Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 17: đồng hồ

một đêm nọ – giữa cơn mưa đầu mùa ở jeju.

karina nằm nghiêng trên chiếc giường gỗ, tay ôm bức thư nhăn nheo cùng chiếc đồng hồ cũ kỹ nàng từng hay đeo – chiếc có mặt hình tròn nhỏ, kim đã ngừng chạy đúng 11:57, thời điểm nàng rời đi.

cô đã ngủ trong nước mắt.

chẳng còn hy vọng gì nữa.
chỉ mong được thấy nàng một lần nữa là trong mơ.

nhưng lần này… không phải giấc mơ.

---

sáng hôm sau – ánh nắng từng chút len lỏi qua rèm cửa.

karina mở mắt, mùi không khí khác hẳn.
căn phòng không phải là căn nhà gỗ nhỏ ở jeju, mà là… một ký túc xá cũ kỹ, trần thấp, tường trắng dán poster SM.

“cái gì!?“

gương mặt cô không còn nếp nhăn đau thương.
bàn tay nhỏ lại, không còn vết chai của những năm tháng điêu tàn.

trên chiếc bàn học là lịch ghi năm: 2019.

trái tim karina chững lại.

cô lao ra khỏi phòng, chạy băng qua dãy hành lang quen thuộc.
rẽ vào phòng tập, nơi có ánh sáng chói chang và tiếng giày va xuống sàn gỗ.

và rồi… giống như năm đó

cô thấy nàng.

---

nàng đang đứng giữa phòng tập, thở dốc.

vẫn là mái tóc đen lòa xòa, đôi mắt to tròn, gương mặt nhỏ nhắn và giọng nói nhỏ nhẹ mà cô từng yêu từ lần đầu tiên.

nàng vừa tập vũ đạo, mồ hôi còn đọng trên trán.
khi nhìn thấy karina, nàng khựng lại một chút… như thể định chào, rồi lúng túng cúi đầu:

“chào chị… em là thực tập sinh mới, tên là kim minjeong.”

tim karina như muốn vỡ tung.

cô phải siết tay lại thật chặt để cảm nhận đau đớn, xác định đây là sự thật, mới ngăn được bản thân không lao đến ôm nàng.
cô mím môi, giấu đi cả ngàn tiếng gọi trong lòng – chỉ gật đầu thật khẽ.

“…ừ, chị là yu jimin.”

ánh mắt họ giao nhau.
cái nhìn đầu tiên, lại là một lần đầu tiên.

---

tối hôm đó – ký túc xá nữ thực tập sinh.

karina nằm lại trên giường, nước mắt rơi ướt gối.
cô nhìn lên trần nhà – và cười.

không phải vì hạnh phúc.
mà vì biết rõ lần này… sẽ không để nàng rời đi một mình nữa.

cô thì thầm, như gửi tới quá khứ và tương lai:

“có lẽ em không biết chị, nhưng chị nhớ em cả một đời.”
“nên lần này, dù có ra sao… chị sẽ yêu em, bảo vệ em… từ lần đầu tiên.”

và rồi… ánh trăng ngoài cửa sổ hắt lên cổ tay chị – nơi chiếc đồng hồ cũ vẫn nằm đó, kim bắt đầu chuyển động trở lại, như thời gian vừa thở dài lần nữa.

---

tháng đầu tiên sau khi quay về.

karina – không còn là cô thực tập sinh non trẻ của quá khứ.

trong thân xác của một thiếu nữ mười chín tuổi, là trái tim mang đầy vết sẹo của một người phụ nữ trưởng thành từng chôn cả thanh xuân dưới mộ phần của người mình yêu.

và lần này, cô biết mình phải làm gì.

cô không nói ra.
cô không vội vã.
cô chỉ âm thầm bảo vệ nàng – từng chút một, như giữ một hạt mầm khỏi giông bão của định mệnh.

---

minjeong vẫn vậy.

hồn nhiên, vô tư, chăm chỉ như một vệt nắng nhỏ xuyên qua tim cô.
nàng vẫn hay ở lại phòng tập muộn, vẫn quên ăn vì mải luyện thanh, vẫn hay mỉm cười với bất kỳ ai đi ngang qua – kể cả karina.

cô không nói cho nàng biết mình từng là ai.
cô không ôm lấy nàng như kẻ điên cuồng vừa tìm lại tình yêu đã chết.

thay vào đó…

cô là người đầu tiên đưa khăn khi nàng đổ mồ hôi.
là người đặt bánh gạo nóng hổi vào hộp cơm của nàng sau mỗi buổi tập.
là người che ánh mắt giám đốc khi nàng lỡ bước sai một nhịp vũ đạo.

‘em không cần biết chị là ai, minjeong à…
chỉ cần em bình an. lần này, chị sẽ là người chắn gió.’

---

có một lần, minjeong bị thương ở mắt cá chân.

buổi đêm, nàng vẫn nén đau lén tập cho kịp deadline của showcase.
cô thấy, và giận – nhưng không nổi giận như trước kia.

chỉ nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống trước mặt nàng.
cởi giày nàng ra, rồi lấy băng gạc băng lại thật cẩn thận.

minjeong nhìn cô, ngỡ ngàng:

“chị… sao chị tốt với em quá vậy?”

karina chỉ cười, nụ cười dịu như gió xuân:

“vì em là người đáng được bảo vệ, từ nay cứ dựa dẫm vào chị.”

nàng đỏ mặt, quay đi.
chị thì nắm chặt tay nàng một chút, rồi buông ra, đủ để hơi ấm còn vương lại.

---

đêm đó, karina ghi lại một dòng vào nhật ký:

“nếu lần này ông trời lại lấy em đi, em sẽ không đi một mình.”
“chị sẽ nắm tay em đến cùng… cho dù có tan thành tro bụi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro