
Thí nghiệm + Cuộc tập kích không lí do + Đảo X
Thí nghiệm
“Vùng nước ma quỷ, vật tổ nhân ngư.” Hai thứ này xuất hiện trong vụ án chính là những đầu mối vô cùng trọng yếu nhưng vấn đề là bọn họ phải phân tích, sử dụng chúng như thế nào đây?
Biết được hình dáng của địa điểm nhưng không nắm được kinh độ và vĩ độ thì quả thực quá khó để xác định được nơi họ cần đến. Theo như bức kí họa, hòn đảo trải khá rộng và dài, một kích thước mà tất cả thành viên SCI chưa ai từng nhìn thấy, cũng chưa ai từng nghe nhắc đến nó với cái tên Vùng nước ma quỷ.
Rắc rối càng lớn hơn đó là điểm chết của công nghệ tìm kiếm bằng ảnh chụp vệ tinh, hình dạng của hòn đảo nhỏ sẽ biến hóa theo sự lên xuống của thủy triều. Mặc dù Tương Bình đã vận dụng hết tất cả các phiên bản ngôn ngữ của cụm từ Vùng nước ma quỷ để tìm kiếm nhưng kết quả tra được lại chỉ toàn một đống những tin tức lộn xộn chẳng liên quan.
Ví dụ như nhắc tới Vùng nước ma quỷ thì thu được hàng loạt những bài viết về Tam giác quỷ Bermuda, không thì cũng nào là thủy quái, tinh linh trong hồ. Chẳng hề có một bức vẽ hay kí họa nào tương ứng hoặc hao hao với những thứ họ đang có hết.
Mew kêu Tương Bình gọi chuyên gia bên phía hải quân tới xin hỗ trợ.
Lại nói, Bobby một khi đã được xác định là đối tượng tình nghi đặc biệt, nếu như y thực sự đang ở trong thành phố thì Bao Chửng cũng có thể ra lệnh truy nã được rồi.
Gulf và Mew dời lực chú ý của mình về tới quái nhân to lớn đang ngồi trong phòng thẩm vấn kia.
Người nọ đã im lặng ở đó cả nửa ngày trời, động cũng không hề động, ban đầu áp giải về trong tư thế gì thì bây giờ vẫn giữ nguyên một tư thế đấy, hệt như máy móc.
Gulf ôm cánh tay tựa vào vách ngăn thủy tinh nhìn hắn ngẩn người.
Mew đi tới gọi, “Mèo nhỏ.”
Gulf quay sang, thấy tóc anh có chút rối loạn, chắc là vừa mới rửa mặt xong liền lấy khăn ướt giúp Mew chỉnh trang lại.
Mew đưa tay tiếp nhận, thấp giọng hỏi, “Có đói bụng không?”
“Có chút.” Gulf nói xong lại gõ gõ tay vào mặt kính.
Người bên trong vẫn không có phản ứng gì.
“Thật tò mò tên quái nhân này.” Gulf hỏi Mew, “Quân nhân bình thường trong huấn luyện tập trung cao độ có thể làm được như vậy không?”
Mew lắc lắc đầu, “Tập trung là một chuyện, như hắn lại càng giống với trì độn hơn.”(´д`ι)
“Ừ…..” Gulf dí nắm đấm của mình vào hõm vai Mew, hỏi, “Cậu đoán hắn bao nhiêu tuổi?”
Mew cười cười, đem nắm đấm kia kéo xuống, rồi cũng dí trả Gulf, nhắc nhở, “Mèo nhỏ, ngày đó tôi cùng hắn so qua, dựa theo khí lực thì nhiều lắm hắn cũng chỉ ở tầm tuổi trung niên, nhưng dựa theo phản xạ……..tôi cảm thấy hắn hẳn là trên năm mươi rồi.”
Gulf gật gật đầu, dường như cũng đồng tình với nhận định đó, “Ai, Mew.”
“Ừ?” Mew nghe Gulf ngân nga hai từ “Mew”, tâm tình phất lên vài phần, còn có ý cười trong giọng điệu.
“Cậu có nghĩ ngoại trừ thôi miên sẽ chẳng có biện pháp nào khác khiến hắn mở miệng hay không?” Gulf hỏi.
Mew hơi ngây ra một chút rồi lắc đầu đáp, “Tôi lại không thể đánh hắn để bức cung, hơn nữa nhìn thế kia chiêu chắc này cũng không mấy có hiệu quả.”
“Ha a.” Gulf cười, “Cậu đoán, vì sao hắn phải đi theo Bobby?”
Mew khẽ cười, “Mèo nhỏ, này không giống tác phong của cậu, không trực tiếp thôi miên hắn, lẽ nào có điểm khó khăn?”
Gulf ôm cánh tay, “Tôi hoài nghi đầu hắn cũng đã được người kia cải tạo qua, lại có chút cảm giác hệ thần kinh của hắn từng bị thương tổn.”
Mew hơi nhíu mày, nhìn Gulf, “Hệ thần kinh bị thương tổn thì sẽ không thể thôi miên?”
Gulf híp mắt nhìn anh, “Cậu có từng thấy tôi thôi miên Lỗ Ban không?”
Mew á khẩu, “Cậu thôi miên con mèo béo ấy để làm gì?”
Gulf giương giương khóe miệng, “Nếu tôi thành công, thôi miên được Lỗ Ban, kêu nó trồng cây chuối thì tôi sẽ nổi danh thế giới!” Gulf đắc ý nháy mắt với anh.╮(^▽^)╭
Mew lắc lắc đầu.
Trong căn biệt thự, Lỗ Ban đang cùng LiLya nằm dài trên ghế, đám mèo con vây quanh bên người, bỗng dưng thấy rùng mình. Nó ngóc cái đầu xù ngó đông ngó tây, nhìn đến Lisbon úp sấp cạnh sô pha liếm lông chăm chút cho tiểu sư tử đang mơ màng ngái ngủ, làm gì có ai khác nữa a…..LiLya nâng móng vuốt vỗ cho tên bên cạnh một cái – Ngoan ngoãn ngủ đi!
“Vậy không thôi miên thì dùng cách nào bây giờ?” Mew hứng trí hỏi Gulf.
“Này……..” Gulf đột nhiên cười rộ, “Tôi vẫn muốn hỏi cậu hắn vì sao lại nghe lời Bobby như thế? Kia chỉ là một ông lão thôi mà.”
“Mèo nhỏ, bữa nay cậu toàn bắt tôi phải đoán.” Mew bất đắc dĩ than thở, “Bobby được nhắc đến như một thiên tài y học, những vết sẹo trên người quái nhân có thể là đã từng cứu vớt sinh mạng của hắn chăng?”
Gulf nghe, gật gật đầu, “Gì nữa?”
Mew nhíu mày nghĩ, “Giả như hắn là người máy, chúng ta thử đổi pin, đổi tim của hắn xem liệu có thể bắt hắn nghe lời hay không?”
Mew vốn dĩ đang tính nói giỡn, ấy vậy mà nói xong lại bị Gulf nhìn chăm chăm.
Mew bị soi tới mức ngây ngốc, gọi gọi, “Mèo nhỏ?”
“Ừ…………” Gulf lấy di động ra, gọi cho Kla, “Kla, cậu có cái máy X – quang cầm tay không?”
“A?” Kla ở đầu bên kia ngẩn người.
Lát sau, Type cầm máy dò kim loại đi sang.
Gulf và Mew nhìn thấy thì há hốc mồm, “Type, anh qua đây làm chi?”
“Chẳng phải các cậu muốn nhìn thử coi trong thân thể hắn có thứ gì đặc sắc hay không hả………Dùng cái này thử trước, nếu có tín hiệu thì dẫn đi chụp X – quang.” Nói xong, cầm dụng cụ tới phòng thẩm vấn.
Trong phòng, quái nhân vẫn ngồi vững như cũ, Type cầm cái máy chả khác gì cái vợt tennis quờ từ trên xuống dưới, chậm rãi……….tiếng tít tít kêu phát không ngừng.
Type đứng sau lưng người nọ mà ngẩn người.
Quái nhân vốn không hề có chút phản ứng nhưng máy móc inh ỏi bên tai dường như thực sự rất phiền, hắn quay đầu nhìn nhìn ra vẻ muốn né muốn tránh.
“Ồ………..” Type cầm cái máy đi ra, đóng cửa phòng, người nọ lại quay về trạng thái ban nãy.
“Là sao vậy?” Gulf và Mew thắc mắc.
“Máy dò tìm thiết bị này có thể đã gây nhiễu linh kiện bên trong người hắn.” Type đẩy đẩy mắt kính, chậm rãi nói.
“Linh kiện………bên trong?” Mew vẻ mặt cảm thán nhìn Type, “Ý của anh là bên trong hắn có lắp đặt máy móc?”
“Có thể nói là như vậy, mật độ kim loại rất dày!” Type nhún vai, “Trừ khi xương cốt toàn thân đều bị gãy, sau đó được gia cố với rất nhiều đinh, bằng không rất khó xảy ra hiện tượng trên.”
Gulf nhìn Mew, “Chụp X – quang đi!”
Mew nhíu mày, “Có thiết bị cầm tay không?”
“Đương nhiên là không.” Type đem máy móc thu hồi, “Phải dùng thiết bị chuẩn để xác nhận, hơn nữa làm thế nào buộc hắn phối hợp đi.”
“Hắn động một chút cũng không động……….” Mew khó xử, “Kéo hắn đi khó lắm đây.”
“Biện pháp thì luôn luôn có.” Type lúc đứng nói chuyện bộ dáng có phần đau đau chỗ thắt lưng •́ ‿ ,•̀, “Hà mã, cá voi còn có thể mang đi được, có lý nào lại không khiêng được tên kia.”
Mew nhìn nhìn Gulf,Gulf chậc chậc hai tiếng, “Ai nha, cảnh cục nếu có cái phòng chụp X –quang thì tốt rồi.”
Mew xoay người, đang cân nhắc thì lại nhìn thấy Tharn đã đứng ở gần đó không biết từ lúc nào, coi bộ là tới gọi Type đi, Mấy lời Gulf vừa than thở đại ca hẳn là cũng nghe rất rõ, chân mày kéo sát vào nhau thế kia.
Mew đỡ trán, Đại ca, anh sẽ không bỗng dưng quyên góp cái phòng X – quang nào nữa đi, hoặc là trực tiếp xây thêm một cái bệnh viện ở phụ cận gì đó chứ.
Tương Bình liên hệ với phía bệnh viện một chút, nhanh chóng sắp xếp đem cái người cao to xiềng xích quanh thân kia tiến hành nhập viện, áp giải đi chụp X- quang.
Cầm bản phim chụp, Type và Kla ngửa mặt nhìn chăm chú, sau đó là kinh hãi than lên, tấm tắc ca ngợi, “Chẳng khác mấy nếu đem người sói mang đi chụp X – quang, toàn bộ đều cơ giới hóa nha! Khó trách, khí lực lớn đến như vậy.”
Gulf và Mew cũng ngẩng đầu lên nhìn, quái nhân quả nhiên có đến hơn một nửa khung xương đều là máy móc, xem ra ngoại trừ da thịt được khâu, ngay cả xương cốt cũng đồng dạng được lắp ghép mà thành.
“Phần đầu thì hoàn toàn bình thường.” Kla, nhìn ảnh chụp cắt lớp não bộ, nói với Gulf, “Phần thân tuy bị tổn hại nhiều nhưng não bộ lại vô cùng khỏe mạnh. Tương tác với thiết bị dò tìm chắc là bởi cái máy trợ thính này đi.”
“Máy trợ thính?” Gulf tò mò, “Y điếc sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ là bên tai trái bị tổn thương cho nên cần có máy để trợ giúp, mắt trái cũng có vấn đề.” Kla giải thích, “Người này bị tác động ở bên trái khá nhiều.”
Mew nhíu mày, “Bị thương tập trung tại một bên………”
“Áp lực nổ ư?” Gulf hỏi.
Kla gật đầu, “Có thể vật nổ nằm ở phía bên trái của hắn. Bình thường trong một vụ nổ vật nổ sẽ tản ra lực sát phương ở khắp các phía. Nạn nhân thường chịu những chấn thương, những khuyết thiếu cơ thể ở những phần không hề giống nhau, chỉ duy có phần đầu là vẫn còn nguyên vẹn.”
“Vóc dáng lớn, nạn nhân của một vụ nổ……….có giúp phát hiện thêm được gì hay không?” Mew kêu Tương Bình dựa theo đó lại tra, văn kiện trên bàn mỗi lúc một chất chồng như núi, cần phải tra cứu hàng loạt cho nên Krist xung phong ở một bên toàn lực trợ giúp.
Singto ngáp ngáp ngồi ở ghế dựa sô pha nhìn lên chiếc đồng hồ. SCI bọn họ đã liên tục truy án cả mấy ngày trời, không được ăn ngủ tử tế, nhìn xem, Krist bận rộn đến là đau lòng.
Gulf và Mew đem quái nhân trở lại, phía sau còn dẫn theo hai người khác mang thêm mấy thứ trên tay.
Một là Lam Tây, một là Trần Dần, mỗi người ôm một quyển sách.
Lam Tây đem đống tư liệu giao cho Gulf, “Tiến sĩ Gulf, đây là album ảnh của anh hai tôi.”
Gulf mở ra xem, mọi người cùng tụ lại – Lam Kì có vài phần tương tự so với Lam Tây. Chỉ là anh thành thục hơn, đem cho người nhìn một cảm giác ấm áp tựa như được mặt trời chiếu rọi. Là một chàng thanh niên điển trai.
Gulf gật gật đầu, rút ra một tấm mà cậu cho rằng nó sẽ là thứ hữu dụng nhất.
Trần Dần cũng đẩy một cuốn album qua, “Đây là toàn bộ ảnh chụp của những hòn đảo nhiệt đới có sự hiện hiện của loài kiến to lớn kia.”
Gulf tiếp nhận, lật qua lật lại, cũng không nhiều lắm, “Làm thế nào để phân biệt đâu với đâu?”
Trần Dần cười cười, “Sự khác biệt giữa những hòn đảo này chính là vùng nước biển bao quanh nó, hải lưu biến đổi theo khí hậu, hệ sinh thái bởi vậy cũng bất đồng, thảm thực vật phân chia rất rõ, chỉ cần nhìn vào nó là có thể nhận ra.”
“Giới hạn phạm vi rồi thông qua hình dáng và tọa độ để tìm kiếm.” Mew cũng hiểu, đây đã là cách khoanh vùng tối ưu.
Gulf gật gật đầu, gấp lại ảnh đống ảnh chụp, Mew nhìn qua, “Mèo nhỏ, cậu chuẩn bị làm thế nào?”
“Trước tiên, đi thử phản ứng của hắn đã.” Gulf nói dứt lời, ngoài cửa, Triệu Hổ và Mã Hán đưa tới một cái máy chiếu, dựa theo yêu cầu của Gulf đặt màn chiếu trước mặt quái nhân trong phòng.
Gulf đứng ở vách ngăn thủy tinh, camera phóng đại gương mặt người nọ, có thể giúp cho Gulf nhìn rõ từng biến hóa cho dù là nhỏ nhất.
Ảnh chụp được lướt qua, Gulf chính là người thay hình vào – Tấm chụp Trần Du chịu tác động của tiếng hát nhân ngư trong bệnh viện, tấm chụp xác chết của Dư Tiểu Phượng, Sầm Dịch rồi Tần Thiên………chậm rãi. Một loạt trình chiếu này là Gulf tự mình thiết lập trình tự, điều chỉnh thời điểm đưa ra.
Cùng lúc, gương mặt quái nhân vốn dĩ không hề có chút biểu cảm gì đã lộ ra những biến hóa khó tả. Qua từng chuỗi phản ứng đó, Gulf nhìn thấy toàn bộ những tình tiết vụ án lần lượt phát sinh.
…………………Cuộc tập kích không lí do
Phản ứng của quái nhân quả thực thú vị, tại thời điểm những tấm ảnh được chiếu lên, vẻ mặt cứng nhắc kia đã thoáng có thêm chút biến hóa. Đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn đến phong cảnh làm nền.
Gulf gỡ bỏ những bức hình Trần Dần cung cấp vừa trình chiếu, nói với Tương Bình, “Có thể đây là nơi mà hắn đã từng có một đoạn thời gian sinh sống khá dài, phản ứng với những tấm ảnh là cảm giác quen thuộc.”
Có lẽ Trần Dần đã tìm đúng hướng, Tương Bình dựa theo đó bắt đầu đối chiếu địa hình.
Những bức ảnh chụp người kế tiếp, quái nhân không có mấy phản ứng gì quá lớn, riêng chỉ có tấm hình của Bobby là hắn lại để lộ ra vẻ mặt thân quen.
Gulf càng lúc càng quan sát chăm chú hơn. Một tập ảnh thật dày từng chút từng chút một được lật qua, mỗi một biến hóa cho dù là nhỏ nhặt nhất cũng đều được Gulf nắm bắt, ghi chép lại sao sát không rời.
Mew biết Gulf gần đây đang nghiên cứu về phương diện này, muốn song song ghi chép số liệu để làm dẫn chứng viết một luận đề tâm lý học mới.
Suốt quá trình chỉ có Type là người duy nhất được phép ở bên hỗ trợ. Mew đứng cạnh cũng không dám quấy rầy, Gulf đơn giản gợi ý cho anh rời đi, “Cậu đi ăn rồi ngủ một giấc trước đi.”
Bị đuổi ra khỏi phòng thẩm vấn, Mew đành tìm qua những người khác. Lúc này tất cả đều tập trung tại văn phòng, nghỉ ngơi.
Quẹo vào khu vực hút thuốc, Tharn cùng Mã Hán và Triệu Hổ đều đứng ở đó, làm một điếu giải khuây. Lạc Thiên tranh thủ gọi điện cho Dương Dương bảo bối, No ngậm bút nghiêm chỉnh ngồi thảo luận cùng với Vương Bá đang chăm chú không biết vẽ vẽ viết viết cái gì
Mew tiến vào trong.
Triệu Hổ tò mò hỏi, “Đội trưởng, tiến sĩ Gulf đang thử nghiệm cái gì vậy?”
Mew nhún vai, ý bảo – Đến lúc đó sẽ hay, cậu ấy làm việc luôn có ý tứ.
Lại nghe Lạc Thiên trò chuyện với Dương Dương, “Ngày mai con còn phải thi đấu, sao không ngủ sớm đi? Mục tiêu của Olympic gì nữa, đừng thức quá khuya con nhé.”
Mew hỏi No, “Dương Dương lại tham gia giải đấu gì thế?”
“À, giải trẻ thanh thiếu niên bộ môn tennis ấy mà.” No nói, “Mai là trận chung kết, đối thủ của cậu nhóc ở bán kết đánh thắng Tiểu Dịch, nên hai ngày nay nó cứ nhao nhao lên đòi Dương Dương phải giúp mình báo thù.”
Mew nghiêng đầu, “Lạc Dương không phải thi đấu nhu đạo sao, như thế nào lại biến thành tuyển thủ tennis?”
No nhún vai, “Nhu đạo thi xong rồi a!”
Mew khẽ thở dài, gần đây bận quá, chuyện trong nhà ngoài ngõ cũng chẳng kịp hay, nên sớm cho tụi nhỏ một lời cổ vũ mới phải.
“Loang loáng?” Lạc Thiên nhíu mày, “Trong nhà có người không………….vậy con nói với chú Singto để chú ấy giúp con kiểm tra xem, còn con thì đi ngủ sớm một chút!”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Lạc Thiên dường như có phần lo lắng.
Mew hỏi anh, “Làm sao vậy?”
“À, lúc nãy Singto đưa Dương Dương về nhà lớn ngủ qua đêm nay, lúc nó đang làm bài tập thì nhìn thấy bên ngoài có thứ ánh sáng kỳ lạ.” Lạc Thiên thuật lại, “Tôi đã bảo nó nói với Singto rồi.”
Mew hỏi, “Ánh sáng đó thế nào?”
“Loang loáng màu lam.”
“Cặp song sinh không ở nhà ư?” Tharn hỏi rồi mới nhớ, “Đúng rồi, tôi đã để bọn họ ở lại bảo vệ cho lão Dương.”
“Mọi người yên tâm, có Singto ở nhà mà.” Krist bưng khay đồ uống tới.
“Dương Dương nhìn thấy ánh sáng?” Mã Hán hỏi, “Điểm sáng tản tròn không?”
“Nó nói là màu xanh biếc, nhấp nháy, di động ngang dọc.” Lạc Thiên khẩn trương tới nhấp nhổm, “Không phải là tia hồng ngoại chắc sẽ không sao chứ?”
Mã Hán nhíu mày, ngẫm nghĩ, “Màu xanh biếc……”
Lạc Thiên nhịn không được đứng hẳn lên, “Có thể có nguy hiểm gì không?!”
Mã Hán cân nhắc, “Không loại trừ khả năng chỉ là đèn chiếu phòng hộ thành phố? Việc nó có thể di động lên xuống có chút khả nghi.”
“Ngắm bắn không phải là điểm đỏ sao?” Triệu Hổ khó hiểu, “Nói không chừng là nhầm với đuôi con đom đóm nào đó rồi?”
“Dương Dương nói nó xuyên qua hẳn bề mặt thủy tinh, có chút…..”
“Xuyên thấu?” Mã Hán sửng sốt, “Đó không phải là tia sáng, mà là bức xạ đường ngắm! Có lẽ là vũ khí lạnh.”
Nói đến vũ khí lạnh, ai nấy nhất loạt đều nghĩ tới thứ cung nỏ đã tập kích Trần Khả Phong trước đây.
Mew mang theo Lạc Thiên, Mã Hán tức tốc chạy xe về lại biệt thự, Tharn cũng cùng theo.
“Yên tâm.” Tất cả đều an ủi Lạc Thiên, “Còn có Singto ở nhà mà, thêm Lisbon nữa, sẽ không có chuyện gì đâu.”
…………
Ở tại biệt thự lúc này, Dương Dương đang cầm sách bài tập chạy xuống lầu dưới. Trong phòng khách, Singto tựa trên người Lisbon, cầm mấy khối cầu nhàm chán luyện tập đầu ngón tay.
Lỗ Ban ghé bên tai anh, dùng móng vuốt đùa nghịch. LiLya ngoan ngoãn ghé vào sô pha duỗi người để ấy cục cưng ăn no.
Singto vốn định ở cảnh cục chờ đón Krist, có điều cậu nhóc lại vội tới hoa mắt, còn bản thân anh thì ngồi không mà lại chẳng thể giúp được gì liền bị ai kia phái về trước chiếu cố Lạc Dương, thuận tiện ột tập hợp động vật lớn nhỏ trong nhà ăn bữa tối.
“Chú Sing.”
Singto và Lisbon cùng ngẩng đầu lên nhìn Dương Dương. Cái đuôi của Lisbon còn phe phẩy vài cái, mèo nhỏ cũng ngóc cổ đưa mắt về phía bé con.
“Cháu nhìn thấy có ánh sáng chiếu qua chiếu lại trên tầng.” Dương Dương bước tới ngồi xuống sô pha, trong tay còn ôm cuốn sách bài tập, “Màu xanh biếc.”
Singto vươn tay sờ sờ đầu cậu nhóc, “Ánh đèn màu xanh biếc sao? Có chuyển động không?”
“Có ạ.” Dương Dương gật đầu, “Ba ba bảo cháu đi hỏi chú.”
Singto cầm điều khiển từ xa, chuyển TV sang chế độ màn hình theo dõi, phân cắt thành từng góc cảnh trong biệt thự.
“Phía trước hay phía sau?”
“Phía sau ạ.” Dương Dương nghĩ nghĩ, “Cháu cũng không chắc lắm.”
Singto nhíu mày, trước xem toàn bộ từng cảnh, các camera vẫn hoạt động bình thường, sau cắt từng máy xem kĩ một lượt, “Không có thứ gì tương đương như vậy cả.”
Dương Dương chớp mắt mấy cái, “Có thể là đèn hắt từ ngoài đường hoặc là mấy con đom đóm………”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Singto nhíu mày càng sâu. Màn hình dừng ở camera quét qua ban công phía tây khu nhà.
“Dương Dương.”
“Dạ?” Dương Dương nghiêng đầu.
“Gom hết mèo con về ổ đi.” Singto đứng lên.
Lạc Dương nhanh chóng chạy đi lấy giỏ đệm, đem đám nhóc tì bỏ vào trong rồi cũng bế Lỗ Ban và LiLya đặt vào.
Singto cầm giỏ, dắt Dương Dương đi vào phòng kín, đóng cửa lại, tắt hết toàn bộ đèn đi, đối với Lisbon khẽ gật đầu.
Lisbon lẳng lặng theo phía sau.
Hè vừa rồi, cặp song sinh quyết định tạo thêm cho biệt thự hai chỗ trốn bí mật để đề phòng tình huống khẩn cấp, một gian cách vách nối với một căn cứ dưới sàn nhà. Cả hai nơi đều có thể giấu người, tường bọc thép tấm rất dày, có thể ngăn được loạt đạn gần công phá. Bên trong có trang bị sẵn mặt nạ phòng độc, thiết bị cung cấp oxy, vũ khí và cả đồ ăn. Singto mở cửa tầng hầm, để Lạc Dương và Lisbon đi xuống.
“Vậy còn chú?” Lạc Dương không chịu để một mình Singto ở bên ngoài.
“Không sao, cháu nhắn tin cho ba ba nói qua tình huống một chút nhé.” Singto bảo Dương Dương cứ đi xuống trốn, cửa không mở cũng đừng ra.
Đậy nắp tầng hầm, phủ tấm thảm trở lại xong xuôi, Singto cúi nấp phía sau sô pha đợi chờ, đồng thời quan sát tia sáng màu xanh biếc đang xuyên qua thủy tinh chiếu vào, khua loạn.
Singto nghi hoặc – Đây là bức xạ đường ngắm gì đó sao? Tập kích kiểu gì mà lộn xộn quá vậy?
Lại nói tiếp, hôm nay kể ra cũng may mắn Singto có ở nhà, thay bằng những ngươi khác chưa chắc đã nhận ra sơ hở của đối phương……….ban nãy theo dõi qua màn ảnh, anh phát hiện, một loạt bụi cây ở sân sau có sự dịch chuyển giống như đã từng có người xâm nhập qua. Về phần vì lý do gì mà chuông báo động không lên tiếng hiện tại Singto cũng không rõ ràng lắm.
Dương Dương trốn ở bên dưới lo lắng cho Singto không thôi, vì thế cầm di động đem tình huống nhanh chóng báo cho Lạc Thiên toàn bộ. Quay đầu sang nhìn Lisbon bên người, đang ngửa mặt nhìn cái nắp chặn lối vào, tựa hồ thực lo lắng cho cậu chủ.
Dương Dương nhìn tin nhắn phản hồi, rồi an ủi, “Chốc lát là có thể ra rồi.” Đưa tay xoa xoa cái bờm của nó, “Đừng lo lắng, ba ba bọn họ rất nhanh sẽ về đến.”
Lúc này, một chiếc xe lạ cũng dừng trước cửa biệt thự. Người tới là Trần Du cùng Lam Tây. Hai người vốn đi ăn tối với nhau, Mã Hân lại điện cho Trần Du cậy nhờ bọn họ mua giùm cô một bộ vợt rồi mang tới tặng cho Dương Dương. Gần đây cả Mã Hân và Lạc Thiên đều bộn bề công việc, không có cách nào khác giúp Dương Dương cổ vũ tinh thần, thực có chút áy náy.
Lam Tây nhìn biệt thự, “Đóng cửa tắt đèn, có phải không có người ở nhà hay không?”
“Hân Hân nói Dương Dương chuyên nghiệp lắm, mai nhóc ấy phải tham gia chung kết tranh huy chương, nói không chừng cũng đã sớm đi ngủ.”
“Cái ánh sáng màu lam kia là gì vậy?” Lam Tây bỗng nhiên chỉ tay vào thứ loang loáng di động trên cửa sổ, hỏi, “Là tia laser sao?”
“Tia laser?” Trần Du nheo mắt lại nhìn, “Có thứ gì đó chăng? Hoặc là Singto đang luyện tập………..”
Trần Du còn chưa dứt lời, đột nhiêt “Loảng xoảng oanh” một tiếng, nghe như âm thanh thủy tinh vỡ vụn truyền ra.
“Sao lại thế này?” Trần Du cả kinh.
Lam Tây mở cửa xe, “Tôi đi qua nhìn, em lái xe đậu ngoài đường lớn, gọi điện thoại cho phía Mew mau.”
“Anh cẩn thận đó!” Trần Du nói xong, Lam Tây cả kinh chạy đến cửa sân, trèo tường tiến vào.
Singto nấp phía sau sô pha, chợt nghe thấy âm gió “sưu sưu” vun vút bắn vào. TV còn chưa kịp ngắt nguồn, rút dây, chỉ sau một cái chớp mắt màn hình bị nhắm trúng vỡ vụn, điện nổ tanh tách.
Singto tâm nói, Tên bắn sao? Lực xuyên thấu mạnh thật!”
Trần Du vừa mới ra đến đầu đường thì chạm ngay phải xe của SCI bọn họ, cô nhanh chóng chạy xuống ngăn đón, nói trước tình hình.
Mew lập tức trực tiếp phóng thật nhanh tới nơi………..
Lam Tây xoay người chạy tới phía sau biệt thự, rồi ghé vào phía cửa, đưa mắt nhìn bên trong.
Singto cũng nhìn qua, hai người đã từng gặp nhau tại bệnh viện, cũng tính là quen biết, Lam Tây vẫy vẫy tay với anh. Singto đưa tay chỏ về phía sau ám chỉ – Hắn ở phía trước.
Lam Tây gật đầu, cùng lúc Mew bọn họ cũng đã xuống xe.
Lam Tây hơi cúi lưng, hướng về phía sau bụi cây nhìn thấy một bóng đen đang ẩn nấp, bộ dáng thủ thế muốn bỏ chạy tới nơi.
“Này!” Lam Tây hô một tiếng, hắn lập tức bật dậy, mọi người hết thảy cũng cùng lúc tức tốc đuổi theo phía sau.
Bóng đen kia chạy trốn không hẳn là nhanh, vừa tới cận tường đã bị Lam Tây từ phía sau đầu túm lấy, đè lại.
Singto cũng chạy ra.
Lam Tây đặt người nọ trên mặt đất, chờ Mew bọn họ tới nơi.
Qua một hồi, Lam Tây mới phát hiện, người nọ hình như có chút không đúng lắm, lột bỏ khăn trùm đầu, thứ lộ ra là một mái tóc dài, đen nhánh, “Là nữ ư?”
Mew nhíu mày, lập tức nghĩ tới người phụ nữ bí ẩn bắn bị thương Trần Khả Phong, lần đó họ cũng thu được một chiếc khăn như thế.
Sau khi tháo bỏ trùm đầu xuống, tất cả đều ngây ngẩn.
“Trần Khả Tình?!” Mew kinh ngạc, chẳng lẽ người bắn Trần Khả Phong cũng là cô ta? Không phải chứ, phản ứng lần đó không giống như cô nàng chính là hung thủ. Rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì mà Trần Khả Tình lại đánh lén chỗ ở của bọn họ đây?
Đem người qua hỏi một lượt, Trần Khả Tình cũng không nói, chỉ dùng vẻ mặt quái dị, trừng mắt nhìn Lam Tây, sau đó bị Mã Hán bọn họ áp tải lên xe, dẫn về cảnh cục.
Kế tiếp là vào trong phóng thích Dương Dương và Lisbon cùng với một đám mèo to mèo nhỏ ra.
Mew nhặt chiếc cung nỏ lên.
“Đây không phải là loại cung do tôi làm.” Lam Tây tiếp nhận qua tay, đánh giá nó một chút, “Hàng thủ công lắp ráp, uy lực so với súng cũng ngang nhau, phương pháp sử dụng tương tự, khó trách phụ nữ cũng có thể bắn được mũi tên với sức công phá lớn đến như thế.”
Tharn đứng ở sân sau nhà nhìn camera cùng trang thiệt bị chống trộm nghiêm mật của mình, “Sao cô ta có thể tiến vào được nhỉ?”
“Thiết bị vẫn hoạt động.” Singto nói, “Nhưng hệ thống báo nguy không có kêu lên, rất kỳ quái.”
“Những tay chuyên nghiệp có thể hiểu rõ cách thức gây nhiễu hệ thống điện từ, với cả loại nỏ tên này.” Tharn chỉ chỉ vào vật chứng “Cần dạo qua chợ đêm buôn qua tay súng ống đạn dược mới có thể tìm thấy.”
“Trần Khả Tình chỉ là một bác sĩ thôi mà.” Mew nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu – Vì sao Trần Khả Tình lại đột nhiên làm ra loại chuyện nào? Lý do là vì đâu? Bị người lợi dụng? Một án kiện vốn nghĩ đơn giản sau lại càng lúc càng bắt nối với hàng loạt những gốc rễ sâu xa.
Căn cứ vào lời của Lam Tây và Singto miêu tả lại, thì Trần Khả Tình sau một hồi khua ngoáy loạn xạ thì lại muốn bỏ của chạy lấy người, chẳng hề có mục đích, Lẽ nào cô nàng có mục tiêu xác định từ trước?
Chờ cho tất cả quay lại cảnh cục, Gulf đã sớm từ trong phòng thẩm vấn trở ra, đang đối diện với một đống lớn tư liệu, chăm chú sửa sang lại, lúc ngẩng lên nhìn thấy Trần Khả Tình, cậu lộ ra một nụ cười thú vị, hỏi thử, “Đi ăn trộm gà sao lại sơ ý để mất nguyên cả nắm gạo vậy?”
Trên gương mặt Trần Khả Tình thoáng hiện lên một tia kinh ngạc những lập tức gạt đi ngay, cười lạnh, “Tôi không biết mấy vị đang nói cái gì, dạo này tinh thần của tôi không được ổn định cho lắm.”
“A.” Triệu Hổ bật cười, “Trạng thái không tốt thì sẽ chơi bắn tên, còn trạng thái tốt thì quý cô đây muốn làm cái gì?”
Mew để người dẫn Trần Khả Tình vào phòng thẩm vấn đợi trước, quay sang hỏi Gulf, “Mèo nhỏ, cô ta hành động rất lạ.”
“Trần Khả Tình làm như vậy là có nguyên nhân. Chúng ta luẩn quẩn một vòng với cái án tử này cũng đều là công lao của cô nàng hết đó!” Gulf nói xong, đưa một bản vẽ tay qua cho Mew, chỉ, “Còn cần phải bắt giữ một vài người khác nữa, về cơ bản vụ án đã bắt đầu định hình rồi!”
Mew dựa theo những đánh dấu của Gulf trình tự nhìn xuống dưới thật kỹ, gật đầu, “Thì ra thế.”
“Đội trưởng, có tin tức!” Lúc này, Tương Bình kích động cầm bản in chạy qua, “Dựa theo những bức ảnh ban nãy, em đã tra ra được một hòn đảo nhỏ vô danh, mọi người nhìn xem.”
Tất cả chạy lại, vừa thấy liền có chút dở khóc dở cười – Thì ra, X là có ý tứ này a!
………………………Đảo X
Cứ đem ý nghĩa của chữ X làm cho thêm phần phức tạp, vật lộn một hồi, lúc nhìn được đáp án thực khiến đám người Gulf bọn họ chỉ muốn ngã ngửa ra – Đơn giản X chỉ là hình dáng của hai đường rãnh biển đan chéo.
Gulf dở khóc dở cười cầm tấm ảnh chụp, hình dạng của hòn đảo vừa khít với đồ án trên bức tường – Một chữ X nổi trên cái nền sậm màu của đất.
“Đây là do tự nhiên tạo thành sao?”
Type nâng cằm, “Có thể là do độ sâu dưới đáy biển không đồng đều, hoặc nó là điểm giao của hai dòng hải lưu đối nhau, mà cũng có thể là do luồng cá luôn di cư qua lại rồi mài mòn thành.”
“Nước biển xanh nhạt, rãnh chữ X trên đảo màu xanh đậm hơn?” Gulf hỏi Tương Bình, “Có thể xác định kinh độ, vĩ độ chứ?”
“Đã xác định, là một hòn đảo rất nhỏ, vô danh, tạm thời ta cứ gọi nó là đảo X.” Tương Bình chuyển qua một tấm hình khác, “Em cũng tìm được một ít thông tin bên lề, có thêm phát hiện.”
Gulf và Mew tiếp nhận bức ảnh đôi chỗ đã ố vàng, thời điểm chụp có lẽ là khoảng một vài năm trước đây. Trung tâm tấm hình là một con thuyền cũ nát neo đậu ở ngay gần hòn đảo, tập thể thuyền viên đang bốc dỡ từng chiếc thùng từ trong khoang hàng chuyển ra.
Bọn họ trên lưng đều đeo quai chéo súng trường nhưng thoạt nhìn lại không có điểm nào trông giống với binh lính.
“Hai anh nhìn lá cờ đi.” Tương Bình nhắc nhở.
“Cờ hải tặc?” Gulf kinh ngạc hỏi Tương Bình, “Bức ảnh này làm sao mà chụp được vậy?”
Những người khác đi qua nhìn cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên – Thực sự là cờ hải tặc a?
“Em vừa mới hoàn tất việc tra dữ liệu, hòn đảo nhỏ này nằm trên vành đai giao lộ hải phận, năm đó bọn hải tặc vẫn còn hoành hành.” Tương Bình thao tác bàn phím, “Có cái thú vị hơn nữa này, đám hải tặc về sau phần lớn đều bị bắt, khi người ta tra hỏi về nơi cất giấu chiến lợi phẩm, bọn chúng đều nói là mang cất giấu trên đảo hải tặc.”
Triệu Hổ vỗ vỗ ngực, “Em còn tưởng bọn họ sẽ nói là One piece cơ.”
Hệ quả là rước được một loạt ánh mắt coi thường, “Ít xem phim hoạt hình chút đi.”
“Đảo hải tặc…………thật sinh động nha.” Type chỉ chỉ vào chữ X, “Thực giống với hai mẩu xương bắt chéo vào nhau trên nền cờ, có vẻ như nó là thứ nhân tạo rồi.”
“Mặt khác, em thông qua sự trợ giúp của phía quân đội, thu về thêm một ít ảnh chụp vệ tinh áng chừng đã lưu trữ từ ba năm trước, cũng không cho công bố, Bao cục đã phải cất nhắc ít lời.” Tương Bình đem một xấp ảnh chụp thảy qua cho Gulf và Mew. Vẫn là chụp hòn đảo nhỏ, chỉ khác là khói bụi dâng trào, dường như vừa mới có một vụ nổ mạnh. Lẫn trong đó là thấp thoáng xác máy bay còn lộ rõ số hiệu đuôi – 408.
“Đây chính là hòn đảo mà chiếc mày bay gặp nạn ba năm về trước rơi xuống đó ư?” Mew nhíu mày, “So với những tin tức lúc trước chúng ta có được hoàn toàn không trùng khớp!”
“Đúng vậy, lệch pha trầm trọng luôn. Trên bản ghi chép công khai, hòn đảo nọ là một đảo nhỏ lân cận đảo cứu trợ, khoảng cách không quá xa.” Tương Bình chống cằm, “Em đoán, đảo X mới xác thực là nơi máy bay rớt xuống. Còn cái đảo kia chỉ là hiện trường thứ hai được giả dựng lên mà thôi!”
“Đem thi thể hành khách cùng với xác máy bay vận chuyển sang một hòn đảo khác……..” Gulf vuốt cằm, “Là muốn che giấu chân tướng ư.”
“Khó trách năm đó truyền thông lại có thể đưa tin tỉ mỉ kỹ càng như thế.” Mew cười lạnh, “Nói như vậy, vụ việc thực sự dây dưa rất lớn ha. Đảo X này nhất định có che giấu một bí mật trọng đại mà căn nguyên khởi phát một màn báo thù này hẳn cũng nằm ở tại chính nơi đây.”
“Cho dù thật sự là như vậy thì tại sao kẻ nọ không quay lại hòn đảo ấy để mà báo thù, chạy tới nơi này giết Sầm Dịch, giết Tần Thiên bọn họ là có lý do gì đây? Cùng một dàn những đầu mối khác có liên quan gì?” Type càng nghĩ càng hồ đồ.
“Đi hỏi Trần Khả Tình thôi.” Gulf mỉm cười.
Mew lo lắng, “Cô nàng khẳng định sẽ không phối hợp.”
“Hoàn toàn không có một chút thái độ hợp tác gì hết.” Trương Long trở về, “Bà cô này còn đang làm loạn ở trong phòng thẩm vấn ấy sếp.”
Gulf cười nhạt, ngoắc ngoắc tay với Mew, “Tôi có biện pháp.”
Mọi người đi theo Gulf tới cửa phòng thẩm vấn, cách lớp thủy tinh nhìn trước trạng thái của Trần Khả Tình, Gulf thông qua micro nói vọng vào, “Cô không muốn hợp tác sao?”
Trần Khả Tình khinh thường, cười lạnh một tiếng.
“Đành vậy, dù sao cũng không tổn thất nghiêm trọng thứ gì, chúng tôi sẽ coi đây là một án kiện dân sự để xử lý, cô chỉ việc ký vào giấy xác nhận bồi thường.” Gulf nói xong, cười, “Và có thể rời đi luôn.”
Tất cả mở to hai mắt, cứ thế thả người?
Krist kéo kéo tay áo Gulf, “Anh, cô ta suýt nữa thì bắn trúng Sing rồi.”
Vào lúc mọi người còn đang bận dị nghị, Mew lại nhẹ nhàng khoát khoát tay trấn an – Hãy nhìn biểu hiện của Trần Khả Tình đi đã.
Thật lạ là ai kia nghe mình được phóng thích ngược lại kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tấm ngăn cách thủy tinh, khóe miệng giương giương một vẻ thực lo lắng. Thú vị nhất là cô nàng căn bản không có đứng dậy rời đi.
“Cô ta biết bản thân chính là mục tiêu báo thù cuối cùng.” Mew đã sớm hiểu ý đồ của Gulf, “Nếu tách khỏi sự bảo hộ của chúng ta, Trần Khả Tình đảm bảo chết chắc.”
Gulf gật đầu, “Ừ, kẻ kia vốn không hề vướng mắc oán thù gì với chúng ta, vụ việc cảnh cáo cũng chỉ là muốn chúng ta đừng gây trở ngại cho kế hoạch của hắn. Tuy nhiên, đối phương vì để thực hiện được tâm nguyện cũng không tiếc trở mặt với người ngoài, thậm chí bắn chết cả cảnh sát của ta chứng tỏ mối thù ấy có chết hắn cũng phải báo. Có thể nói, Trần Khả Tình chưa chết thì chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu. Mặt khác, trong suốt quá trình người nọ báo thù bỗng dưng lại xuất hiện tùm lum những manh mối chẳng chút liên quan, chỉ vừa khéo dẫn dắt chúng ta tiến gần hơn với hắn.”
“Mấy cái manh mối kia tuyệt đối không phải là sơ hở của hung thủ mà là có người có ý cung cấp cho chúng ta.” Mew chỉ chỉ Trần Khả Tình còn đang ngây người trong phòng thẩm vấn, “Có thể là cô ấy.”
“Cô ta sẽ mở miệng thôi.” Gulf quan sát thần sắc trên gương mặt Trần Khả Tình, khẩn trương rồi bất an tất thảy đều đã sớm viết rõ lên cả.
“Giữ lại con mồi cuối cùng, hung thủ hẳn phải phẫn hận Trần Khả Tình sâu nhất.” No nghi hoặc, “Như vậy, vụ tai nạn trên không còn có kho báu gì đó……..quan hệ thế nào với một nữ bác sĩ đây?”
Lạc Thiên cũng có chút lý giải cho hung thủ, “Hắn sử dụng nỏ tên chứng tỏ hắn có thói quen săn bắn, con mồi trọng yếu tất nhiên sẽ phải hưởng dụng cuối cùng. Đầu tiên cứ phải vờn cho con mồi chú ý tới sự nguy hiểm mà hắn mang tới, sau đó vì quá sợ hãi và túng quẫn tinh thần mà tự động tình nguyện chết đi.”
“Chủ đích báo thù hẳn là đã ấp ủ từ rất lâu, vô luận thế nào hắn cũng sẽ muốn tự tay kết liễu Trần Khả Tình” Gulf cười, “Chỉ là không ngờ tới, Trần Khả Tình xếp đặt vừa khéo để bị bắt giam, bởi vậy chúng ta nghiễm nhiên trở thành chướng ngại lớn nhất đối với hung thủ.”
“Dựa vào năng lực của hung thủ mà nói, hắn không chắc có đủ khả năng đột nhập được vào cơ quan đầu não của cảnh cục là SCI.” Mew trầm mặc một lát, “Phải cần tới hai tay súng bắn tỉa kia!”
“Nhìn cách thức hắn tập kích lão Dương và Type có thể thấy tay này khá là chuyên nghiệp.” Mã Hán lắc đầu cười khổ, “Bị một tay súng bắn tỉa ngắm trúng chẳng khác nào là con mồi lọt vào tầm mắt của gã thợ săn, kết quả luôn là nơm nớp sợ hãi mà chết.”
“Địa giới phòng vệ trải rộng được tới cỡ nào?” Mew hỏi.
“Trong vòng bán kính từ tám trăm đến một nghìn mét đều có thể.” Mã Hán trải bản đồ thành phố S ra, “Xung quanh cảnh cục địa thế có chút phức tạp, rất khó phòng bị được hết.”
“Phạm vị tối đa những 1km, thủ thế nào được a?” Triệu Hổ vò đầu, “Cần bao nhiêu cảnh vệ?”
“Cũng không phải chỗ nào cũng thích hợp để ngắm bắn.” Mã Hán chỉ tay lên bản đồ, “Trước kia tôi từng phân tích qua, vị thế xạ kích được tới cảnh cục không hẳn là quá nhiều, nhưng để chặn được hết thảy, ít nhất phải cần đến một ngàn người đó.”
“Điều kiện tiên quyết vẫn là lấy cảnh cục là mục tiêu.” Gulf thở dài, “Tôi có thể khiến cho Trần Khả Tình mở miệng nhưng hung thủ là một kẻ rất khó nắm bắt.”
“Này là thực chứng cho câu Quẩn tử báo thù mười năm chưa muộn à nha!” Triệu Hổ cảm thấy khá nan giải, “Nếu em mà là hung thủ thì cùng lắm là có thể chờ thêm một chút chứ tuyệt không thể trốn tránh suốt cả đời!”
“Hỏi ra tên hung thủ trước đã.” Gulf chuẩn bị tiếp cận Trần Khả Tình. Cô nàng hiện giờ có vẻ như đang phải ôm lấy một trái thuốc nổ, thấp thỏm không thôi. Mà chính tại lúc này, trên hành lang có tiếng kêu truyền đến, “Mew đội trưởng!”
Tương Bình cầm tư liệu từ trong văn phòng đi ra, vừa vặn đụng phải Trần Dần từ trong thang máy lao vội tới.
Gulf và Mew ngó ra, Type cũng góp mặt, “Trần Dần?”
Tất cả khó hiểu, vừa này đưa xong đống ảnh người này bận bịu, đã sớm rời đi, sao giờ quay trở lại?
Mew chú ý thấy trên tay y còn có vết thương, nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”
“Triệu Cần bị bắt đi rồi!” Trần Dần chạy đến nơi, giọng nói có chút kích động.
“Bị ai bắt?”
Gulf cũng khó hiểu, “Bắt cóc ư?”
“Hai tên áo đen bịt mặt.” Trần Dần hít thở không thông, “Bọn họ nói sẽ không động đến Triệu Cần, còn bảo ta đem cái này tới cho các cậu đây.”
Mew đưa tay qua tiếp nhận, trên mặt giấy vỏn vẹn có một câu – Ngày mai vào lúc mười hai giờ trưa, mang Trần Khả Tình tới phòng bệnh của Trần Khả Phong, bằng không chuẩn bị nhặt xác của Triệu Cần.
Mew nhíu mày, gấp lại tờ giấy, “Hắn hẹn ở bệnh viện. Nơi đó có rất nhiều cách thức để ra tay, thời điểm hẹn là mười hai giờ trưa, lúc ấy lại rất đông người.”
“Bệnh viện có không gian mở, rất thích hợp để ngắm bắn!” Mã Hán cau mày.
Trần Dần bám lấy tay Gulf, gấp tới độ muốn chết, “Các cậu nhất định phải cứu Triệu Cần a!”༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Type an ủi, “Không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng.” Nói xong, dẫn y vào văn phòng ngồi xuống một lát.
“Nếu hung thủ thật sự là Hác Linh thì thật ra không cần lo lắng cho tính mạng của Triệu Cần, cái chính là ……” Gulf bỗng nhiên vuốt cằm, “Vì sao lại cố tình bắt giữ Triệu Cần cơ chứ?”
“Mèo nhỏ.” Mew nhìn Trần Khả Tình trong phòng thẩm vấn, “Trước cậu thẩm vấn cô nàng đi đã.”
Gulf biết, Mew có thể đã có kế hoạch nhất định, liền gật đầu, đi vào phòng thẩm vấn.
Gulf vừa rời đi, Mew đã hỏi Mã Hán, “Bệnh viện nhiều người như vậy, thích hợp để ngắm bắn sao?”
“Bệnh viện xác thực là đông người, nhưng khu điều dưỡng thì lại không nhiều lắm. Hơn nữa mục tiêu đã cố định, cộng với thiết kế nhiều cửa sổ lắp kính của phòng bệnh sẽ là một ưu thế cho đối phương.”
“Bệnh viện ở trung tâm thành phố, trong phạm vi một kilomet xếp đặt phòng hộ là không có khả năng.” Triệu Hổ cười đến bất đắc dĩ, “Cho dù Trần Khả Tình có khai ra hung thủ thì hiện tại đối phương cũng đã sớm xách đồ bỏ chạy, không có địa điểm cụ thể, làm sao mà tóm.”
“Những tay súng bắn tỉa vốn rất khó bắt.” Mew nói xong bỗng khẽ mỉm cười, nhìn Mã Hán, “Nhưng không phải không có khả năng, hử?”
Mã Hán ngẩn người, “Đội trưởng, anh đang nghĩ……..”
“Tôi nghe nói cậu cũng đã từng một lần.” Mew nghiêm mặt, “Còn lưu lại thành truyền kỳ trong giới nữa chứ.”
Mã Hán xấu hổ.
Tất cả đảo mắt nhìn qua, “Cậu đã từng cái gì thế, Tiểu Mã ca?”
Mew cười, “Dùng mánh khóe dồn bắt được một tay súng bắn tỉa khác, phản ngắm bắn.”
“Phản………” Mọi người hai mặt nhìn nhau, “Phản kiểu gì?”
Mew nhếch mi nhìn Mã Hán, ý nói – Cái này cậu trả lời.
“Nguyên lý nền của phản ngắm bắn chính là tay súng bắn tỉa này đấu trí tay súng bắn tỉa khác.” Mã Hán giải thích, “Điều kiện chính là phải nắm được mục tiêu của đối phương, phân tích hoàn cảnh ngắm bắn, phỏng đoán tâm lý thời điểm người đó ra tay, căn cứ vào các loại tình huống có thể xảy đến trong quá trình thao tác đồng thời chọn nơi phục kích. Đợi cho đối phương xuất hiện, ra tay hạ trước người kia.”
“Thần kỳ như vậy sao?” Krist cảm khái, “Địa điểm ngắm bắn nhiều như thế làm cách nào xác định được nơi hắn chọn?”
“Cho nên mới cần đến thật nhiều may mắn, còn phải có thông tin tình báo và đặc biệt là nắm, hiểu được tâm lý của đối phương nữa kia………Tôi không tự tin mấy.” Mã Hán có phần tỏ ý muốn rút lui, cái này, áp lực lớn quá!
“Cậu làm đi.” Mew thưởng cho cấp dưới một câu cổ vũ vô cùng không có trách nhiệm, “Tôi tin tưởng cậu.”
Mã Hán khó có thời điểm lộ ra vẻ mặt cầu xin, “Đây là đánh cược đó sếp.”
Tất cả cũng chẳng có nghĩa khí vỗ vỗ vai anh, “Tiểu Mã ca cố lên!”
Mew quay đầu lại, muốn tập trung nghe cuộc thẩm vấn của Gulf với Trần Khả Tình bên trong thì chợt nghe Mã hán nói tiếp, “Một mình tôi không được, phải kéo thêm một người nữa xuống nước.”
Tất cả tò mò nhìn Mã Hán đưa tay chỉ chỏ, gọi tên đội trưởng nhà chúng ta.
Mew ngẩn người, điểm mặt chính mình, “Tôi?”
“Anh cũng đã từng trải qua rồi mà, tay súng bắn tỉa.” Mã Hán mỉm cười, “Dù là thị lực hay là tâm lý anh đều rất có tố chất, không dùng thực lãng phí.”
“Tôi không phải chuyên về bên đó.” Mew xua tay, “Cậu muốn tìm người có năng lực để phối hợp thì tôi sẽ hỏi Bao cục giùm cho.”
Mã Hán lắc đầu, “Không kịp, những xạ kích viên khác đều có nhiệm vụ sẵn ở bên ngoài rồi, mấy cao thủ tôi quen biết nếu muốn gọi tới cũng phải hai ba ngày nữa, còn phải có thời gian để chuẩn bị. Những lứa đàn em thì tâm lý chưa đủ vững vàng để thử sức với áp lực của phản ngắm bắn.”
Mew vò đầu, Mã Hán vỗ vỗ vai anh, trả lại một câu, “Đội trưởng, anh có thể, tôi tin tưởng anh!”
Tất cả đều cố gắng nhẫn cười.
Mew thở dài chấp nhận.
Lúc này, anh lại chợt nghe Gulf từ trong phòng thẩm vấn truyền qua mi một tiếng ho nhẹ. Từ lúc mở âm kết nối, bên ngoài thảo luận cái gì, bên tai cậu đều nghe thấy hết, vì thế cũng bỡn cợt đánh một ánh mắt ẩn ý qua cho Mew.
Đội trưởng Mew đầu hàng, hướng tới micro nhanh chóng nói, “Mèo nhỏ, bắt đầu thôi.”
_ _
“Cô không rời đi sao?” Gulf hỏi.
“Không truy hỏi mà đã kêu tôi đi?” Trần Khả Tình rút ra một điếu thuốc.
Còn chưa kịp châm lửa, điếu thuốc đã bị Gulf đoạt đi, sau đó đưa mắt nhìn thẳng về phía cô nàng, “Vậy chúng ta nói chút chuyện phiếm nhé, nói qua về tâm tình hiện tại của cô thì sao.”
Tất cả mọi người thực muốn cười, Vào đề rồi đây………..
Trần Khả Tình cũng nhếch miệng, “Tiến sĩ Gulf, anh lợi hại, muốn cùng tôi chơi trò chơi tâm lý sao. Có điều, kẻ giết người phóng hỏa không phải là tôi, anh nên đi bắt tên hung thủ thực sự mới đúng.”
“Vậy cô thử miêu tả hung thủ xem.” Gulf gọn lời, dứt tiếng, “Mà tiện nhất, cô nói thẳng tên hung thủ cho lẹ.”
“Là Hác Linh.” Trần Khả Tình thấp giọng nói, “Nhưng tôi không tìm ra người, phỏng chừng là quỷ hồn.”
Gulf cười nhẹ, “Quỷ hồn a.”
_ _
Tất cả nhìn sang Mew – Vẻ mặt của tiến sĩ Gulf giống như đã nghĩ tới cái gì đó?
Mew nhún nhún vai – Lần này không cảm ứng được, bị thủy tinh ngăn cách mất rồi còn đâu.(T⌓T)
_ _
“Vậy năm đó cô đã phạm phải tội lỗi gì?” Gulf nhẹ nhàng gõ ngón tay trên mặt bàn, “Nếu cô không muốn nói, thì mời cô ra về.”
Trần Khả Tình cắn răng do dự, rất lâu sau rốt cuộc cũng chịu mở lời, nói thật ngắn gọn, “Tôi hại người, đúng vậy! Cho nên bà ấy trở về báo thù.”
CHUYỂN VER
Bản Gốc : SCI Mê Án Tập
➩Bản chuyển thể đã có sự cho phép của Tác Giả dịch SCI!
⇢Không tự ý mang Bản Chuyển Thể đi bất cứ đâu,nơi nào! khi chưa xin phép với TG Chuyển Ver
⇢ Không nói năng hay nói xấu về NV trong chuyện!
⇢ Bản Chuyển Thể giống bản gốc 98%
⇢ 2% còn lại TG Chuyển Ver chuyển ý lại!
➩ Bản gốc của Bạn Trung Quốc nên Bản Chuyển Ver không hoàn toàn là Quốc Gia của NV trong Bản Chuyển Ver!
➩ Ý Nào trong Bản Chuyển Ver bạn không hiểu có thể hỏi,Không buôn lời xấu với Ý Nghĩa của bản Chuyển Ver!
➩ Có lỗi trong Chuyển Ver thì hãy báo cho Ta,để ta chỉnh sửa lại!
⇢➩ Cảm Ơn vì đã đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro