Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngọn lửa hận thù + Hành vi thăng Cấp

Ngọn lửa hận thù

Cháy rừng không phải là chuyện đùa, mặc kệ hiện tại có phải là mùa cao điểm phòng cháy chữa cháy hay không thì khu vực lân cận luôn có cư dân sinh sống, chỉ một mồi lửa thôi cũng có thể gây ra những tổn thất nặng nề.

Vì thế, quản lý Lâm vội vàng chạy đi gọi cứu hỏa, R và T vẫn cứ đừng ở đó sủa lớn liên hồi, dường như là còn có điều gì đó không thích hợp.

“Mùi thịt cháy!” Mew nhíu mày, nói.

“Ý cậu là bên trong có người?” Gulf nhìn thấy Mew định lao vội đi liền nhanh tay giữ chặt, “MewSuppasit!”.

“Để chúng tôi đi cho.” Lúc này, đội cứu hỏa đã tới, Mew cũng mượn họ một bộ đồ phòng hộ mặc vào rồi xuống theo. Gulf cũng biết không thể cản được anh đành sốt ruột đứng gần đó chờ đợi.

Triệu Cần ở bên nhìn thấy, nhíu mày không nói lời nào.

Mọi người vọt xuống dưới hiện trường, nhìn ngọn lửa lớn quét qua mãnh liệt, trên mặt đất ngổn ngang xác rắn cháy đen.

“Là mùi thịt rắn bị nướng cháy?” Krist hỏi.

Type gẩy một con rắn lên ngửi thử, lắc đầu, “Mùi không giống!”

Lúc này, đội viên phòng cháy chữa cháy đã xâm nhập được vào trung tâm ngọn lửa, No ngăn Mew đang muốn xông vào, “Đội trưởng, tôi có kinh nghiệm, để tôi đi cho!”

Tất cả mọi người đều biết trước kia anh chính là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy của cảnh cục, bởi vậy Mew cũng gật đầu, đem bộ đồ phòng hộ giao cho No. No nhanh chóng mặc vào rồi theo chân những đội viên kia. Một lát sau………….No cùng hai ba đội viên khác khiêng từ trong đám cháy ra một cái tủ sắt lớn.

Từ bên trong tủ sắt truyền ra tiếng của một người phụ nữ đang la hét đến chói tai, có chút khó chịu.

No tháo mặt nạ phòng độc xuống thở hổn hển, nói, “Bên trong có rất nhiều mồi săn thú, thỏ hoang……còn có………”

“Có gì?” Mọi người khó hiểu.

No khẽ cau mày, “Thi thể người cụt tay cụt chân, dường như cũng đã được ngâm qua formalin rồi.”

Lúc này, cửa tủ sắt kêu tiếng “Két” một cái mở ra, bên trong là một người phụ nữ đầu tóc rối bù đang muốn bỏ chạy, vừa ôm đầu vừa điên cuồng la hét như một người mất trí.

Tất cả đều nhíu mày, trong chiếc tủ sắt kia có đặt một thiết bị cung cấp dưỡng khí đơn giản, trên màn hình là những con số đếm ngược biểu thị khoảng thời gian có thể duy trì, hiện tại đang dừng ở con số 5.

Tủ sắt dẫn nhiệt rất nhanh, bên trong xem ra rất nóng, từng mảng đỏ trên da dẻ người phụ nữ kia hẳn là do bị bỏng. Nhưng hình như bà ấy bị dọa sợ tới phát điên rồi, vừa khóc lóc vừa kêu gào, miệng cứ lặp đi lặp lại mãi một câu, “Chuyện không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi a a!”

Mew nhíu mày, kêu Lạc Thiên và Triệu Hổ đỡ người phụ nữ đó dậy, nhưng vẫn khá là khó khống chế.

Krist lo gọi xe cứu thương, Gulf ở bên người phụ nữ nói mấy câu, sau đó thì từ từ dẫn dắt, “Hít sâu, thở nhẹ………….”

Người phụ nữ kia dần dần bình tĩnh lại, ngây ngốc làm theo những tiết tấu mà Gulf phát ra.

“Thả lỏng.” Gulf gật đầu, đã thành công khiến cho người này yên ổn.

Bấy giờ, tất cả mới có thể nhìn thật rõ ràng, người phụ nữ này tuổi chừng bốn mươi, thân hình gầy dộc, hai gò má hóp lại, giống như là đã bị bỏ đói vài ngày. Mái tóc dài màu nâu vô cùng hỗn độn, cạnh mắt có vết tì, hẳn là thường xuyên đeo kính mắt quanh năm.

Triệu Cần đột nhiên kêu lên một tiếng, “A?! Chủ nhiệm!”

Mew hỏi, “Cậu quen chị ta?”

Triệu Cần gật gật đầu, “Cô ấy là chủ nhiệm khoa giáo dục.”

“Thì ra là giáo viên trường đại học mà cậu đang học?” Gulf hỏi, “Cũng là trường giáo sư Hác giảng dạy ư?”

“Phải……..”

Thời điểm Gulf nhắc đến giáo sư Hắc, đã chú ý thấy sự biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt vị chủ nhiệm kia. Nhờ ánh lửa, con ngươi trong mắt bà ta giãn ra rõ rệt.

Gulf nhíu mày, “S-O-R.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người buồn bực, Này lại là thuật ngữ mới sao.

Gulf nhìn nhìn mọi người, “Hiệu ứng Pavlov.”

“À.” Tất cả gật gật đầu.

Triệu Cần nhíu mày hỏi Triệu Hổ, “Anh cũng biết.”

“Vớ vẩn.” Triệu Hổ lườm y một cái, “Ông đây cũng không phải phường thất học.”

Triệu Cần biết người này vừa mới bị mình châm chọc chức nghiệp cảnh sát cho nên còn cáu kỉnh, cũng không nói gì thêm nữa.

“S-O-R nghĩa là Điều kiện – Phản xạ – Hành vi.” Gulf nói, “Chị ta bị đối đãi như vậy ắt sẽ có một lý do, mà lý do đó khi nhắc đến, theo bản năng sẽ làm cho chị ta sợ.”

“Lý do gì?” Mew hỏi.

“Chú ý vào con ngươi.” Gulf đối diện với vị nữ chủ nhiệm, nói, “Hung thủ.”

Đồng tử biến hóa, hơi căng ra, đôi mắt cũng trừng lớn.

“Sát hại.”

Con ngươi giữ nguyên biểu hiện như cũ.

“Hác Linh.”

Vẫn vậy, nhưng gương mặt lại lộ vẻ kinh hoàng.

“Tai nạn máy bay.”

Con ngươi không phản ứng, chỉ có mí mắt khẽ rung.

Cũng không biết vị chủ nhiệm kia bị Gulf tác động như thế nào mà lại ngoan ngoãn ngồi im như một con rối gỗ, nghe gì đáp nấy.

“Trần Khả Tình.”

Đôi mắt vô thức chớp một cái.

“Triệu Cần.”

Triệu Cần đứng bên hơi sửng sốt.

Vị chủ nhiệm kia không có biến hóa gì.

“Chân tướng.”

Lại thêm một cái chớp mắt nữa, dường như rất không yên ổn.

“Bảo thù.”

Lần này đồng tử tiếp tục dãn ra.

Gulf trầm mặc trong chốc lát, rồi nói, “Thực xin lỗi…………”

“A!” Người nọ bỗng nhiên kêu lên, tựa như được ai đó cởi dây trói cho vậy, bịt chặt lỗ tai ra sức lắc đầu, lặp đi lặp lại mãi một câu, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

Gulf lắc lắc đầu. Lúc này, nhân viên cấp cứu từ dưới chân núi đã lên tới nơi, Mew phân phó cho Krist cùng Lạc Thiên đi theo, đưa người tới bệnh viện.

“Mèo nhỏ, những phản ứng vừa rồi nói lên điều gì?” Mew hỏi.

Những người khác cũng gật đầu. Trong lúc chờ cho đội phòng cháy chữa cháy dập tắt hoàn toàn ngọn lửa, tất cả vây quanh Gulf chờ nghe lời giải đáp.

“Tôi dùng thí nghiệm phản ứng đồng tử kỳ thực là muốn thông qua đó xác định mức độ kích động cũng như cảm xúc của chị ta với những sự vật được nêu.” Gulf giải thích.

Type gật đầu, “Con ngươi chính là vật có tương tác với những biến hóa của cơ thể. Ví dụ như, khi ta khẩn trương, hưng phấn hoặc là khiếp sợ ta đều rơi vào trạng thái căng thẳng, các cơ co rút lại, gián tiếp làm cho đồng tử mở rộng ra. Và ngược lại, khi cơ thể ở trạng thái thả lỏng, hoặc dây thần kinh giao cảm bị tổn thương, các cơ không bị tác động sẽ trùng xuống, khiến cho đồng tử như bị thu hẹp lại, thậm chí là không thể mở lớn hơn.”

Gulf gật gật đầu, Type đứng trên góc độ của bên pháp y giải thích quả nhiên so với chính mình nói sẽ dễ hiểu hơn, “Các nhà tâm lý học thường sử dụng loại thủ pháp này để phán đoán tâm tình của người bệnh, nó còn được ứng dụng rộng rãi trong việc thẩm vấn chứng thực tội danh. Những biểu hiện phản hồi của vị chủ nhiệm kia đã nói cho ta biết hết thảy những điều sau đây:

[Hung thủ, sát hại, Hác Linh – Là thứ khiến chị ta sợ hãi];

[Tai nạn máy bay – Làm lòng chị ta bất an];

[Trần Khả Tình – Chị ta nghi ngờ];

[Triệu Cần, chỉ là để so sánh – Chị ta hoàn toàn không có phả ứng, trong trí nhớ không có cái tên này];

[Chân tướng – Khiến chị ta càng thêm bồn chồn];

[Báo thù – Thì cực kỳ sợ hãi];

[Thực xin lỗi – Là điều duy nhất chị ta có thể làm].”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Hổ nghĩ nghĩ, “Tổng kết lại là gì?”

Gulf híp mắt liếc sang phía Mew, Cậu tổng kết đi, dù sao cậu cũng rành việc này lắm mà.

Mew suy nghĩ, “Có thể nói, rõ ràng là Hác Linh đã bị sát hại, có chủ mưu. Tai nạn máy bay khiến cho chị ta bồn chồn, khả năng Trần Khả Tình có liên quan là rất cao, việc xảy đến với chị ta ngày hôm nay chính là bị báo thù, cho nên vô cùng lo lắng, mà điều duy nhất chị ta có thể làm dường như chỉ là nói lời xin lối. Xem ra……….vị chủ nhiệm này cũng không phải là hoàn toàn không có liên quan đâu.”

“Mew đội trưởng.”

Lúc này, các đội viên đội phòng cháy vẫy tay ra hiệu, “Xong rồi!”

Mew gật gật đầu, người bên khoa giám định cũng đã tới, chờ thăm dò qua hiện trường rồi thu thập chứng cứ. Chỉ là ngọn lửa cháy lớn như vậy, những thứ còn sót lại cũng không nhiều. Bên đội phòng cháy chữa cháy đã cử người qua phối hợp xác định nguyên nhân gây hỏa hoạn.

“Có chất dẫn cháy.” Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy chỉ cho Mew thấy một can xăng chổng trơ trên mặt cỏ.

Mew gật đầu, No dẫn người qua xem.

“Thế này đủ để khẳng định là cố ý phóng hỏa rồi.” No nhìn xung quanh.

“Gọi đội cảnh khuyển tới hỗ trợ đi.” Mew nhắc Trương Long, Vương Triều nhanh chóng đi lục soát, tránh để kẻ phóng hỏa lẩn trốn trong núi.

No tiến vào bên trong đống phế tích, Triệu Hổ và Mã Hán đi vòng xung quanh.

Mew và Gulf đứng ở ngoài quan sát, đột nhiên Mew quay sang hỏi Gulf, “Về tệp tin kia, cậu thấy thế nào? Mèo nhỏ?”

“Đối phương hẳn là quen biết với Mã Hân hoặc là Trần Du.

Gulf thản nhiên nói.

“Không phải chứ.” Triệu Hổ nghe được chạy lại hỏi, “Tiến sĩ Gulf, anh nghĩ là hai cô bé kia bán đứng chúng ta sao?”

Gulf cười cười, “Tôi không phải có ý này.”

Mã Hán cũng nghe thấy, lòng hơi lo lo, lần trước Trần Du và Mã Hân đều là mục tiêu tiếp nhận cuộc điện thoại ‘Tiếng hát nhân ngư’, Trần Du bị tác động thiếu chút nữa đi tìm cái chết, ngay sau đó là đến Mã Hân.

“Trần Du và Mã Hân đều có số điện thoại của chúng ta, lại là cầu nối duy nhất giữa Hác Linh và Trần Khả Tình.” Mew đi về phía trước, ngồi xuống xem xét những xác rắn cháy đen, “Án này rõ ràng là một vụ báo thù, kế hoạch của đối phương được chuẩn bị vô cùng chu đáo, cho nên nhất định sẽ điều tra toàn bộ những mối quan hệ của những người có liên quan. Thân phận của Mã Hân khá đặc biệt, Trần Du cũng quen biết với chúng ta…….Cho nên, phạm vi điều tra của chúng ta tất cả đều nằm trong khả năng đối phó của hung thủ.”

Mã Hán và Triệu Hổ đã hiểu.

Mã Hán nghe xong cúi đầu, “Nếu Trần Du và Mã Hân đều bị đối phương lựa chọn, thì dường như hung thủ tình nguyện gây hại cho Trần Du chứ tuyệt không muốn thương tổn gì tới Mã Hân.”

“Ừ!” Gulf gật đầu khen ngợi, “Tiểu Mã ca quả nhiên nhạy bén sâu sắc a!”

Mã Hán nhìn trời, cái biệt danh này khởi nguồn từ Triệu Hổ, ấy vậy mà giờ đây cả cảnh cục, ai ai cũng lấy nó để gọi anh.

“Là do người nọ gửi cho Trần Du đoạn ghi âm Tiếng hát nhân ngư kia trước nên……….Mã Hân mới có sự phòng bị sao.” Triệu Hổ vừa dứt lời, đã nghe Trần Dần và Triệu Cần đồng loạt thốt lên, “Tiếng hát nhân ngư?!”

Trong mắt hai người họ dường như đang phát sáng lấp lánh a lấp lánh, biểu tình y hệt những lúc Type đụng đến mấy thi thể cổ quái ha.

Gulf nhìn trời, “Không phải là nhân ngư thật sự, chỉ là thứ âm nhạc trong truyền thuyết thôi.”

“Âyz.” Trần Dần cùng Triệu Cần tụt hứng, Lại là giả sao!

“Đây là một hành động được ăn cả ngã về không.” Gulf đi đến bên cạnh Mew, xem xét những phế tích cháy đen, “Vẫn chưa tới đâu, những hành động khủng bố mấy ngày qua chỉ là hồi chuông báo trước cho người bị nhắm đến thực sự mà thôi.”

Mew gật gật đầu, “Đối với một người mang trong lòng những điều hổ thẹn thì sống giữa tầng tầng sợ hãi còn dằn vặt hơn là vì sợ hãi mà chết đi.”

“Trước là hù dọa ngươi, cho ngươi cảm thấy sợ hãi tột cùng, rồi lại thả ngươi trở về trạng thái an toàn, yên ổn, nhưng cũng chính ở thời điểm ngươi không ngờ tới nhất, khiến cho ngươi chết mà không thể nhắm mắt.” Gulf lắc lắc đầu, ‘Điển hình của sự hận thù tột độ, nhất định là có một nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm.”

“Có thể là báo thù cho Hác Linh hay không?” Mew hỏi.

“Đừng quên.” Gulf nhắc nhở, “Lần đó là tai nạn máy bay, người chết không chỉ có mình Hác Linh đâu.”

“Ý cậu là còn có Lam Kì?’ Mew nhíu mày, “Trần Du ở chỗ Lam Tây trở về liền bị ám hại.”

“Tai nạn máy bay kia……..chúng ta hẳn là phải điều tra sâu thêm một chút rồi.” Gulf cười cười,” Tìm người thực sự biết rõ chuyện.”

Mew gật đầu.

Các cảnh viên vẫn đang bận rộn, cách đó không xa, Trần Dần ngồi trên một tảng đã lớn, nhìn Triệu Cần hai mắt thẳng tắp nhìn chăm chăm hai người Gulf và Mew bàn bạc về vụ án, cùng những người khác đang cặm cụi tỉ mẩn thu dọn hiện trường, tìm kiếm manh mối.

“Cậu hãy thử dỡ bỏ đề phòng, tin tưởng thêm một lần nữa đi.” Trần Dần mở miệng, “Dù sao cũng không tổn thất gì.”

Triệu Cần quay đầu lại nhìn Trần Dần.

Trần Dần chỉ chỉ vào đầu mình, “Bằng trực giác của ta………..họ là những con người đáng tin cậy.”

Triệu Cần cúi đầu im lặng, một lúc sau liền đi tới sau lưng Mew và Gulf, “Tôi có một số việc……..”

Gulf và Mew quay đầu lại nhìn cậu.

Triệu Cần muốn đưa cho cả hai một chiếc di động đã cũ sờn. Gulf và Mew trước đó đã từng thấy trong túi áo khoác của Trần Dần có một chiếc điện thoại mới tinh, nãy còn dùng để tra cứu số liệu. Mà chiếc này thì đã cũ, tuy nhiên lại được nạp điện thực đầy đủ, còn vô cùng cẩn thận mà cất giữ ở sâu trong túi quần.

“Ba năm nay, tôi vẫn luôn mang nó theo bên mình, cước phí hàng năm, nạp điện hàng ngày đều là tôi làm cả. Tôi vẫn hy vọng có một ngày, cô ấy lại gọi điện về.” Triệu Cần mở mục tin nhắn, “Giáo sư Hác là người mà tôi kính trọng nhất, tình cảm giữa hai chúng tôi rất đặc biệt, cô ấy thương yêu tôi, chẳng khác nào một người chị ruột trong gia đình.”

Gulf và Mew đều nhíu mày, Mã Hân cũng từng nói, Hác Linh là một người vô cùng tốt, lại và một thầy thuốc, một nhà nhân loại học có tài, chỉ tiếc là ra đi khi còn dang dở.

“Lần đó, cô ấy rời đi, để tới một hòn đảo nhỏ làm công việc giám định thi thể.” Triển Cần thấp giọng nói, “Nơi đó vẫn có những phần tử nổi loạn còn sót lại, đáng ra không nên đi. Ngày đầu tiên tới nơi, cô ấy có nhắn tin về.”

Gulf và Mew cùng tiến lại xem, nội dung tin nhắn là – [Tiểu Cần, cô vừa mới đáp xuống xong, vượt Thái Bình Dương cảm giác thật tuyệt vời, nhìn hòn đảo nhỏ giữa lòng đại dương xanh thẳm chẳng khác nào một ánh sao trên bầu trời vậy đó.]

“Đây là của ngày hôm sau.” Triệu Cần mở tin kế tiếp.

[Tiểu Cần, tình hình nơi đây không hề thê thảm như cô đã tưởng tượng, cư dân trên đảo rất hiếu khách, cảnh ngộ của họ thật bất công, còn có, cô gặp được một người rất đặc biệt nha.]

“Tin thứ ba.”

[Còn nhớ ngày đó cô từng nói gì không? Đại dương xanh thẳm, hòn đảo nhỏ như một ánh sao trên trời, vậy mà tại nơi đây có thể gặp được người đó, thật là kỳ diệu.]

“Thứ tư.”

[Hôm nay suýt nữa là cô bị phần tử bạo động bắt đi rồi, người nọ rất dũng cảm gọi dân quân địa phương tới cứu cô, lúc về, sẽ dẫn đi gặp em ^-^.”]

“Ngày thứ năm, thì cô không nhắn một tin nào hết.” Triệu Cần nhìn Gulf và Mew, “Ngày thứ sáu, tôi nhận được một cuộc điện thoại.”

“Cô ấy nói gì?” Gulf hỏi.

“Cái gì cũng không nói, chỉ có khóc thôi.” Triệu Cần đè nén âm thanh, “Cô ấy vốn là một người rất kiên cường, rất bình tĩnh, trước giờ tôi chưa từng thấy cô khóc, lại còn khóc tới mức tê tâm liệt phế như thế nữa, sau cùng là một tiếng nổ rất mạnh át sang.”

“Là tiếng nổ máy bay sao?” Mew hỏi.

“Không phải, vì ngoài tiếng khóc của cô ấy ra, tôi không hề nghe thấy những tiếng hoảng loạn cũng không nghe thấy tiếng gió quật của dòng nghịch lưu, ngược lại đầu bên kia có tiếng hải âu kêu, cùng với một âm thanh khác……”

“Âm thanh gì vậy?” Gulf và Mew đồng thanh hỏi.

“Là tiếng cười.” Triệu Cần nhíu mày, “Cô Hác khóc thương tâm như vậy mà bên cạnh lại có người cất giọng cười!”

“Là ai cười, nam hay nữ?”

“Tôi nghe không ra! Kỳ thật là không chú ý đến.” Triệu Cần biểu tình rối rắm, “Khi ấy tôi bị tiếng khóc của cô giáo làm cho bối rối, lúc sau chạy đi báo cảnh sát, bọn họ đều bảo tôi đã nghe nhầm, không ai chịu tin tôi!”

Mew vỗ vỗ bả vai cậu, “Yên tâm đi, hiện tại cả cái chết của Hác Linh, cả vụ tai nạn máy bay đều xuất hiện rất nhiều nghi vấn, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra lại.”

Triệu Cần gật gật đầu, Mew kêu cậu lát nữa theo họ về cảnh cục, lấy những chi tiết đó lưu lại làm lời khai.

“Đại dương xanh thẳm, đảo nhỏ như một ánh sao trên bầu trời a……..” Gulf cảm khái, nở nụ cười.

“Phải.” Mew cũng gật gật đầu, “Lam Kì.”

☆、

Thuật ngữ S-O-R (S-R): thực chất là chuỗi phản ứng [ Kích thích → Tiếp nhận → Hồi đáp ] nhưng do chị Nhã viết là [ Điều kiện – Phản xạ - Hành vi ] nên mình giữ nguyên.

Soredium [sə"ri:diəm] = Sự kích thích.

…………………Hành vi thăng cấp

Thứ có thể thu thập trong đống phế tích cháy đen này chẳng được là bao, cảnh viên khoa giám định kiên trì lật từng tấc đất để tìm kiếm, rốt cuộc cũng phát hiện ra một chuyện khá bất thường. Đó là giữa đống đổ nát có hai chiếc ghế đặt đối mặt vào nhau, bốn phía xung quanh đều đã cháy rụi mà riêng chúng lại hoàn toàn không hao tổn tí gì.

Cảnh viên khoa giám định gom được một ít thứ vụn vụn lưu lại trên bề mặt ghế, cùng với vài dấu vân tay nguyên vẹn và một vệt nửa bàn tay.

Việc tìm thấy những dấu vân tay này đã khích lệ mọi người rất nhiều, vì dù sao đối phương nếu như đã muốn thiêu hủy cả căn phòng tức là hắn đã muốn hủy đi triệt để tất cả mọi chứng cớ, tìm được một dấu vân tay đồng nghĩa với việc nhất định họ sẽ có thêm được đầu mối.

Việc lục soát toàn bộ quả núi tiến hành cho tới tận hừng đông nhưng không thu hoạch thêm được kết quả gì. Phụ cận là khu du lịch thưởng lãm vườn trà mọc hoang dã, thường xuyên có nhiều người tới tới lui lui, rác thải cùng vô số những vật dụng bỏ quên, thất lạc khác của du khách chỗ nào cũng có, căn bản nếu muốn phân loại thực không dễ dàng gì. Vậy nên tất cả nhất trí chờ kết quả phân tích dấu vân tay trước đã.

Tảng sáng, tất cả quy tụ về tại SCI, một tách cà phê, một phần ăn nhẹ lót dạ. Kết quả đã được đặt sẵn ở trên bàn và dấu vân tay nọ cũng tiếp tục không tìm được chủ.

Ở thời điểm mà Gulf bọn họ đang rất chán chường thì người bên khoa giám định lại cấp cho tất cả một tia hy vọng mới – Bàn tay kia rất lớn!

“Bàn tay rất lớn?” Gulf cảm thấy kỳ quái vô cùng, “Cỡ nào?”

“Chính là to một cách bất thường!” Chủ nhiệm bộ phận giám định, tức lão Vương đang đẩy đẩy kính, tuyên bố.

Mew và Gulf rất chăm chú tiếp thu cái nghĩa đen của hai từ “bất thường” này, cảm thấy thú vị rồi đây.

“Áng chừng cỡ người là bao nhiêu?” Type hỏi.

“Nói sao nhỉ……Dựa theo dấu vân tay cùng đường vân ở lòng bàn tay mà ta thu thập được thì hai trang giấy A4 vừa vặn xòe đủ cả 5 ngón tay, mà khoảng cách giữa các ngón cũng tương đối lớn.” Lão Vương hào hứng nói.

“Hai trang?” Krist cầm hai tờ A4 lên so so, cảm thấy có chút khủng bố.

“Tay lớn như vậy, cỡ người tính ra ước chừng hai mét là ít?” Type khua tay múa chân mô tả một chút rồi hỏi Gulf, “Còn nhớ cái lần chúng ta qua Mỹ đi coi bóng rổ không?”

Gulf gật đầu, “Đúng vậy, cái áo thi đấu mua làm quà cho Dương Dương lúc giở ra chẳng khác gì một cái chăn.”

Mew nhìn lão Vương, “Ý của chú là chúng ta đang kiếm một tên hung thủ khổng lồ cao tầm 2m1 nặng tầm 132 kg ư?”

Tất cả mọi người ngửa mặt lên trần tưởng tượng một chút.

“Nếu có người mang dáng vẻ như vậy thì cục quản lý rừng không có lý gì là không phát hiện ra đúng không?” Gulf cảm thấy không lý giải nổi.

“Có thể tên đó chỉ có mỗi tay là to thôi thì sao?” Triệu Hổ hỏi, “Tức là dáng người không cao lớn lắm nhưng tay lại phát triển đặc biệt ấy?!”

Type cho Triệu Hổ nửa con mắt, “Giống như Mickey Mouse?”

Triệu Hổ vừa định gật đầu thì Mã Hán ở phía sau bạt một cái, Triệu Hổ xoa xoa ót, “Thế gian muôn hình vạn trạng, có cái gì là không đâu.”

Gulf nghĩ nghĩ, đột nhiên thủ thỉ, “Quasimodo?”

Mew buồn cười ngắm người kia, “Mèo nhỏ, ý tưởng rất lãng mạn.”

Gulf lắc đầu, cảm thấy tình tiết đang bị đẩy sang hướng tưởng tượng hóa.

“Cũng xem như là một manh mối, chúng ta tiến hành điều tra tiếp đi.”
Mew chuyển tư liệu qua cho Tương Bình, nhìn thời gian, “Mọi người cũng đã mệt, trở về ngủ lấy bốn tiếng, sau bữa trưa quay lại tập hợp, chúng ta cùng thảo luận vụ án!”

“Rõ!”

Mọi người đồng loạt tản đi, Gulf khẽ ngáp một cái, lắc lư ra tới cửa thì đụng phải sếp Bao, “Không có thời gian cho hai đứa nữa đâu, nhanh nhanh xuất phát!”

Bao Chửng thúc giục.

Gulf và Mew đã muốn mệt rã rời, nghiêng nghiêng đầu hỏi ông, “Đi chỗ nào ạ?”

Bao Chửng trừng mắt với Gulf, “Ta đã sớm nhắc hai đứa là hôm nay ở hội trường đại học y tổ chứ hội thảo nghiên cứu chuyên đề về tâm lý học, cậu phải lên diễn thuyết, đúng chứ!”

“Á…….” Gulf hoàn toàn quên sạch sẽ luôn, ôm mặt rầu rĩ ca cẩm, “Số mình cực khổ quá.”

“Khổ cũng phải đi!” Bao Chửng đem một xấp tư liệu dúi cho Mew, “Mã Hân và Trần Du sẽ đi cùng hai đứa.”

“A?” Mewkhó hiểu, “Hai cô nhóc ấy theo bọn cháu làm gì?”

“Họ là hai nhân vật mấu chốt trong vụ án lần này, không phải sao?” Bao Chửng cười cười, “Tụi nhỏ ở dưới sảnh rồi, lẹ lẹ lên.” Hoàn tất nhiệm vụ, Bao Chửng sảng khoái rời đi.

Gulf tâm không cam tình không nguyện mặc kệ Mew tha vào thang máy tha đi. Cả hai cố gắng tự an ủi, dù sao cũng một công hai lợi tức, tiện đường thăm dò vụ án cũng tốt.

Gulf và Mew ở trên xe cố gắng chợp mắt. Mã Hân lái xe đưa tất cả tới trường đại học. Cả cô lẫn Trần Du đều nhắm nhắm chiếc xe của Mew từ lâu rồi, bữa nay mới được thực sự trải nghiệm.

Buổi diễn thuyết bắt đầu diễn ra từ lúc 9 giờ, khi Gulf bọn họ tới vừa vặn thời gian họ nghỉ giải lao. Không khí trong trường hôm nay thực náo nhiệt, tràn đầy sức sống.

Vì xe không thể tiến vào sân trường nên bọn họ đậu xe ở bãi đỗ, rồi xuống xe đi bộ. Mặc dù không gọi điện báo cho trường cử người xuống đón nhưng mới được vài bước trong sân, thì chẳng mấy……….Trần Du đã bị phát hiện!

Dù sao người ta cũng đường đường là bóng hồng danh giá của một ban nhạc nổi tiếng, rất nhanh bị vây kín bởi một đám người, hết bắt tay rồi lại kí tên.

Gulf cùng Mã Hân lách lách người thoát ra rồi chạy đi trước. Còn Mew ở lại hỗ trợ Trần Du đi lối khác, thuận tiện thăm dò một chút tình hình ở đây. Hai bên hẹn lát nữa sẽ gặp nhau ở hội trường diễn ra buổi diễn thuyết.

Gulf và Mã Hân tới gần khu hội thảo mới biết lần quy tụ này được tổ chức có quy mô không hề nhỏ chút nào. Mà vị trí phụ trách đứng ở cửa lớn chào hỏi mọi người lại chính là Dư Tiểu Phượng.

Từ xa Gulf đã nhìn thấy cô nàng trong trang phục nghiêm chỉnh đang trả lời phỏng vấn, nghi hoặc hỏi Mã Hân, “Dư Tiểu Phượng sao lại có mặt ở đây? Mà hội thảo trường học kiểu gì mời tới nhiều phóng viên đến vậy?”

“Em cũng điện hỏi thăm các thầy rồi, Dư Tiểu Phượng với Tiết Cầm đều chuyển khoa, họ lái sang ngành tâm lý học giữa chừng. Cô nàng vừa có dáng vẻ thu hút, vừa thích khoe khoang chơi trội, hồi trước cũng đã từng góp tên trong một scandal của một anh chàng nổi tiếng nào đó, cho nên chính em cũng thắc mắc là cô ta muốn làm nhà tâm lý học, muốn chen một chân sang thế giới giải trí hay là làm công tác đối ngoại cho trường nữa đây.” Mã Hân nhún nhún vai, “Có điều bữa nay Tiết Cầm bận không thể tới cho nên chỉ có một mình cô nàng làm đại diện thôi.”

Gulf gật gật đầu, lúc này, rìa ngoài đám đông phóng viên có hai người nước ngoài, tay ôm máy ảnh. Nhưng có vẻ như họ không hứng thú lắm với Dư Tiểu Phượng, nên chỉ đứng đó ngó ngó nghiêng nghiêng, dường như còn đang chờ đợi.

Gulf cảm thấy hai người này có chút quen mặt, nghĩ nghĩ, nhíu mày, “Sao lại là bọn họ chứ?”ಠ╭╮ಠ

Hai tay phóng viên nước ngoài kia vừa quét thấy Gulf liền vội vàng chạy tới nhiệt tình chào hỏi, “Tiến sĩ Gulf!”

“Ai vậy a?” Mã Hân nhìn thấy hai cơn lốc sắp sửa phóng qua thì tò mò hỏi Gulf.

“Phóng viên và chủ biên.” Gulf đáp, “Là người bên trang tin tức xã hội chứ không phải là loại tờ báo viết về giải trí đâu.”

“Sao bọn họ biết anh?” Mã Hân không thoải mái.

“SCI từng điều tra, giải quyết một vài vụ án quốc tế, họ là những người đưa tin, lúc ấy có chút qua lại.” Gulf thấy hai vị kia đang hào hứng chạy lại càng gần thì hơi nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở Mã Hân, “Họ rất nhạy bén, đừng để lộ ra chuyện vụ tai nạn máy bay biết không.”

“Dạ.” Mã Hân gật đầu.

“Tiến sĩ Gulf!” Người tới trước là vị phóng viên tuổi cũng đã phải tầm bốn đến năm mươi, nhiệt tình chào hỏi bọn họ. Người theo sát phía sau còn chưa kịp thở đã nâng máy ảnh lên chụp tạm mấy tấm.

Gulf giới thiệu qua một chút về hai người. Thomas và Jack, đều là những tay máy có thâm niên.

Thomas bỗng nhiên tiến sát lại, nhỏ giọng hỏi Gulf, “Thế nào rồi? Đã có manh mối?”

Gulf hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn y, “Manh mối gì vậy?”

“Hắc hắc, đừng giấu mà tiến sĩ Gulf, cậu không phải đang tra lại vụ tai nạn máy bay năm đó hay sao?” Thomas nói nhỏ, “Không nắm được tin tức tôi cũng chẳng mất công mò sang đây!”

Gulf nhướn mày, “Anh nghe tin này ở đâu ra thế?”

“Có người nhắn tin báo cho tôi……….” Thomas mở di động ra đưa cho Gulf xem.

Gulf tiếp nhận, tin nhắn có viết – ▼Tai nạn máy bay ba năm trước đây là một âm mưu, hãy đến thành phố S, SCI đang điều tra lại vụ đó, tin này tuyệt đối có giá trị.

Gulf nhíu mày, địa chỉ người gửi tin nhắn này – Chính là kẻ đã gửi tin cảnh cáo SCI, đừng tiếp tục can thiệp.

Gulf có chút mờ mịt, tại sao hắn phải vừa thông báo cho phóng viên quốc tế có tiếng tới phỏng vấn vừa cảnh cáo bọn họ không được tái điều tra? Hung thủ rốt cuộc đang tính toán cái gì?

Còn một thứ nữa khiến Gulf rất để ý – Hai lần gửi tin này một là y viết bằng tiếng Thái, một y viết bằng ngoại ngữ, phong cách rất khác biệt! Lại phân liệt nữa sao?

“Có thể bật mí chút đỉnh được không?” Thomas cười hì hì hỏi Gulf, “Đội trưởng Mew đâu rồi? Mãi chưa nhìn thấy cậu ấy.”

Gulf nhún nhún vai, “Tôi nghĩ hai người bị ngươi khác đùa giỡn rồi, án hiện tại chúng tôi điều tra là án phân thây chứ tai nạn hàng không nào.”

“Phân thây?” Thomas kinh ngạc.

“Kỳ lạ là hai người lại tin tưởng loại tin nhắn này rồi cư nhiên chạy tới đây, mà không hề gọi điện hỏi trước.” Gulf cười nói đầy hàm ý, “Loại tin tức này giống với trêu đùa còn hơn là sự thực.” Nói xong, mang theo Mã Hân rời đi.

Dư Tiểu Phượng đang bước xuống cầu thang, tiếp đón, bắt tay với Gulf, “Tiến sĩ Gulf, anh đến thật tốt quá.”

Gulf cười cười, Dư Tiểu Phượng lại nhìn sang Mã Hân, “Sao cậu cũng tới đây?”

“Tôi là người dẫn đường.” Mã Hân cười hì hì, “Đúng rồi, ngày hôm qua chủ nhiệm khoa suýt nữa thì mất mạng, cậu biết không?”

Dư Tiểu Phượng sửng sốt, “Cái gì……….suýt chết? Không phải chỉ có chuyện Tiết Cầm gặp phải biến thái sao?”

“Đúng vậy.” Mã Hân gật gật đầu, “Kế sau Tiết Cầm, chủ nhiệm cũng gặp họa luôn. Có phải các cậu đã từng chung tay làm một chuyện xấu xa gì đó nên bây giờ mới có người tìm đến báo thù hay không?”

“Không…………Không thể nào!” Dư Tiểu Phượng vội vã lắc đầu, “Đừng nói bừa!”

Mã Hân nhún nhún vai, “Tôi hỏi cũng là vì lo lắng ấy cậu thôi, hôm qua còn cùng nhau ăn phải thức ăn kẹp ngón chân cái còn gì, cẩn thận vẫn hơn.”

Trên gương mặt Dư Tiểu Phượng lộ ra biểu tình đầy phức tạp, không rõ đó là sự xấu hổ, lúng túng, lo âu hay là một thoáng kinh hoàng, tóm lại cô nàng rất nhanh lướt qua những ánh nhìn đầy tò mò của những tay phóng viên rồi cùng Gulf bọn họ tiến vào hội trường.

Trước khi đi vào, Gulf còn quay đầu lại nhìn Thomas và Jack vẫn đứng ở bậc thang tầng dưới, Thomas đang dùng điện thoại để nhắn tin.

Trong lòng Gulf khẽ động, cũng lấy máy ra nhắn cho Mew một tin.

Lúc này, Mew và Trần Du còn đang vướng mấy fan nữ sinh chưa tới giờ lên lớp, vô cùng nhiệt tình đòi dẫn cả hai đi thăm quan toàn trường.

Trần Du hỏi, học y có phải sẽ có môn giải phẫu hay không? Dùng thi thể thật sao, có thể nhìn một chút không?

Các cô nhóc đều cười, nói thi thể rất quý giá cũng rất hiếm hoi, chỉ khi có tiết mới được phép tiếp xúc mà thôi.

Trần Du rất thông minh, khéo léo đưa đẩy đề tài cuộc nói chuyện sang những đồn thổi, truyền kì trong trường, cô bảo mình sắp tới sẽ nhận vai diễn là một sinh viên y khoa trong một bộ phim kinh dị, cho nên đến để thử nghiệm cảm giác thực tế.

Mấy cô gái nghe thế liền nhao nhao lên, em một câu, chị một câu, cùng Trần Du nói về những “Quái sự” nổi tiếng được truyền miệng trong trường. Mew lẳng lặng đi ở bên nghe bọn họ kể chuyện, có một đoạn khiến cho anh thực chú ý.

“Có hai giảng viên tự sát ư?” Mew tò mò, “Xảy ra khi nào thế?”

“Ba tháng trước ạ.” Mấy nữ sinh thấy anh trai áo trắng siêu ưa nhìn cất giọng, đều tò mò, Anh ấy là trợ lý của chị Trần Du sao? Hay là người đại diện? Có khi nào…………là nam diễn viên đóng cùng chăng?

“Có thể nói rõ hơn không?” Trần Du hỏi, “Vì sao họ lại tự sát thế?”

“Dạ, một người là thầy Lưu dạy môn giải phẫu cho tụi em, thầy ấy nhảy lầu.” Các nữ sinh giải thích cho Trần Du và Mew, “Còn một người là thầy Vương dạy về bệnh lý, bị chết đuối trên sông.”

“Chuyện của thấy Lưu là kỳ quái đáng sợ nhất, bữa đó chúng em đang trong giờ lên lớp, học được nửa tiết chả hiểu vì sao thầy ấy liền mở toang cửa sổ ra rồi lao xuống.” Các cô gái đều tận mắt chứng kiến sự việc, lại kể, “Phòng thực hành giải phẫu là ở tầng năm, ngã xuống rồi nhưng thầy vẫn còn hô hấp, nên mọi người liền đưa thầy ấy đi cấp cứu ngay, nhưng đêm đó thầy vẫn không qua khỏi!”

“Đang học dở chừng thì đột nhiên nhảy xuống?” Mew cảm thấy khó hiểu, “Không có dấu hiệu báo trước sao?”

“Không có a!” Mấy cô gái lắc đầu khẳng định, “Tụi em cả lớp 30 người đều nhìn rõ mà!”

“Còn người giảng viên bị chết đuối thì sao?” Mew hỏi, “Do đâu mà mọi người cũng nói ông ấy tự sát.”

“Thầy ấy chết đuối dưới cái lạch thoát nước của trường.” Các nữ sinh đáp, “Lạch nước cao được bao nhiêu phân mà có thể chết đuối kia chứ?”

“Đúng vậy, mọi người đều hoài nghi thầy ấy bị lên cơn đau tim đột ngột nên bị té xuống đó, rồi ngạt nước mà chết.”

“Với cả, đã nửa đêm rồi thầy ấy chạy tới chỗ cái lạch thoát nước để làm chi?”

“Hiệu trưởng thông cáo thế nào?” Mew hỏi, “Đều xác định là họ tự sát?”

“Dạ phải, cảnh sát cũng đã tới điều tra, kết án vẫn là tự sát thôi!”

“Trước đó họ có bị khủng bố tinh thần gì không ta?” Trần Du thắc mắc.

“Hai thầy ấy lúc trước đã từng có hiện tượng như bị quỷ ám ấy!”

“Mấy nhóc học y cơ mà? Vẫn mê tín thế sao?” Mew cảm thấy buồn cười.

“Cái chính là chuyện diễn ra quỷ dị lắm, có một lần đang ở trên lớp, thầy Lưu bỗng nhiên cởi giầy ra rồi tự đập vào mặt mình, đập tới nỗi sưng vù luôn, miệng thì lảm nhảm, ‘Đều tại ngươi, đều tại ngươi, tự làm tự chịu”!”

Trần Du mở to mắt, “Thật bất thường!”

“Đúng chứ?” Các cô gái như được cổ vũ tinh thần, “Còn thầy Vương a, tuổi tác cũng đã cao, thế mà ngày đó lõa thể, chẳng mặc bất cứ một cái gì chạy khắp trường! Lúc sau suýt bị đâm đơn kiện!”

“Cuộc sống trong trường mấy đứa thật phấn khích quá đi!” Trần Du cảm thấy tâm tình rất hào hứng.

“Thầy Lưu còn từng tự sát một lần rồi, nhưng bị vợ thầy ấy phát hiện cứu mạng đúng lúc. Thầy Vương cũng từng muốn nhảy lầu, nhưng nhà trường can mãi cũng lại thôi!”

“Vì sao đang yên đang lành họ lại muốn tự sát hết lượt thế nhỉ?” Trần Du khó hiểu, “Thầy hiệu trưởng đối đãi lương thưởng cũng không đến nỗi nào chứ?”

“Còn rất tốt là đằng khác.” Các nữ sinh lắc đầu, “Cả hai thầy ấy suốt ngày lẩm bẩm một mình cho nên mọi người vẫn nghĩ họ bị quỷ ám! Chứ họ làm bài kiểm tra tinh thần cũng không có vấn đề gì đâu!”

Mew đối với cái chết của hai vị giảng viên này có phần hứng thú, liền gửi tin nhắn cho Tương Bình kêu cậu tra một ít tư liệu để đọc xem sao. Vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Gulf, mở ra, rồi khẽ nhíu mày.

Trong hội trường, cuộc hội thảo và nghiên cứu tâm lý học lại tiếp tục diễn ra, chủ yếu là nghe nói chuyện.

Gulf chịu đựng không ngáp lên, ánh mắt cầm cự không díp xuống. Hiện tại, nhu cầu cấp thiết của cậu là phải có một ly cà phê trợ giúp tỉnh táo bay tới cứu mệnh. May mắn, Mã Hân giật mình nhìn thấy rồi lén lén chạy ra ngoài một lát, đến khi chạy về, trên tay cầm theo một cốc lớn cà phê mới pha.

Gulf uống một ngụm trước để lấy lại tinh thần, sau mới hỏi Mã Hân, “Ở đâu ra thế?”

“Xin tạm ở phòng hội đồng một ít.” Mã Hân có chút đắc ý, “Nơi này em thuộc làu làu! Với cả, vừa nãy em còn chôm được một chuyện.”

Gulf dần dần cảm giác được hiệu quả của vị cà phê, hỏi, “Chuyện gì?”

“Em cố ý đi bằng lối cửa sau, nghe được Dư Tiểu Phượng cãi nhau với chồng qua điện thoại!” Mã Hân lấy ra di động đưa cho Gulf, “Đã ghi âm toàn bộ.”

“Thông minh!” Gulf đeo tai nghe, Mã Hân thao tác mở tập tin.

Mặc dù, Dư Tiểu Phượng rõ ràng đã cố ý hạ giọng nhưng sự kích động trong âm điệu của cô nàng vẫn là không thể không chế. Độ cao thấp của âm thanh là thứ mà máy ghi âm thu lại chính xác nhất.

Dư Tiểu Phượng nói với người ở đầu bên kia, “Anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói là mọi thứ đều không có liên quan gì tới tôi, anh đừng có làm như một âm hồn mãi vẫn không siêu thoát mà bám lấy tôi như thế!”

…………Một thoáng yên lặng, dường như là người kia đang hồi đáp.

“Không phải tôi, là chủ ý của Khả Tình!”

………….Lại ngắt quãng.

“Tôi nói cho anh biết, đừng có một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tôi đã đưa cho anh rất nhiều tiền rồi!”

Gulf và Mã Hân liếc mắt nhìn nhau – Tiền?

“Chuyện ngày đó anh cũng có một chân! Hiện tại cảnh sát còn chưa tra được đến anh cho nên muốn vơ vét tài sản của tôi sao?! Tôi nói để anh hay, muốn cầm tiền rồi cùng Trần Khả Tình bỏ trốn ư, không đời nào tôi để cho anh đắc ý được như vậy, cùng lắm thì chết cả đôi!”

…………..Đối phương tiếp tục nói gì đó khiến Dư Tiểu Phượng kích động gầm lên, “Giết tôi? Chỉ bằng anh sao, tự mình đi chết đi!”

…………..Điện thoại đã ngắt.

“Thật dữ dội a!” Gulf nhìn Mã Hân, “Nội dung cuộc hội thoại cũng rất thú vị!”

Lúc này, nhìn qua Dư Tiểu Phượng đang ở một bên chuẩn bị, dường như sắp tới sẽ lên nói a.

“Cô nàng cũng muốn diễn thuyết?” Gulf hỏi Mã Hân.

“Có thể thể hiện đương nhiên cô ta sẽ không bỏ lỡ đâu.” Mã Hân gật gật đầu. Khi lên bục, Dư Tiểu Phượng bước đi rất nhẹ nhàng, gương mặt tươi cười tràn đầy sự tự tin giống như chuyện vừa nãy chưa từng phát sinh qua vậy. Cô nàng dường như rất hài lòng với những tràng vỗ tay ở phía dưới, điều chỉnh độ cao của mic xong xuôi, liền nở nụ cười bắt đầu.

Tuy rằng, một tràng phát biểu của cô không có sự liên quan đáng kể nào tới tâm lý học cả nhưng bộ dáng xinh đẹp cùng với sự khôi hài trong diễn đạt đã thu về rất nhiều sự chú ý cùng những tiếng vỗ tay của thính giả.

Gulf nhíu mày, “Dư Tiểu Phượng này có tố chất tâm lý của hung thủ a.”

Mã Hân cười cười, “Cũng có tố chất của một bác sĩ nữa, cô nàng và Trần Khả Tình đều thuộc loại người có năng lực khống chế tâm tình, có thể xếp vào dạng phụ nữ mạnh mẽ.”

Đang muốn chăm chú nghe cô nàng phát biểu một chút thì bỗng nhiên Dư Tiểu Phượng cứng miệng, cau mày, cố gắng cử động môi, lại nói không ra một chữ.

Mã Hân khẽ nhíu mày, “Hình như có vấn đề.”

Kế đó, Dư Tiểu Phượng ôm lấy cổ họng mình, vẻ mặt lộ ra sự thống khổ, người nghe dưới hội trường cũng bắt đầu nhốn nháo. Cuối cùng, cô nàng run rẩy ngã xuống đất, vẫn không ngừng giữ chặt lấy cổ họng mà run run. Các giảng viên y khoa hàng đầu vội vọt lên xem xét tình trạng của cô, dù sao ở đây không thiếu gì thầy thuốc, những người còn lại thì nhanh chóng gọi xe cứu thương.

“Dường như là trúng phải loại độc kích thích thần kinh.” Mã Hân nói với Gulf, “Hoặc là não bộ bị tác động rất mạnh.”

Tình trạng của Dư Tiểu Phượng càng lúc càng không ổn, chờ tới lúc xe cứu thương có mặt, cô đã lên cơn co rút, không thể hô hấp.

Sau khi Dư Tiểu Phượng được nâng lên xe, đưa thẳng vào phòng cấp cứu, có vài vị giảng viên ở lại trường tiến đến nói với Gulf, “Nhất định là trúng độc, tôi hửng được thứ mùi hăng hăng, e rằng đó là thạch tín.”

“Trúng độc ư?” Mã Hân ai mắt mở lớn, “Cô ấy vừa rồi có nếm qua thứ gì đó không ạ?”

“A………là nước khoáng!” Mấy cộng tác viên bên cạnh Dư Tiểu Phượng đều nói, “Mua từ máy bán tự động.”

“Chai nước đó đâu?” Gulf hỏi, mọi người lập tức đi tìm, nhưng tới lui vẫn chẳng thấy đâu.

“Mèo nhỏ.”

Lúc này, Mew cũng cùng Trần Du chạy tới, “Có chuyện gì thế? Tôi thấy có xe cứu thương.”

“Dư Tiểu Phượng bị người hạ độc, đối phương lần này ra tay dường như không còn chỉ là đùa giỡn nữa, rất có thể cô ta sẽ chết.” Gulf nói xong, lại hỏi Mew, “Thứ tôi bảo, cậu lấy được chưa?”

Mew gật gật đầu, giơ ra, đó là một cái di động. Loáng thoáng Mã Hân nhớ lại, không phải thứ này giống hệt với chiếc Iphone của tay phóng viên tên Thomas vừa nãy hay sao.

Trần Du hướng cô nháy nháy mắt mấy cái – Mew đội trưởng cũng biết trộm đồ nha! Ra tay rất lẹ!

Gulf mở di động ra xem mục tin nhắn, cái mới gửi gần nhất có ghi – Có chắc không vậy? Gulf phủ nhận a.

“Người nhận lưu là XXX a.” Gulf cười cười, liếc sang Mew, “Sao lại thần bí vậy nhỉ?”

Mew gửi số điện thoại cho Tương Bình tra, Gulf hoàn toàn “vứt bỏ mặt mũi” mà xem lén các đoạn tin nhắn khác. Lúc xem xong khóe miệng lấp lửng cười cười.

Lúc này, mọi người từ trong hội trường đi ra, Gulf đưa điện thoại cho một vị giáo sư tuổi tác cũng tương đối lớn, “Thầy ơi, em nhặt được một cái di động.”

Vị giáo sư vừa mới cầm được thứ đó trên tay còn đang định hỏi thì Gulf bọn họ đã sớm chạy mất tiêu rồi.

Khi mọi người tới được bệnh viện thì bác sĩ cấp cứu tiếc nuối báo tin, Dư Tiểu Phượng đã chết.

Gulf cau mày có chút khó tin, “Đã chết?”

Vị bác sĩ gật đầu, “Đây là một án mạng, cô ấy trúng độc mà chết, phán đoán bước đầu là như vậy còn cụ thể vẫn nên chờ kết quả giải phẫu bên pháp y, có thể tìm được loại độc lưu lại trong dịch dạ dày đó.”

Mọi người gật đầu, sau khi vị bác sĩ rời đi, tất cả tụ lại một chỗ, “Không hợp lý! Một chút cũng không hợp lý!”

“Đúng vậy, chuyện lần này đột nhiên giống như hành vi được nâng cấp vậy.” Mew cũng nhìn ra chỗ không thích hợp.

“Chẳng lẽ lại là đánh nhanh diệt gọn?” Gulf nhíu mày, “Là hai hung thủ, hai cách thức gây án hay là cùng một phe, giết người diệt khẩu tung hỏa mù với chúng ta?”

Mọi người vẫn đang chìm trong đống nghi hoặc khó lý giải thì điện thoại của Mew vang lên, một dãy số lạ gọi tới. Nhấn nút nghe, giọng nói của đối phương đã qua máy biến âm truyền sang, cũng chỉ có một câu duy nhất, “Sắp tới, còn có rất nhiều người sẽ chết!” Nói xong điện thoại bị ngắt.

Mew nhìn Gulf , Gulf nhẹ nhàng sờ cằm, “Có lẽ, không chỉ có một người ra tay báo thù.”

CHUYỂN VER
Bản Gốc : SCI Mê Án Tập

➩Bản chuyển thể đã có sự cho phép của Tác Giả dịch SCI!

⇢Không tự ý mang Bản Chuyển Thể đi bất cứ đâu,nơi nào! khi chưa xin phép với TG Chuyển Ver

⇢ Không nói năng hay nói xấu về NV trong chuyện!

⇢ Bản Chuyển Thể giống bản gốc 98%

⇢ 2% còn lại TG Chuyển Ver chuyển ý lại!

➩ Bản gốc của Bạn Trung Quốc nên Bản Chuyển Ver không hoàn toàn là Quốc Gia của NV trong Bản Chuyển Ver!

➩ Ý Nào trong Bản Chuyển Ver bạn không hiểu có thể hỏi,Không buôn lời xấu với Ý Nghĩa của bản Chuyển Ver!

➩ Có lỗi trong Chuyển Ver thì hãy báo cho Ta,để ta chỉnh sửa lại!

⇢➩ Cảm Ơn vì đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro