Đầu mối chết người + đá chìm đáy biển + dây chưa bị đứt + Phân tích vụ án
Đầu mối chết người
Mew cùng Gulf vừa về tới SCI thì thấy trong phòng làm việc tụ tập rất nhiều người.
"Đang làm gì thế?" Mew khó hiểu bước vào.
"Đội trưởng, khủng khiếp quá a!" Tương Bình quay lại Mew hét thảm, Gulf cùng Mew nhìn nhau, vội vã chạy tới xem, chỉ thấy Tương Bình chỉa chỉa vào tư liệu bên trong một cái máy tính, "Anh xem, tôi vừa tìm ra mấy thứ tư liệu trong máy tính của hắn."
Mew cùng Gulf liếc mắt nhìn nhau, vội vã chạy qua nhìn, Tương Bình xoay màn hình chiếc máy vi tính mà nhân viên phòng giám định mang về cho hắn hướng về phía Gulf cùng Mew.
"Chiếc máy vi tính này có mật mã." Tương Bình nói, "Biết mật mã là gì không?"
Gulf cúi đầu nhìn chiếc máy vi tính một chút, khẽ nhíu mày, hỏi lại, "Nationalsozialist?" (1)
"Lợi hại a." Tương Bình nhìn Gulf, rất nhanh gõ một chuỗi kí tự vào, "Không hổ là tiến sĩ Gulf a, tôi phá mất nửa tiếng đó!" Đang nói chuyện, máy vi tính đã tự động đăng nhập, màn hình từ từ hiện ra, mọi người nhìn vào đều nhíu mày, hình nền là một màu hồng, bên trên có một hình tròn màu trắng, và trong hình tròn đó là một ký tự "卐" (2), nhìn vào phi thường chướng mắt.
"Người này theo phát xít?" Liễu Thanh mở to hai mắt hỏi, "Tôi còn tưởng không có phát xít chứ!"
"chính xác là không có phát xít." Gulf nói, "Chủ nghĩa phát xít mới là sự phát triển của chủ nghĩa phát xít cũ, mà ở Đức, phát xít đã bị nghiêm cấm, hiện tại thứ gọi là phát xít mới, bất quá cũng chỉ là một số ít các phần tử cực đoan cùng phần tử bài ngoại (3), ngay cả ở Nhật Bản phát xít cũng không còn tồn tại, chỉ còn một số ít cực hữu (4) có tư tưởng cực đoan quân phiệt. Tại Trung Quốc, phát xít căn bản không có điều kiện sinh tồn phát triển, cũng không có nền tảng căn bản. Ở trong nước mà thờ phụng chủ nghĩa phát xít, chỉ chứng tỏ được sự ngu ngốc và hiếu chiến của sinh viên này. Hiện nay, những sinh viên nào thích đeo trang sức hình đầu lâu thì độ hứng thú với Hitler đương nhiên cao hơn nhiều so với Gandhi (5)."
"Bên trong máy vi tính của hắn đúng là có nhiều thứ kinh khủng." Tương Bình mở máy vi tính ra, "Quả thực là tín đồ của chủ nghĩa quân phiệt, từ tin tức nghiên cứu mấy hiện tượng siêu nhiên bình thường cho đến phim ảnh khủng bố, còn có phim cấm, cùng một ít báo cái nghiên cứu về chủ nghĩa phát xít mới."
"Có tư liệu gì về mấy người bị giết không?" Gulf đột nhiên hỏi, "Nhìn cậu kích động như vậy, hẳn là có thứ gì đó khủng khiếp hơn nữa?"
Tương Bình bất đắc dĩ thở dài, "Tiến sĩ Gulf, đúng là không thể gạt anh được, có thứ rất kinh khủng ... Bất quá xem thì rất khó chịu."
"Xem." Mew giục Tương Bình.
"Ok, ở đây tìm được vài đoạn video, đã xem sơ qua, so với Dự án Phù thuỷ Blair (6) còn có hiệu quả nghệ thuật hơn a." Tương Bình nhíu mày nói, vừa nhấp chọn vào đoạn video, "Đây là toàn bộ những gì người bị hại phải trải qua."
"Đều quay cả sao?" Gulf cùng Mew giật mình hỏi.
"Tự xem xem." Tương Bình lắc lắc đầu gõ nhẹ vào bàn phím, thì thấy trên màn hình đã di động, tuy có hơi rung nhưng chất lượng hình vẫn rất rõ ràng.
"Hẳn là sử dụng DV (7) để quay."
"Phải, bọn tôi ở trong nhà Lưu Tung tìm được loại DV này." Mã Hán lấy từ trong túi vật chứng một cái DV ra đưa cho Mew cùng Gulf xem.
Lúc này, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một lá cờ phát xít, sau đó màn ảnh có chút di động.
"Là ở bên trong căn nhà đó!" Liễu Thanh nói.
Lúc này, chợt nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết.
Sau đó, màn ảnh lại di động, bên trong xuất hiện ba nam sinh đang cầm dao, bọn họ đang kịch liệt đánh nhau, đồng thời không ngừng đâm chém loạn xạ.
Mew cùng Gulf nhíu mày, "Những sinh viên này tự giết nhau sao?"
Không bao lâu, sau khi trận chén giết tàn nhẫn kết thúc, mấy nam sinh này đều té lăn quay trên mặt đất.
Lúc này, hình ảnh lại di động, giống như người cầm máy quay đang đi tới trước mặt những người bị hại, gương mặt của bọn họ càng ngày càng gần.
Bên trong màn hình, xuất hiện khuôn mặt đang ngửa lên cùng ánh mắt mê man trống rỗng của người chết, cùng với... vẻ tươi cười đang dần dần hình thành ... Sau đó, màn hình bỗng rung lắc mạnh -- giống như có người đang cười, cười đến không thế khống chế mà run lên.
Lúc này, bên ngoài có tiếng nói vang lên, "Nhanh lên một chút..."
Sau đó, chiếc máy quay được mang ra xa rồi cố định lại. Một người đàn ông che mặt, mặc quân phục màu đen đi vào trong màn hình, hắn dùng đao cắt đứt ngón tay của người chết, thả vào trong bình formalin, chính là một trong số những chiếc bình Quách Thành mang đến.
Rất nhanh, màn hình tắt phụt, đoạn phim kết thúc.
Đoạn video thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, quá trình cùng thủ pháp so với cái thứ nhất không mấy khác biệt, chỉ là hình ảnh càng thêm đẫm máu, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn mà thôi... Tất cả mọi người thấy có chút buồn nôn.
"Biến thái a." Liễu Thanh không khỏi thốt lên, "Thật là biến thái!"
"Mèo Nhỏ, thấy thế nào?" Mew hỏi Gulf.
"Ừm... Hình như có hai người." Gulf vuốt cằm, nói, "Một người hô người kia nhanh lên một chút... Một người cắt bộ phận trên thi thể, tựa hồ người quay và người ra tay cắt thi thể là một, còn chân chính chỉ huy là người kia.
"Chính xác, Tương Bình, người này cùng Lưu Tung là một sao?" Mew hỏi Tương Bình.
"Đúng a." Tương Bình đem bản đối chiếu trên máy vi tính ra cho Mew xem, từ kết cấu cơ thể có thể thấy, người đàn ông đeo mặt nạ này, chính là Lưu Tung.
"Quả nhiên còn có một người phía sau sao." Mew nhíu mày, "Giọng nói kia, có phải giọng của Quách Thành không?" Mew hỏi Tương Bình.
"Không phải a." Tương Bình đem đoạn âm thanh thu lại khi Mew cùng Gulf hỏi chuyện Quách Thành trong phòng thẩm vấn cùng đoạn âm thanh này đi so sánh, kết quả vẫn là, hoàn toàn bất đồng.
"Hoàn toàn bất đồng sao?" Mew nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi nói, "Hiện tại đầu mối duy nhất chính là người thần bí này, đi xem xem từ những thứ Lưu Tung để lại có thể tìm được tung tích người này không!"
Tất cả mọi người gật đầu, Mew cùng Gulf ngồi xuống hỏi Tương Bình, "Mấy đoạn trò chuyện kia thì sao?"
"Hô..." Tương Bình bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi đọc hết lịch sử trò chuyện của Lưu Tung rồi, mất cả nửa ngày, tiểu tử này thường trò chuyện trên một diễn đàn cá nhân, đều là về phát xít a, chủ nghĩa quân phiệt các loại... Nói trắng ra thì đa số đều là đám thanh niên ngu muội, nhưng kể ra thì cũng không có nội dung gì đáng nói."
"Người kia phi thường cẩn thận." Gulf nói, "Hắn đem mọi đầu mối phía Lưu Tung này chặt đứt, có thể thấy được hắn đã lên kế hoạch cho Lưu Tung chịu tội thay từ trước, mục đích lớn nhất là, để Lưu Tung phải chịu oan."
"Lưu Tung ngày đó vì sao ở nơi đông người phát điên, trên người còn mang theo thương tích?" Mew hỏi, "Tựa hồ là muốn chúng ta chú ý a."
"Rất có thể." Gulf cau mày, nói, "Lần này Nam Thành phân cục chuyển vào thành phố S, án tử này cũng thuộc quyền của chúng ta, Lưu Tung lại nhằm đúng lúc này mà chết, thực sự có chút kỳ hoặc."
"Đội trưởng, ngẫm đi ngẫm lại, tôi cảm thấy mấy thứ này bất quá chỉ là khúc dạo đầu thôi." Tương Bình đưa tay sờ sờ cổ, "Chúng ta không phải đã lâu chưa gặp biến thái sao, cũng nên lòi ra một tên chứ, nếu không thì quá tịch mịch a"
Mew trừng mắt với hắn, "Miệng ít đen đủi đi!"
Lúc này, điện thoại của Gulf vang lên.
"Là Krist, xem ra có đầu mối a." Gulf lấy điện thoại ra nghe, hỏi Krist, "Kít Kít, chỗ em sao rồi?"
"Anh, đến rồi, Quách Thành trước kia quả nhiên ở tại cảnh chúc đại viện, là gian nhà ở phía sau, bất quá cậu ta vừa xách hành lý ra ngoài vẫy một chiếc xe. Bọn em đang bám theo, theo hướng này có vẻ muốn ra khỏi thành phố." Krist trả lời, "Anh, cậu ta có phải muốn chạy không a?"
"Cậu ta ra khỏi thành phố, là tới nhà ga sao?" Gulf hỏi.
"Hướng này... không phải tới nhà ga, chỉ là rời khỏi đây, đang chạy tới thành phố K a." Krist trả lời.
"Thành phố K?" Gulf suy nghĩ một chút, nói, "Đi theo cậu ta, cố gắng đứng để bị phát hiện."
"Thế nhưng, anh." Krist nói, "Trọng Nguyên nói, Quách Thành có khả năng đã phát hiện ra bọn em."
"Hả?" Gulf hơi sửng sốt, hỏi Krist, "Vì sao?"
Krist đưa điện thoại qua, nói với Trầm Trọng Nguyên nói, "Trọng Nguyên, nói chuyện với anh ấy nè."
"Tiến sĩ Gulf." Trầm Trọng Nguyên nói, "Chiếc taxi này có vẻ chạy rất vội, hơn nữa có nhiều đoạn chạy trái đường... cảm giác có chút không thích hợp, giống như đang nghĩ biện pháp thoát khỏi chúng ta."
"Nga..." Gulf nhíu mày.
"Quách Thành tiểu tử này hẳn là không nhạy cảm như vậy." Mew hỏi, "Taxi này là do Quách Thành vẫy ở ngoài đường, hay là tự tới đón cậu ta?"
"Là tới đón cậu ta, trước đó cậu ta gọi điện thoại, bọn tôi còn tưởng là cậu ta gọi xe." Trầm Trọng Nguyên trả lời.
"Nguy rồi." Gulf nhíu mày nói, "Có người muốn giết người diệt khẩu..."
"Giết người diệt khẩu?" Krist sợ hãi.
"Chúng ta phải ngăn cản bọn họ!" Lạc Thiên nói.
"Đừng đến gần!" Gulf vội hô lên một tiếng, nói, "Thứ hắn chờ chính là mọi người thiếu kiên nhẫn mà đến gần đó."
Mew nghe được khẽ nhíu mày, "Hắn muốn ra tay với cả cảnh sát "?
Gulf gật đầu, hỏi, "Krist, Lạc Thiên cùng Trầm Trọng Nguyên cộng lại là bao nhiêu người?"
"Ba..." Mew nhíu mày, nói qua điện thoại, "Krist, nhìn hãng xe của hắn."
"Nga! Vâng!" Krist đem số điện thoại ở trên xe taxi đọc cho Mew, Mew kêu Tương Bình thông tri cho công ty taxi, nối máy với điện thoại ở trong xe.
Gulf đi tới bên cạnh, chuẩn bị đàm phán.
Điện thoại reo một lúc lâu mới được nhấc lên, bên trong truyền đến một giọng nói, "A lô?"
Mọi người vừa nghe thanh âm này liền chau mày... Y hệt giọng nói của kẻ trong video kia!
Tương Bình ra hiệu, ý bảo Gulf hãy nói với hắn vài ba câu!
Gulf gật đầu, nói vào điện thoại, "Các người đã bị hắn lừa."
Đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi mới trả lời, "Hắn sẽ không gạt tao."
Tương Bình rất nhanh so sánh được hai giọng nói, hướng về Gulf gật đầu -- giống nhau như đúc!
"Hắn cho anh cùng Lưu Tung làm hết mọi thứ, còn mình chỉ việc ở một bên quay chụp làm kỉ niệm, đây là minh chứng!" Gulf nói xong, Mew cùng Tương Bình đều sửng sốt nhìn Gulf, Gulf hơi khoát tay ý bảo mọi người đừng hoảng hốt.
"Sao mày biết?" Giọng nói của người kia lộ ra một tia kinh ngạc.
"Hắn có đúng hay không còn bảo các anh đến đón một người khác?" Gulf hỏi.
"Tao ..." Người nọ có chút do dự.
"Nhanh dừng xe lại!" Gulf nói, "Nếu không hai người đều mất mạng!"
"Tao ..." Người nọ lúng túng do dự, chợt nghe Quách Thành ở bên cạnh hỏi hắn, "Xảy ra chuyện gì?"
Người nọ đang đeo tai nghe để nói chuyện, đương nhiên không để Quách Thành nghe được thanh âm của Gulf...
"Đội trưởng." Lạc Thiên hỏi Mew, "Làm sao bây giờ, bọn họ sắp lên cầu rồi!"
"Nhanh dừng xe lại!" Gulf tiếp tục, "Lên cầu rồi các anh không còn đường sống đâu!"
"Tao dựa vào cái gì mà tin tưởng mày?" Người kia hỏi Gulf.
"Trên xe anh có bom, các anh đối với hắn đã không còn tác dụng, hắn muốn giết các anh để gánh tội thay!" Gulf nói, "Hiện tại thứ duy nhất có thể kiềm chế hắn chính là không đưa xe đến cho người kia, lập tức dừng xe!"
"Bọn tao dừng lại bị chúng mày bắt cũng lĩnh án tử hình!" Người nọ kích động nói.
Đang nói chuyện, Gulf chợt nghe thấy có tiếng chuông điện thoại, vội vàng nói, "Đừng nghe!"
"Bọn tao không có đường lui!" Người nọ kiên định nói.
"Được rồi!" Gulf nói, "Anh có thể tiếp tục lái xe, nhưng không được bắt điện thoại, có nghe hay không, cứ làm theo an bài ban đầu của hắn, anh mà bắt điện thoại thì chỉ có đường chết!"
Người nọ do dự một hồi rồi nói, "Được!"
Gulf ngắt điện thoại.
"Mèo Nhỏ, làm sao vậy?" Mew vừa kêu mọi người cùng xuống lầu chuẩn bị hành động, vừa hỏi Gulf.
"Tóm lại là, hung thủ muốn tiếp tục cắt đứt những đầu mối còn lại!" Gulf vừa theo Mew ra ngoài, vừa nói.a
_______________
(1) Nationalsozialist: Đây là tiếng Đức, có nghĩa là Quốc gia xã hội chủ nghĩa, tuy cộp mác XHCN nhưng từ khi ra đời đến lúc lớn mạnh và gây ảnh hưởng đến toàn thế giới thì không hề mang chút đặc điểm của XHCN nào.
(2) Đức Quốc Xã:là nước Đức trong giai đoạn 1933-1945 dưới chế độ của Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa (tiếng Đức: Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei, gọi tắt Nazi), với Lãnh tụ là Adolf Hitler.
(3) Bài ngoại, trái nghĩa với sính ngoại
Phần tử bài ngoại có thể kể đến là bọn đầu trọc phát xít mới ở Đức, Nga, Mĩ. chúng đã liên tục tấn công du học sinh (trong đó có du học sinh Việt Nam), khách du lịch, những người nước ngoài sống và làm việc tại nước chúng nó ...
Phần tử cực đoan thì chắc mọi người hiểu cả rồi, điển hình là bọn đầu trọc ở Mỹ, mục tiêu tấn công chủ yếu của bọn chúng là những người da đen, người gốc Á, người vô gia cư, những cặp đồng tính.
(4) Theo đúng sách vở, 2 thuật ngữ chính trị Tả và Hữu phát sinh từ nền cộng hòa Pháp sau cách mạng 1848 (có nguồn là cách mạng Pháp năm 1789). Trong các buổi họp quốc hội của nền cộng hòa này, vô tình những người ủng hộ chính quyền ngồi bên cánh phải của hội trường, trong khi những người đối lập (còn được gọi là phe cấp tiến, tiến bộ) ngồi bên cánh trái.
Cực Hữu: phe bảo hoàng, bao gồm những người chủ trương phục hồi thể chế Quân chủ (vua đứng đầu).Cực hữu thì được quy là mang tính cách Quốc gia cực đoan (phát xít).
(5) Gandhi: lãnh tụ của nhân dân Ấn Độ, người đã giải phóng Ấn Độ ra khỏi sự thống trị của nước Anh bằng biện pháp hoà bình
(6) Dự án Phù thuỷ Blair (the Blair Switch Project): một bộ phim kinh dị, bộ phim là lời cảnh báo về những nơi hoang dã trên trái đất mà chúng ta không nên đặt chân vào, nơi chúng ta không thể kiểm soát được mọi việc. Bộ phim kết thúc bằng tiếng thét và cơ thể run bần bật của Heather khi cô đi vào một căn nhà cấm và gặp Michael đứng trong góc nhà. Tiếng thét đó khiến cho cảnh kết trở nên ám ảnh và rùng rợn hơn bao giờ hết.
(7) DV: máy quay phim mini
_Đá chìm đáy biển
Gulf cùng Mew, lái xe đến địa điểm Krist báo cáo, dọc đường đi, Mew vừa lái xe vừa hỏi Gulf, "Mèo Nhỏ, chuyện gì xảy ra?"
Gulf có chút lo lắng nói, "Hung thủ kia rất thông minh, chính hắn không ra tay, hoàn toàn lợi dụng Lưu Tung cùng những người khác, đồng thời tạo ra dấu hiệu giả rằng chỉ có mấy người kia tham dự mưu sát... Hiện tại thấy hành tung bại lộ, liền muốn giết người diệt khẩu."
"Vậy người Quách Thành bọn họ tới đón là ai?" Mew hỏi.
"Khả năng cũng là người tham gia phạm tội." Gulf nói.
"Vì sao anh đoán còn một người nữa?" Liễu Thanh khó hiểu hỏi.
"Hung thủ kia mỗi lần đều giết ba người, sau đó ra tay cắt đi bộ phận trên thi thể, lần này tất nhiên cũng sẽ tìm cho đủ ba người, tôi vừa nãy cũng chỉ là đoán thôi, trước hết vẫn là muốn ổn định người kia, bất quá nghe khẩu khí của hắn, bọn họ quả thật đang đi đón người khác."
"Nếu để ba người đó tụ tập lại với nhau... Hắn sẽ giết người?" Mew hỏi.
"Hung thủ này chính là một biến thái, hắn cái gì cũng không tuân thủ, cho tới bây giờ, phương thức giết người của hắn vô cùng lộn xộn, điểm duy nhất luôn giữ vững là, mỗi lần đều giết một nhóm ba người!"
"Chính xác!" Mew gật đầu.
"Quả nhiên là giết người theo nhóm sao." Liễu Thanh lẩm bẩm, "Dĩ nhiên lại tụ tập nhiều người như vậy."
"Tôi thấy rất có thể là hắn chuyên xúi giục người khác giết người." Gulf lại lắc đầu, "Lưu Tung là một sinh viên, hơn nữa si mê đề tài khủng bố, Quách Thành cũng là sinh viên đại học y, cùng Lưu Tung quan hệ không tệ ... Mặt khác giọng nói của người kia chứng tỏ hắn cũng còn trẻ."
"Người hắn xúi giục đều là thanh niên?" Mew hỏi.
"Ừ ... rất có thể." Gnhíu mày nói, "Quách Thành nọ thì nhìn không ra, có chút mơ hồ, nhưng người vừa tiếp điện thoại kia, cảm giác rất quái dị."
"Quái chỗ nào?" Liễu Thanh hỏi.
Gulf lắc đầu, "Tốt nhất là để tôi gặp mặt hắn, dễ nói hơn."
Đang nói chuyện, Krist lại gọi điện qua, "Anh, cái xe kia dừng lại rồi."
"Cái gì?" Gulf nhíu mày, hỏi, "Dừng ở chỗ nào rồi?"
"Trước cửa một tiểu khu." Krist nói, "Anh, ở đây người lui tới rất nhiều, không biết bọn họ phải đợi ai."
"Bọn anh tới rồi." Mew chỉ chỉ về phía trước, Gulf giương mắt nhìn theo, thì thấy xe của Krist ở trước mặt, còn có một chiếc taxi cách đó không xa.
"Có chút không thích hợp." Gulf nhíu mày, sau khi xe dừng lại, mọi người bước xuống, những cảnh sát khác đang kéo dây cảnh tuyến, phong toả cửa tiểu khu lại, không cho người đi đường tới gần.
Mew nhìn một chút, rồi nói với Gulf, "Mèo Nhỏ, người bên trong có gì đó không ổn!"
Gulf cũng nhìn thoáng qua, tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng tư thế của người bên trong có thể nhìn thấy, một người gục vào vô lăng, một người tựa vào ghế sau... Cảm giác như ... không có động đậy.
"Đi xem sao." Lạc Thiên nói.
"Khoan." Gulf khoát khoát tay, nói với Mew, "Trước tiên gọi tổ phá bom đến kiểm tra xe một chút đã."
Mew gật đầu, gọi tới người của tổ phá bom đến ... Cảnh viên mặc trang phục chống cháy nổ chậm rãi đi tới, dùng máy móc kiểm tra xung quanh xe một lần, không phát hiện thấy có bom, liền đối với Gulf bọn họ phất phất tay,.
Gulf cùng Mew đi qua, thấy hai người trong xe đều đã chết... Một người là Quách Thành, người còn lại cũng khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn tựa hồ cũng là sinh viên.
"Mèo Nhỏ." Mew nhìn Gulf.
Gulf khẽ cau mày, tựa hồ có rất nhiều điểm nghĩ không thông.
"Bọn họ cũng cười a." Krist chỉ chỉ vào khuôn mặt người chết -- một vẻ tươi cười cứng ngắc.
"Kỳ quái a." Trầm Trọng Nguyên nhíu mày, "Thuốc độc Xác chết mỉm cười này không thể ẩn núp lâu như vậy, vừa tiếp xúc với máu lập tức sẽ tử vong, thế nào lái xe lâu như vậy mới phát tác? Nhưng lại rất an toàn đem xe đậu lại ven đường, người trúng phải độc này không phải đều phát điên sao?"
Gulf lắc đầu, "Phải mang thi thể về cho Type kiểm tra mới biết."
Đang nói chuyện, một cảnh viên tiến lại cậy cốp sau xe ra, Gulf tiến lại nhìn, chỉ thấy bên trong trống trơn, cái gì cũng không có.
"Mèo Nhỏ." Mew nhìn Gulf, "Lần này chết có hai người thôi."
Gulf gật đầu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, "Nếu như muốn hai người bọn họ chết, như vậy nên sớm giết, như vậy còn có thể ẩn giấu đầu mối, làm chúng ta nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nhưng vì sao phải chờ đến lúc hai người tới tiểu khu này rồi mới giết?"
Gulf giương mắt nhìn tiểu khu trước mặt, đây là một khu dân cư tương đối mới, rất nhiều căn còn đang trống ...
"Đoạn đường này tương đối hẻo lánh, mua phòng ở chỗ này phần đa là để chờ nó lên giá rồi bán, rất ít người thực sự ở." Trầm Trọng Nguyên nói.
Gulf suy nghĩ một chút, cho người tìm người đại diện trông coi tiểu khu này, hỏi hắn xem những tầng nào có người ở lại.
Người này liệt kê một hồi, Mew hỏi Gulf , "Mèo Nhỏ, cậu nghĩ... tiểu khu này có vấn đề?"
Gulf gật đầu, "Thật sự nghĩ không thông, tự dưng để người chết ở đây, đánh vỡ qui luật ba người, một chút lý do cũng không có... Nếu quả thật như vậy, hung thủ kia cũng quá tùy hứng rồi."
Mew gật đầu, ý bảo Gulf cứ tiếp tục suy nghĩ của mình.
Sau đó, dựa theo yêu cầu của Gulf, Mew phái một lượng lớn cảnh sát lục soát toàn bộ tiểu khu, thế nhưng vẫn như cũ không tìm ra manh mối, những phòng không có ai ở đều mở cửa, trong quá trình lục soát người đại diện cũng rất phối hợp, chỉ là hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ tình huống dị thường nào.
Mọi người trở lại cửa lớn, Mew nhìn Gulf, hỏi, "Mèo Nhỏ, cậu vẫn thấy không ổn?"
Gulf gật đầu.
Mew suy nghĩ một chút, rồi bảo Lạc Thiên gọi đội cảnh khuyển mang đến hai chú chó tìm thi thể.
"Rõ." Lạc Thiên chạy đi gọi điện thoại.
Gulf xoay mặt, mở to hai mắt liếc Mew.
Mew cười cười, lợi dụng không ai chú ý, vươn người nói nhỏ bên tai Gulf, "Mèo Nhỏ, tôi tin cậu, người khác không biết tôi cũng biết, mỗi một tế bào não của cậu đều thông minh hơn người ta."
Gulf trong lòng trào dâng một trận xúc động... Biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt cũng khẽ chuyển thành nét tươi cười, liếc liếc nhìn Mew. Nói thật thì, anh vừa rồi suýt nữa đã từ bỏ rồi.
"Chó tìm thi thể?" Liễu Thanh buồn bực hỏi, "Mới nghe qua chó tìm độc, chó cứu hộ, lần đầu tiên nghe thấy chó tìm thi thể a."
"Là tách từ đội chó cứu hộ ra." Mew nói, "Loại chó này rất khó huấn luyện, đội cảnh khuyển ra ngoài quan sát rất lâu mới tuyển lựa được chó con mang về huấn luyện, nuôi dạy rất nhiều năm như thế nhưng đến nay cũng chỉ được hơn mười con."
"Hả." Triệu Hổ mở to hai mắt, "Mẹ ôi, chó gì còn quý hơn cả người a!"
Mã Hán hết hồn, "Có loại so sánh này sao?"
Không bao lâu sau, một chiếc xe trờ tới, hai người huấn luyện cảnh khuyển dắt theo hai chú chó lớn nhảy xuống, tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn qua, thì thấy đây là giống chó Sharpei lông vàng, trên người tràn đầy nếp nhăn, lỗ tai thật lớn, thoạt nhìn vô cùng lười biếng ngốc nghếch.
Triệu Hổ có chút kinh ngạc, nói, "Chó đắt tiền sao xấu xí thế a?"
Không nghĩ tới Triệu Hổ vừa dứt lời, một trong hai chú chớp chớp mắt, ục ịch chạy tới, giơ chân sau lên, tè lên ống quần Triệu Hổ ...
"A!" Triệu Hổ vội vàng nhảy ra đằng sau nhưng không kịp, mũi giày lúc này đã được nước tiểu tưới ướt, hắn vẩy vẩy giầy uỷ khuất, "Cái giống chó quái gì đây! Thật vô giáo dục a!"
Một huấn luyện viên nhịn cười, nói, "Nhóc Ban Ban này hận nhất là người khác nói xấu nó a."
Triệu Hổ bĩu môi, "Tôi có thể đạp nó một cái không a?!"
Mã Hán ở một bên nói, "Được, đạp hỏng nó rồi cậu đền."
Triệu Hổ thở dài, "Quên đi."
"Mew đội trưởng." Huấn luyện viên mang hai chú chó đến trước mặt Gulf cùng Mew, hỏi, "Muốn tìm ở khu vực nào?"
Mew nhìn Gulf, Gulf đưa mắt nhìn quanh, suy nghĩ một chút, lại đi đến gần chiếc taxi, theo góc nhìn của người lái nhìn qua... rồi đưa tay chỉ vào toà nhà phía tây đối diện cửa xe, "Tìm ở đó."
"Nguyên một toà sao?" Lạc Thiên hỏi, "Hơn hai mươi tầng lận, chúng ta chỉ có hai chú chó."
"Không sao." Huấn luyện viên nói, "Ban Ban cùng Toa Toa có thể ngửi thấy thi thể trong vòng năm mươi thước.
Mọi người đảo mắt nhìn qua, thì thấy Ban Ban không biết từ lúc nào đã bò lên trên chiếc taxi ngửi ngửi, rồi nằm úp trên nóc xe, quay lại vẫy đuôi với huấn luyện viên.
"Nga... Cái này hình như em đã nghe nói qua." Krist nói, "Chó nghiệp vụ khi phân biệt sẽ có những biểu hiện khác nhau, ví như chó tìm độc, khi tìm được chất có hại sẽ rất hưng phấn lay lay cái rương, mà chó tìm bom nếu đã tìm được sẽ ngồi im một chỗ, chó cứu hộ sẽ kêu váng lên, chó tìm thi thể bởi vì phải tìm kiếm thi thể bị vùi lấp nên chúng sẽ nằm lên phía trên, giống như đang bảo vệ thi thể vậy."
"Chính xác." Huấn luyện viên cười gật đầu, hất đầu với Ban Ban, "Đi thôi Ban Ban."
Chú cho này tuy vóc người ục ịch nhưng động tác rất nhanh nhẹn, hai huấn luyện viên mang theo hai chú chó lớn, đi vào toà nhà Gulf đã chỉ.
Đến bên trong rồi, mọi người đi vào thang máy, kiểm tra từng tầng từng tầng một.
Ban Ban cùng Toa Toa không nhanh không chậm tìm từng gian nhà một, vẫn không có phát hiện gì.
Toà nhà này cũng rất vắng vẻ, hình như hoàn toàn không có ai ở.
Triệu Hổ đi theo sau mọi người, cảm thán, "Ra giá cho cao vào, cũng chẳng có ai thuê, đúng là địa chủ rảnh tiền a."
Một lời nói ra làm mọi người bớt khẩn trương hẳn.
Mew nhìn Gulf, thấy anh vô cùng căng thẳng, liền an ủi, "Mèo Nhỏ, đừng gấp, còn nhiều tầng chưa tìm mà."
Gulf xoay mặt liếc Mew, tâm có chút cảm động... Mew chưa từng nghi ngờ bất cứ quyết định nào của anh ... Nói thật ra, lúc này chính anh cũng có chút bất an, ngoại trừ những đầu mối suy đoán từ bên ngoài, Gulf không hiểu sao chính mình cũng có một cảm giác rằng ... Trong toà nhà này, có đầu mối.
Mọi người vừa tìm ở tầng mười xong, không có phát hiện, liền tiếp tục đi vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại tiến lên một tầng, Ban Ban đột nhiên uông uông kêu lên.
"Có tình huống." Huấn luyện viên nói.
"Ở tầng mười một sao?" Krist giữ cửa lại để mọi người đi ra ngoài, thế nhưng Ban Ban cùng Toa Toa ngồi im trong thang máy không nhúc nhích, Ban Ban nhìn bàn phím số trên vách thang máy kêu lên một tiếng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Hổ hỏi, "Nó có ý gì a?"
Huấn luyện viên nói, "Có lẽ ở tầng cao hơn."
Krist thả tay, cửa chậm rãi khép lại.
Thang máy lại đi lên một tầng... Ban Ban Toa Toa vẫn chưa chịu đi ra, cố chấp ngồi im trong thang máy.
Mãi cho đến khi tới tầng mười chín, cửa thang máy mở ra, Ban Ban nhanh chóng vọt ra ngoài, Toa Toa cũng chạy theo sau.
Mọi người vội vã đuổi theo, chỉ thấy hai chú chó đứng ở ngã ba xác định phương hướng một chút, sau đó không chút do dự chạy về phía đông, đứng ở trước cửa phòng 1909, vươn chân lay lay cửa.
"Phòng này đã có người thuê." Người đại diện nói, "Bọn tôi không có giữ chìa khoá."
Ban Ban cùng Toa Toa ngồi trước cửa, quay đầu lại nhìn huấn luyện viên, lại uông uông kêu.
Triệu Hổ ấn chuông cửa, thật lâu cũng không thấy ai ra, lại đập cửa phòng, cũng không có ai mở cửa, đành quay lại nhìn Mew, Mew trao cho Lạc Thiên một ánh mắt, Lạc Thiên tiến lên, nhấc chân đạp ...
"Banh" một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Sau khi cửa mở, cảnh tượng bên trong làm mọi người kinh hãi... phòng này tuy có người ở, nhưng lại vô cùng vắng vẻ, cái gì cũng không có.
"Vừa rồi không vào đây sao?" Mew hỏi.
"Không." Mã Hán nói, "Phòng có người ở bọn tôi đều phải gõ cửa hỏi ý kiến mới dám vào, không có lệnh khám nhà."
Mew gật đầu, lúc này, Ban Ban chạy vào trước, Toa Toa cũng theo vào, hai chú chó đi xung quanh, Mew cùng Gulf cũng tiến vào phòng.
"Chỗ xi măng này thật dày a." Triệu Hổ đá đá hai cái, thấy có chút không được tự nhiên.
Căn nhà này có ba phòng một sảnh, các phòng đều trống không, cái gì cũng không có -- vừa xem liền hiểu ngay.
"Ô ô..." Lúc này, Ban Ban nằm xuống nền phòng khách, quay lại gọi huấn luyện viên, như là đang khó chịu trong người mà làm nũng với chủ vậy.
Huấn luyện viên sửng sốt một chút, Triệu Hổ hỏi hắn, "Ai, nó nói gì á?"
Gulf đi tới cạnh Ban Ban, ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn dưới chân nó, rồi vẫy tay gọi Mew, "P'Mew, nhìn chỗ này." Mew đi qua, cũng ngồi xổm xuống, thì thấy có vài sợi tóc lộ ra khỏi tầng xi măng, tựa như bị chôn bên trong tầng xi măng đó.
"Mẹ ôi, này cũng quá mắc ói mà." Triệu Hổ nhìn qua một chút liền kêu lên, mọi người thấy một màn này chẳng khác nào nhìn thấy thi thể nên vô cùng khó chịu.
"Chôn ở dưới sao?" Liễu Thanh khó hiểu hỏi, "Làm gì a, thi thể sao có thể dẹp lép vậy?"
"Gọi người mang đồ cắt xi măng đến đây." Mew phân phó.
Mọi người bắt đầu hành động, chạy xuống dưới chuẩn bị công cụ, dùng máy x-quang soi trước, quả nhiên, phát hiện bên trong quả thật có thi thể, hơn nữa không được liền mạch, hẳn là đã bị phân thây, chôn trong hầm xi măng.
Mew nhíu mày thở dài ra lệnh, "Đánh dấu vị trí lại, cắt toàn bộ mang về!" rồi yêu cầu người đại diện cung cấp tư liệu về chủ hộ cùng khách thuê phòng.
Chúng cảnh viên tinh thần phấn chấn, phân công nhau hành động.
Ra cửa phòng, Gulf đưa tay vỗ vỗ đầu Ban Ban cùng Toa Toa, "Giỏi lắm."
Lúc này, cảm giác có người vỗ vỗ vai mình, Gulf quay đầu lại, thấy Mew đang cười cười với mình, "Mèo Nhỏ, giỏi lắm."
* Giống chó Sharpei
_Dây chưa bị đứt
Mọi người đem khối xi măng thi thể trở về SCI, Type cùng Mã Hân liếc mắt một cái, không nói nên lời.
Type cảm thán, "Vụ này càng tra càng rối! Sao mà kiểu gì cũng có vầy nè?!"
Mew nhún vai, hỏi Type, "Anh xem xem đã xảy ra chuyện gì, đã chết bao lâu?"
Type sờ sờ lớp xi măng, nói, "Không biết, bất quá nhìn tình trạng lớp xi măng này... Chí ít cũng được nửa năm rồi."
"Lâu như vậy?" Gulf giật mình hỏi, "Xem ra hung thủ này không cách nào gom đủ ba người nên đã dẫn chúng ta tới tiểu khu này."
"Hai người kia thì sao?" Mew hỏi Type, "Bọn họ chết như thế nào?"
Type nhìn nhìn một chút, "Nếu dựa vào vẻ tươi cười này, thì cũng là độc Xác chết mỉm cười kia a... Bất quá còn phải kiểm tra thêm một bước nữa, từ từ sẽ có kết quả chi tiết."
Gulf cùng Mew gật đầu, cũng không ở lại trong pháp y nữa, để Type bọn họ khám nghiệm, mang mọi người ra ngoài.
Vừa ra đến hành lang, thì thấy cửa thang máy mở, người cảnh vệ ở dưới lầu bước ra, nói, "Mew đội trưởng, có chuyển phát nhanh."
"Chuyển phát nhanh?" Mew khẽ nhíu mày, thấy đó là một phiến giấy mỏng liền hỏi, "Ai đưa tới?"
"Không biết." Cảnh vệ trả lời, "Sáng sớm nhét trước cửa, viết SCI, cho nên tôi mang lên đây, kiểm tra qua rồi, hẳn là một phong thư."
"Thư?" Mew xé tấm giấy của chuyển phát nhanh ở ngoài ra, bên trong thực sự là một bức thư, mở ra xem, chỉ thấy bên trên có vài kí tự được đánh máy.
Mew nhìn thoáng qua, đưa cho Gulf, Gulf tiếp nhận, thì thấy bên trên viết:
Mew đội trưởng, tiến sĩ Gulf cùng các thám tử SCI thân ái:
Tên của tôi, là K, một sát thủ.
Đúng như mọi người đã thấy, án tử lần này, tôi là người đứng đằng sau bức màn, tôi tuyệt đối không có ý kinh động cảnh sát, chỉ là Lưu Tung không nghe lời khuyên bảo, mới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bởi vì nghiên cứu của chúng tôi làm quấy nhiễu đến mọi người, tôi vô cùng lấy làm tiếc. Nhưng mọi người có thể yên tâm, vụ án đã kết thúc ở đây, mọi người đại khái có thể xem Quách Thành và Vương Ái Hoa là hung thủ cuối cùng của vụ án. Đừng tiếp tục truy lung đầu mối nữa, thứ nhất, chỉ dựa vào mấy người không thể nào bắt được tôi đâu, thứ hai, tuy rằng tôi đã giết người, nhưng đức tin của tôi cùng với kiên trì gì đó của mọi người là hoàn toàn giống nhau.
K
Mọi người truyền tay nhau bức thư đọc đi đọc lại đến mấy lần, đều nhíu mày, Krist khó hiểu hỏi, "Tên hung thủ này... Muốn ám chỉ cái gì a?"
Mew cười khổ lắc đầu, nói, "Đức tin cũng đưa ra."
"Tên hung thủ này kỳ thực rất điển hình a." Gulf thấp giọng nói, "Hoàn toàn tin tưởng rằng mình làm đúng, giết người là hành động lớn lao vì nhân loại, có nguyên một nhóm tín đồ, Lưu Tung lần đó phỏng chừng chỉ là ngoài ý muốn, thế nhưng hiện tại đầu mối cũng bị chặt đứt."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thấy có chút đáng tiếc, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên cũng bị đả kích mạnh... đang trong tình trạng sa sút tinh thần, thì nghe Gulf đột nhiên nói, "A... Chưa chắc nha."
Mọi người ngẩng đầu nhìn Gulf, động tác rất đều đẹp, sự hi vọng ngời lên trong ánh mắt cũng y chang nhau, Gulf nhịn không được nở nụ cười, "Đầu mối của chúng ta không chừng chưa hề bị đứt đoạn a."
"Cái gì?" Mọi người hỏi.
"Mọi người nghĩ xem." Gulf nói, "Thi thể trong khối xi măng kia, đã có từ rất lâu rồi, ý định ban đầu của hung thủ chắc chắn không phải là nó, vì có tình huống bất ngờ nên mới phải làm thế."
"A." Tất cả mọi người gật đầu, "Đúng vậy."
"Nói cách khác, còn có một người hắn muốn nhưng chưa kịp diệt trừ." Gulf nói, "Hơn nữa người kia rất có thể ở ngay tiểu khu kia, hoặc là ở gần đó."
Mọi người nhìn nhìn nhau, thấy hơi rối loạn, tư duy của Gulf luôn luôn nhảy vọt, mọi người có chút theo không kịp.
"Quách Thành cùng cái người tên là Vương Ái Hoa kia chết ở gầp tiểu khu đó, hơn nữa là do trúng độc." Mew lại một lần nữa làm phiên dịch viên cho Gulf, "Trúng độc cần có thời gian, trừ phi hai người đó tự sát, còn không là bị giết... Chúng ta loại bỏ tự sát, như vậy bọn họ là bị giết... Hung thủ đã sớm ước lượng được thời điểm bọn họ chết."
Tất cả mọi người gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.
"Bất kể thế nào, hung thủ cũng sẽ giết thêm một người... Mà người kia, phỏng chừng cũng có tính toán." Gulf tiếp lời, "Hung thủ không giết hắn, có thể là vì hắn đã nhanh chân đào tẩu, đúng không?"
Mọi người vỗ vỗ trán, "Đúng là có chuyện như vậy! Có một số việc cần nghĩ ngược lại, hung thủ giết ít đi một người, dùng thi thể khác lấp vào chỗ thiếu, lý do hung thủ cải biến chủ ý rất có thể do người kia đã gây ra chuyện gì đó, hắn nếu đã bỏ chạy, hung thủ chỉ còn cách nghĩ ra biện pháp khác."
"Tỉ mỉ ngẫm lại, đúng là bộ ba lần này rất gượng ép." Krist nói, "Hắn trước đây đều để cho ba cổ thi thể xuất hiện cùng lúc, thế nhưng thi thể bên trong lớp xi măng này nếu không phải chăm chú tìm căn bản sẽ không phát hiện, dấu hiệu của hắn sẽ bị quên đi."
"Có một thứ cũng rất khả nghi a." Trầm Trọng Nguyên nói, "Hung thủ này tựa hồ rất cố chấp, thế nhưng hắn lại không để cả ba thi thể xuất hiện cùng nhau, đến tột cùng là vì sao? Hắn đang kiên trì cái gì? Nếu như hắn thật sự cố chấp, cứ để chúng ta một lúc phát hiện cả ba thi thể không phải tốt hơn sao."
"Ba đối với hắn quan trọng thế sao?" Triệu Hổ có chút mờ mịt, "Một con số ba, có cái gì đáng để kiên trì a? Hơn nữa hắn cũng không đến mức quá cố chấp đâu, biển số nhà có thi thể kia cũng không có số ba, hôm nay cũng không phải thứ ba, số ngón tay bị cắt bỏ cũng không phải ba, đến tột cùng thì hắn đang kiên trì cái gì, nghĩ sao cũng thấy thật dở hơi a?"
"Ừm." Gulf nhìn hắn cười cười, nói, "Nói cũng đúng, dở hơi!"
"Hả?" Triệu Hổ khó hiểu nhìn Gulf.
"Nếu là hai người thì sao nhỉ?" Gulf hỏi.
Mọi người sửng sốt...
"Đúng vậy!" Krist nói, "Hung thủ nếu không chỉ có một người, thì có thể giải thích được, trong đó có một người đối với số ba đặc biệt cố chấp, còn người kia thì bình thường."
Gulf hơi mỉm cười nói, "Người kia, hình như cũng không bình thường đâu."
"Sao lại nói thế?" Lạc Thiên hỏi.
"Vẻ tươi cười." Mew nói, "So với số ba xuất hiện còn nhiều hơn."
"Chính xác." Gulf gật đầu, "Còn có việc lấy đi bộ phận trên thân thể nữa... Một loạt án kiện này có sự bất đồng trong thói quen hành động cùng thẩm mỹ, nói cách khác, là do nhiều phong cách cấu thành nên."
"Có rất nhiều hung thủ?" Mã Hán hỏi.
"Khả năng chỉ có hai." Gulf nói, "Rất nhiều hung thủ hợp tác khăng khít, hoặc là... chỉ một hung thủ, và hắn có n nhân cách."
"Nếu như có nhiều hung thủ..." Mew lắc đầu, nói, "Người nhiều như vậy đi ra đi vào, khó tránh khỏi sẽ có người lưu lại ấn tượng, hơn nữa, tính cách khác biệt lớn như vậy, khó có thể phối hợp tốt... Tôi nghĩ khả năng sau lớn hơn."
"Cũng chỉ là suy đoán thôi." Gulf đáp, "Thế nhưng tình huống tương đối đặc thù, biện pháp tốt nhất là trực tiếp kiểm tra."
"Làm sao kiểm tra?" Mew hỏi Gulf.
"Phải kích thích vị hung thủ này." Gulf suy nghĩ một chút rồi nói, "Gọi Lô Phương đến hỗ trợ đi."
Buổi chiều cùng ngày, Lô Phương gọi điện đến các bệnh viện cả công lẫn tư ở thành phố K cùng thành phố S, yêu cầu bọn họ giúp đỡ tìm một người, người nọ khoảng ba mươi tuổi, từng làm giáo viên, từng đến làm cố vấn, nửa năm trước đột nhiên không đến nữa, có mắc chứng thần kinh phân liệt hoặc nhân cách phân liệt, đặc biệt chú ý những điểm dưới đây:
1, hắn phi thường an tĩnh, hầu như không nói lời nào, thế nhưng làm việc đâu vào đấy, rất có năng lực.
2, hắn rất dễ kích động, lại rất cố chấp, bất cứ thứ gì trước mắt đều thích xếp chúng thành một hàng.
3, hắn có một chút khuynh hướng bạo lực.
4, hắn vô cùng sạch sẽ.
Sau đó, mọi người vội vã ăn cơm trưa rồi chia nhau đến bốn phía tiểu khu nọ phục kích, hầu như trên mỗi con đường xung quanh tiểu khu đều có cảnh sát đứng canh.
Đồng thời, Gulf nhờ hoạ sĩ của cảnh cục giup đỡ, mạnh dạn phác ra tướng mạo của tên hung thủ kia.
Gulf từ đặc thù của hắn, chính là cái kẻ đối với số ba vô cùng cố chấp ấy, mà định ra hình dáng như sau: đeo kính, tóc hơi rối, mắt to, lông mày tương đối rậm, hay nhíu mày, râu ria xồm xàm, vóc người tương đối cao, rất gầy, thường mặc đồ tối màu.
Buổi chiều cùng ngày, Gulf phái người dán lệnh truy nã khắp tiểu khu kia, đồng thời thông báo rộng rãi trên TV.
Mà ở cửa tiểu khu, cảnh viên của SCI đang ngồi trong xe phục kích.
Gulf còn mọi người một có lưu ý nho nhỏ: người nọ lúc đi luôn cúi đầu, thường liếc liếc mắt chứ không quay hẳn đầu để nhìn phía sau, có thể trên lưng sẽ có một cái túi lớn, một tay cầm lấy quai túi, tay kia đặt xuôi bên hông, vô ý thức đập đập vào ống quần, bước đi rất nhanh, trong lúc đi, thích đi sát rạt về một phía.
Liễu Thanh, Trầm Trọng Nguyên cùng Lạc Thiên, Krist ở cùng một xe, Trầm Trọng Nguyên cầm bức họa nhìn một lát, run giọng, "Này cũng quá thần thánh đi... Từ những đầu mối kia mà suy ra một người thế này sao? Càng nghĩ càng thấy hơi quá."
"Anh ấy là như vậy." Krist nói, "Anh ấy đem các đầu mối liên hệ với nhau, sau đó suy đoán, lúc nói ra đã rút gọn rất nhiều chi tiết suy luận rồi, nên người khác nhìn vào thấy rất bất khả tư nghị."
"Tôi tin tưởng tiến sĩ Gulf." Lạc Thiên gật đầu, "Bởi vì đây không phải lần đầu tiên phái sinh chuyện này, cũng giống như việc tìm ra cổ thi thể trong lớp xi măng vậy."
"Ra thế." Liễu Thanh gật đầu, "Lúc tìm ra thi thể kia tôi nổi hết cả da gà."
"A..." Lạc Thiên cùng Krist đều nở nụ cười, lúc này, từ trong bộ đàm truyền đến thanh âm của Triệu Hổ, nghe có chút hoảng loạn, "Thiên ca Kít Kít, mọi người ở cửa số ba phải không?"
"Đúng a." Krist vội vã trả lời.
"Có một người mặc đồ thể dục màu xám đang đi tới chỗ hai người đó!" Triệu Hổ vừa dứt lời, Lạc Thiên ngẩng đầu nhìn ... Không bao lâu, liền thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao màu xám, đang cúi đầu vội vã đi vào.
Tuy rằng hắn đã tận lực cúi đầu, thế nhưng... mái tóc lộn xộn, có đeo kính, râu ria xồm xàm, vóc người tương đối cao, trên lưng có một túi lớn, một tay xách túi, một tay xuôi theo đường chỉ quần, khẽ đánh nhẹ vào đó, hình dạng có chút khẩn trương, đi sát rạt vào bồn hoa phía trước, tốc độ đi rất nhanh.
"Trời ..." Liễu Thanh thấp giọng, "Tôi nổi hết da gà rồi!"
"Đội trưởng." Lạc Thiên đã thông tri Mew, hỏi, "Làm sao bây giờ?"
"Dựa theo kế hoạch mà làm." Mew nói truyền đến, mọi người nhìn nhau, Lạc Thiên cùng Krist xuống xe, cầm lệnh truy nã trên tay, chậm rãi đi đến gần người kia.
"Hắn hẳn là sẽ móc điện thoại ra." Gulf thấp giọng nói, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên ngồi trên xe nghe được, tập trung nhìn chằm chằm, quả nhiên, Gulf vừa dứt lời, người nọ liền lấy điện thoại trong túi quần ra.
"Đúng vậy." Liễu Thanh gật đầu, hỏi Gulf, "Sau đó sao?"
"Krist, ngồi xuống thắt dây giày."Triển Gulf phó.
Krist cùng Liễu Thanh đều đeo tai nghe điện thoại, sau khi nhận lệnh,Krist ngồi xổm xuống buộc dây giày.
"Lạc Thiên, đừng nhìn hắn." Gulf tiếp tục, "Để hắn đi qua anh."
Lạc Thiên tự nhiên cúi đầu nhìn Krist buộc dây giày, còn pha trò, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả buộc dây giày cũng không xong?"
...
Người nọ rất nhanh đi qua Lạc Thiên, Liễu Thanh nói với Gulf, "Qua rồi."
Gulf cười, nói với Lạc Thiên, "Bắt đầu!"
Lạc Thiên nhanh chóng quay đầu lại, nhìn bóng lưng người nọ hô lên, "Lão tam!"
Người nọ rõ ràng ngây ra một lúc, lúc này, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên cũng xuống xe, người nọ xoay người muốn chạy trốn vào con đường khác, thế nhưng Vương Triều cùng Trương Long đã xuất hiện ngay trước mặt.
"Đừng tới đây!" Người nọ đưa tay vào trong cái túi, nhưng không đợi xem hắn móc cái gì ra, Triệu Hổ ở trong bồn hoa từ sớm nhanh chóng bắt lấy tay hắn, Mã Hán cầm trên tay một cái kéo, cắt xoẹt dây cột túi ra, cái túi mở toang, vừa nhìn vào thì há hốc miệng ... Bom tự chế.
Người nọ còn muốn giãy dụa, đã bị Triệu Hổ đập một phát ...
Lúc này, xe của Gulf cùng Mew trờ tới.
Hai người xuống xe, đi về phía người nọ.
Người nọ ngọ nguậy liên tục, có vẻ rất bất mãn kích động.
Gulf đi tới trước mặt hắn, cười cười, nói, "Rất xin lỗi, vì đã bắt ông lúc ông ngu ngốc nhất."
Vừa nói xong, người nọ đột nhiên an tĩnh lại, sau đó, như biến thành một người khác, lạnh lùng mở miệng, "Tên vô dụng."
Mew cũng cười, nói, "Mang về!"
_Phân tích vụ án
Gulf chỉ dựa vào một phong thư đã phỏng đoán chính xác đặc điểm của hung thủ, thậm chí ngay cả hình dáng cũng chuẩn tám chín phần mười, trực tiếp bắt sống được người... Tin tức này truyền ra, toàn bộ cảnh cục lại một lần nổ tung.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Gulf khiến người khác choáng váng đến không khép miệng lại được, thế nhưng vì SCI rất ít khi gặp phải vụ án nào bị mất hết đầu mối, nên cơ hội để anh phát huy không nhiều lắm. Án kiện lần này, vốn người của phòng khác cũng có nghe nói rằng nhân chứng trọng yếu đều chết cả, lại là án chưa giải quyết lâu ngày, còn đang hí hửng xem kịch vui, không ngờ Gulf ngay lập tức cho bọn họ xem một màn kinh thế hãi tục.
Kla nghe được tin này, khoé miệng vô thức nhếch lên ... Người được ta coi trọng có khác nha~.
Trở lại phòng làm việc SCI, mọi người cảm thấy tâm tình thật thư sướng, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên trước đây đã từng nghe nói Gulf là một quái vật, không dùng đến súng cũng không biết đánh nhau nhưng bắt trộm thì đẳng cấp nhất, ngày hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt rồi.
Liễu Thanh là người thẳng thắn, đối với người có bản lĩnh đặc biệt bội phục, lần này Gulf đã khiến hắn phải nghiêng mình, hắn liền vây lấy Gulf hỏi, "Tiến sĩ Gulf, này đến tột cùng là có huyền cơ gì a? Làm sao anh đoán ra được? Quá thần kỳ a."
Gulf cười cười, nói, "Chỉ là vừa khớp thôi, lần này cũng gặp may nữa."
"Sao lại vừa khớp được a." Trầm Trọng Nguyên nói, "Nhất định là có huyền cơ."
Krist luôn trong tư thế sẵn sàng học hỏi đàn anh, đã sớm mang ghế lại ngoan ngoãn ngồi chờ một bên.
"Nhân tiện chờ đống đồ trên người hắn đi kiểm tra xét nghiệm, với tra thân phận của hắn." Mew ngồi xuống sô pha, nói, "Type kiểm tra thi thể cũng phải một lúc nữa mới có kết quả, Miêu Nhi, giải thích một chút đi, thế nào lại đoán ra."
Gulf có chút bất đắc dĩ nhìn anh một cái -- cậu lại muốn gây sự a?
Mew cười cười, chớp mắt -- sao có thể a, tôi bội phục muốn chết.
Gulf hung hăng trừng, Mew kéo anh ngồi xuống.
"Trước tiên là nói về hình dáng của người nọ." Liễu Thanh hỏi, "Vì sao lại đoán trúng a?"
"À... Kỳ thực trình tự không phải là đoán hình dáng trước mà ngược lại, hình dáng, đặc điểm, trang phục các loại, là cuối cùng mới đoán được, đoán đầu tiên là cái khác."
"Anh kể chi tiết đi." Krist nói, "Ban đầu đoán cái gì a? "
"Ừ." Gulf suy nghĩ một chút, nói, "Trước đây tôi cũng nói qua mấy lần rồi, suy đoán này, là thành lập trên cơ sở của các giả thiết có sẵn."
"Ừm." Mọi người gật đầu.
"Đầu tiên căn cứ một vài đầu mối, đoán ra yếu tố then chốt nhất của một người, ở đây là, người này rất có thể bị nhân cách phân liệt, hơn nữa độ chính xác là 50%." Gulf nói.
"Phải." Tất cả mọi người gật đầu, lúc dự đoán nhân cách phân liệt bọn họ đều nghe được, biết Gulf làm sao để suy luận ra, hơn nữa khả năng tuyệt đối là 50%.
"Đã biết hắn nhân cách phân liệt, tôi có thể mơ hồ hình dung ra hình ảnh sơ khai của hắn." Gulf nói, "Mỗi một loại bệnh, đều có những đặc điểm nhất định, ví dụ như cảm mạo sẽ hắt xì, nhiệt độ cơ thể tăng ... Tâm lý của người bệnh cũng làm nổi bật đặc tính của căn bệnh đó."
Tất cả mọi người gật đầu, cái này có thể hiểu.
"Chúng ta lại dựa vào những nhân cách phân liệt của người kia mà suy ra." Gulf nói, "Mấy nhân cách đó rõ ràng là có phân chia mạnh yếu."
Mọi người nghe xong suy nghĩ một chút, đều gật đầu.
"Sự hình thành nhân cách phân liệt kỳ thực do rất nhiều nguyên nhân." Gulf nói, "Nhưng xét đến cùng, cơ bản đều để tự vệ, người nào cần tự bảo vệ mình a?"
"Người không đủ năng lực, thường bị bắt nạt mà không thể thay đổi được bản thân cũng không thay đổi được hoàn cảnh." Krist nói.
Gulf gật đầu, nói, "Chính xác."
Triệu Hổ liếc qua, Krist liền xấu hổ nói, "Cái này rất bình thường a, em lúc còn bé suốt ngày bị người ta khi dễ, bình thường đều ước bản thân mình có thể mạnh lên, ngay cả đêm cũng nằm mơ biến thành siêu nhân a."
"Đó là một hiện tượng rất bình thường của một con người." Gulf nói, "Rất nhiều người bị nhân cách phân liệt, đều vô cùng chán ghét bản thân, sau đó bồi dưỡng ra một con người hoàn toàn mới, người này đương nhiên khác biệt hoàn toàn với người trước kia. Khi đã hình thành xong nhân cách mới, trong cơ thể sẽ tồn tại hai nhân cách, thậm chí là nhiều nhân cách khách nhau, luân phiên thay đổi trong cơ thể mà người đó không thể biết được."
Mọi người nghe đến đó, đều có chút mờ mịt, bụng thầm nhủ... Nói trắng ra là, trên cơ thể con người thứ có thể suy nghĩ chỉ có đại não, tồn tại tư duy là bởi vì còn có ý thức... Nói cách khác, nếu như tồn tại một cách không ý thức, thì người nọ cũng chỉ còn là một cái xác không hồn.
"Khi anh đã bồi dưỡng ra một nhân cách, tâm tình anh sẽ trở nên yên tâm thoải mái đi không ít." Gulf nói, "Ví dụ như bình thường nhu nhược, một ngày nọ bồi dưỡng ra tính cách mạnh mẽ, như vậy cái nhân cách ban đầu kia lại càng nhu nhược thêm, hơn nữa là nhu nhược trong an bình. Mà bình thường vô năng, thì khi bồi dưỡng được một nhân cách vô cùng có khả năng, thì sẽ tiếp tục vô năng trong yên bình."
Mọi người nghe xong vừa gật đầu vừa có chút cảm khái... bị nhân cách phân liệt, đôi khi cũng là một loại bất đắc dĩ, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có biến thái.
"Người bị phân liệt này có ba loại tính cách, khái quát lại là... Một là cái vốn có, hai là rất có khả năng, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ và ổn trọng, làm việc đâu vào đấy, không để lại bất cứ đầu mối nào. ba là rất tàn nhẫn, hơn nữa vô cùng cố chấp, giống như bị chứng ám ảnh cưỡng chế vậy, chứng này không nhất thiết phải có khả năng, lại không phải là nhu nhược, đại đa số đều là cố chấp."
Tất cả mọi người gật đầu.
"Căn cứ vào hai điều trên cũng có thể suy ra tính cách rồi, ta cũng có thể tiến hành thêm một bước suy luận nữa." Gulf nói tiếp, "Một loạt vụ án xảy ra liên tiếp này, vốn hoàn chỉnh như nhau, nhưng cuối cùng cũng cho ra được một chút manh mối, đặc biệt là sau khi bị chúng ta bức ép quá mức, thì càng có nhiều lỗ hổng, cái chết của Quách Thành bọn họ lần này chính là một minh chứng rõ nhất, có vài chỗ quả là thừa thãi."
Tất cả mọi người gật đầu, Krist hỏi, "Vậy... Lúc chúng ta bắt người kia, hắn mắng đồ vô dụng, là đang mắng cái nhân cách ban đầu sao? Thứ cản trở cũng là nó?"
"Không phải." Gulf khoát tay áo, "Hẳn là cái nhân cách cố chấp kia mới đúng."
Tất cả mọi người sửng sốt, có chút khó hiểu, chờ Gulf giải thích.
"Người vô năng và hay bị khi dễ, thường sẽ sản sinh hai tâm tính phổ biến." Gulf nói, "Một là bất lực, một là căm hận."
Tất cả mọi người gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.
"Bất lực, sẽ bồi dưỡng ra một nhân cách hầu như là toàn năng, hắn có thể giải quyết những việc mà nhân cách ban đầu không thể giải quyết được. Còn căm hận sẽ bồi dưỡng ra một nhân cách hung tàn, hắn có thể không lưu tình đi trả thù những người đã thương tổn qua hắn." Gulf nói, "Thế nhưng những nhân cách này có một điểm giống nhau."
"Điểm gì a?" Mọi người hỏi.
"Bảo hộ nhân cách ban đầu." Gulf nói, "Chứng nhân cách phân liệt thường xuất hiện vài loại nhân cách rất phổ biến, như phân liệt ra mạnh mẽ, bảo hộ kẻ yếu đuối ban đầu, tương tự như hành động cầu cứu và giúp đỡ vậy. Nhưng đến một ngày nọ phân liệt ra quá nhiều nhân cách, đến bảy tám loại, hoặc hơn mười hai mươi loại, thì sẽ thực sự thành biến thái, trong thời gian đó, sẽ có cảm giác khủng hoảng vì sản sinh thêm nhân cách, cảm thấy thời gian tồn tại của mình là quá ngắn, liền sinh ra một loại căm hận, một loại dã tâm muốn kéo dài thời gian tồn tại của chính mình, do đó nhân cách nào có dã tâm nhất sẽ vùng lên, đem nhân cách ban đầu vĩnh viễn niêm phong lại, độc chiếm phần thân thể."
Tất cả mọi người bắt đầu nhớ lại những bộ phim có liên quan đến nhân cách phân liệt.
"Mà trên thực tế, nhân cách phân liệt là sự miêu tả của nhân cách vốn có, sự tồn tại của nhiều nhân cách giống nhau cũng là để phục vụ cho nhân cách ban đầu, nói cách khác, nhân cách ban đầu đối với những nhân cách phân liệt là có ân tình, mà nhân cách phân liệt đối với nhân cách ban đầu là có trách nhiệm. Nếu quay trở lại công kích nhân cách ban đầu, chính là biểu lộ ra hắn vong ân phụ nghĩa cùng vô trách nhiệm, còn việc thể hiện rõ sự ưu tú của mình trong vô vàn nhân cách khác, cùng với việc tàn nhẫn bóp chết nhân cách ban đầu, tất cả chứng mình sự hung tàn của hắn." Gulf tổng kết một chút, "Nên mới nói, quá nhiều nhân cách sẽ rất biến thái, kết quả cuối cùng thường là tự mình rối loạn, có thể sẽ vĩnh viễn làm một ác ma."
"Nói cách khác cái loại biến thái cuồng giết người trên phim ảnh là có thật sao?" Triệu Hổ mở to hai mắt hỏi.
Gulf cười cười, nói, "Không cần quá lo lắng, phân liệt nhân cách cũng là một kỹ thuật sống, không phải muốn phân liệt là phân liệt, người bình thường sẽ dùng nhân cách bình thường để giải phóng áp lực của chính mình, chỉ có một số rất ít người bị chính nhân cách của mình bức bách phải phân liệt, hơn nữa cũng có nghiên cứu đã chứng minh, bệnh tâm lý cũng như bệnh sinh lý, rất nhiều hiện tượng là do di truyền."
Mọi người bất đắc dĩ thở dài, bi kịch của bi kịch a, ngay cả thứ này cũng có khả năng di truyền, này cũng coi là hiệu ứng Matthew được đó.
Mathew Effect: hiệu ứng có vẻ nghịch lý "Đã giàu thì càng giàu, đã nghèo thì càng nghèo, đã xấu thì càng xấu ..." (The rich get richer and the poor get poore ...), do nhà xã hội học Robert K. Merton đưa ra, lấy tên từ Phúc Âm Matthew trong Kinh Thánh.
"Lúc ba loại nhân cách này giết người đã trao đổi rất hỗn loạn." Gulf nói, "Cho nên rất khó nắm bắt, nhưng cũng vì thế mà để lại chút đầu mối."
Tất cả mọi người thấy có lý.
"Thế nhưng trong lần ra tay cuối cùng, đặc biệt là lúc bị phát hiện, án tử có sự thay đổi, ba người bắt đầu thay nhau xuất hiện, phương pháp xử lý cũng trở nên không đồng nhất
-- đối với việc gây ra cái chết của Quách Thành bọn họ, nhất quyết chặt đứt mọi đầu mối, có thể chứng minh hung thủ là người sạch sẽ lưu loát, chỉ số thông minh siêu cao đồng thời vô cùng nghiêm cẩn, hắn làm sao giết chết Quách Thành, điểm này chúng ta đến nay vẫn không thể nào biết được, có thể thấy đây là do nhân cách thứ hai làm." Gulf nói, "Thế nhưng tập hợp thành ba cổ thi thể, đồng thời gửi bức thư này cho chúng ta, tên này rất ngu xuẩn, ngạo mạn, đương nhiên cũng cực kỳ cố chấp, bởi vậy để lộ ra hắn là nhân cách thứ ba."
Tất cả mọi người đều biết rõ, bây giờ ngẫm lại một chút, đúng là y chang lời Gulf nói.
"Từ việc lý giải hai loại nhân cách này, tôi bắt đầu suy đoán tính cách thật của hung thủ kia."Gulf nói, "Người này sẽ là, ngược lại với có khả năng, nghiêm cẩn, cố chấp, hung tàn, ngạo mạn."
Tất cả mọi người sửng sốt, suy nghĩ một chút -- đúng vậy!
"Nói cách khác, hắn vốn là vô năng, chểnh mảng, thiện lương, hiền hoà, tự ti." Gulf nói.
"Đúng vậy..." Krist nói, "Thì ra là suy đoán như thế."
"Thế nhưng những người có nhân cách thế này cũng không nhất thiết có vẻ ngoài giống nhau a?" Trầm Trọng Nguyên hỏi.
Gulf gật đầu, Trầm Trọng Nguyên không hổ là Gia Cát, phi thường thông minh, đầu óc linh hoạt, liền tiếp tục, "Quả là thế, thế nhưng có một tiền đề, chính là nhân cách ban đầu hiểu rõ những nhân cách khác đã làm những gì! Đầu tiên, bọn họ đều làm chuyện xấu, mà làm chuyện xấu là vì hắn đã bồi dưỡng ra như thế, lại làm bằng thân thể của hắn, cho nên hắn rất áy náy cũng rất lo lắng, và hắn sợ hãi."
Mọi người nghe xong, trong lòng đều khẽ động... Thực sự không có gì quá thần kỳ a, chỉ là suy luận mà thôi, từng bước một đều rất đơn giản, là lẽ thường tình cả, chỉ là muốn xâu chuỗi tất cả đồng thời chải chuốt cho rõ ràng, là một quá trình có độ khó siêu cao a!
"Biểu hiện của người tốt phạm chuyện xấu, cái này là thì dễ biết rồi." Gulf nói, "Bởi vậy, ta đã nắm giữ ba đặc điểm, có thể suy đoán bề ngoài của hắn."
"Ba cái nào a?" Triệu Hổ vừa nghe Gulf giảng một đống lớn, để hắn nghe từng câu hắn còn tiếp thu được, nhưng bắt hắn liên kết lại, thật chẳng khác nào vừa nghe ngoại ngữ xong.
"Thứ nhất là, người bị nhân cách phân liệt, thứ hai là, vốn nhu nhược vô năng, thứ ba là, một người tốt nhưng đang làm chuyện xấu." Gulf cười cười, nói, "Có ba tiền đề này, tôi vận dụng kinh nghiệm tâm lý học của mình, cùng với đặc điểm vụ án lần này, liền suy đoán một chút... Mặc dù có khả năng sẽ có phân nửa là không chính xác, nhưng ... ít nhất ... cũng có một nửa đúng, chỉ cần đầu mối có từ suy đoán tăng thì đầu mối phù hợp với thực tế cũng tăng. Một người nếu có sáu đặc thù, mà chúng ta chỉ đoán sai có ba, thì để nhận ra hắn cũng không khó khăn gì!"
Mọi người nghe xong Gulf nói, đều bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên là suy luận tuyệt vời.
"Tôi đoán hắn có ria mép, bởi vì hắn là người tốt làm chuyện xấu, tất nhiên sẽ sợ, nên muốn tận lực che giấu hình tượng của chính mình. Hắn bước đi sát vào bên trong, là bởi vì hắn là người thành thật, người thành thật thường bước đi rất có quy củ, lại thường bị người khi dễ nên khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên thích đi sát vào một bên, đặc biệt là đi sát tường. Hắn phạm chuyện xấu, còn thấy cảnh sát phát lệnh truy nã, ngực hoảng loạn dị thường, nên muốn nhanh chóng thoát khỏi, vì thế bước đi sẽ rất nhanh. Không có kinh nghiệm lại thiếu tự tin, nên không biết che giấu chính mình, cái cách cúi đầu ẩn dấu trái lại càng làm cho người khác hoài nghi..." Gulf nói, "Những thứ khác cũng thế thôi, đều là căn cứ vào ba tiền đề kia mà suy đoán, chỉ cần có đủ sức tưởng tượng, là có thể đoán được càng nhiều. Mà tôi có thể đoán vừa đúng như vậy, chính là vì tiền đề quan trọng nhất đúng -- đó là hắn bị nhân cách phân liệt. Nói cách khác, nếu như hắn không phải bị nhân cách phân liệt, như vậy lần suy đoán này đều sai hết."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Liễu Thanh cảm thán nói, "quá thần kỳ."
"Tiến sĩ Gulf, tôi còn một chút thắc mắc." Trầm Trọng Nguyên hỏi.
"Phải a." Krist gật đầu, "Em cũng có chỗ không hiểu."
Gulf cười cười, Trầm Trọng Nguyên cùng Krist thật thông minh, ở đây người nhiều như vậy, Mew bởi vì ở chung với mình quá lâu, nên đại khái có thể đoán được. Hơn nữa Mew cũng đủ thông minh cùng tư duy để đoán ra, thông thường chút vấn đề này cậu ta chưa tận lực suy nghĩ cũng đã minh bạch tất cả, này thường được quy thành giác quan thứ sáu, giác quan thứ sáu của những người mạnh mẽ đều siêu cao a.
Lạc Thiên, Mã Hán, kể cả Vương Triều Trương Long cùng loại ... là người rất logic, có phương pháp nghe hiểu cùng lý giải rất tốt.
Triệu Hổ cùng Liễu Thanh là kiểu người có năng lực tiếp thu khá tốt, thế nhưng trí nhớ cùng tư duy liên hệ tương đối kém, những người này thường nghe là hiểu, nhưng không bao lâu sẽ quên, rất khó vận dụng cho chính mình.
Mà Trầm Trọng Nguyên cùng Krist lại là người biết một sẽ suy ra ba, bọn họ trật tự rõ ràng, lúc nghe có thể lập tức hỏi ra chỗ nào không hiểu, cái này đủ để chứng minh, bọn họ thật sự đã hiểu.
Gulf vô thức nhìn sang Krist... Ngực không khỏi có chút cảm khái, chỉ số thông minh của Krist là thiên phú, chỉ vì tuổi thơ bất hạnh cùng sự tự ti nên cậu nhóc không thể hiện ra, nhóc ấy nếu từ nhỏ đã có cơ hội để mở rộng, thì sẽ phát triển đến vô hạn, chí ít, cũng sẽ thành công được như mình. Thảo nào Singto từng nói -- Kít Kít là một thiên tài bị lãng phí, là một tiểu hài tử chuyên bị khi dễ. Đương nhiên, hắn cũng là một trong số những người góp công khi dễ đó, may mà hiện tại hắn đã phụ trách tiếp nhận, đồng thời chậm rãi bồi dưỡng sự tự tin cho Krist.
"Hai người có phải muốn hỏi, vì sao tôi đoán ra hắn có một cái túi, hơn nữa... trong túi chính là bom?" Gulf hỏi.
"Đúng vậy!" Krist vỗ tay một cái, "Chính là cái này!"
Trầm Trọng Nguyên cũng gật đầu, không khỏi giật mình, bụng nói, Mew có thể cùng Gulf như hình với bóng quả làm người ta bội phục, Gulf như vậy, ở cùng với hắn một hồi thôi đã nổi hết tầng da gà này đến tầng da gà khác.
"Cái này kỳ thực không có quan hệ gì với suy luận tâm lý học hết." Gulf cười nói, "Mà là..."
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại trong túi đột nhiên rung, Gulf lấy ra vừa nhìn, thì thấy là một tin nhắn, người gửi là -- Mild.
Gulf hơi nheo mắt, tâm nói không phải đâu, án tử này cùng Mild nhất định không có quan hệ!
Mew liếc mắt nhìn rồi hỏi, "Mild làm sao vậy? Không phải ông ấy nói trong thời gian này bề bộn nhiều việc, sẽ không có thời gian dính lấy chúng ta sao?"
Gulf bất đắc dĩ, vừa mở ra nhìn, thì thấy trên màn hình chỉ có vài chữ ngắn ngủi -- Mild gửi lởi chúc mừng~~.
"Khụ khụ..." Mew bị sặc cà phê, Gulf hung hăng đóng điện thoại lại, cắn răng, "Có bệnh a, ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro