Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

Tôi ngồi đó (trên sân thượng), thẫn thẫn thờ thờ, đơn giản là nghĩ về... Kim Tại Hưởng. À không đúng, phải nói là nghĩ về tôi và cậu ấy-tình bạn của bọn tôi, hình như hơi phức tạp nhỉ?

Từ xưa đến giờ, chỉ cần tôi cảm thấy không thích, khó chịu, cậu ấy liền quan tâm mà thay đổi, ý tôi là, ngoại trừ lần này.

- Ai cũng có một người để trở nên ngu ngốc mà, chỉ không ngờ của cậu là cô ta.

Tôi nói ra miệng, như vậy sẽ đỡ hơn, có cảm giác như mình đang thực sự nói ra được vấn đề của mình, không ủ nó trong lòng nữa, mặc dù thực ra là đang chẳng chia sẻ nó cho ai cả.

- Đồ ngốc, tại sao cho đến hiện tại thì của tớ vẫn là cậu kia chứ?

- Tên khốn kiếp!

- Cậu, nên chết đi!

- Tôi giết chết cậu! Gặp cậu ở đâu, nhất định sẽ đánh ở đó, mỗi giây đều muốn đánh chết cái đầu bự của cậu!

Tôi to tiếng chửi rủa. Ở đây chỉ có mình tôi, tôi làm gì mà chẳng được chứ!

- Thật sao? Muốn đánh chết tôi thật à?

- Ôi trời giật cả mình!

Tôi nghĩ là mọi người đoán ra rồi, vâng, Kim Tại Hưởng không biết từ bao giờ đã và đang ngồi kế bên tôi.

Thật sự, nhìn thấy mặt cậu ta tôi lại khó thở, mặc dù không phải giống như vừa rồi, nhưng nhẹ hơn, cũng có thể gọi là dư âm.

Tôi nhích sang một bên.

Cậu ta cũng làm theo.

Không ai rảnh mà dây dưa với cậu.

- Cậu muốn đánh chết tôi thật sao?

Vẫn còn cười được? Cái đầu bự của cậu không nghĩ được chuyện nên hỏi thăm tôi sao?

Tôi không trả lời và cũng không muốn trả lời, đứng dậy. Định sẽ đi về phòng làm việc (trở lại với xã hội).

- Này! Đừng nghĩ tôi không biết..

Tôi chợt dừng bước khi cậu ta cất tiếng.

- .. cái bệnh chết tiệt đó của cậu!

Làm sao? Kim Tại Hưởng làm sao biết?

Tôi quay đầu lại, nhìn cậu ta đang ngồi đó với vẻ mặt không kiềm chế được, sắp bùng phát.

Kim Tại Hưởng bật dậy, tiến đến gần tôi, tức giận thật rồi.

- Vì sao không nói cho tôi biết?

Cậu ta la lên.

- Tôi không đáng để cậu tin cậy sao?

Đây, chính là vẻ mất kiểm soát của cậu ta.

- Ừ, không đáng.

Tôi nuốt nước bọt, gật đầu, trả lời.

- Gì chứ?

Kim Tại Hưởng khi nói câu này thì chợt nhỏ tiếng, tôi biết, cậu thất vọng. Cũng biết, cậu bất ngờ, nhưng nghe tôi nói đã.

- Cậu biết tôi bị như thế này từ khi nào?

- Lần đầu cậu vùng khỏi tay tôi, chạy xuống sân trường, quỳ sụp dưới góc cây sồi lớn kia.

- Đó cũng là lần đầu tiên tôi phát hiện mình bị cái này.

- Từ đó về sau mỗi khi thấy cậu chạy đi như thế đều lén lút theo sau.

- Cậu nghe hết những gì tôi nói lúc đó?

- Mỗi lần đều nghe.

Kim Tại Hưởng nói tiếp, dù sao tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào.

- Vì sao từ đầu không nói tôi biết?

- Nói như thế nào? Bảo rằng mỗi khi tôi mất kiểm soát vì cậu, thì đều trở nên như thế? Bảo rằng tất cả là đều do cậu mà nên?

Tôi nói, gằn từng từ từng chữ một để cậu ta có thể nghe rõ.

Kim Tại Hưởng im lặng. Cậu ta đơn giản là không còn gì để nói.

- Vu Nguyệt đâu?

Tôi lái sang chuyện khác, không để ý lại nhắc đến "thứ" mà mình đang nghĩ đến.

- À... dưới văn phòng, quay rở lại phòng kế hoạch rồi.

- Ừ...

Rốt cuộc lại không biết phải nói gì nữa. Kim Tại Hưởng ấy à, đã một tuần không hề nói chuyện rồi.

- Dạo này chúng ta không hay nói chuyện nhỉ?

Kim Tại Hưởng nói, giọng điệu ngượng ngịu, có phần không tự nhiên.

- Ừ...

Tôi cũng ậm ừ, không phải để cho qua, mà là để "gián tiếp" xác thực.

- Cậu tránh mặt tôi à?

Kim Tại Hưởng tiếp tục.

- Tôi không có ý trách móc cậu đâu, chỉ là ngoại trừ ở trong phòng kế hoạch được thấy thấp thoáng hình bóng cậu sau cái máy tính to đùng kia thì chẳng bao giờ tôi thấy cậu ở đâu khác.

- Đừng giả ngây nữa Kim Tại Hưởng. Chẳng phải tôi đã cho cậu sự lựa chọn rồi sao?

Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại, ngắn gọn, nhưng vô cùng dễ hiểu.

- Chẳng phải trước giờ cậu luôn muốn điều tốt nhất cho tôi sao? Lần này vì sao lại trở nên như vậy?

Cậu ấy hơi cuối xuống, nắm lấy vai tôi, bắt tôi phải đối diện với ánh mắt của cậu ấy. Tôi biết, Kim Tại Hưởng đang rất chân thành.

Nhưng tôi né tránh.

- Có lẽ "đó" không phải tốt nhất.

Tôi đẩy tay cậu ấy ra, thoát khỏi vòng tay đó cũng như thoát khỏi Kim Tại Hưởng.

- Kim Tại Hưởng, cho dù đây có phải lần cuối tôi với cậu nói chuyện hay không, tôi vẫn muốn nói điều này...

- Chắc chắn không phải lần cuối.

Kim Tại Hưởng vội vàng cắt lời tôi.

- Được, như thế nào cũng tuỳ cậu. Do cậu quyết định.

Ý tôi khi nói câu trên như thế nào thì cậu ấy cũng rõ. Vẫn là có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta.

- Cậu có điều muốn nói mà.

- Tôi thích cậu.

Đến phiên tôi cắt lời cậu ta.

- Mẫn Mẫn... đừng đùa như vậy nữa.

Vì sao cậu ta lại trả lời như vậy? Đó là vì khi chúng tôi còn học cấp 3, mỗi lần muốn nhờ vả tôi đều lấy câu này ra để "tỏ tình" cậu ta. Cũng có đùa, mà cũng có thật.

- Cậu vẫn không tin tôi, ban nãy...cũng không tin.

Tôi khẽ cười, một nụ cười đắng ngắt.

- Là thật sao?

Kim Tại Hưởng bất ngờ.

- Cậu biết tôi không giỡn những lúc này mà.

Tôi cười cười. Chốt cũng là để giảm bớt cái không khí ngại ngùng không đáng có này.

- Sau ngày hôm nay cậu hứa sẽ vẫn bên tôi chứ?

Không thể cứ từ chối thôi sao?

- Hỏi như thế rõ là định từ chối rồi đúng chứ? Cũng còn tuỳ thôi, tôi không thể tự tin hứa với cậu như trước đây đâu, Tại Hưởng...

Cậu ấy không trả lời, tay đang nắm tay tôi buông ra, gương mặt có chút không nỡ. Được rồi, được rồi, tôi hiểu cậu mà...

- Đi đi Tại Hưởng.

Tôi thở dài một cái, quay mặt ra hướng mặt trời đang lặn, nói câu đó với cậu ta, có hơi gấp rút.

- Đừng, Mẫn Mẫn.

- Đi đi, tôi không kiềm được mất.

- Mẫn Mẫn, cậu một lần cũng đừng vì tôi mà khóc.

- Cậu nói với tôi như vậy để làm gì chứ?

Tôi cắn răng cố kiềm nước mắt. Cậu vừa từ chối tôi đó, vô tư quá nhỉ?

- Tôi không đáng.

Nói rồi cậu ta xoay mặt đi thẳng ra ngoài, còn đóng cửa nối giữa cầu thang với sân thượng cho tôi.

Hôm đó, thật sự đã khóc rất nhiều. Không nói, không gào khóc như mọi khi, chỉ có tiếng nấc cùng những giọt mưa đầu đang rơi báo hiệu cho một trận mưa lớn.

















#lehanee

Nhớ chap này nha mọi người :))) hint đến từ au:)))

Với cả mọi người nghĩ như thế nào về một hố text mới vào đầu tháng 4?:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro