Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Muốn ở bên ngài ấy

Ngày Điền Chính Quốc nhận được kết quả thi cuối kỳ, vừa vặn có tuyết rơi.

Tuyết ở phương bắc vừa lớn vừa nặng, bay lả tả vô cùng vô tận, từ trước đến nay luôn là thứ Điền Chính Quốc ghét nhất.

Người ta nói tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, nhưng đối với Điền Chính Quốc trước đây mà nói, bất luận thế nào cũng đều lạnh giá. Cậu không có chăn bông, chỉ có một chiếc áo đơn, mùa đông chỉ biết trốn vào một góc mà run rẩy, lâu lâu lại có người ném đá, đánh đập, mắng nhiếc cậu.

Nhưng mùa đông năm nay thì khác, Điền Chính Quốc cầm bảng điểm của mình đi trong tuyết, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cậu cẩn thận xếp bảng kết quả làm đôi rồi đặt vào ngăn cặp gần mặt sau nhất, sau đó ôm cặp vào trong ngực, bảo vệ gấp đôi để tránh tuyết tan làm ướt.

Cứ thế, một đường chạy chậm về nhà.

Cậu rất muốn nhanh chóng nói với Kim Thái Hanh, nói cho anh biết rằng cậu đã tiến bộ rất nhiều, nói cho anh biết cậu đã được giáo viên khen, nói cho anh biết cậu đã không làm anh thất vọng.

Điền Chính Quốc thở hổn hển chạy về nhà, vừa nhìn thấy căn nhà trống trơn, cậu mới nhớ lúc này Kim Thái Hanh vẫn chưa trở lại.

Cậu cũng không buồn, cẩn thận lấy bảng điểm từ trong cặp ra đặt trên bàn trà trong phòng khách, cuối cùng lại cảm thấy không an toàn nên lấy một cái cốc rỗng chặn bảng điểm lại để không bị gió thổi bay. Trên thực tế, hệ thống thông gió trong nhà rất hoàn hảo, căn bản không tồn tại tình huống bị gió thổi.

Nhưng Điền Chính Quốc chính là không yên lòng.

Chín giờ tối, Kim Thái Hanh về đến nhà, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là tờ giấy được cái cốc chặn lại trên bàn trà kia.

Anh đến gần cầm lên xem, nhìn thấy hóa ra là bảng kết quả học tập, anh không khỏi phì cười.

Điền Chính Quốc quả thực tiến bộ rất lớn. Khi mới vào học, cậu danh xứng với thực đứng nhất từ dưới lên, mà trong kỳ thi này, cậu không chỉ qua tất cả các môn mà còn đứng thứ 40 trong một lớp hơn 60 học sinh.

Nhưng điều mà Kim Thái Hanh cười không phải là thành tích tiến bộ của cậu.

Kim Thái Hanh nhìn thấy nỗ lực từng ngày của đứa nhỏ, tiến bộ là chuyện bình thường. Điều anh cười là hành động đáng yêu khi đặt bảng điểm lên bàn trà của cậu.

Kim Thái Hanh luôn cảm thấy tính cách của Điền Chính Quốc quá khép kín, mọi chuyện đều bị cậu giữ kín trong lòng, hỏi một câu cũng chỉ trả lời vài chữ, nếu không hỏi tuyệt đối sẽ không nói. Nghĩ kỹ lại, đây dường như là lần đầu tiên cậu chủ động thể hiện bản thân với anh.

Nở nụ cười trên môi, Kim Thái Hanh cầm phiếu thành tích mà Điền Chính Quốc cẩn thận bảo vệ đi lên lầu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Điền Chính Quốc lập tức đi ra mở cửa. Rõ ràng là cậu đã đặt bảng điểm trên bàn, nhưng khi nhìn thấy Kim Thái Hanh cầm bảng điểm trên tay, cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

"Kim tiên sinh... Ngài đã xem bảng thành tích chưa?"

"Ừ"  Kim Thái Hanh cười, "Tiến bộ rất lớn."

Điền Chính Quốc cắn môi, ngập ngừng nói: "Vậy đến kỳ nghỉ đông... Ngài có thể..."

"Muốn cái gì? Hay là muốn làm gì?"

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay giấu dưới ống tay áo: "Lúc trước ngài nói nếu thi tốt thì sẽ giữ tôi lại, cái này có xem như thi tốt không?... Tôi, tôi thật sự không muốn trở về viện mồ côi."

Âm thanh của Điền Chính Quốc càng ngày càng thấp, đến cuối cùng gần như là ngậm trong cổ họng, nghe có chút không rõ.

Kim Thái Hanh cau mày, đột nhiên hiểu tại sao khoảng thời gian này đứa nhỏ lại cố gắng đến vậy.

Có lẽ là do đứa nhỏ quá thiếu tự tin, hiểu sai ý tứ của anh, coi chuyện thi tốt là điều kiện tiên quyết để ở lại, nghĩ rằng nếu thi trượt thì anh sẽ đưa cậu về viện mồ côi ăn tết nguyên đán.

Kim Thái Hanh nghĩ Điền Chính Quốc vẫn luôn hiểu rằng mỗi khi đến kỳ nghỉ trong nhà sẽ không có ai, vì vậy anh không thể để cậu ở đây một mình, như vậy không an toàn.

Nhưng trong tiềm thức Điền Chính Quốc vẫn không thể tin mình thực sự thoát khỏi cô nhi viện, cho nên trước giờ cậu không cần bất kỳ phần thưởng hay lời khen ngợi nào, cậu chỉ muốn ở lại bên cạnh Kim Thái Hanh.

Trong lòng Kim Thái Hanh trào dâng chua xót.

Kim Thái Hanh trầm mặc, không nói tiếng nào, khiến Điền Chính Quốc có chút luống cuống.

Cậu cắn môi, hốt hoảng nói: "Tôi, tôi sẽ quét nhà, lau nhà, giặt đồ, nấu ăn... cũng nhất định sẽ đội mũ để không ai phát hiện ra... Ngài, ngài cho tôi ở lại..."

Yết hầu của Kim Thái Hanh lăn lên lăn xuống, cuối cùng nhẹ nhàng nói.

"Nhóc ngốc"

Anh nhìn vào mắt Điền Chính Quốc và bảo đảm: "Nếu tôi đã lựa chọn làm người giám hộ của cậu, tôi tuyệt đối không bao giờ đưa cậu trở lại đó."

Nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Kim Thái Hanh, hồi lâu, rốt cuộc Điền Chính Quốc tựa như thở phào nhẹ nhõm nói:

"Cảm ơn Kim tiên sinh."

Trong giọng nói của cậu còn mang theo chút nghèn nghẹt của giọng mũi.
-----

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, Tết Nguyên đán cũng đến sớm. Kim Thái Hanh nhận được thông báo từ bên quân đoàn, vì lý do an toàn, kỳ họp phụ huynh được lên lịch trước kỳ nghỉ đã bị hoãn lại cho đến khi tựu trường, việc này cũng làm hài lòng mong muốn của Kim Thái Hanh muốn về nhà sớm.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cả hai cùng nhau lên đường về nhà.

Ngồi trên xe trở về tổ trạch của gia đình Kim, Điền Chính Quốc có vẻ hơi căng thẳng, hai tay đặt lên đầu gối, ngón tay vô thức túm lấy quần của mình, khiến mảnh vải chỗ đó trở nên nhăn nhúm.

Kim Thái Hanh trong lòng bật cười, lên tiếng an ủi: "Tôi giống mẹ tôi, đặc biệt là về con mắt nhìn."

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, theo bản năng dừng lại việc đang làm, nhìn về phía Kim Thái Hanh, không hiểu ý của anh.

Đôi môi mỏng của Kim Thái Hanh khẽ nhếch lên: "Có nghĩa là, bà ấy nhất định cũng sẽ thích cậu như tôi thích cậu vậy, cậu không cần phải căng thẳng."

"...Vâng"
Điền Chính Quốc cúi đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt có chút đỏ lên.

Đầu óc cậu chỉ toàn là câu nói "như tôi thích cậu" kia.

Cậu biết rằng câu "thích" của Kim tiên sinh không mang theo bất kỳ dục vọng nào, có lẽ cũng chẳng khác gì việc thích con chó hay con mèo ven đường cả, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.

Dưới đáy lòng, từng đốm pháo hoa nhỏ đang nổ tung.

Ngượng ngùng thì vẫn ngượng ngùng, nhưng tâm trạng lo lắng ban đầu của Điền Chính Quốc thực sự giảm đi rất nhiều.

Chiếc xe từ từ bay lên, bay càng lúc càng xa trong không trung, xung quanh là một màu trắng bao la rộng lớn. Không biết bao lâu sau, cuối cùng một con đường nhẵn nhụi cũng xuất hiện trở lại trước mắt cậu.

Khác với những con đường bên ngoài, những con đường ở đây rợp bóng cây bạch quả. Mặc dù trời đã vào đông, nhưng cây bạch quả vẫn chưa rụng hết lá, những chiếc lá màu xanh xen lẫn màu vàng còn treo trên cành, trông rất đẹp.

Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cổ kính.
Các bức tường bên ngoài của tòa nhà được điểm tô bởi nhiều đồ trang trí khác nhau, trên cùng là hình chữ "nhân" và được phủ bằng ngói lưu ly. Nhìn vào kiểu dáng, nơi này trông như một di tích từ trái đất cổ đại.

Toàn bộ không khí ở đây mang một vẻ trang trọng và nghiêm túc.

Phía trước tòa nhà có một người phụ nữ mặc y phục tao nhã, sang trọng, giữa ba người vẫn có chút khoảng cách, chỉ có thể cảm nhận được khí chất cao quý xung quanh người phụ nữ, nhưng không thể nhìn ra vẻ mặt của bà.

Kim Thái Hanh lộ ra chút ý cười, nhưng Điền Chính Quốc lại trở nên khẩn trương.

Nếu cậu đoán không sai, đây hẳn là mẹ của Kim tiên sinh.

Bà thực sự... sẽ thích cậu ư?

Thích một "con quái vật" có đôi con ngươi dị sắc, không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với Kim tiên sinh mà lại được anh nhận nuôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro