
chín mươi bảy đoá hồng
Kim Doyoung đã đi tư vấn tâm lý, bác sĩ cho biết cậu bị suy giảm trí nhớ do tâm trạng thất thường liên tục kéo dài.
Các triệu chứng cụ thể bao gồm rối loạn trí nhớ. Ví dụ, So Junghwan đang đứng trước mặt nhưng Doyoung không nhận ra.
Junghwan, người tồn tại trong ký ức của Doyoung, vẫn chưa trở về nhà kể từ khi anh dẫn đội quân rời đi vào ngày hôm đó.
-01-
Thế kỷ 22, do sự khai thác bừa bãi của con người, khí hậu đã thay đổi mạnh mẽ và nhiều loài bị tuyệt chủng bởi thời tiết khắc nghiệt, 80% lục địa bị sa mạc hóa và các loài đột biến xuất hiện khắp nơi.
Con người đã xây dựng cho mình một "tân thế giới", giữ lại gen và hệ thống xã hội nguyên thủy, dựa vào khoa học công nghệ phát triển cao, không ngừng khám phá thế giới bên ngoài và tiếp tục là chúa tể của thế giới này trong một trạng thái hoàn toàn mới.
Là một trong những nhà khoa học của Viện Sinh vật, Kim Doyoung mỗi ngày đều có hàng nghìn tế bào phải xem dưới kính hiển vi. Cuối cùng cũng bị cậu lấy tấm kính đặt dưới ống nước và rửa sạch không thương tiếc.
Thời gian ở thế giới mới dường như trôi qua nhanh hơn ở thế giới cũ, Doyoung đột nhiên phát hiện bản thân chỉ mới điền dữ liệu cho hai cuộc thí nghiệm mà trời đã khuya.
Có người đợi cậu ở lối vào phòng thí nghiệm từ tối.
"Cùng ăn nhé."
Doyoung nhìn thấy một túi đầy đồ ăn nguội bị đưa lên trước mắt, cũng không nhìn nhiều, cậu quay người đi qua.
"Nhưng trời đã lạnh rồi, anh có thể về hâm nóng lại, tôi không đói."
"Em không đi ăn cùng anh à?"
Doyoung dừng lại nhưng vẫn lắc đầu.
"Nhưng mà trước đây chúng ta vẫn thường cùng nhau ăn vào giờ này mà."
"Tôi cùng ăn với anh khi nào?"
"Anh là So Junghwan, chúng ta mỗi ngày đều ăn cùng với nhau."
Doyoung toàn thân run rẩy, không để ý tới người trước mặt, xoay người đi về phía ký túc xá, nhưng người phía sau cũng đi theo cậu, giống như mấy ngày trước, vừa nói "chờ anh" và hỏi khi nào thì ăn cơm.
Kết cục cũng giống nhau, Doyoung nhốt Junghwan ngoài cửa ký túc xá, nhưng lại dặn dò anh phải sớm nghỉ ngơi và ngày mai không được đến nữa.
"Vậy em đừng quên uống thuốc, ngày mai chúng ta gặp lại." Junghwan ở ngoài cửa nói lời cuối cùng, lại chờ thêm một lát, sau đó mới rời đi.
Junghwan là người cuối cùng trở về sau chuyến thám hiểm bên ngoài, khi mọi người đều cho rằng anh đã chết, Junghwan xuất hiện như thể được tái sinh. Một người trong đội lập tức chạy đi gọi Doyoung.
Gõ cửa hơn mười phút, lúc Junghwan mở rộng vòng tay đón người bạn trai đã lâu không gặp, chỉ nhận được một đôi ánh mắt vô hồn nhìn anh, hỏi có chuyện gì.
Lúc đó Junghwan còn tưởng rằng Doyoung đang trêu chọc mình, gãi gãi đầu cười nói: "Xin lỗi, anh về muộn...Gần đây em thế nào, có nhớ anh không? Anh có thể ôm em được không?"
Doyoung sững sờ tại chỗ hồi lâu, trên bàn có một tấm ảnh của hai người, hồi lâu cậu mới nói được ba chữ: "Anh là...ai?"
Đó là lần đầu tiên Junghwan bị Doyoung nhốt bên ngoài, suốt đêm ngồi ở hành lang ngoài cửa, không buồn ngủ cũng không mệt mỏi, mở to mắt đợi đến ngày hôm sau Doyoung mở cửa mới vỗ nhẹ mông của mình và đứng dậy.
"Đã một đêm rồi, em khỏe hơn chưa. Có nhớ ra anh là ai không?"
Doyoung gật rồi lại lắc đầu, mặc áo khoác phòng thí nghiệm vào, trong tầm mắt của Junghwan càng ngày càng nhỏ nhỏ.
Sau khi gặp bác sĩ tâm lý, Doyoung phát hiện ra không biết từ khi nào bản thân mắc chứng rối loạn trí nhớ.
Những ngày đó, tất cả những người quen biết Doyoung đều chạy tới nói cho cậu biết người này chính là So Junghwan. Khi anh dẫn đầu đội thám hiểm ra bên ngoài, gặp phải tình huống bất ngờ khiến anh bị tuột lại phía sau, nhưng bây giờ đã trở về.
Chỉ có Doyoung tự nhốt mình trong phòng, co ro trên giường nói: "Tất cả đều nói dối, Junghwan vẫn còn chưa về, tôi tiếp tục đợi anh ấy."
-02-
Junghwan thực sự đã quen rồi.
Anh không bận rộn như Doyoung, không cần dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm mỗi ngày. Anh sẽ chỉ dẫn đầu đội thám hiểm ra ngoài tìm kiếm tài nguyên khi cánh cửa "tân thế giới" mở ra. Vì vậy Junghwan dành phần lớn thời gian để đồng hành bên cạnh Doyoung.
Sau khi Doyoung được xác nhận bị bệnh, Junghwan đã hủy bỏ các cuộc họp và tuần tra hàng ngày của đội, đồng thời tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc giúp cậu nhớ lại.
Hoặc đi ngang qua quán cà phê và gọi một tách cà phê mà Doyoung yêu thích, hoặc buổi chiều đứng ngơ ngác bên cửa sổ với Doyoung, hay buổi tối đứng ở cửa phòng thí nghiệm đợi cậu cùng ăn sau giờ làm việc, và cuối cùng là trở về ký túc xá, chỉ để nhận câu: "Ngày mai đừng đến nữa..."
Những người xung quanh đề nghị Junghwan đưa Doyoung đến những nơi họ thường đến trước đây.
"Chúng ta đến cổng trời xem thử nhé?"
Cổng trời là nơi có phong cảnh đẹp nhất ở "tân thế giới". Nhìn toàn cảnh bầu trời qua kính cường lực hình tròn khổng lồ là bằng chứng duy nhất cho thấy con người có thể khẳng định mình vẫn còn sống ở thế giới này.
Doyoung thích nơi này nhất, trước khi có chuyện xảy ra, cậu luôn thích nắm tay Junghwan, chịu khó đi mấy chục tầng thang máy, hít thở không khí trong lành bên cạnh cổng trời, ở đó cả buổi chiều.
"Được chứ?" Junghwan vẻ mặt đáng thương, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo khoác Doyoung.
Động tác của Doyoung đột nhiên cứng đờ, rũ mắt xuống nhìn tay áo, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt vô hại của Junghwan. Cậu do dự, cảm thấy bối rối.
"Đi mà! Đi mà!"
"À...tôi chỉ có thể ở lại nửa tiếng thôi."
Junghwan trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, anh gật đầu nói được rồi, sau đó buông tay áo của Doyoung ra, chạy sang một bên ngồi đợi cậu.
Những người trong phòng thí nghiệm đều rất quen thuộc với Junghwan, và họ thường nói đùa rằng Junghwan trông khác xa với hình ảnh đội trưởng đội thám hiểm khi ở bên cạnh Doyoung.
Doyoung thu dọn dụng cụ thí nghiệm, đi theo Junghwan đến cổng trời, hôm nay có vẻ có rất nhiều người đến đó, nam nữ già trẻ đều ùa vào. Nếu không cẩn thận sẽ ngã vào đám đông xa lạ.
"Nắm tay anh, đừng tách ra." Junghwan ngập ngừng đưa tay ra trước mặt Doyoung.
Doyoung im lặng, lắc đầu, một lúc sau mới nhướng mày nói: "Anh không cần theo đuổi tôi, tôi có bạn trai rồi, anh không biết sao?"
Chỉ một câu nói, Junghwan kéo mí mắt xuống, buông tay ra, bước chân chậm lại, chỉ dám thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng anh là bạn trai của em..."
Hai người đi vòng quanh cổng trời ba lần mới tìm được chỗ ngồi vừa vặn. Junghwan bảo Doyoung đợi anh ở đây một lúc, rồi nhanh chóng chạy đến máy bán hàng thông minh đối diện trong ba hoặc hai bước.
Đó là một loại máy gấp thú bông tân tiến, chỉ cần trả đủ tiền là có thể gấp được bất cứ cái nào mà bản thân chỉ định trong nháy mắt.
Sau mười lăm phút vật lộn với chiếc máy mà không có kết quả, Junghwan vẫn không thỏa hiệp, ném số tiền gấp ba lần vào đó và nói với chiếc máy thông minh, tôi muốn cái đó, tôi phải có cái đó. Sau đó anh vui vẻ cầm lấy một món quà nhỏ và chuẩn bị tạo bất ngờ cho Doyoung.
Điều kỳ lạ là khi anh quay lại, trên chiếc ghế vốn thuộc về anh có một bà lão đang ngồi nói chuyện gì không rõ, Junghwan chỉ biết sắc mặt Doyoung dần dần tối sầm lại, nụ cười trên mặt cậu không còn giữ được nữa.
"Doyou..." Junghwan vội vàng đi tới, đáng tiếc còn chưa kịp chạm vào cánh tay Doyoung, đối phương đột nhiên đứng dậy đi về phía lối ra.
"Đội trưởng, đúng là ngài." Bà lão chống gậy đứng dậy, chặn đường đuổi theo của Junghwan.
"Bà?"
"Cậu Kim bị làm sao vậy? Bà vừa kể cho cậu ấy nghe về con trai, à là cấp dưới của đội trưởng, hai ngày trước nó ra ngoài không thấy quay lại..."
Doyoung không trở lại phòng thí nghiệm, ly cà phê mà thực tập sinh pha cho cậu trên bàn thí nghiệm vẫn còn bốc khói.
Junghwan chạy đến trước cửa ký túc xá của Doyoung gõ cửa, đứng ở ngoài và nói chuyện với người bên trong.
"Doyoung à, em đang làm gì vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Em có sao không? Đừng buồn. Anh mua cho em một món quà nhỏ. Em mở cửa ra đi. Hay là anh đãi em bữa tối nhé, rồi chúng ta cùng nói chuyện."
"Em không ra thì anh sẽ đi đó. Gần đây anh đã hủy bỏ quá nhiều cuộc họp và công việc thường lệ. Anh phải quay lại chỉ đạo huấn luyện. Đội 19 sẽ trở lại đại đội sau hai ngày nữa.. ."
Cánh cửa bị đẩy ra.
Mới hai tiếng không gặp, Doyoung trông như đã mệt mỏi từ lâu, đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Junghwan.
"Sao em lại khóc..." Trong lòng Junghwan chợt dịu lại, muốn giúp cậu lau nước mắt, nhưng lại sợ Doyoung từ chối, liền lấy khăn tay trong túi ra, suýt chút nữa đánh rơi món quà nhỏ.
"Anh có quà cho em!"
Lòng bàn tay của Doyoung trong chốc lát bị một bàn tay to ấm áp che lại, khi bàn tay to đó được rút ra, một chiếc túi nhỏ tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay của chính cậu.
Nằm lặng lẽ bên trong là một chiếc ghim cài nhỏ hình bông hồng.
"Hoa..." Doyoung nghiêm túc sờ lên chiếc ghim cài hoa hồng, sau đó nghẹn ngào: "Junghwan thích... Junghwan và tôi đều thích hoa hồng."
Junghwan thanh âm ôn nhu: "Anh biết."
Doyoung khóe miệng hạ xuống, cầm ghim cài, ngẩng mặt lên, lông mi dài đến mức khi cậu chớp mắt giống như cánh của một con bướm nhỏ, lung linh, để lại những giọt nước mắt trong suốt.
"Tôi nhớ anh ấy," nước mắt Doyoung rơi từng giọt, lăn xuống "Anh cũng ở trong đội thám hiểm, anh biết khi nào Junghwan mới về không? Tôi đã đợi anh ấy rất lâu rồi..."
"Junghwan sẽ sớm quay lại và anh ấy cũng nhớ em rất nhiều..."
-03-
Những người xung quanh nghĩ ra một ý tưởng khác cho Junghwan.
Đội thám hiểm thường xuyên ra ngoài tìm kiếm, Doyoung hết lần này đến lần khác nhìn đội rời đi, đứng trên đài cao, ánh nắng chiếu vào tất cả những người trở về, đảm bảo không có Junghwan thì mới bỏ đi.
Có lẽ nếu Junghwan cùng đội trở lại cùng một lúc, Doyoung có thể sẽ nhớ ra anh.
Lần này cả đội trở về vào sáng sớm, đúng như dự đoán, Doyoung là người đầu tiên đến sân chờ. Cậu khoác một chiếc áo khoác dày bên ngoài áo trắng phòng thí nghiệm.
Đây là điểm mấu chốt, ngăn cách hai thế giới. Lạnh đến mức làm mặt Doyoung đỏ hết cả lên.
Cánh cửa được mở ra dưới sự chỉ huy của bảng điều khiển, những gì hiện ra trong tầm mắt là quân thiết giáp, quân robot và đội xe tăng. Nghe nói lần này thu hoạch không lớn nhưng bù lại thương vong cũng không nhiều.
Xung quanh có thể nghe thấy những thanh âm đoàn tụ, Doyoung không nhúc nhích mà chỉ vểnh tai lên nghe. Hiện tại chắc hẳn là mùa đông ở thế giới bên ngoài.
"Kim Doyoung!"
Đột nhiên có người hét tên cậu, Doyoung cử động. Có người đang gọi cậu.
Toàn thân Doyoung đột nhiên run lên, không tự chủ mà lao về phía bậc thang, cậu dường như không còn lạnh nữa, vừa nhìn người gọi mình, cậu liền chạy xuống như điên. Doyoung chạy hết sức có thể, má và khóe mắt bắt đầu nóng lên.
Doyoung chạy tới, cúi xuống hít một ngụm khí lớn, không thể tin được nhìn chằm chằm vào người cũng đang chạy về phía mình đến khi họ có thể nhìn rõ nhau.
"Doyoung, gần đây em có khỏe không..."
Cậu ôm lấy anh.
"Em có....em đã ăn ngon, ngủ ngon và nhớ anh..."
Phương pháp này có tác dụng rất tốt, Doyoung dường như không nhớ những gì đã xảy ra trước đó, như thể Junghwan mà cậu đã quên chưa từng tồn tại.
Hai người nắm tay nhau đi về, Doyoung nói rất nhiều, họ quyết định ăn cùng nhau. Doyoung bảo cậu đã mua rất nhiều nguyên liệu và cất vào tủ.
Dưới bếp có một cái tủ lớn, Doyoung buông tay Junghwan ra, vỗ vỗ quần, ngồi xổm xuống mở cửa, một mùi khó chịu xộc vào mũi.
Nhiều nguyên liệu bị hư hỏng và bốc mùi tanh.
Doyoung ngơ ngác ngồi ở trước tủ, thay vì bịt mũi lại bắt đầu khụt khịt, xin lỗi: "Thực xin lỗi, Junghwan, em không biết đều bị hỏng..."
"Không đúng, những thứ này em mua là ngày anh đi, sao có thể mới ba bốn ngày trôi qua..."
Doyoung ngừng nói, ngơ ngác nhìn Junghwan, đột nhiên đứng dậy lùi về phía sau, lắc đầu không thể tin được.
"Không đúng...không đúng...bây giờ là mùa đông. Rõ ràng là lúc đó chỉ mới tháng sáu..."
Doyoung liên tục tự gõ vào đầu. Junghwan đau khổ đến mức bước tới và nắm lấy cánh tay cậu để ngăn chặn hành vi tự làm tổn thương bản thân này.
"Doyoung à, nếu nó bị hỏng thì chúng ta hãy mua cái mới.
"Anh là Junghwan?"
"Đúng, anh chính là So Junghwan."
"Anh có thể ra khỏi nhà tôi được không?"
Doyoung phải nhập viện.
Mọi người đều ngạc nhiên khi trí nhớ của Doyoung không liên tục. Lần này nhập viện chủ yếu là do bị sốt, có lẽ là do cậu mặc quá ít trong khi chờ đội trở lại ngày hôm đó.
Buổi tối lại cãi nhau với Junghwan. "Khoa học kỹ thuật tiên tiến đến mức đó tại sao vẫn không thể giúp chữa khỏi bệnh của em?"
Junghwan bưng bữa sáng đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ đang ngồi cạnh giường bệnh.
Doyoung ăn sáng, trả lời chiếu lệ: "Tôi thấy mình khá ổn."
"Doyoung, cậu định tiếp tục như thế này bao lâu nữa?"Doyoung phớt lờ.
"Đã bao nhiêu tháng rồi? Cậu cho rằng Junghwan muốn nhìn thấy cậu như thế này sao?"
Junghwan đứng ở cửa, tựa vào thành cửa im lặng nghe ngóng bác sĩ cau mày đẩy cửa đi ra, liền nghiêng người chào: "Bác sĩ Park."
Bác sĩ đầy ẩn ý nhìn anh, ánh mắt nhìn xuống bữa sáng nóng hổi, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn: "Vừa vặn là Doyoung chưa ăn nhiều, bệnh nhân không thể đói được."
Một lúc sau, bác sĩ đóng cửa lại, nói tiếp: "Chờ Doyoung khỏi bệnh, hãy dẫn cậu ấy đi ăn một bữa. Nhớ chuẩn bị chín mươi chín bông hồng, loại bằng giấy cũng được."
Junghwan nhìn vào trong phòng bệnh, Doyoung đang ôm đầu gối ngồi trên giường, mu bàn tay nhỏ giọt kim tiêm, cũng không nhìn về phía cửa.
Doyoung tựa hồ biết anh tới, liền chủ động hỏi:
"Một người có thể tồn tại bao lâu ở thế giới bên ngoài?"
Junghwan nhướng mày, anh hiểu đây không phải là điều Doyoung thật sự muốn hỏi, nên đơn giản đổi chủ đề: "Hai ngày nữa em sẽ khỏi bệnh. Có muốn cùng nhau đi ăn không? Anh đã chuẩn bị quà cho em."
-04-
Doyoung rất thích hoa hồng. Nghe nói trước đây nhà cậu đã trồng rất nhiều hoa trong sân trước khi thế giới bị hủy diệt. Doyoung chỉ được nghe về điều này từ cha mẹ của cậu. Thế giới hiện tại không tự do rộng mở như trước, nó giống một cái lồng công nghệ khổng lồ hơn.
Sau này, Junghwan cũng thích hoa hồng vì Doyoung.
"Nghe nói ngày xưa người ta sẽ tặng hoa hồng khi bày tỏ tình yêu."
Ký ức về ngày đó vẫn luôn in đậm, Doyoung ngủ trên vai Junghwan, ngơ ngác hỏi: "Em cũng sẽ có hoa hồng à?"
Ngày hôm sau, Junghwan bắt đầu lén lén lút lút, ngày hôm trước còn muốn cùng Doyoung dành từng giây phút bên nhau, nhưng ngày hôm sau, cậu lại không tìm được anh, bọn họ thậm chí còn không cùng nhau ăn tối.
Doyoung gần như tưởng rằng Junghwan đã có mối quan hệ khác.
Cho đến khi Junghwan từ sau lưng lấy ra một bó hoa lớn, hoa hồng đỏ, gấp bằng giấy.
"Không phải em nói muốn hoa hồng sao? Đây là cho em."
"Anh tự làm nó à?"
"Ừm, anh đã nghiên cứu rất lâu, đã gấp được chín mươi chín bông hoa, em hài lòng chứ?"
"Hài lòng, em rất thích."
"Vậy em cũng thích người gấp hoa được không? Chúng ta ở bên nhau nhé?"
"Em vẫn luôn muốn được ở bên cạnh anh"
==
Doyoung đã đến nhà hàng như đã hẹn, hôm nay Junghwan không đợi cậu ở lối vào phòng thí nghiệm, điều này khiến Doyoung thở phào nhẹ nhõm và coi đó như bữa ăn là công việc đơn giản cùng nhau.
"Anh ở đây." Junghwan dường như đã đến từ lâu. Anh ngồi trên ghế và vẫy tay với Doyoung.
"Xin lỗi, tôi tới muộn một chút."
"Không sao, không sao đâu." Junghwan đứng dậy rót nước, đưa dao nĩa cho cậu
"Anh có quà cho em." Junghwan tựa hồ lần này đặc biệt quan tâm tới trình tự, hắng giọng thần bí: "Chắc chắn em rất thích."
"Lại là phụ kiện?"
"Sai." Junghwan biết Doyoung sẽ đoán sai, lắc lắc đầu, từ sau ghế sofa phía sau lấy ra một món quà.
Doyoung lúc đầu có chút khổ sở, cậu tựa hồ nhìn thấy một vật gì đó, vô thức buông tay ra, dao nĩa rơi xuống bàn phát ra một tiếng chói tai.
Nhìn chằm chằm vào tay Junghwan.
Đó là một bó hoa hồng giấy màu đỏ, thật to.
Junghwan ôm hoa đi về phía Doyoung với nụ cười trên môi.
"Anh cho tôi à?" Doyoung bất giác đứng dậy nhận lấy, vẻ mặt không có gì quá kích động và kinh ngạc mà chỉ ôm bó hoa thật chặt.
"Tất nhiên là cho em rồi."
"Có tổng cộng bao nhiêu bông hoa?"
"Chín mươi chín bông hoa."
"Một bông cũng không thiếu?"
"Không thiếu."
Trong buổi chiều này, Junghwan đã nhận được nụ cười tươi đầu tiên từ Doyoung trong những ngày gần đây, nụ cười chỉ thuộc về anh.
Cậu đồng ý với yêu cầu của Junghwan, cùng trở về ký túc xá.
Junghwan nhìn Doyoung bên cạnh, Doyoung nhìn bó hồng trong ngực, không rời mắt một giây nào.
Trước khi tạm biệt, Doyoung hỏi Junghwan tại sao lại muốn tặng hoa hồng cho cậu.
Junghwan nhướng mày, hơi cúi người về phía trước, nhẹ nhàng đáp: "Giống như lần đầu tỏ tình, anh sẽ tặng em chín mươi chín bông hồng đỏ do chính tay anh làm, một bông cũng không thiếu."
Âm thanh lập tức xuyên qua tai của Doyoung, giống như âm thanh sắc bén của dao nĩa truyền vào tai cậu vừa rồi.
-05-
Thay vì đánh thức trí nhớ của cậu, hoa hồng lại khiến Doyoung suy sụp tinh thần một lần nữa.
Junghwan không biết chuyện gì đã xảy ra, anh đã thử tất cả mọi cách có thể. Khi Doyoung không chấp nhận anh lần đầu, anh lại tìm đến cậu lần thứ hai, lần thứ ba. Junghwan dường như bị đánh bại bởi căn bệnh không rõ nguồn gốc này.
Buổi chiều yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng đóng sầm cửa của Doyoung, người hàng xóm bước ra nhìn, khi biết là người quen cũ, anh ta cau mày quay vào nhà.
Từ bến trong Doyoung lại nói anh là kẻ nói dối, một lúc sau lại hỏi Junghwan khi nào mới về.
Doyoung dường như đã ném thứ gì đó xuống đất, lại nhặt lên và khóc. Cậu yêu cầu Junghwan rời đi, nói rằng không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Junghwan đứng trước cửa, cuối cùng buông tay ra, anh chợt nhận ra mình đã hành hạ Doyoung lâu như vậy, từ thể xác đến tinh thần, dường như mọi cảm xúc tiêu cực của Doyoung là do anh gây ra.
"Bác sĩ Park, chúng ta có phải làm sai rồi không?"
Lần này chính Junghwan là người chủ động hẹn gặp bác sĩ. Anh ngồi phịch xuống giữa chiếc ghế sô pha mềm mại, như thể ngay cả khi đội thám hiểm không tìm thấy gì thì anh cũng không hề đau đớn như vậy.
"Đây không phải là cách đầu tiên. Chúng ta có nên nói lại với cậu ấy bây giờ..."
Máy liên lạc của Junghwan đột nhiên reo lên, một cuộc gọi từ phòng thí nghiệm.
Đối phương hoảng sợ nói ra mấy chữ, không có chút mạch lạc hay logic nào, cũng may Junghwan hiểu ra, vứt chiếc gối sofa đang ôm bên cạnh, mở cửa chạy nhanh đến phòng thí nghiệm nhất có thể.
Khi đến nơi, mùi hăng nồng đã lan ra hành lang. Các thực tập sinh trong phòng thí nghiệm lo lắng đến mức bật khóc và lao về phía Junghwan như thể đang nhìn thấy một vị cứu tinh.
"Tiền bối Kim... Tiền bối vẫn còn ở bên trong!"
"Anh ấy nói phải tìm thứ gì đó..."
Junghwan còn chưa kịp nghe xong, anh đã đeo mặt nạ phòng độc lao vào phòng thí nghiệm, khí độc đã rò rỉ ít nhất mười phút, đèn báo tự động trong phòng thí nghiệm đã đếm ngược nếu Junghwan không cứu được Doyoung trong vòng mười phút, họ sẽ bị nhốt trong phòng thí nghiệm đầy khí độc mà chờ chết.
Không thể chết, ít nhất là không phải Doyoung.
Trong phòng thí nghiệm, Junghwan cố gắng không nói lớn để tránh hít phải nhiều khí, nhưng lại chạy vòng quanh bàn thí nghiệm và phòng thiết bị mà không thấy Doyoung, lắc đầu giữ cho mình tỉnh táo, anh lớn tiếng gọi tên cậu.
Khí độc cay xè vào mắt anh, Junghwan mơ hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt chiếu vào trong phòng vật liệu.
Doyoung quỳ ở cạnh cửa, ôm lấy góc bàn, cổ họng không phát ra được âm thanh nào, tứ chi yếu ớt, không thể chống đỡ thân thể nặng nề.
Junghwan chạy tới, nắm lấy cánh tay nhợt nhạt yếu ớt của Doyoung, lại dùng sức đỡ Doyoung sang một bên, nghe tiếng thở yếu ớt của người dựa vào vai mình.
"Đeo nó vào." Junghwan kéo mặt nạ phòng độc ra sau.
Người trên lưng không nhúc nhích, Junghwan đặt Doyoung xuống gần đó, giúp cậu đeo mặt nạ. Doyoung không còn sức lực chỉ có thể gục xuống trên vai Junghwan, nhưng thứ cậu đang cầm lại bị khóa chặt trong tay.
Ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao chiếu qua tấm kính, bên trong có hai bông hồng đỏ. Chúng không phải là hoa nhân tạo mà là những bông hồng thật đỏ tươi đang nở rộ.
Suy nghĩ của Junghwan lập tức bị cắt đứt, anh cứng đờ tại chỗ.
Cho đến khi cánh cửa an toàn của phòng thí nghiệm phát ra một tiếng "đông" lớn, thời gian đã hết, bọn họ hoàn toàn bị phong tỏa ở một nơi chỉ có thể tìm thấy cái chết, hy vọng duy nhất là những người bên ngoài phòng thí nghiệm, nhưng Doyoung có lẽ không có khả năng để sống sót qua khoảnh khắc đó.
Thân thể Doyoung ngoài cánh tay ôm chặt bông hồng đỏ, chỉ có mí mắt hơi co giật, cả cơ thể cậu đã tê liệt.
"Kim Doyoung, em thật ngốc..." Junghwan ôm cậu vào lòng "Sao lại đi lấy hai bông hoa này? Em thật sự ngốc lắm biết không..."
Doyoung cuối cùng cũng trả lời, cậu ngẩng đầu đôi mắt như suối xanh chảy vào mắt Junghwan.
"Không nghe được... không nghe được nhịp tim, nhịp tim của anh."
Junghwan ôm chặt Doyoung, anh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Doyoung đã không cho anh cơ hội, hộp kính bị đẩy vào người Junghwan.
"Anh có thể bảo vệ nó được không..."
Doyoung cố hết sức nói ra, còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã không khống chế được cơ thể ngã ra sau, rơi vào hôn mê trên bàn thí nghiệm tràn ngập mùi thuốc.
"So Junghwan" ôm hoa hồng, trên người anh không có gì kỳ lạ...nhưng lại không có nhịp tim. Lần cuối cùng nghe thấy hai từ "bảo vệ" là từ So Junghwan.
Bảo vệ Doyoung, được không?
-06-
Khi Doyoung tỉnh lại, y tá cho biết cậu đã hôn mê bốn ngày. Khi mở mắt ra, vẫn là phòng bệnh quen thuộc, với khuôn mặt cau có của bác sĩ Park với giọng nói không ngừng lo lắng và trách móc.
"Cảm giác thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa? Cánh tay có thể cử động được rồi. Còn buồn nôn không..."
"Tôi muốn gặp So Junghwan."
Bác sĩ Park nhất thời không nói nên lời, miễn cưỡng chớp mắt, nói rằng Junghwan thực sự đang ở trước cửa.
"Vậy cậu ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy." Doyoung nháy mắt với bác sĩ Park, mỉm cười làm động tác "mời đi", lập tức khiến đối phương cảm thấy như đã có mấy năm tình bạn vô ích, lại là một ánh mắt bất đắc dĩ.
Junghwan nhìn thấy bác sĩ Park đi ra, liền vào phòng bệnh. Anh cầm những bông hoa trong hộp kính cùng rất nhiều đồ ăn ngon rồi đặt lên chiếc ghế cạnh giường bệnh.
"Cám ơn." Doyoung nhận lấy bông hồng đỏ, lông mày nhíu thành một đường, đặt đồ ăn sang một bên, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Sao anh lại có thể hồi phục nhanh như vậy?"
Ở câu hỏi đầu tiên, nụ cười trên mặt Junghwan cứng đờ.
"Hai bông hồng này đến từ đâu?"
Junghwan im lặng.
"Anh không phải Junghwan đúng không?"
Junghwan bắt đầu đấu tranh trong cơn hoảng loạn, Doyoung nhìn thấy anh không trả lời lại nói.
"Hôm đó Junghwan không tặng tôi chín mươi chín bông hồng."
Đây là một bí mật nhỏ giữa hai người.
Đêm xác nhận quan hệ, họ ngồi trên ghế rất lâu, Doyoung tựa vào vai Junghwan, anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên tóc cậu, đặt tay trên cằm, xoa nhẹ môi của Doyoung.
"Junghwan, nhưng tại sao em không đếm được chín mươi chín bông hồng?"
Junghwan cúi đầu xoa xoa gò má Doyoung: "Sao có thể như vậy?"
Trên con đường mờ ảo đầy sao vào ban đêm, hai người ngồi khoanh chân trên mặt đất và đếm từng bông một, khi đếm đến ba mươi cậu muốn dừng lại, nhưng Junghwan nhất quyết phải đếm xong, bởi vì anh chắc chắn một bông cũng không thiếu.
Đáng tiếc, kết quả không như Junghwan dự định, anh rũ mắt xuống, đau lòng đến mức suýt khóc, ôm lấy Doyoung nói xin lỗi. Doyoung không để tâm cười nói không sao đâu.
"Đồ ngốc Junghwan chỉ tặng tôi chín mươi bảy bông hồng."
Doyoung ôm chặt hộp kính có hai đoá hoa hồng trong tay. Trong một lần ra ngoài thám hiểm Junghwan đã liều mạng hái chúng về cho cậu để bù đắp cho sai lầm bất cẩn của mình.
Đây là chín mươi chín bông hồng thuộc về Doyoung.
"Vậy...rốt cuộc anh là ai, và tại sao phải nói dối?"
-07-
Tôi là trí tuệ nhân tạo hỗ trợ trị liệu số hiệu 00102736. Tôi tuân theo mệnh lệnh của So Junghwan, Đội trưởng Đội thám hiểm khu vực Hàn Quốc, đi theo đội của anh tìm kiếm nguồn lực để chống lại những kẻ xâm nhập và giải cứu những người bị thương kịp thời.
Ba năm trước, tôi đã hoàn thành việc xây dựng mật mã và chương trình ban đầu. Với tư cách là thành viên mới của Đội 04, đó là lần đầu tiên tôi gặp Đội trưởng So Junghwan . Tôi rất kính trọng anh ấy, bởi vì sự tài giỏi, còn rất trẻ đã có thể đạt đến vị trí đội trưởng. Thứ hai, anh ấy dường như không bao giờ coi tôi là trí tuệ nhân tạo mà luôn coi tôi như một người đồng đội, một người anh em, điều mà tôi thấy thật khó tin.
Con người là những sinh vật rất thú vị. Tôi đã sử dụng chương trình để phân tích nhiều người, tìm kiếm khoảng cách giữa trí tuệ nhân tạo và con người. Cuối cùng, tôi đã tìm ra một lĩnh vực mà dường như tôi không bao giờ có thể hiểu được-cảm xúc.
Tôi nghe thấy Junghwan nhắc đến Kim Doyoung vào đêm đầu tiên tôi gia nhập Đội 04. Đó là buổi lễ kết nạp thành viên mới, Junghwan mỉm cười và nói xin lỗi sẽ vắng mặt, sau đó đứng dậy và cầm máy liên lạc bước ra ngoài. Tôi tưởng không có chuyện gì nhưng những người xung quanh bắt đầu la hét và làm ồn.
Một cậu bé tóc vàng nói với tôi, "người yêu" có biết ý nghĩa của nó không?
Tôi lắc đầu và tìm kiếm trong chương trình của mình trong một giây, nhưng không có từ nào như vậy.
Còn "tình yêu" "hẹn hò" "kết hôn" có biết không?
Tôi hiểu điều này.
Đội trưởng So đang yêu người phía bên kia đầu máy. Anh ấy nói rằng họ sẽ kết hôn.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Kim Doyoung là ngày hôm sau, cậu thật sự rất đẹp, mặc áo khoác phòng thí nghiệm, tức giận đẩy cửa ra, nhéo vào mặt Junghwan và kéo anh dậy, không quên gọi những người khác.
Đêm qua họ đã uống rất nhiều, nhưng tôi là người duy nhất không say, vì tôi là trí tuệ nhân tạo và tôi không thể uống rượu.
"Junghwan, mấy giờ rồi mà anh còn ngủ? Không phải tổ chức họp quân sao, họ gọi đến tận chỗ em hỏi anh đang ở đâu?"
Junghwan khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Doyoung rồi lại vùi đầu vào trong, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi... Anh lập tức sẽ dậy, em có thể hôn anh rồi mới đi được không?"
Doyoung mặt lập tức đỏ bừng, hai mắt trợn ngược sang một bên, may thay chỉ có trí tuệ nhân tạo tôi nghe được.
Sau này tôi mới biết Doyoung là nhà khoa học trong phòng thí nghiệm và cậu chính là người chịu trách nhiệm về sự ra đời của tôi.
Thế giới mới quá tàn khốc đối với con người. Họ thậm chí không thể sống sót một ngày nếu không có áo giáp máy móc. Nhưng tôi nghĩ điều tàn khốc nhất là chuyến đi thám hiểm thường lệ hàng tháng của chúng tôi, mỗi lần đều hy sinh rất nhiều người. Chỉ một năm lại có đợt nhân sự mới, về cơ bản là vì một số chết, một số thì từ bỏ.
Chỉ còn lại tôi và So Junghwan.
Anh thực sự là người nói nhiều, đặc biệt là sau này anh ấy thường nói chuyện với tôi, đôi khi nói về mọi thứ, dù tôi có hiểu hay không thì hầu hết các chủ đề vẫn không thoát khỏi trọng tâm liên quan đến "Kim Doyoung", mọi thứ từ việc họ quen nhau đến với nhau...
Tình yêu là gì? Định nghĩa đầu tiên của tôi, So Junghwan và Kim Doyoung chính là tình yêu.
Cuối năm Junghwan rất bận rộn, lần cuối cùng nói chuyện với tôi, anh ấy còn phàn nàn rằng có quá ít thời gian được gặp Doyoung. Vì vậy, tôi đã có rất nhiều lần giúp Junghwan chuyển lời đến Doyoung.
Nhưng họ thật sự giống nhau. Doyoung không coi tôi như một trí tuệ nhân tạo. Cậu coi tôi như em trai của Junghwan.
Tôi đi vòng quanh thế giới cũ hết lần này đến lần khác khác, không biết sự khác biệt giữa mệt mỏi và thư giãn. Tôi chỉ biết rằng mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, cho đến chuyến thám hiểm vào tháng sáu năm nay.
So Junghwan hy sinh.
-08-
Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của Doyoung biến mất ở góc đường. Khi tôi chạy tới trước cửa nhà cậu, bác sĩ Park cũng ở đó. Đôi mắt của bác sĩ đỏ hoe và anh ấy đang vuốt ve cánh cửa đóng kín, nhưng người bên trong vẫn không chịu mở cửa.
Lâu nay, tôi thấy rất nhiều người khóc lóc đau buồn, hôm nay Doyoung lại trở thành một trong số họ, không chịu mở cửa nên chúng tôi đứng canh gác bên ngoài nhà.
Năm sáu tiếng sau, bác sĩ Park thở dài, lau khóe mắt, nhìn ngọn đèn màu cam ấm áp trên trần nhà, tôi biết bác sĩ cũng buồn, nhưng tôi không thể làm gì được.
Tôi không thể cảm nhận được nỗi đau này, tôi chỉ biết rằng Đội trưởng So sẽ không bao giờ quay trở lại, mọi người đều thương tiếc sự ra đi của anh ấy.
Tôi không nhớ khi nào thì Doyoung mở cửa, dường như bầu trời bên ngoài đã tối dần. Cậu tựa vào khung cửa, thậm chí còn không còn sức để gọi tôi.
"Doyoung..."
"Junghwan sao rồi?"
Tôi không biết phải trả lời cậu thế nào.
"Anh ấy đã chết rồi sao, tại sao mọi người đều nói..."
Tôi cảm thấy miệng mình co giật.
"À...Tôi biết rồi, anh ấy vẫn chưa về phải không, vậy tôi sẽ đợi anh ấy...tôi sẽ đợi anh ấy..."
Tôi chỉ là một trí tuệ nhân tạo, lẽ ra tôi phải nói sự thật mà không có cảm xúc, nhưng khi tôi nhìn xuống và nhìn vào Doyoung, thấy cậu giống như một bông hồng héo bị vò nát, tôi không thể nói được nữa...
Do Đội trưởng Đội 04 hy sinh và thương vong bi thảm của toàn đơn vị, tổ chức cấp trên đã tạm thời hủy bỏ các hoạt động liên quan đến Đội 04. Tôi trở thành một kẻ lang thang thất nghiệp và ngày nào cũng quanh quẩn trước nhà Doyoung. Bởi vì ngoại trừ Junghwan, Doyoung là người duy nhất còn lại trên thế giới này mà tôi có thể nói chuyện.
Bác sĩ Park đã nhiều lần cố gắng giúp Doyoung vượt qua nỗi đau mất người yêu, nhưng dù họ có cố gắng giải thích thế nào thì Doyoung vẫn luôn tin rằng Junghwan sẽ quay lại và cậu đang đợi anh.
Ký ức về Junghwan bị Doyoung buộc dừng lại vào buổi sáng khi đội rời đi, cái ôm cuối cùng giữa cậu và Junghwan, và câu hỏi anh muốn ăn gì khi trở về.
Doyoung từ chối sự an ủi của người khác, làm tê liệt thần kinh của chính mình và khóa chặt trí nhớ.
Đêm đó tôi tận mắt chứng kiến Doyoung ngất xỉu trong phòng thí nghiệm, túi rác bên cạnh chính là thứ cậu nôn ra, nỗi đau mất mát đã hành hạ cậu về mọi mặt.
Tôi mừng vì mình không phải là một con người thực sự, tôi không có cảm xúc và mong muốn được tự do, nhưng tôi cũng muốn trở thành họ và cảm nhận được "tình yêu".
Bác sĩ Park cho tôi xem báo cáo khám sức khỏe của Doyoung. Công việc cường độ cao và bức xạ trong phòng thí nghiệm đã quá sức đối với cậu. Cộng với tin xấu về Junghwan, cậu thực sự sẽ suy sụp. Nếu Doyoung từ bỏ việc tự cứu mình thì chúng ta phải cứu cậu ấy.
Tôi đã bí mật thử phương pháp mạo hiểm nhất.
Tôi đặt Doyoung làm mục tiêu điều trị và phục hồi mới của mình. Đối mặt với cậu bằng hình dáng của một người máy là không hiệu quả, vì vậy tôi đã thay đổi cài đặt của mình để có ngoại hình và giọng nói giống với Junghwan, bắt chước lời nói và hành động của anh đối với Doyoung.
Khi bác sĩ Park biết được chuyện này đã gần như muốn khóa tôi lại, phương pháp này đã đẩy Doyoung từ vực sâu này sang vực thẳm khác.
Nhưng cuối cùng, bác sĩ Park cảm thấy đau lòng cho Doyoung, sau khi mắng tôi, anh ấy đã giúp tôi. "So Junghwan" với cái tên này, tôi đến gần Doyoung như một kẻ mạo danh.
Hàng giả dù sao cũng là hàng giả, tôi không hiểu tại sao Doyoung lại cố gắng bảo vệ hai bông hồng, tôi đã phạm phải một sai lầm không thể sửa chữa được, cũng không thực hiện được nguyện vọng cuối cùng của Junghwan.
-09-
"Thật xin lỗi, Doyoung...Đội trưởng So quả thực đã đi rồi."
Tôi không nhìn Doyoung, nhưng cậu ấy dường như đang nhìn tôi. Tôi vừa chấm dứt nhiệm vụ điều trị và phục hồi chức năng cho cậu. Bây giờ tôi chỉ là một con robot xấu xí. Cho dù Doyoung có muốn đốt con chip của tôi, tôi cũng sẽ không có bất kỳ khiếu nại nào...
"Đúng vậy...một người ở thế giới bên ngoài có thể sống được bao nhiêu ngày?"
Tôi chợt nhận ra, có lẽ từ lúc Doyoung mở cánh cửa tủ bụi bặm, từ lúc người bà mất con trai trò chuyện với cậu, hay vào buổi chiều khi tôi nói con số "chín mươi chín". Không ai có thể chữa khỏi bệnh cho Doyoung, cậu đã tự cứu mình.
"Vậy cậu đã ở bên anh ấy vào phút cuối phải không?"
Tôi vẫn không khỏi ngước lên nhìn Doyoung, cậu đang ngồi trên giường bệnh gần cửa sổ, có đèn chiếu sáng phía sau. Đôi mắt cậu mang vẻ đẹp ốm yếu, nhưng rất sáng, chắc là đã đón được ánh trăng từ đêm qua.
"Đúng vậy."
Sau khi do dự nói đi nói lại câu này, tôi biết Doyoung lại sắp khóc.
Sinh vật đột biến đó thực sự rất lớn, cho dù Junghwan có bao nhiêu lớp bảo vệ, anh cũng chỉ là một người bình thường, vừa mới ngã xuống đất đã bất tỉnh.
Junghwan bắt đầu nói những lời không mạch lạc, yêu cầu chúng tôi nhanh chóng rời đi, đồng thời gọi tên Doyoung mong mọi người bảo vệ cậu. Cuối cùng, chỉ có máu chảy xuống từ khóe miệng, nước mắt chảy, mí mắt run rẩy của anh dừng cử động.
Tôi thực sự chỉ là robot được sinh ra từ trí tuệ nhân tạo, cuối cùng có thể tôi không hiểu lắm Đội trưởng So muốn nói gì, nhưng ý chung là anh thấy có lỗi với cậu, anh ấy nhớ cậu, hy vọng cậu chăm sóc bản thân...và Junghwan luôn yêu Doyoung.
"Doyoung, Junghwan không muốn thấy cậu sa đọa như bây giờ đâu..."
Doyoung quấn mình trong chăn khóc lớn.
Tôi nghĩ, với công nghệ ngày nay rất tiên tiến, sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể tạo ra một cỗ máy thời gian để Doyoung quay lại và nói với Junghwan đừng đi.
-10-
Đó là đêm Giáng sinh khi tôi gặp lại Doyoung, tôi đã hẹn gặp cậu.
Tôi nghe bác sĩ Park nói rằng tình trạng của Doyoung đã được cải thiện và phòng thí nghiệm đã cho cậu một kỳ nghỉ dài ngày. Mục đích của tôi khi gặp Doyoung lần này là để từ biệt cậu, cho đến khi Đội 04 được xây dựng lại.
Hôm nay Doyoung mặc một chiếc áo khoác kaki, quàng một chiếc khăn kẻ sọc lớn quanh cổ, mũi và miệng bịt kín, khi nhìn thấy tôi, cậu cười toe toét.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc huy hiệu bạc đưa cho Doyoung. Đây là thứ thuộc về Junghwan, so với tôi thì Doyoung mới là người nên giữ nó nhất.
Dưới huy hiệu có khắc một dòng chữ tiếng Anh nhỏ "hero never die" (anh hùng không bao giờ chết), tôi chỉ cho Doyoung, người cúi đầu không nói.
Tôi sợ bầu không khí trở nên đóng băng, từ miệng tôi thốt ra một câu mà tôi không hiểu lắm:
"Như lòng dũng cảm của vị anh hùng sẽ không bao giờ chết, và tình yêu của hai người cũng vậy"
"Vâng, tôi biết."
Chúng tôi mỉm cười chào tạm biệt. Đồng hồ đếm ngược từ đêm Giáng sinh vang lên. Đám đông ùa lên che khuất tầm nhìn của tôi. Vào lúc 0 giờ, pháo hoa được bắn, nở rộ giống như một cơn mưa sao băng.
Ánh mắt tôi dõi theo từng chùm tia lửa rơi xuống rìa đám đông, tình cờ tôi lại nhìn thấy Doyoung ở đó. Hai tay bám vào lan can, ngẩng đầu nhìn từng chùm pháo hoa. Đôi mắt có lẽ vẫn trong trẻo và sáng ngời, nhưng còn thiếu một điều gì đó.
Điều còn thiếu là người có thể bước qua đám đông đang chen chúc, chạy đến chỗ Doyoung với bảy tám hộp quà buộc nơ và ôm cậu vào lòng.
Doyoung đầu tiên sẽ giả vờ tức giận trách móc anh đến muộn, sau đó kiễng chân hôn lên khóe miệng của Junghwan, nói: "Giáng sinh vui vẻ, Junghwanie."
Junghwan sẽ đỏ mặt, lắp bắp khi Doyoung ngồi xuống mở quà, có lẽ anh đã nhầm lẫn khi nói về những gì trong mỗi hộp quà vì căng thẳng, cuối cùng thì nói một cách trịnh trọng: "Giáng sinh vui vẻ. Anh yêu em."
Làm thế nào để định nghĩa tình yêu, tôi không biết.
Doyoung trước đây vì tình yêu mà ngã bệnh, nhưng bây giờ cậu đã trở lại như trước cũng vì tình yêu. Junghwan mỗi lần ra ngoài đều ôm Doyoung vì tình yêu, và anh gọi tên cậu trong những giây phút cuối cùng cũng vì tình yêu.
Từ khi sinh ra, tôi đã chứng kiến quá nhiều sự sống và cái chết trên thế giới này, từ việc một bông hoa nở trái mùa cho đến sự hủy diệt của một thành phố nào đó. Chúng ta đều là những người nhỏ bé trong số đó. Chúng ta được sinh ra vì tình yêu, và được nuôi dưỡng bởi tình yêu.
Giáng sinh năm nay cực kỳ lạnh giá, một cô bé mặc áo nhung đỏ nhảy vào vòng tay bố mẹ ôm một cây thông Noel nhỏ ngồi trước cửa cùng chú chó robot của mình. Pháo hoa đều đã tàn, mọi người ở quảng trường trung tâm lần lượt ra về, dù thế nào đi chăng nữa, một năm cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Doyoung nhìn thấy tia lửa biến mất ở chân trời vào giây phút cuối cùng, cậu giấu chóp chiếc mũi đỏ đông cứng của mình vào chiếc khăn quàng cổ.
Junghwan thân mến...giáng sinh vui vẻ. Pháo hoa năm nay đẹp lắm. Hai bông hồng vẫn đang nở. Điều không vui duy nhất là em luôn nhớ anh, nên hãy đến gặp em thường xuyên nhé, bên trong những giấc mơ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro