quan tâm sâu sắc. "Em không sao chứ?" — vẫn luôn là câu hỏi quen thuộc ấy, nhưng lần này, dù em đã cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng, cũng không thể giấu nổi đôi mắt mệt mỏi ấy.
Kai chỉ lắc đầu nhẹ, miễn cưỡng cười. "Em ổn mà, anh đừng lo."
Beomgyu nhìn em không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh hiểu, Kai không ổn. Anh bước lại gần hơn và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kai. "Kai, nếu em cần gì, cứ nói với tụi anh nhé. Đừng gắng gượng nữa, tụi anh luôn ở đây mà."
Lời nói của Beomgyu như một tia sáng ấm áp trong bóng tối đang bao trùm lấy em. Kai cảm thấy có gì đó trong lòng mình thay đổi, nhưng em vẫn chưa thể thừa nhận rằng mình cần sự giúp đỡ.
Đêm về, khi một mình trong căn phòng tĩnh lặng, Kai bất giác nhớ lại khoảnh khắc em từng ngồi cùng các anh trong phòng khách. Đó là một buổi tối đầy cảm xúc em không thể kiềm chế được nữa, đôi mắt ngấn lệ và tất cả những cảm xúc bị đè nén trong suốt thời gian qua vỡ òa thành từng tiếng nấc.
"Em không thể chịu đựng được nữa... Em cảm thấy mình vô dụng..." — những lời ấy như vẫn còn vang vọng trong tâm trí.
Em nhớ ánh mắt của các anh khi đó không phán xét, không vội vã trấn an, chỉ là sự im lặng dịu dàng, bao dung và lắng nghe. Beomgyu đã ôm em thật chặt, như thể nếu không ôm đủ mạnh thì trái tim em sẽ vụn vỡ ngay trong khoảnh khắc ấy. Những cái vỗ nhẹ lưng, những cái siết tay lặng lẽ. Tất cả vẫn còn rất rõ ràng.
Giờ đây khi nghĩ lại, Kai mới hiểu, chính tình cảm ấy đã bắt đầu gieo những mầm ánh sáng đầu tiên trong bóng tối mà em đang mắc kẹt.
Em bắt đầu lắng nghe hơn không chỉ những lời nói từ các anh, mà cả từ chính những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng mình. Không còn trốn chạy nữa, em học cách đối diện. Học cách thừa nhận nỗi đau, học cách tin rằng mình cũng đáng được yêu thương.
Những đêm tiếp theo, Kai bắt đầu tập đối mặt với những cơn ác mộng. Em không thể xua đi hết tất cả, nhưng khi cảm thấy mình sắp chìm vào giấc ngủ đầy lo sợ, em lại nhớ đến những vòng tay ôm siết ấy, nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Soobin, cái vỗ vai đầy ấm áp của Yeonjun, sự lặng thinh đáng tin cậy từ Taehyun, và cả tiếng cười nhẹ của Beomgyu. Mọi thứ như chiếc chăn mềm chở che tâm hồn đang rách nát của em.
Dù con đường vẫn còn dài, nhưng Kai biết rằng mình không còn đơn độc. Những ký ức ấy không còn là gánh nặng, mà trở thành ánh sáng dẫn lối, đưa em ra khỏi vùng u tối của chính mình.
Sau khi trở về phòng vào tối hôm đó, Kai ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng dịu đổ bóng lên những trang giấy trắng chưa viết. Em mở quyển sổ nhật ký vẫn còn nguyên mùi giấy mới, là món quà sinh nhật mà Beomgyu đã tặng – giản dị, không cầu kỳ, nhưng Kai lại quý hơn bất cứ điều gì.
Em nhìn trang giấy hồi lâu. Những dòng chữ vẫn chưa xuất hiện, nhưng trong lòng em, những cảm xúc thì đang tuôn chảy. Kai cầm bút lên, lần đầu tiên sau nhiều tháng, em viết cho chính mình.
"Hôm nay em lại thấy mình yếu đuối. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của các anh, em lại cảm thấy, có lẽ em được phép yếu đuối một chút. Em không còn phải mạnh mẽ một mình nữa."
Em ngập ngừng, rồi tiếp tục.
"Em chưa thể hết đau. Nhưng em đã thôi không còn sợ nữa. Em sẽ học cách yêu lấy bản thân mình – như cách các anh đã yêu thương em."
Viết đến đó, Kai ngừng bút. Một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, nhưng em không lau đi. Em mỉm cười – một nụ cười nhỏ thôi, mỏng manh, nhưng chân thành.
Ngoài cửa sổ, đêm vẫn trải dài tĩnh lặng. Nhưng trong lòng Kai, lần đầu tiên sau rất lâu, em cảm thấy có một thứ ánh sáng đang len lỏi giữa màn đêm. Như những vì sao, lấp lánh – và thật gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro