Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ᴍs] - 𝗆𝗋.𝗌𝗇𝗈𝗐

title: ngài tuyết
couple: markson
(one shot)

"I want you to know that i'm never leaving."

- Nghi Ân, anh học xong chưa? Chúng ta đi chơi không?

Vương Gia Nhĩ gõ cửa phòng của Đoàn Nghi Ân, to giọng gọi lớn.

- Đợi một chút đã Gia Gia. Sắp thôi.

- Em đợi đây!!!

Lại to giọng nữa rồi. Thật may tầng trọ này có mỗi hai phòng là của cậu và hắn, chứ không thì lại bị mắng vốn cho xem.

Đoàn Nghi Ân nói "một chút" cũng có nghĩa là một chút thật. Rất nhanh hắn đã xong rồi. Dọn dẹp bài vở rồi vội vàng chạy ra với Gia Nhĩ, không để cậu đợi lâu.

Đoàn Nghi Ân một tay mở cửa một tay sẵn sàng ôm lấy người Vương Gia Nhĩ. Người kia trước giờ chưa bao giờ có thay đổi được cái thói quen khi đứng đợi hắn sẽ lười biếng tựa cả người lên cửa, rồi đến khi người ta mở cửa thì lại hậu đậu không giữ được thăng bằng, như con thạch sùng từ trên tường rớt xuống một cái ạch. 

Quả nhiên lần này cũng không khác, Vương Gia Nhĩ lại nằm gọn trong tay của hắn cười ngại ngùng.

- Anh nói em đừng tựa vào cửa.

- Không sao mà, có anh đỡ em rồi, đâu có sao đâu.

- Lỡ là người khác thì họ sẽ không đỡ kịp. Giống như anh hồi nhỏ để em ngã nhiều lần đấy.

Vương Gia Nhĩ và Đoàn Nghi Ân là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Người này là người hắn hiểu rõ nhất, cũng là người "làm phiền" hắn nhiều nhất.

- Làm sao mà người khác đỡ được. Em làm gì sẽ chờ người khác "âu".

Đối với Vương Gia Nhĩ mà nói, trong mắt mọi người không phải một đứa trẻ ngoan. Lỗ mãn, lười nhác, vân vân và mây mây. Nhưng trong mắt Đoàn Nghi Ân thì khác. Bé đáng yêu, bé giỏi nhất. Nên cưng chiều của hắn, cũng chỉ dành cho mỗi bé bỏng của hắn thôi. Để người ta thoả sức làm nũng, làm phiền.

- Anh chỉ sợ em ngã đau thôi nhóc ạ.

- Thôi được rồi không nói nữa, chúng ta đi chơi đi!

Vương Gia Nhĩ cười tươi rói, kéo tay Đoàn Nghi Ân chạy một mạch xuống lầu.

"cause i'm mr. snow, till death we'll be freezing."

Vương Gia Nhĩ nhanh nhạy đá một cước vào bụng Đoàn Nghi Ân, khiến hắn không đỡ nỗi lập tức quỵ xuống ngay tại chỗ.

Tức giận tóm lấy cần cổ gầy nhom, gương mặt quen thuộc vô tình bị ép buộc ngước lên. Phải rồi, gương mặt quen thuộc, gương mặt này là của người em yêu, là của người yêu em.

Vì em yêu người đó nên mới đau khổ tột cùng. Vì người đó yêu em nên mới để em trả đũa.

Nhưng em có làm được đâu. Vết thương lòng, không thể dùng thân xác đáp trả mà.

- Xin lỗi.

Đoàn Nghi Ân mấp máy cánh môi liên tục lặp lại ba chữ "对不起" không ngớt. Người hắn từng chiều chuộng, người hắn từng hứa hẹn, hiện tại lại bị chính hắn làm tổn thương.

- Anh im đi!

Vương Gia Nhĩ hét lớn. Nước mắt cùng lúc cũng chảy thành dòng. Hắn nói chỉ yêu mình em kia mà?

Lạnh lẽo này... chúng ta cùng nhau gánh.

"you're my home, my home for all season."

- Còn yêu hay không?

Hai năm xa cách, thời gian cho chúng ta câu trả lời.

Vương Gia Nhĩ thành thật gật đầu trả lời. Ừ thì còn yêu.

- Anh cũng vậy.

Đoàn Nghi Ân gầm mặt cười khẩy bản thân. Lỗi lầm là hắn tạo ra, hiện tại cho dù có nuối tiếc, cũng đã quá trễ rồi. Cái gì cũng đã lỡ, dựa trên sức người níu kéo với thời gian, dĩ nhiên là không kịp.

- Anh sống có tốt không?

Ừ người trước mặt này đã lừa dối em. Nhưng em căn bản mãi mãi không thể đối với người này sinh ra ghét bỏ. Tấm lòng ấy một lần trao đi, là vạn kiếp rung động. Mỗi giây, mỗi phút đều chan chứa yêu thương.

- Ổn, nhưng không tốt.

Đoàn Nghi Ân không có Vương Gia Nhĩ chính là một cỗ máy dùng công việc để quên đi tâm tình hoảng loạn. Trái tim của hắn gần như không còn hơi ấm, bị chôn vùi bên dưới tấm thân gầy, dần dần bị quên lãng, biến chính chủ trở thành kẻ vô tình.

- Em thì sao?

- Em rất tốt.

Ngoại trừ vẫn yêu anh, mọi thứ đều rất tốt.

- Vậy à...

Không có hắn, em dĩ nhiên càng tốt.

- Anh đã có người mới hay chưa?

- Đã thử, nhưng không thành công. Em?

- Em có rồi. Cô ấy rất đẹp, cũng rất hiểu chuyện.

Cả Đoàn Nghi Ân và Vương Gia Nhĩ đều là bi, cái này cũng không phải không thể xảy ra.

- Anh sẽ chúc phúc cho em không?

- Anh...

Đoàn Nghi Ân định nói gì đó, rất nhiều, nhưng lại không thể nói. Từ ngữ ngọt ngào như bị tắt nghẽn trong cổ họng, khiến hắn khó thở vô cùng.

- Anh... anh không thể.

Ích kỷ này, là thứ cuối cùng anh có thể làm cho bản thân.

"let's go below zero and hide from the sun."

- Tại sao lại huỷ hôn? Anh... anh phiền em sao?

- Ừ, anh khiến trái tim em phiền nhiễu!

Vương Gia Nhĩ cau mày trả lời. Không phải khó chịu, mà là khó hiểu. Đã rất lâu rồi, gặp cũng không gặp. Vì cái gì mà vẫn sâu đậm?

- Nếu không yêu thì đừng kết hôn nữa, đi cùng anh đi?

- Anh dựa vào cái gì?

"i love you forever where we'll have some fun."

- Anh có thể làm gì cho em? Liệu... anh chết đi, thì có giải quyết được chuyện này hay không?

Đoàn Nghi Ân vốn định sẽ dùng xa mặt cách lòng để chấm dứt mối phiền nhiễu của Vương Gia Nhĩ. Nhưng không gặp mặt chỉ khiến họ càng nhớ nhau hơn, tâm trí lúc nào cũng hướng về đối phương khiến trái tim vô thức hẫng nhịp.

- Anh yêu em. Trọn đời trọn kiếp.

Cách này cũng không được, cách kia cũng không xong. Xem ra, sự hiện diện của Đoàn Nghi Ân chỉ khiến cuộc đời Vương Gia Nhĩ thêm tồi tệ. Nhìn xem, nếu không có hắn, Vương Gia Nhĩ đã có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Nếu không có hắn, Vương Gia Nhĩ đã luôn luôn vui vẻ. Nếu không có hắn... Vương Gia Nhĩ đã tốt biết bao.

- Đoàn Nghi Ân anh nói nhăn cuội cái gì? Mở cửa! Mở cửa cho em!

Tiếng đập cửa dồn dập từ bên ngoài vọng lớn vào. Là Vương Gia Nhĩ... Vì sao Vương Gia Nhĩ lại có mặt ở đây?

- Anh muốn gì cũng được, mở cửa cho em! Mở cửa cho em đi! Nghi Ân à...

"don't cry, snowman, not in front of me, don't leave me this way."

Cánh cửa kia, vậy mà mở ra thật.

Bốn mắt nhìn nhau, không nên lời. Vì có quá nhiều thứ muốn nói.

- Xin lỗi vì tất cả. Vì trái tim tổn thương, và cả những dòng lệ buồn.

- Em không cần anh xin lỗi! Anh dựa vào cái gì lại muốn bỏ rơi em một lần nữa?

Vương Gia Nhĩ nắm chặt lấy tay hắn. Cứ như là, cứ như là chỉ cần cậu vuột tay đi thì hắn sẽ ngay tức khắc hoá thành người tuyết mà tan biến dưới trời xuân vậy.

- Em không cần anh xin lỗi, càng không cần anh đứng trước mặt em nói lời cuối!

- Bọn mình quay lại đi.

"my snowman and me..."

Vương Gia Nhĩ nằm trong tay Đoàn Nghi Ân liền biến thành "người nhỏ hơn" tận hưởng hơi ấm chỉ dành cho riêng em.

- Anh yêu em nhiều lắm, Gia Gia.

Đoàn Nghi Ân vòng tay lớn ôm lấy Vương Gia Nhĩ, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu. Nhớ về ngày xưa ấy của chúng ta, vui vẻ có, buồn bã có, đau đớn cũng có. Thật may, cuối cùng cái kết vẫn rất đẹp.

Vương Gia Nhĩ khẽ rên lên một tiếng, rồi xoay mình dụi đầu vào ngực Đoàn Nghi Ân tiếp tục giấc ngủ. Cảm giác an toàn này cũng chỉ có ở bên cạnh hắn.

Hôn một cái lên trán cậu, Đoàn Nghi Ân cũng nhắm mắt lại.




#leehanee (ft. Snowman-Sia)

vibe vui vẻ định không quạo nhưng mà cuối cùng lại hơi quạo từ chị scxxwb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro